Nữ Nhân May Mắn Vớ Được 3 Nam Nhân Cực Phẩm

Nữ Nhân May Mắn Vớ Được 3 Nam Nhân Cực Phẩm - Chương 13: Câu chuyện nhỏ




~ Continue ~



Trịnh Hy Âm từ từ mở miệng kể: “Cách đây rất lâu, từ hơn 200 năm trước, có một gia đình nọ gặp phải lời nguyền rằng, cô con gái thứ hai đời thứ chín sẽ phải trọng sinh vào một cô gái khác ở một không gian khác, vì cô ấy mang trong mình một bí mật. Mọi người không tin, câu chuyện về lời nguyền ấy cứ như vậy mà bay đi như cơn gió...



Đời thứ 8 của gia đình đó sinh được 2 cô con gái, họ không mảy may nghĩ gì về điều bí ẩn kia. Một ngày, khi cô bé thứ hai tròn 5 tuổi, cô bé bỗng dưng ngất đi. Khi cô tỉnh lại, tất cả đều thay đổi, từ tính cách, ăn nói và cả trí nhớ. Bấy giờ, mọi người mới nghĩ về lời tiên tri, bèn mời hậu bối của vị thầy bói trước kia đến xem. Mọi việc đã muộn. Người kia nói rằng, vào năm thân thể cô đủ 19 tuổi, linh hồn thực sự của cô mới quay trở lại.



Suốt 14 năm, ai ai cũng thấp thỏm chờ đợi. Cuối cùng, cô gái năm nào quay trở lại, nhưng không nhớ điều gì về mình. Cô những tưởng mình không thuộc thế giới này, cô giấu đi sự thật rằng mình trọng sinh. Cuộc sống mới của cô bắt đầu...”



Trịnh Hy An im lặng nghe, cô thấy có điều gì đó rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra là gì. Trong đầu cô bất chợt hiện ra một cảnh mập mờ, một bé gái nhỏ đang vui vẻ chơi đùa cùng ba cậu con trai lớn hơn.



Lòng cô bất an, cô quay sang ôm lấy Trịnh Hy Âm, thì thào: “Em muốn ôm chị ngủ”



Trịnh Hy Âm choàng tay qua kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng: “Ngủ đi, em gái của chị”



-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------





Việc kinh doanh chuỗi cửa hàng Hyan vô cùng thuận lợi, đem lại doanh thu cao vọt cho công ty nên Trịnh Hy An được tăng lương. Có tăng lương thì tinh thần phấn chấn, vì vậy, một tuần liền Trịnh Hy An đi làm đúng giờ và rất chăm chỉ.



Trưa nào 3 vị tỏng tài kia cũng đến tìm cô cùng đi ăn. Cô thì chẳng để ý gì đâu, nhưng mà mấy lời nói bóng gió của các nhân viên kia buộc cô phải chú ý.



Nhân viên A khơi chuyện: “Này, các cậu thấy không? Từ đợt cách đây vài tháng, ba vị chủ tịch nhà mình toàn thân mật với Phó tổng Trịnh”



Nhân viên B góp lời: “Thì trên báo, Trần tổng là vị hôn phu từ nhỏ của phó tổng mà!”



Nhân viên C cốc đầu nhân viên B: “Cậu không biết sao? Đính hôn từ hồi mới lọt lòng cơ! Nhà tôi trước đây giàu có, ở cùng dãy phố với nhà Phó tổng. Nhưng mà lúc tôi biết họ, tức là cách đây 13,14 năm gì đó, cả ba người đều giữ khoảng cách, lạnh nhạt với phó tổng lắm kia kìa!”



Nhân viêc D hào hứng: “Thế sao giờ lại chuyển biến 180 độ vậy nhỉ?”



Nhân viên B không nhịn được nói: “Có uẩn khúc gì đây...”




Lạnh nhạt? Từ lúc cô xuyên không đến đây, họ đều rất thật tâm với cô cơ mà?



Mọi việc trở nên lạ lùng hơn bao giờ hết. Từ chuyện bà cụ ở làng đồ cổ, câu chuyện Đại Hy kể, cả mấy lời nói, hành động lạ của mẹ chồng đại nhân nữa???



Trịnh Hy An mơ hồ, rảo bước chân lên tầng thượng hóng gió, thư giãn.



Cô cảm thấy vô cùng lạ. Thế giới này dường như rất thân quen với cô. Cuộc sống trước đây, cô thường mơ về ngôi nhà, về bố mẹ Trịnh, hay vô thức viết dãy chữ VHDA dán khắp nhà như một thú vui, hay cảm giác có một điều gì đó không thật mỗi khi thất thần...



Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Sự việc càng rối ren, cô lại càng không muốn tìm hiểu. Cô dựa dẫm vào họ, tự nhiên từ lúc mới đến đây như một thói quen.




Trịnh Hy An à Trịnh Hy An.. đừng nghĩ nữa, rối càng thêm rối mà thôi...



--------------------------------------------------------------------------------------------------------------




Tâm trạng không tốt, cô cần một bờ vai để dựa vào. Người làm cho cô cảm thấy được bảo vệ, che chở, an toàn nhất là Dương.



Khi ở bên cạnh anh, cô không còn cảm thấy sợ bất cứ điều gì.



Bật điện thoại lên: “Dương, em mệt”



Đầu máy bên kia chỉ có tiếng thở trầm ổn. 5 phút sau, Trần Khải Dương đã có mặt trên sân thượng.



Chứng minh tình yêu chỉ bằng hành động, không phải ai cũng có thể làm được.



Hai con người lẳng lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi cùng nhau. Như vậy là đủ rồi.



Căn phòng hướng về phía mặt trời lặn, khung cảnh tuyệt mĩ, không hề cô đơn như người ta vẫn nói, mà là nhẹ nhàng, ấm áp...