“Quận chúa”
Tiếng gọi vang vảng ở bên ngoài, lông mi cong vút của Song Phi Yến khẽ rung. Mở mắt nhìn.
“Vào đi”
Hạ Nhi vẫn như thường ngày, một tay cầm chậu nước, một tay cầm chiếc khăn đưa vào.
Song Phi Yến đưa tay nhận lấy tự vệ sinh. Tùy tiện hỏi.
“Vết thương của ngươi sao rồi”
“Đã tốt lên nhiều “ Hạ Nhi cảm động nói.
Không khí lại trầm mặc. Vệ sinh xong. Nàng ngồi trên bàn trang điểm. Hạ Nhi hiểu ý, nhanh đến vấn tóc.
“Chủ tử, cô nương ngoài kia là ai ạ” Hạ Nhi thắc mắc hỏi. Sáng sớm nàng đã thấy cô nương xinh đẹp ở ngoài phòng của chủ tử. Như chịu lạnh ngồi cả đêm.
“Hạ nhi, ngươi theo ta mấy năm”
“Bẩm, năm năm”
“Nhưng hành động và cử chỉ của ta chắc ngươi cũng quen thuộc rồi”
“Chủ tử, nô tì thật sự thất trách vì chuyện tối hôm qua, xin người đừng đuổi nô tì đi”
Hạ Nhi run sợ quỳ thật mạnh xuống.
“Đứng lên đi, ta cũng chưa nói là ngươi làm sai”
“Chủ tử” Hạ Nhi vẫn sợ hãi. Nàng đã nguyện sống chết cũng với người. Nếu người đuổi nàng đi. Nàng phải làm thế nào bây giờ. Đều là nàng thất trách. Làm chủ tử tức giận.
Song Phi Yến lắc đầu.
“Cô nương ngoài kia chính là Thanh Liêm. Ngươi hãy dạy nàng những cử chỉ của ta”
Hạ Nhi thở dài một hơi an tâm rồi mới đứng lên tiếp tục bối tóc. Là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
“Chủ tử, tại sao phải làm vậy ạ?”
Hạ Nhi thắc mắc hỏi.
“Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi rồi chỉ bảo cô ta, sau này rồi ngươi sẽ biết”
Hạ Nhi biết chủ tử không muốn nói thêm. Chỉ im lặng trang điểm nhẹ rồi thay y phục cho người.
Song Phi Yến như nhớ tới điều gì đó. Vội hỏi.
“Cẩm Băng thế nào “
Hạ Nhi tức giận nói.
“Chủ tử không biết đâu, Cẩm Băng rất cứng đầu. Dù tra tấn kiểu nào cũng không chịu mở miệng”
“Ừ” Song Phi Yến lạnh nhạt ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hạ Nhi mở to mắt nhìn. Chủ tử thật không tò mò về chuyện của Cẩm Băng hay sao.
Ngây ngốc tự vỗ trán mình. Sao nàng lại quên chủ tử là người như thế nào cơ chứ
-------đường phân cách---- ----
Thủy Sơn cung.
Tẩm cung của Mẫu Đình Như.
“Vương Phi, quận chúa cầu kiến”
Vương ma ma thân hình béo múp đi đến.
Mẫu Đình Như một thân nữ trang yêu kiều băng thanh ngọc khiết ngồi trên ghế trong ngự hoa viên. Thả chiếc khăn thêu trên đôi tay trắng như muốt ra vui mừng nói.
“Mau,mau cho vào”
“Vâng”_Vương ma ma cung kính lui ra ngoài thông báo. Song Phi Yến đi vào.
Hôm nay nàng vận một bộ y phục màu hồng. Dù nàng rất ghét màu này nhưng hôm nay vào đây. Nhất định không được để lộ sơ hở.
“Nhi tử tham kiến mẫu thân”
Song Phi Yến không quỳ chỉ hơi nhún người hành lễ.
Mẫu Đình Như cũng không nhận ra sự vô lễ đó. Cười tươi như hoa kéo nàng lại gần.
“Ta và con cũng chưa có dịp tâm sự với nhau, lại đây, ngồi xuống đi”
Song Phi Yến cười như không cười. Ngồi xuống ghế đối diện
“Thật ra, con sống rất tốt. Chỉ là con cảm thấy rất nhớ mẫu thân, phụ thân, ca ca và cữu cữu mà thôi”
Mẫu Đình Như cười nhẹ nhàng.
“Con nha, thật biết cách lấy lòng người khác”
Song Phi Yến cười đáp trả nhưng trong lòng nàng nghi vấn. Mẫu Đình Như này là ngây thơ thật sự hay là che dấu quá sâu. Người cha vương gia là người có tài, khôn khéo nhạy bén trong mọi việc. Nhưng vị mẫu thân này. Từng cử chỉ hành động suy nghĩ rất nông cạn.
“Mẫu thân, thật sự hôm nay con đến vấn an người cũng là có chuyện muốn hỏi”
“Com muốn hỏi gì thì cứ nói. Chúng ta là mẫu tử với nhau, không cần e ngại”
Mẫu Đình Như cười hiền hòa.
Song Phi Yến cũng cười cho có.
“Nghe nói Đại công chúa đã trở về, có thật hay không ạ”
Mẫu Đình Như gật đầu.
“Đúng vậy, một người mất tích bảy năm bỗng dưng trở về, khiến người ta đặt lên nhiều nghi vấn”
“Con có thể vào cung được không ạ, dù sao con cũng muốn vấn an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, còn cả Đại công chúa”
Nói đến đây. Mẫu Đình Như vội ngăn lại.
“Con có thể gặp ai cũng được, nhưng trừ đại công chúa ra”
“Tại sao?”
“Nghe nói, đại công chúa trở về. Nàng liền không muốn gặp người ngoài, không những vậy chỉ có Hoàng thái hậu, Hoàng Hậu và Hoàng thượng mới có thể nhìn thấy được dung nhan của nàng. Bằng không nàng sẽ lại mất tích nha”
Mẫu Đình Như thành tâm nói.
Song Phi Yến cũng thu thập được tin tức rồi mỉm cười.
Nếu người ta đã không muốn gặp người khác nàng càng phải gặp.
“Thôi đi, ta nói qua chuyện khác. Hôm nay con ở đây cùng dùng ngọ thiện với mẫu thân”
Song Phi Yến vẫn lạnh nhạt như cũ cười đáp lại.
Người nói một câu ta đáp một câu. Khéo léo dùng bữa xong rồi cáo lui.
Song Phi Yến nhẹ nhàng đi về. Đến một khu vườn vắng không người. Đột nhiên xoay người đưa tay tụ nội lực đánh một chưởng vào bụi rậm bên kia.
“Công lực của ngươi cũng thật lớn, có thể thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Nhi“.
Cẩm Băng đã dùng hết sức để trốn đi. Thân hình bị tra trấn đến nỗi da thịt lẫn lộn, mới bị thêm một chưởng. Không đứng vững mà ngã xuống.
Song Phi Yến lạnh lùng đi đến. Ghét bỏ ngồi xuống nâng cằm Cẩm Băng lên.
“Nói đi, là người nào sai ngươi đến”
“.....” Cẩm Băng không trả lời. Nàng ở đâu cũng chết. Nàng nghĩ quận chúa này không những không phải là phế vật, mà ngược lại có công lực rất cường đại. Nàng nhất định không thể hoàn thành nhiệm vụ. Vậy thì để nàng chết còn hơn.
Song Phi Yến nhẹ lau đi vết máu trên mặt nàng, khựng lại. Nhận ra sự khác thường. Nhíu chặt lông mày.
“Nếu ngươi chịu khai ra tên người đứng sau, ta giải bệnh cho ngươi”
Dù hơi rắc rối một chút!
Cẩm Băng lúc này mới lắp bắp, run run khẽ nói.
“Thật...thật sao?”
Song Phi Yến khinh thường nói.
“ Bản lĩnh của ta ngươi cũng đã lĩnh ngộ được, chẳng lẽ lại không tin độc trùng nho nhỏ lại làm ta bế tắc”
Cẩm Băng nằm dưới đất chịu nỗi đau đớn dày vò.
Đúng vậy, bản lĩnh của Song Phi Yến nàng đã lĩnh ngộ được. Chỉ cần liếc qua một cái có thể thấy rõ nàng là gián điệp. Có thể phát hiện ra võ công của nàng thì người đó có thể cường đại đến cỡ nào.
Nhưng, trùng độc của nàng là độc hiếm, lại là cực độc mỗi tháng chỉ có thể nhận giải dược kéo dài thời gian.
Danh y nổi tiếng đều không chữa được thì làm sao một quận chúa không tài không đức lại có thể.
“Vậy ngươi cứ nằm đây chờ chết đi”
Song Phi Yến quay người lại rời đi. Cẩm Băng nhanh như chớp dùng hơi sức còn lại nắm lấy chân của nàng.
“Cứ..u cứu ta”
Song Phi Yến mỉm cười nằm la liệt dưới đất.
Đưa tay lên huýt sáo một tiếng.
Hai bóng dáng chớp mắt đã xuất hiện trước mặt nàng.
Song Phi Yến lạnh lùng chỉ tay vào Cẩm Băng.
“Đem nàng ta về”
“Tuân”
Phủi phủi bàn tay đang dính máu của mình.
Sắc trời vẫn đang còn sớm. Nàng nên về chế thuốc giải cho Cẩm Băng. Nàng đã nói là làm. Dù chất độc trên người nàng ta đã ngấm lâu vào lục phủ ngũ tạng nhưng không phải là không có cách. Cẩm Băng là một người trung thành. Lại võ công cao cường. Nhìn nàng cũng không có ý xấu. Chỉ là nàng ta bị ép buộc.
Dù sao có thêm nhiều người càng tốt không phải sao.
______._._._._._.__.__._.______..
Song Phi Yến ngồi trong phòng chế dược. Nhiều thứ làm nàng thật đau đầu. Những y thuật này đều là sư phụ dạy.
Nhớ đến sư phụ, Song Phi Yến lại thẫn thờ. Từ khi nàng đi đến đây đã ba ngày. Không biết người thế nào rồi.
Người nói sẽ sớm đến tìm nàng.
Nhìn sắc trời không còn sớm. Nàng phải đột nhập vào cung một chuyến.
Đại công chúa mất tích bảy năm, năm năm sau là ngày giỗ của nàng. Có thể là hai sự việc khác nhau nhưng cùng là người trong hoàng tộc. Linh tính của nàng cho thấy hai vấn đề này ắt hẳn phải có liên quan với nhau đi.
Nhanh chóng nhẹ nhàng về thay y phục. Đợi đến sắc trời dần tối rồi phi thân rời đi.
Núp sau tường của phủ công chúa. Quan sát xung quanh.
Nàng nhíu chặt mi. Là phủ đại công chúa. Sao người canh giữ ở đây lại không có.
Song Phi Yến thận trọng đi vào bên trong.
Chết tiệt!!
Nàng không biết đường đi ở đây.
Phi thân lên nóc nhà quan sát xung quanh. Một mảnh tối om lại không có thị vệ canh gác khiến nàng không biết nơi nào là thật nơi nào là giả.
Bỗng nhìn về phía tây. Một tòa nhà cô độc nằm xung quanh giữa rừng hoa. Chất liệu đều bằng vàng rất xa hoa lại quyền quý.
Ắt hẩn đó là tẩm cung đi.
Suy luận một hồi Song Phi Yến quyết định phi thân đến. Dùng nội lực bay đi đột nhiên có một vòng tay to lớn ôm eo nàng cùng lăn xuống.
Song Phi Yến cảm thấy lạnh. Người này đến khi nào sao nàng lại không biết có người theo dõi?
Cố gắng dùng sức đẩy hắn ra. Người ở sau lưng nàng ôm nàng vào lồng ngực của mình càng chặt. Rồi rúc đầu xuống gáy của nàng thở ra một hơi.
Mùi hương này.
Song Phi Yến chấn động
“Ngươi là ai?”
Người ở sau cười khẽ. Âm thanh trong trẻo như giọt nước rơi nhẹ xuống, rất êm tai. Mái tóc dài thả buông xuống che mất khuôn mặt của hắn.
“Yến nhi”
“Sư Phụ”
Lạc Khuynh không nói. Chỉ im lặng ôm chặt lấy nàng. Tay khẽ run một chút nhưng Song Phi Yến có thể nhận ra. Lạc Khuynh thân hình to lớn ôm lấy Song Phi Yến như muốn nhét sâu nàng trong lòng mình.
“Đừng qua đó” Lạc Khuynh nói.
Song Phi Yến để mặc cho hắn ôm.
Đại công chúa là người như thế nào mà làm cho Hoàng thượng, hoàng hậu kính sợ. Mà quan trọng là, sự phụ của nàng muốn bảo vệ nàng ta.
Nghĩ đến đây lòng nàng lại dâng lên cảm giác chua xót. Nàng muốn đi nhìn thấy tận mắt vị đại công chúa ấy là người như thế nào mà có thể hô gió gọi mưa như thế.
Lạc Khuynh nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt nàng. Thở dài một hơi.
“Phi Yến, đừng nên vào đó, nghe theo lời sư phụ đi”
Nàng đứng chết lặng. Lạc Khuynh đã mở miệng cầu tình nàng há lại không đồng ý..nhưng nàng lại cảm thấy khó chịu.
“Được” Song Phi Yến nhẹ nhàng nói rồi lạnh nhạt gỡ tay hắn định đi.
Lạc Khuynh nhanh hơn một bước vòng tay ôm lấy eo nàng. Phi thân rời đi đến từng trúc yên tĩnh.
Song Phi Yến cố đẩy ra, nhưng trật canh tay, một vạt áo của nàng bay lên lộ rõ cánh tay của nàng.
Dù trong đêm khuya nhưng Lạc Khuynh vẫn thấy rõ.
Nhẹ nhàng cầm tay Song Phi Yến đưa lên. Đôi mắt phượng lóe lên tia lửa giận.
“Sao lại tự làm mình bị thương”
Song Phi Yến không để tâm lắm. Quên mất là vì mình cảm thấy kinh tởm bởi Thần Vu Phong nên tự cào tay đến nỗi đỏ ửng.
“Sao lại không chịu bôi thuốc” thấy Song Phi Yến trầm mặc. Lạc Khuynh tức giận nói.
Song Phi Yến bĩu môi trẻ con.
Vết thương rồi sẽ tự lành, chữa cũng vô dụng.
Đó chính là châm ngôn của nàng.
Lạc Khuynh đột nhiên đưa hai tay ép chặt khuôn mặt của nàng kéo vào nhìn thẳng khuôn mặt của mình.
“Nếu còn tự làm chính mình bị thương thì ta sẽ nhanh hơn một bước, chính là lột đi lớp da này của nàng, để nàng không còn có hành động điên rồ này nữa”
Thật đúng là con mẹ nó bạo lực!
Mới lúc trước không phải còn quan tâm vị đại công chúa kia sao bây giờ lại quan tâm nàng.
Đúng là ngụy quân tử.
Song Phi Yên quay mặt đi. Quật cường không nói một chữ. Cũng không nhìn hắn.
Bỗng dưng nàng cảm thấy một chất lỏng mát mát được xoa cẩn thận lên tay nàng. Và lại nghe thoáng qua tiếng lẩm bẩm của người nào đó.
“Đúng là ngu ngốc. Vết thương như vậy làm người ta thực lo lắng”
Song Phi Yến đỏ mặt cúi đầu vờ như không nghe thấy.