Nữ Nhân Bất Phôi

Nữ Nhân Bất Phôi - Chương 95




Đây là tiếp theo đoạn Lam Vận đưa Đông Phương Thấm Tuyết sau khi từ nhà Diệp Tuyền Vũ ăn cơm về...



Cái biểu cảm này của Lam Vận nhìn thật là ngốc, Đông Phương Thấm Tuyết ở trong lòng không thể không tiếp tục dè bỉu thêm lần nữa.

Lúc này xe dừng ở quán Bar.

"Cậu có vào không?" Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày hỏi Lam Vận vẫn còn đang sững sờ.

"Ách...được.." Lam Vận hoàn hồn nhanh chóng trả lời, mặc dù cảm thấy Đông Phương trong tưởng tượng của mình không giống, nhưng là có thể cùng Đông Phương ở cùng thêm được một chốc, cô là rất vui lòng, chính là không biết Đông Phương còn sẽ mang lại cho mình bao nhiêu ngạc nhiên, không, phải là kinh động, nghĩ đến đây, Lam Vận nhìn lại cách ăn mặc của Đông Phương Thấm Tuyết, ăn mặc rất nhã nhặn, không giống như là người muốn đi Bar, có phải là không hợp không đây? Lam Vận thầm nghĩ.

Ngay lúc Lam Vận thầm nghĩ, Đông Phương Thấm Tuyết cởi bỏ áo khoác, đem sơ mi trắng cởi bỏ hai nút, làm nơi kia nửa ẩn nửa hiện, tóc tháo xuống, tức khắc tóc dài phiêu dật nháy mắt như thác nước rơi xuống, trở nên có chút ngỗ ngược cùng yêu dã, một Đông Phương luôn luôn nhã nhặn ôn nhu, tựa hồ trong nháy mắt biến thân, lại làm cho Lam Vận nhìn thấy mà choáng váng, biết Đông Phương gần mười năm, chưa bao giờ thấy qua bộ mặt này của nàng, kinh diễm không thôi, lại có đôi chút làm Lam Vận sợ hãi, cái người Đông Phương kia mình yêu thật sự chỉ là do mình tự huyễn sao? Lam Vận một chút cũng không thích cách nghĩ này, thậm chí chống đối cách nghĩ đó.

Đông Phương Thấm Tuyết trong túi lấy ra hộp trang điểm, thật cấp tốc nhanh trang điểm thành một người yêu diễm mà tinh xảo, làm cho Đông Phương Thấm Tuyết ngày thường luôn luôn trang nhã như biến thành hai người khác nhau. Nếu là không tận mắt thấy quá trình biến thân của Đông Phương Thấm Tuyết, Lam Vận không xác định mình sau khi thấy Đông Phương Thấm Tuyết đã biến thân, có thể nhận ra hay không, Lam Vận cảm giác trái tim của mình đêm nay luôn nhận được cái kích thích to lớn, kích thích đến làm cho mình khó có thể bình phục lại.

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn trong gương trang điểm, cảm thấy vừa lòng, mới quay sang nhìn Lam Vận, Lam Vận biểu tình quả nhiên vẫn đơ ra, dường như còn mang theo một tia hoảng sợ, Đông Phương Thấm Tuyết khóe miệng vung lên một tia cười trào phúng, Lam Vận yêu quả nhiên là cái người mà cô ấy tự tưởng tượng ra, không phải là Đông Phương Thấm Tuyết thật sự.

"Như thế nào, thực kinh ngạc?" Đông Phương Thấm Tuyết biết rõ còn cố hỏi.

Lam Vận ngơ ngơ gật đầu, cô đã không rõ vẻ mặt bây giờ của mình như thế nào nữa.

"Kỳ thật, không cần kinh ngạc như vậy, tôi đại bộ phận thời gian, là người cậu đã biết kia, hiện tại đây cũng chính là tôi, tuy rằng không thường xuyên xuất hiện, nhưng quả thật là có tồn tại." Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, nụ cười này không mang theo tia giễu cợt, đây chính là nụ cười quen thuộc đối với Lam Vận, Lam Vận thấy có chút kinh hỉ, rốt cục cũng đã thấy được Đông Phương quen thuộc, Lam Vận có loại cảm động đến muốn khóc, được rồi, cô thừa nhận có chút sợ hãi sau khi thấy Đông Phương đại biến thân.

Nhìn thấy biểu tình vui sướng của Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết liền giương lên nụ cười, gian ác, Lam Vận cảm thấy cô có thể dễ dàng phân biệt được từng nụ cười của Đông Phương.

"Nhìn bộ dạng vui sướng của cậu, thật là đầu đất. Kỳ thật giống như quần áo, ngươi cảm thấy như thế nào thì liền muốn thay quần áo như thế ấy, sự tình rất đơn giản." Lam Vận quả nhiên đối với Đông Phương Thấm Tuyết trong ảo tưởng của cô là rất mê luyến.

Lam Vận miệng hơi hơi động một cái, ý thức được, vừa rồi cái ảo giác sai lầm kia chính là do Đông Phương Thấm Tuyết trêu đùa, thật sự một Đông Phương rất xa lạ, xa lạ đến làm cho Lam Vận có chút bất an.



Thấy Lam Vận nửa ngày cũng không nói một tiếng, Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được Lam Vận giống như là động vật thân mềm, đâm chọt như thế nào cũng không phản kháng lại, làm cho người đâm càng muốn đâm.

Đông Phương Thấm Tuyết không để ý tới Lam Vận liền đi vào quán Bar, kia là một Đông Phương hoàn toàn bất đồng, một Đông Phương xinh đẹp, Lam Vận ở phía xa nhìn thấy Đông Phương, đang cùng một cô gái xinh đẹp lại có chút bất hảo bên người nhảy, tóm lại, Lam Vận lúc sau vào quán Bar, tâm tình liền cảm thấy nặng trĩu. Bất luận là một Đông Phương ôn nhu nhã nhặn hay là một người yêu dã thì vẫn là thích một người xinh đẹp, tính cách có chút càn rỡ, mà hai điểm này, mình đều không có, Lam Vận nhìn vào Đông Phương Thấm Tuyết, mặt không tự chủ được ai oán lên, thế nhưng lại lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu.

Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày, cô hứng thú nhảy vài cái cũng không có, cái cô gái này áp vào người mình động tay động chân, cô là chán ghét cái loại cảm giác này, trên thực tế đây là lần đầu tiên cô cùng người khác nhảy như thế, cô đúng là muốn khiêu khích cho Lam Vận xem, cô chính là muốn xem biểu tình thất vọng của Lam Vận, cô chính là muốn đánh vỡ mê luyến của Lam Vận. Tựa như một quả cầu thủy tinh xinh xắn, làm cho người ta muốn phá vỡ dục vọng, nhìn tới, mang theo ác ý. Chính là, cô không thấy được biểu tình thất vọng của Lam Vận, lại chứng kiến thấy biểu tình rất ai oán của Lam Vận, giống như một người đang vác theo vật nặng, chính là dù vậy, cậu ấy biểu tình ai oán vẫn là một chút lực công kích đều không có, ôn nhu, im lặng như một đứa trẻ yếu ớt kháng nghị, làm cho Đông Phương Thấm Tuyết buồn cười, cô gái này thật sự không có tính công kích.

Lam Vận là càng xem càng khó chịu, một Lam Vận luôn luôn không uống rượu, tùy tay cầm lên mệt ly rượu đỏ tươi đặt trên bàn mà uống, cảm giác chua cay, nhưng bất ngờ là làm cho Lam Vận cảm thấy được dễ chịu một ít, cô một chút cũng không thích Đông Phương hiện tại, một Đông Phương đối với người khác mà tỏa ra mị lực, không thích, một chút cũng không thích, cô chán ghét loại cảm giác này...


Lam Vận không đụng tới rượu là đúng, tửu lượng của cô quá kém, ánh mắt rất nhanh mơ màng, dần dần tiến lên bắt chuyện nhiều người.

Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận lấy ly rượu mạnh của mình uống như uống nước lã, nhìn thấy Lam Vận hơi mơ màng, ánh mắt trở nên câu người, trong lòng thầm nghĩ, người này không phải không biết uống rượu chứ, cô buông cô gái bên cạnh ra, hướng Lam Vận đi đến, không ngờ, tay bị cô gái kia bắt được, ôm lấy eo của mình.

"Đi như thế nào, tôi còn muốn cùng em..." Môi của cô gái xinh đẹp kia cơ hồ áp vào bên tai Đông Phương Thấm Tuyết, mờ ám nói, bộ dạng này mờ ám này liền rơi vào mắt Lam Vận, Lam Vận tâm tình càng thêm tệ, cô chán ghét con gái hư hỏng, vô cùng chán ghét cô gái hư hỏng, cô gái kia là người hư hỏng, Đan Vân Sơ cũng là người hư hỏng, mà ngay cả Đông Phương cũng đột nhiên biến thành người hư hỏng...

Lam Vận đã có năm phần say, ánh mắt nhìn Đông Phương Thấm Tuyết càng thêm ai oán.

"Thật có lỗi, sợ là không được, tôi có bạn, cô ấy chính là bạn của tôi..." Đông Phương Thấm Tuyết chỉ vào hướng của Lam Vận, hướng cô gái kia nói, thuận tiện gỡ tay ra. Quả nhiên, cô đối với người khác yêu cầu vẫn thực là hà khắc, nếu trên người này không có cái loại mình thích, cô liền bài xích người quá phận tới gần. Lúc trước, cô chỉ đối với cái loại trên người Đan Vân Sơ không bài xích, nhưng mà hiện tại cũng đã có chút bài xích, hiện tại Đan Vân Sơ trên người luôn mang theo hơi thở Diệp Tuyền Vũ, đó là đồ của người khác .

"Vậy cô còn trêu chọc tôi?" Cô gái nhìn thấy ánh mắt ai oán kia, tức giận nói.

Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày, hình như là lúc mình tiến vào quán Bar, chính cô là tiếp cận tôi mà, nhưng mà Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy nhiều lời vô ích, cũng không phản bác lại.

"Thực xin lỗi, chúng tôi cãi nhau, tôi nghĩ làm cho cô ấy ghen mới hòa thuận lại..." Đông Phương Thấm Tuyết dùng ngữ khí khiêm nhường như mọi ngày nói dối, Đông Phương Thấm Tuyết nói dối không chút nào chột dạ.

Đông Phương Thấm Tuyết thế này không thể làm cho người ta tức giận được, cô gái kia lặng đi một chút, cảm giác giống như người này hoàn toàn biến đổi, giống như một tiểu thư khuê các không bao giờ đến quán Bar, cũng giống như người tỷ tỷ trong nhà làm mình sợ hãi, quên đi, người như thế không nên gây tội, cô gái tự cho mình xui xẻo bỏ đi.

Khi Đông Phương Thấm Tuyết đến trước mặt Lam Vận, Lam Vận đã có bảy phần say.


"Đông Phương..." Lam Vận thấy Đông Phương Thấm Tuyết đang dần gần trong gang tấc, muốn nói lại thôi.

"Sao?" Đông Phương Thấm Tuyết cầm ly của mình, Lam Vận mặt thoạt nhìn thực đỏ, cùng một Lam Vận lúc thường luôn trấn định, luôn chỉ có một bộ diễn cảm có chút bất đồng.

"Cậu đừng thích cô gái hư hỏng được không? Cậu cũng đừng trở thành cô gái hư hỏng được không?" Lam Vận nghẹn đỏ mặt, nói ra.

Đông Phương Thấm Tuyết đang uống rượu bỗng nhiên ngừng lại một chút, người này nếu không phải là say rượu, thì làm sao có dũng khí nói ra những lời này đây? Đông Phương Thấm Tuyết có chút hứng thú nhìn qua Lam Vận, cho dù uống rượu, lực công kích vẫn là rất yếu, nhưng là có được như thế điểm công kích cũng không tồi rồi, bất quá ai nói với cổ, mình thích cô gái hư hỏng đây?

"Tại sao?" Đông Phương Thấm Tuyết mỉm cười hỏi.

"Đan Vân Sơ chính là tên hư hỏng, vừa rồi cô gái kia cũng là hư hỏng, toàn bộ đều là hư hỏng, cô gái hư hỏng có gì tốt, cùng lắm thì, tôi cũng trở nên hư hỏng..." Nói đến cô gái hư hỏng, Lam Vận ngữ khí cùng sắc mặt cũng có chút kích động cùng căm giận, Đông Phương Thấm Tuyết đáy mắt ý cười càng đậm, hiếm thấy, động vật thân mềm Lam Vận lực công kích tăng lên.

"Cậu trở thành cô gái hư hỏng, như thế nào đây?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi, Lam Vận đồi bại, Đông Phương Thấm Tuyết tương đối chờ mong, Lam Vận hẳn là không phải là người có thể biến thành xấu.

Vừa rồi lực công kích hiếm thấy của Lam Vận giống như một bông hoa, ủ rũ xuống.


"Tôi không biết..." Lam Vận yếu ớt nói, thoạt nhìn có chút chán nản.

Đông Phương Thấm Tuyết không khỏi nở nụ cười, người này có đôi khi thật đúng là vô cùng đáng yêu.

"Tôi bây giờ không phải như cảm nhận hiện tại của cậu là hư hỏng sao?" Đông Phương Thấm Tuyết cười như không cười hỏi, Lam Vận nếu là nhớ rõ những chuyện say rượu hôm nay, ngày mai hẳn là sẽ muốn tìm một lỗ mà chui!

"Không giống vậy!" Lam Vận nghĩ một lát rồi nhíu mày nói.

"Làm sao mà không giống?" Đông Phương Thấm Tuyết tiếp tục hỏi, không thể phủ nhận đùa với Lam Vận, làm tâm tình cô tốt hơn.

Lam Vận mặt đỏ lên, sau đó không thèm nói lại, nhìn thấy ánh mắt Đông Phương Thấm Tuyết trở nên càng thêm mê ly, ngón tay đột nhiên đưa đến trên mặt Đông Phương Thấm Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve, thật cẩn thận, giống như một loại trân báo.


"Đông Phương..." Lam Vận biểu tình cùng ngữ khí đều rất chăm chú, kỳ thật Lam Vận nghiêm túc biểu hiện, rất có hương vị, nói không nên lời vận nhã, không diễm, không dã, thậm chí không xinh đẹp lắm, nhưng là cảm giác cũng rất đặc biệt, làm cho người ta càng nhìn càng thích, ánh mắt sâu như vậy làm Đông Phương Thấm Tuyết có chút sững sờ, lúc này Lam Vận cuối cùng cũng có tính công kích riêng, nhiệt tình tán tỉnh, Đông Phương Thấm Tuyết mặc cho Lam Vận chạm, Lam Vận dựa gần vào, cô phát hiện mình thế nhưng không bài xích Lam Vận hơi thở, có chút bất ngờ.

"Chỉ có trong mộng, tôi mới có thể có khoảng cách gần như thế này mà chạm được, thật là một cảm giác không chân thật..." Lam Vận vuốt mặt Đông Phương Thấm Tuyết, thấy Đông Phương Thấm Tuyết thế nhưng ngoan ngoãn chấp nhận cho mình chạm, Lam Vận thật cẩn thận chạm rồi trở nên lớn mật một ít.

"Người kia ở trong lòng của cậu, có phải giống như một nữ thần không thể không tôn trọng?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi, người này cho rằng cái người mà cô ấy tự huyễn kia làm thành nữ thần mà đi cúng bái, Đông Phương Thấm Tuyết nghĩ thầm, có một tia làm cho chính mình không tự phát giác được mà hâm mộ.

"Làm sao cậu biết?" Lam Vận kinh ngạc hỏi Đông Phương, cảm giác Đông Phương thật là lợi hại, cô nghĩ cái gì, Đông Phương cũng biết, cô chỉ biết Đông Phương thật là lợi hại, Lam Vận mắt không kiềm được mà ánh lên.

Chỉ có nữ thần, mới có thể để ý cẩn thận như vậy, nếu là có cơ hội, mỗi cô gái đều muốn mình trong lòng người khác trở thành nữ thần, hiển nhiên, Đông Phương Thấm Tuyết cũng không ngoại lệ.

"Bởi vì cậu thoạt nhìn rất ngốc!" Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, nụ cười Lam Vận quen thuộc, không theo một tia trêu đùa.

"Chỉ có lúc ở gần Đông Phương mới ngốc, lúc khác tôi thật sự rất thông minh, thật sự!" Chỉ sợ Đông Phương Thấm Tuyết không tin, Lam Vận dị thường nghiêm túc nói.

"Tôi biết!" Đông Phương Thấm Tuyết biết, Lam Vận chưa bao giờ là một cô gái ngốc, nhưng là cô cảm thấy Lam Vận lúc này thật sự rất ngốc.

"Đông Phương, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu..." Lam Vận đột nhiên dựa vào vai Đông Phương Thấm Tuyết, liên tục nói, Lam Vận chỉ có lúc này mới dám đem sự yêu thương tràn ngập nói ra, mặc dù đối phương đã sớm biết, nhưng là cô cảm thấy cái yêu thương của mình bị ngăn cản , muốn lặp lại thật nhiều lần để cho cậu ấy biết.

Một lần lại một lần, Đông Phương Thấm Tuyết cảm giác có chút kỳ lạ, mỗi một lần đều làm cho Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy tâm như bị lông chim quét qua một loại, có điểm hơi ngứa ngứa.



Có lẽ đây chính là cảm giác được người khác yêu, thực không tồi.