*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Emily Ton.
Kỷ Vân Thư ngã xuống một cái, khiến cho cả đám người đều kinh hãi!
Vệ Dịch ôm chặt nàng vào trong ngực, khẩn trương run rẩy gọi nàng: "Thư nhi, Thư nhi......"
Kỷ Vân Thư ở trong lòng ngực hắn, hai mắt bất lực rũ xuống, đôi môi run rẩy, nói không nên lời. Nàng dựa cả người ở trên ngực Vệ Dịch.
"Vết thương phía sau lưng nhất định lại nghiêm trọng hơn, đã biết rõ như vậy, còn nhảy xuống cứu người sao? Đứa nhỏ này, chính là quá thiện tâm." Vệ phu nhân cực kỳ đau lòng, hai mắt ứa lệ, sốt ruột phân phó vài hạ nhân: "Còn đứng đây làm gì? Không nhanh chóng đi mời đại phu?"
Mấy hạ nhân ngốc lăng một lát, lúc này mới vội vàng đi tìm đại phu!
Kỷ Thư Hàn cũng có chút ngây người, dùng tay vẫy hai tỳ nữ tới: "Nhanh chóng đỡ Tam tiểu thư trở về."
Tỳ nữ tiếp nhận Kỷ Vân Thư từ trong tay Vệ Dịch, Vệ Dịch dặn dò: "Các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, không được làm đau Thư nhi."
Bỗng dưng, mọi người nghe thấy tiếng của Kỷ Linh Chi vang lên, hô lớn một tiếng: "Dừng tay, buông nàng ấy xuống."
Nha đầu này, lại nghĩ ra chuyện xấu gì đây?
Chỉ thấy nàng ta lao ra từ trong lòng ngực Kỷ lão phu nhân, đi thẳng về phía Kỷ Vân Thư, chỉ vào phía sau lưng nàng, hừ một tiếng.
"Vết thương phía sau lưng nàng sớm đã lành, mới vừa rồi, nàng rõ ràng có nói với đại tỷ tỷ, trên quần áo, căn bản chỉ là bị nhiễm chút nước màu đỏ, ta đã nghe thấy được."
"Linh Chi, đừng náo loạn." Kỷ Thư Hàn hô lên một tiếng.
"Nữ nhi không nháo, nàng căn bản đang lừa mọi người."
Vì để chứng minh lời mình nói chính là sự thật, ngay sau đó, một đôi tay nhỏ nhanh chóng nắm chặt cổ áo choàng của Kỷ Vân Thư, cũng không biết sức lực tới từ nơi nào, dùng sức kéo xuống.
Áo choàng của Kỷ Vân Thư đã bị kéo xuống, lộ ra bả vai gầy nhỏ, cùng với da thịt ở phía sau lưng cách cổ ba phân.
Trên làn da vốn nên trắng nõn tinh tế, hiện lên từng miệng vết thương dữ tợn, những miệng vết thương này, vốn đã kết vảy, giờ phút này, đã bị vỡ ra, máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy xuống, phá lệ bắt mắt!
Xiêm y, cũng ngay sau một khắc đó, được tỳ nữ bên cạnh kéo lên.
Hai tay Kỷ Vân Thư lạnh băng ôm cánh tay mình, bộ dáng như thể mất đi ý chí sống tiếp, nhỏ giọng nức nở.
"Linh Chi, ngươi...... sao ngươi có thể như vậy?" Giọng điệu của Kỷ Vân Thư suy yếu, hơn nữa cực kỳ ủy khuất.
Kéo áo nàng lên trước mặt mọi người, ở thời cổ đại, quả thực chính là vô cùng nhục nhã!
Tuy nhiên, những gì xảy đến tiếp theo chính là......
Vệ phu nhân giơ tay lên, vung ống tay áo, không hề có chút lưu tình.
Bốp —
Trên khuôn mặt nhỏ của Kỷ Linh Chi, được ăn thêm một cái tát.
"Tuổi còn nhỏ, không ngời lại hoang đường như thế, không hiểu biết lễ nghĩa, trước mặt mọi người lôi kéo xiêm y nữ tử, quả thực vô pháp vô thiên. Không ai giáo huấn ngươi, vậy ta sẽ giúp cha ngươi giáo huấn ngươi."
Tốt xấu gì, Kỷ Vân Thư chính là con dâu tương lai của bà!
Nhục nhã nàng như vậy, không phải cũng đang chà đạp thể diện Vệ gia dưới lòng bàn chân hay sao?
Cái tát này, khiến cho mọi người đều sợ ngây người!
Kỷ Linh Chi bụm mặt, tự nàng ta cũng biết mình xứng đáng với những gì nhận được, nhưng vẫn ủy khuất khóc lớn, quay đầu chạy tới bên người Kỷ lão phu nhân, nhào vào trong lòng ngực.
"Tổ mẫu, ngài nhất định phải làm chủ cho Linh Chi!"
Không ngờ, Kỷ lão phu nhân dùng một tay đẩy nàng ta ra, trách cứ: "Nha đầu ngươi, sao có thể làm ra sự tình như vừa rồi được chứ?"
Tức chết mất! Tức chết mất!
Càng tức hơn, vẫn là Vệ phu nhân dám vượt rào giáo huấn người Kỷ gia!
Nhưng, đúng là cháu gái mình đã sai, Kỷ lão phu nhân sao có thể oán giận Vệ phu nhân? Đương nhiên không thể!
Khuôn mặt Kỷ Thư Hàn gần như biến xanh, khóe miệng run rẩy một chút, chống nạng trong tay, thở dài một tiếng, phân phó với hai tỳ nữ đang đỡ Kỷ Vân Thư: "Các ngươi đưa tiểu thư trở về trước đi."
"Vâng."
"Chậm đã." Vệ phu nhân giơ tay ngăn lại: "Ta thấy nơi này không thích hợp để trị thương, cũng không thích hợp để dưỡng bệnh. Vân Thư cũng coi như là người Vệ phủ ta. Thương thế này, vẫn nên tới Vệ phủ đi. Bệnh này, cũng tới Vệ phủ ta điều dưỡng, tránh cho vết thương cũ chưa lành, lại có thêm vết thương mới."
Những lời nói này, thật sự rất đúng!
Kỷ Vân Thư cảm thấy có một khắc như vậy, bà bà này, thật tốt!
Kỷ lão phu nhân có ý kiến khác, tiến lên nói: "Vệ phu nhân, Linh Chi không hiểu chuyện, mới nháo ra sự tình hoang đường như thế. Sau này, chúng ta sẽ tự mình giáo huấn nàng ấy. Vì Vân Thư còn chưa qua cửa Vệ gia các ngươi, nếu chuyển tới trong phủ các ngươi, về tình về lý, đều không thích hợp."
"Không cần lo lắng, cứ định như vậy đi." Nói chuyện, chính là Vệ lão gia với sắc mặt đỏ đậm, hiển nhiên là đang cố nén lửa giận. Vệ lão gia quay lại nói với Vệ Dịch: "Dịch nhi, ngươi bế Vân Thư lên xe ngựa, hồi phủ."
"Ân." Vệ Dịch dùng sức gật đầu.
Hắn vừa tiếp nhận Kỷ Vân Thư từ trong tay hai tỳ nữ, vừa nói: "Thư nhi, ta mang ngươi về nhà."
Một tay bế nàng lên, rời đi.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Kỷ lão phu nhân và Kỷ Thư Hàn càng thêm khó coi.
Vệ lão gia hừ trong lỗ mũi một cái, cũng rời đi.
Vệ phu nhân vẫn không muốn bỏ qua, lửa giận còn chưa nguôi, nói với Kỷ Thư Hàn: "Kỷ lão gia, ngươi không phải từng nói Vân Thư đã đẩy Linh Chi hay sao? Nàng đã hại nha đầu này gần gãy cả tay, cho nên ngươi mới dùng roi khiển trách Vân Thư. Vậy việc này hôm nay, ngươi cũng nên công bằng một chút mới được. Linh Chi không chỉ đẩy người, còn lôi kéo quần áo nữ tử trước mắt mọi người. Ta hy vọng, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng. Rốt cuộc, trước nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, quy củ, không thể bị phá vỡ."
"Vệ phu nhân nói đúng, ta sẽ giáo huấn tốt tiểu nữ." Kỷ Thư Hàn thở dài nói.
Khi Vệ phu nhân rời đi, còn không quên liếc mắt nhìn Kỷ Linh Chi vẫn đang nghẹn ngào một cái. Tiểu nha đầu kia nhìn thấy, cả người bỗng nhiên run rẩy một cái.
Mặc dù trận phong ba này đã kết thúc, nhưng vì ngại với mặt mũi của mình, Kỷ Thư Hàn không thể không phạt Kỷ Linh Chi.
Tuy nhiên, rốt cuộc tuổi nàng ta còn nhỏ, không thể đánh được!
Vì thế......
"Đêm nay ngươi hãy tới trước Phật đường, quỳ một đêm, sau đó chép lại 50 lần 《Tam Tuân》."
Vừa nghe lời này, Kỷ Linh Chi trở nên hoảng sợ, nàng đâu chịu nổi trừng phạt khắc nghiệt thế này!
"Cha, ngài phải tin tưởng ta, ta không đẩy đại tỷ tỷ. Chính Tam tỷ tỷ đã tự mình nói máu trên áo nàng là nước màu đỏ. Nếu ngài không tin, hãy hỏi đại tỷ tỷ. Cha......"
"Đủ rồi, đừng nói nữa, sự tình hôm nay, không cần nhắc lại nữa. Ngươi bất cẩn như thế, tương lai nếu như gặp phải tai hoạ, cha cũng không bảo vệ được ngươi."
Kỷ Thư Hàn tức giận rời đi.
Hôm nay Kỷ lão phu nhân coi như cũng hoàn toàn mất hết thể diện, tức giận rời đi.
Kỷ Mộ Thanh, vẫn bị bệnh luôn nằm ở trên giường, đều xem hết thảy vào trong đáy mắt. Nàng ta gọi Kỷ Linh Chi còn đang lau nước mắt đến bên mép giường của mình.
Nhỏ giọng hỏi: "Linh Chi, thật sự không phải ngươi đẩy ta?"
"Đại tỷ tỷ, thật sự không phải ta, là kẻ khốn khiếp kia, chính nàng đã lôi kéo ta, lúc đó mới đụng phải tỷ, nàng còn tát ta một cái."
Kỷ Linh Chi bụm mặt, bị Kỷ Vân Thư và Vệ phu nhân đánh hai cái tát, hiện tại đều đã sưng lên.
Nghe Kỷ Linh Chi vừa nói như vậy, trong lòng Kỷ Mộ Thanh suy nghĩ cẩn thận, cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ.
Vô duyên vô cớ, chỉ vào mặt nước để nàng nhìn thứ gì đó, còn vô duyên vô cớ, muốn duỗi tay ôm Kỷ Linh Chi. Xem ra, nàng ấy sớm đã có mưu kế.
"Linh Chi, thù hôm nay, ta nhất định sẽ báo."
Nàng ta nheo mắt lại, ngậm một thâm ý nguy hiểm!