Edit & Dịch: Emily Ton.
Từ trên đường dài náo nhiệt vòng đến trên đường nhỏ an tĩnh, bước chân Kỷ Vân Thư vẫn không hề chậm lại chút nào.
Chung quanh là những ngôi nhà nhỏ, trên con đường nhỏ đó, những chiếc đèn lồng đỏ được treo ở các góc của mỗi ngôi nhà. Mặc dù con đường nhỏ này không náo nhiệt như những con đường chính, nhưng cũng có một phen tư vị khác!
Tiếp tục đi qua hai con phố nữa, sẽ đến Kỷ phủ.
Trời giá rét, Kỷ Vân Thư bước chân nhanh hơn.
Trong đêm quá mức yên tĩnh này, âm thanh của gạch ngói vỡ vụn vang lên từng đợt trên những mái ngói từ phía sau lưng, một đường kéo dài tới hai bên sườn nàng.
Bước chân Kỷ Vân Thư dần dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn, hai tròng mắt nhìn chung quanh, quét một vòng trên nóc những ngôi nhà nhỏ.
Dưới đêm tối, không nhìn thấy điều gì bất thường.
Nhưng, xuất phát từ trực giác nữ nhân, nàng dám khẳng định, trên nóc nhà hai bên, nhất định có người, hơn nữa không phải chỉ có một người.
Trong lòng nàng còn đang phỏng đoán, bỗng nhiên một mũi tên dài dường như xuyên tới từ trong đêm đen, đầu mũi tên nhọn lạnh lẽo cùng với một cái áo choàng lông trắng loé lên, lao về phía nàng giống như sao băng phóng tới!
Một cái chớp mắt, Kỷ Vân Thư căn bản không kịp né tránh. Hai tròng mắt đen như mực, mũi tên nhọn đang dần dần tới gần, đột nhiên phóng đại.
Những năm tháng tuyệt vời, còn chưa tận hưởng hết cuộc sống, chẳng lẽ sẽ phải chết?
Nàng cực kỳ không mong muốn!
Nhưng giờ khắc này, nàng biết, nếu không có kỳ tích, mũi tên nhọn nhất định sẽ xuyên qua da, bắn về phía trái tim nàng.
Nào biết......
Một bàn tay to ôm lấy vòng eo nàng từ phía sau, sau đó bế nàng lên, kéo người màng qua một bên. Hai tròng mắt của nàng bỗng nhiên mất dấu mũi tên nhọn đang muốn bắn về phía mình.
Mũi tên phóng tới, cũng là lúc nghìn cân treo sợi tóc, đã bị Cảnh Dung tay không tiếp được!
Một bàn tay của hắn ôm eo Kỷ Vân Thư, một bàn tay khác nắm mũi tên kia, ánh mắt dừng ở trên mũi tên, mang theo ánh sáng lạnh lẽo chưa bao giờ từng có!
Nổi giận!
Mà chung quanh, vẫn yên tĩnh đến nỗi khiến người hốt hoảng.
Kỷ Vân Thư vẫn đang thở hổn hển vì mới vừa rồi sợ hãi, Cảnh Dung đã hướng môi mình vào bên tai nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói.
"Nhìn thấy ngõ nhỏ bên kia sao?"
Kỷ Vân Thư nhìn qua, thấy lối vào cách xa hơn năm mét.
Nàng gật đầu!
"Ta đếm ba tiếng, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, minh bạch sao?"
Nàng lại gật đầu!
"Một, hai, ba, chạy."
Cảnh Dung buông lỏng eo nàng ra, cũng đồng thời khi Kỷ Vân Thư nhấc chân liều mạng chạy tới ngõ nhỏ kia, trên những nóc nhà nhỏ vốn đang yên tĩnh, đột nhiên nhảy xuống hơn 10 hắc y nhân, cầm trường kiếm đâm tới.
Thậm chí có vài tên hắc y nhân, đã đuổi theo Kỷ Vân Thư.
Thân mình Cảnh Dung nhảy lên, đá mấy phát vào trên ngực vài tên hắc y nhân, sau đó chắn ở lối vào ngõ nhỏ.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Cảnh Dung hắng giọng hỏi.
Hơn mười tên hắc y nhân vây quanh ở bên ngoài hẻm nhỏ. Mặc dù mang theo mặt nạ đen che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, mặt mày hung ác, rõ ràng chính là mang theo sát ý mà đến.
Hắc y nhân dẫn đầu, tiến lên hai bước: "Dâng đầu lên có thưởng, lấy thủ cấp hai người về phục mệnh."
Khi lời nói vừa rơi xuống, hắc y nhân một lần nữa giơ kiếm tiến lên, tấn công không lưu tình, từng nhát đều muốn lấy mạng.
Cảnh Dung cũng không phải là kẻ ăn chay, công phu lợi hại, đoạt kiếm một phen, bắt đầu chém giết cùng những hắc y nhân đó.
Kỷ Vân Thư đã ở trong ngõ nhỏ, ấn vào trên ngực đang phập phồng và thở hồng hộc, nhìn cảnh tượng đánh nhau bên ngoài, nàng càng nôn nóng vạn phần.
Mặc dù Cảnh Dung chưa bị đáng bại, nhưng vẫn không thể trấn an nàng.
Có câu nói rằng, hai tay khó địch bốn quyền!
Hơn mười người công vây một mình hắn, mà hắn, còn muốn bảo vệ an toàn cho nàng, tình thế càng trở nên nguy hiểm.
Ngoài sự lo lắng ra, Kỷ Vân Thư thực sự không thể hiểu rõ, những hắc y nhân đó, vì sao nói muốn "lấy thủ cấp hai người về phục mệnh"?
Nàng từ khi nào, chỗ nào, dính líu tới tất cả những thứ này?
Nếu như những hắc y nhân này cùng một nhóm với đám hắc y nhân hành thích ở nghĩa trang lúc trước, theo lý thuyết, bọn họ muốn ám sát, hẳn phải là Cảnh Dung!
Tuy nhiên, nàng đã bị kéo vào chuyện này.
Chắc không phải vì nàng đã xen vào việc người khác nên chọc phải họa, đúng không?
Kỷ Vân Thư nắm chặt xiêm y trước ngực, cắn môi, nghiêng người dán ở trên tường, quan sát tình hình bên ngoài.
Mặc dù trận chiến rất dữ dội, nhưng thân mình nhanh nhẹn của Cảnh Dung vẫn có thể đối phó được với hơn mười hắc y nhân. Trường kiếm trong tay hắn đã đâm chết vài tên, trên thân kiếm, bao phủ đầy máu đang nhỏ giọt đầm đìa.
Bỗng dưng, một hắc y nhân đã lao ra khỏi tuyến phòng thủ của Cảnh Dung, chạy về hướng Kỷ Vân Thư.
"Chịu chết đi."
Kỷ Vân Thư trố mắt, bước chân liên tục lui về phía sau, cho đến khi phía sau lưng đụng thật mạnh vào một bức tường, không thể nào di chuyển tiếp về phía sau.
Quần áo trước ngực bị nàng nắm chặt nhăn nheo.
Ngay khi trường kiếm cách nàng khoảng ba phân, Cảnh Dung đã dùng chân khơi một viên đá, đá trúng cổ tay người nọ.
Hắc y nhân bị đau, hơi nhẹ buông tay, thanh kiếm vô tình rơi xuống mặt đất.
Thấy vậy, Kỷ Vân Thư cũng lập tức duỗi tay ra, dùng sức nhấn một cái ở trên khớp bả vai của hắc y nhân. Hắc y nhân đau đớn la lên một tiếng, ôm cánh tay ngã xuống mặt đất.
"Lại đây."
Cảnh Dung gọi nàng một tiếng, đứng ở đầu ngõ vươn tay về phía nàng.
Nàng cũng ngay lập tức chạy về phía hắn, đặt tay lên lòng bàn tay to rộng của hắn, mặc kệ hắn dùng sức cầm lấy, giữ chặt tay nàng, một đường chạy khỏi nơi đó.
Phía sau, hắc y nhân càng đuổi theo không bỏ!
Đêm đông vốn yên tĩnh, được bao phủ bởi một tầng không khí quỷ dị!
Kỷ Vân Thư bị Cảnh Dung nắm tay chạy đi, bên tai là tiếng gió hú liên tục không ngừng.
Kỷ Vân Thư không có sự lựa chọn khác ngoài việc chạy.
"Vương gia, đừng bận tâm tới ta, ngươi nhanh chóng chạy đi thôi. Ta sẽ liên lụy tới ngươi."
Đôi mắt Cảnh Dung như ưng cực kỳ quyết tâm, nắm chặt tay nàng.
Nói: "Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Sống cùng sống, chết cùng chết!"
Ách!
Kỷ Vân Thư hơi choáng váng, hai chân giống như mất đi trọng lượng. Nghe hắn nói như vậy, nàng cảm động đến nỗi rối tinh rối mù, đối với nguy cơ tràn ngập phía sau, dường như đã bay đi theo gió lạnh.
Ngay cả Kỷ Bùi, cũng chưa bao giờ nói với nàng như thế!
Bọn họ chạy xa khoảng 20m, nhưng cuối cùng hai người vẫn bị đám hắc y nhân xông tới.
Cảnh Dung bảo vệ nàng ở sau người, nghiêng mắt hỏi nàng: "Kỷ tiên sinh, ngươi sợ sao?"
"Sợ."
Nàng không cần nói dối, cho dù đã quen nhìn người chết, nhưng phải trở thành một trong những khối thi thể kia, nàng thật sự rất sợ.
Vạn nhất Huyện thái gia có cọng dây thần kinh nào không đúng, tìm Ngỗ tác tới mổ bụng nàng, vậy chẳng phải là càng thêm đau khổ?
Rõ ràng chung quanh nguy cơ bốn phía, nhưng một câu trả lời "sợ" của nàng khiến Cảnh Dung nở nụ cười.
Hắn nói: "Yên tâm đi, ngay cả khi ngươi xuống điện Diêm Vương, bổn vương cũng sẽ làm bạn cùng ngươi. Ngươi muốn ngắm hoa cũng được, uống rượu cũng thế, bổn vương chắc chắn phụng bồi."
Ai ai ai, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Người đã chết, dưới điện Diêm Vương, chỉ mặc quần áo trắng, đi đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, một khi nhắm mắt, lập tức chuyển thế đầu thai.
Còn ngắm hoa? Còn uống rượu?
Thật là ảo tưởng!
Kỷ Vân Thư đứng ở phía sau hắn, một bàn tay đã bị Cảnh Dung nắm chặt, một bàn tay kia lôi kéo tay áo rộng của hắn.
Nàng hít vào chóp mũi một luồng khí lạnh, nói: "Ta không cần ngắm hoa, ta cũng không cần uống rượu. Nếu như ta thật sự chết rồi, hy vọng Loan Nhi có thể đốt cho ta một bộ quần áo sạch sẽ, tốt nhất còn có thêm một đôi giày. Còn có, nhất định phải đốt cả hộp gỗ đàn hương cho ta, bởi vì đồ vật bên trong đều là bảo bối của ta. Không cần đốt ngân phiếu (tiền giấy) cho ta, bởi vì ta lo lắng dưới địa phủ quá ẩm ướt, những tờ ngân phiếu đó sẽ bị hỏng. Tốt nhất nên đốt một rương vàng bạc hoặc là bảo vật. Đúng rồi, còn có......"
Cảnh Dung lần đầu mới biết, thì ra, Kỷ Vân Thư vẫn nói rất nhiều.
Nàng lo độc thoại với mình, vành mắt chuyển sang đỏ bừng.
Tuy nhiên, Cảnh Dung lại nhíu mày hỏi nàng: "Loan Nhi là ai?"