Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 64: Tranh chấp hài cốt




Edit & Dịch: Emily Ton.



Giang phu nhân, quần áo trên dưới đều là tơ lụa cẩm tú thượng đẳng, phối hợp với vòng ngọc trang sức, kim thoa (trâm cài đầu) bằng vàng, bông tai bằng bạc, mỗi thứ đều là trân phẩm.



Cách trang điểm, thật sự có thể so sánh cùng với Kỷ Mộ Thanh và Kỷ lão phu nhân của Kỷ gia.



Tương lai nếu biết được nơi hạ táng, Kỷ Vân Thư thật sự nên cẩn thận ghi nhớ tới huyệt mộ bà ta!



Vạn nhất nếu may mắn, có thể đào ra được, đó cũng coi như là một phước lành.



Cố tình, dạng người như thế này trong đầu dường như đều được khắc chữ "ngạo mạn". Tư thế thẳng đứng, thần thái lạnh lùng, khi nói chuyện, cũng luôn mang theo miệng lưỡi mệnh lệnh!



Nếu không phải bà ta tự báo tên họ, Kỷ Vân Thư còn tưởng rằng, bà ta cũng là một người Kỷ gia!



Nhưng nữ nhân như vậy, từ trước đến nay đều là dạng rất khó đối phó.



Huyện thái gia vừa nghe thấy muốn mang hài cốt về, đương nhiên không cho phép.



"Giang phu nhân, sự tình liên quan tới mạng người, cần được thẩm tra, sau đó mới có thể giao hài cốt cho ngươi."



"Người nào không phải là mạng người, ta chỉ biết đó là hài cốt phu quân ta, ta muốn hạ táng ngay lập tức." Giang phu nhân nhấn mạnh điểm này, ánh mắt trở nên nguy hiểm.



"Hiện tại bản quan không cho phép! Đây là một vụ án mạng, đã tới nha môn, sẽ phải tra đến khi tra ra manh mối. Cho dù là ai, đều không thể che khuất sự thật. Tất cả mọi thứ, đều phải dựa theo luật của Đại Lâm mà làm. Giang phu nhân, ngươi cũng không ngoại lệ."



Oa, Huyện thái gia, ngươi thật sự mặt dài!



Kỷ Vân Thư một bên gần như nhanh chóng trở thành người hâm mộ của ngươi!



Ánh mắt Giang phu nhân giống như thanh kiếm, đâm về phía Huyện thái gia: "Lưu đại nhân, ngươi muốn nói tới luật với ta? Được, ta đây sẽ nói chuyện về luật với ngươi." Di chuyển hai bước, ngẩng đầu lên nói: "Luật của Đại Lâm, điều nào quy định, không cho phép gia quyến hạ táng hài cốt thân nhân? Và điều nào quy định, cho phép nha môn có thể giữ lại bộ xương trắng? Đống xương trắng kia chính là phu quân ta, chẳng lẽ mang hài cốt phu quân mình đưa đi hạ táng, cũng cần đến sự đồng ý của nha môn hay sao?"



"......"



Trong luật của Đại Lâm, thật đúng là không có hai quy định này!





Huyện thái gia bị nói đến nỗi nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào!



.....Edit & Dịch: Emily Ton.....



Kỷ Vân Thư khẽ lắc đầu, khí thế vừa rồi đâu hết? Chưa gì đã héo?



Bất đắc dĩ, Kỷ Vân Thư phất phất ống tay áo, tiến lên.



"Giang phu nhân, bộ hài cốt kia, trước mắt ngươi không thể mang về."



Giọng nói vang lên, đẩy lời nói của Giang phu nhân trở về.



Lúc này Giang phu nhân mới chú ý tới nàng, mi thanh mục tú, nhìn như một làn gió xuân nhè nhẹ, nhưng cặp con ngươi đen như mực, tạo ra một cảm giác giá lạnh.



"Ngươi là người nào?"



"Tại hạ chỉ là một họa sư trong nha môn, hy vọng Giang phu nhân có thể bình tĩnh và suy nghĩ về điều này. Giang lão gia chết thảm, hung phạm vẫn chưa tìm ra. Vì thế bộ hài cốt này, tuyệt đối không thể để ngươi mang về."



Giang phu nhân luôn luôn quát tháo, sao có thể tha thứ cho người dám tranh luận với mình?



Giọng điệu bắt đầu cao lên: "Phu quân ta năm đó phát điên sau đó mất tích, hiện giờ có thể tìm về, ta chỉ muốn mang hài cốt phu quân ta về. Những việc còn lại, ta không muốn bàn luận đến. Đối với chuyện chết thảm, lý do từ đâu mà nói? Quả thực là đang nói bậy."



Tuy rằng mày liễu tinh tế không nhìn thấy bất luận dao động gì, nhưng khí thế kia lại bức thẳng tới tâm người.



Kỷ Vân Thư tiếp lời bà ta: "Giang phu nhân, án mạng chính là án mạng! Nếu như đã xảy ra án mạng, cần phải giao cho nha môn xử lý. Trên hài cốt của Giang lão gia, có dấu vết bị đao nhọn đâm hơn 20 nhát. Ở trên xương mắt cá chân của lão, cũng có vết bần tím, chứng tỏ trước khi lão chết đã từng tranh đấu với người khác. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, Giang lão gia đã bị người giết chết."



"Đủ rồi."



Giang phu nhân vung tay áo lên, ánh mắt thật sự bắn lửa nhìn Kỷ Vân Thư.



Cực kỳ không vui: "Ngươi chỉ là một họa sư nho nhỏ, tùy tiện nói bậy vài câu, ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay bất luận như thế nào, tóm lại chuyện này, ta không cho phép tiếp tục điều tra. Nói đến cùng, đây là sự tình Giang gia ta, muốn tra hay không, đều tuỳ thuộc vào ta."




"Ngươi rõ ràng đang bao che ai đó."



"Bao che? Ngươi nói bậy gì vậy?" Giang phu nhân càng thêm tức giận.



Kỷ Vân Thư nói thẳng: "Cái chết của Giang lão gia, có một lão nhân ở Giang gia chính mắt nhìn thấy, đã nói hết toàn bộ tình hình thực tế cho ta, lão cũng đã đồng ý, sau khi ta hoạ xong bức họa, sẽ tới nha môn làm chứng và chỉ ra hung phạm!"



Huyện thái gia vừa nghe thấy, nhanh chóng tiến lên, hỏi: "Vân Thư, thật sự? Vậy hung thủ là ai?"



Ánh mắt Kỷ Vân Thư chắc chắn mười phần khi chạm vào ánh mắt của Giang phu nhân.



Nàng nói: "Chính miệng lão nói cho ta, hung thủ, chính là đệ đệ Giang phu nhân."



"Sao ta có thể giết tỷ phu được?" Người nói chuyện, đúng là nam tử bên cạnh Giang phu nhân, sắc mặt nôn nóng, tiến lên phản bác, chỉ vào Kỷ Vân Thư, tiếp tục nói: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta không làm điều đó, ngày đó tỷ phu ta mất tích, ta căn bản không có ở nhà."



Hiện tại, Kỷ Vân Thư mới cẩn thận chú ý tới người này. Cảm giác đầu tiên đó là, cẩu thả và bất cần đời!



Kỷ Vân Thư kiên định nói: "Lời này, chính là lão nhân gia kia nói, lão đã tận mắt nhìn thấy."



"Quả thực là trò cười." Giang phu nhân hừ lạnh một tiếng, kéo đệ đệ kéo ra phía sau lưng, lúc này mới trên dưới đánh giá Kỷ Vân Thư, nói: "Tiểu công tử, nếu như lời ngươi nói chính là sự thật, vậy vì sao lão trộm nói cho ngươi hung thủ là ai, nhưng lại không tới nha môn báo án? Công tử cũng không nên tùy tiện oan uổng và vu khống người khác. Không có chứng cớ, sao có thể chỉ ra hung thủ? Tuyên bố này không phải vô lý hay sao?"



"Tất cả những gì ta nói......"




Kỷ Vân Thư còn chưa nói xong, Giang phu nhân đã cắt ngang lời nàng.



"Nói vậy, lão nhân gia trong miệng ngươi nói kia, chắc là Thất thúc đi? Thật là trùng hợp, ngay buổi sáng hôm nay, Thất thúc phát bệnh, đã qua đời."



Ách!



"Đã chết?" Kỷ Vân Thư sửng sốt một chút, một thời gian dài vẫn không phục hồi lại tinh thần.



Giết người diệt khẩu sao?




Giang phu nhân càng thêm hùng hổ doạ người, lập tức chĩa mũi tên về phía Huyện thái gia: "Lưu đại nhân, nói thêm chỉ dư thừa, ta không muốn nói tiếp, thỉnh ngài lập tức trả lại hài cốt phu quân ta cho ta. Ta cần phải hạ táng phu quân càng sớm càng tốt."



Huyện thái gia nói: "Nhưng trên hài cốt kia, chính xác có dấu vết đao thương."



"Lưu đại nhân hẳn đều đã biết, phu quân ta lúc sống vốn đã bị điên, thường xuyên dùng chủy thủ đâm mình bị thương. Những vết thương đó, nhất định là do nhiều năm tích lũy nên đã lưu lại, tuyệt đối không phải do người nào tàn hại mà chết."



"Vậy...... sau khi Giang lão gia mất tích, Giang phu nhân dời tới kinh thành, vì sao hài cốt Giang lão gia lại tìm được ở dưới gốc cây trong phủ?" Huyện thái gia tâm sinh nghi hoặc!



Biểu tình của Giang phu nhân vẫn không hề có chút hoảng loạn, liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, giọng điệu trấn định: "Vừa rồi tiểu công tử này không phải đã nói hay sao? Trên mắt cá chân của phu quân ta đã bị bong gân, có lẽ sau khi ta rời khỏi kinh thành không lâu, phu quân ta đã quay trở lại, bất hạnh đã bị trẹo chân, có thể đầu va vào gốc cây mà chết. Điều này rất có khả năng."



Cố ý tìm kiếm lời để giải thích!



Huyện thái gia nhỏ giọng hỏi Kỷ Vân Thư một câu: "Trên xương sọ, có va chạm không?"



Nàng gật đầu: "Có, nhưng lực va đập rất nhỏ, tuyệt đối không phải là vết thương trí mạng, nhiều lắm chỉ để lại vết sưng."



"Nếu trên đầu phu quân ta đích xác từng có va chạm, cho dù lực độ như thế nào, tóm lại ta nói không sai." Khí thế Giang phu nhân vẫn kiêu ngạo như cũ.



Trong khi không có bất luận chứng cứ mới nào, giờ phút này, đều không thể nào phản bác.



Huống chi, Thất thúc đã chết!



Hiện nay, nếu như không đưa ra được chứng cứ, đống xương trắng này, rất có khả năng phải trả về cho Giang phu nhân.



"Chẳng lẽ hiện tại, vẫn còn không muốn giao ra đây? Nếu như ta cáo trạng tới Đại Lý Tự, mũ cánh của Lưu đại nhân ngươi, chỉ sợ cũng khó giữ được." Mười phần uy hiếp.



Nhưng lời này vừa ra......



"Nếu như bổn vương không cho phép thì sao?"



Ngoài công đường, giọng nói của Cảnh Dung vang lên!