Ánh mắt Kỷ Vân Thư chú ý tới Trương bộ đầu, khóe miệng âm thầm nở nụ cười, sau đó đi theo Cảnh Dung và Phòng Minh Tam vào phủ.
Đạo đãi khách của Phòng Minh Tam không hề xa hoa, chỉ sai người chuẩn bị mấy chén trà nóng, mấy đĩa điểm tâm đặc sản của thành Du Châu.
Mấy đĩa điểm tâm cũng bị hao mòn một vòng bên ngoài.
Toàn bộ quá trình có thể kết luận bằng hai chữ.
Thanh liêm!
Phòng Minh Tam vừa tự mình rót trà cho Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư, vừa nói, "Đây là Chử Xảo trà nổi danh thành Du Châu, Vương gia và Kỷ tiên sinh nếm thử."
Sau đó cẩn thận bưng trà qua.
Phòng Minh Tam vừa đặt trà tới trước mặt Kỷ Vân Thư, ly trà đã bị Vệ Dịch chặn lấy.
"Ta cũng muốn uống."
Nói xong, hắn uống trà giống như uống nước, lau miệng bằng ống tay áo, "Không hề dễ uống, hơi đắng."
Phòng Minh Tam cảm thấy xấu hổ.
Kỷ Vân Thư kéo Vệ Dịch qua một bên, "Vệ Dịch, không được vô lễ."
"Ồ."
Vệ Dịch cúi đầu, có chút ủy khuất.
Cảnh Dung liếc mắt ra hiệu cho thị vệ của mình, ý bảo dẫn Vệ Dịch và Tạ đại nương đi trước.
Vệ Dịch lại lôi kéo cánh tay Kỷ Vân Thư không chịu rời đi, cuối cùng, thị vệ đành phải dẫn Tạ đại nương đi nghỉ ngơi trước.
Phòng Minh Tam cúi người, "Vương gia, hạ quan đã sai người chuẩn bị mấy gian thượng phòng, Vương gia và Kỷ tiên sinh, còn có chư vị đều có thể an tâm ở lại."
"Không cần, chờ sau khi chuẩn bị xong đồ, bổn vương sẽ rời đi ngay."
"Trời đã tối, Vương gia vẫn nên......"
Phòng Minh Tam còn nói chưa xong, Cảnh Dung đã ngắt lời.
"Phòng đại nhân cũng đừng quanh co lòng vòng, ngươi bày ra Hồng Môn Yến, đơn giản chính là muốn mời bổn vương vào thành, sau đó giúp ngươi điều tra việc lạ phát sinh gần đây ở thành Du Châu."
Cảnh Dung nói thẳng!
Sắc mặt Phòng Minh Tam trầm xuống, thở dài, sau đó cũng nói rõ ý định của mình, "Nếu Vương gia đã biết, hạ quan cũng không giả bộ ngớ ngẩn lừa ngài. Một tháng nay, trong thành đã đã xảy ra ba vụ án mạng, khiến cho toàn bộ bá tánh trong thành nhân tâm hoảng sợ, không ai dám ra khỏi cửa, một số người thậm chí đã ra khỏi thành. Hiện tại thành Du Châu, không có người nào dám đến."
"Cả ba người chết đều là những nhân vật có danh dự và uy tín trong thành, nhưng đều bị treo cổ ở trên cây đại thụ trong viện nhà mình, chết rất thảm thiết. Hơn nữa, một đêm trước khi ba người kia chết, bọn họ đều nói rằng mình đã gặp quỷ, trở nên điên điên khùng khùng, thần trí không rõ ràng. Hạ quan đã phái người tra hỏi rất lâu, nhưng trước sau đều không có manh mối. Dựa vào những chứng cứ ngỗ tác đã nghiệm thi, người chết đều tự mình thắt cổ tự sát."
Cảnh Dung cười nói, "Hả? Nếu như tự mình thắt cổ tự sát, vậy thì có gì để điều tra?"
"Đó chính là chỗ kỳ lạ nhất. Ba người đều không quen biết nhau, nhưng trước khi chết đều nói đã gặp quỷ, hơn nữa cách chết giống nhau như đúc. Trên đời này làm gì có quỷ thần? Đó tất nhiên là do người làm, vì thế......" Ông ta chuyển ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư, "Nghe nói Kỷ tiên sinh đồng hành với Vương gia, vì thế hạ quan nghĩ muốn làm phiền Kỷ tiên sinh mấy ngày, giúp hạ quan phá vụ án này."
Ngươi nghĩ dễ như qua nhà chơi hay sao? Chỉ cần nói toạc ra là có thể phá án?
Kỷ Vân Thư vốn định nói gì đó, Cảnh Dung đã giành nói trước, "Phòng đại nhân, thành Du Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không thể tìm ra được người có thể phá án? Trong nha môn các ngươi, cũng không tìm ra được người nào?"
Giọng nói của hắn mang theo ngữ khí hỏi tội.
"Vương gia, hạ quan đã tìm kiếm khắp trong và ngoài thành, nhưng thật sự không có kết quả. Vấn đề này lớn như vậy, nếu còn tiếp tục, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, Vương gia hãy xem như ở đây nghỉ ngơi mấy ngày."
"Phòng đại nhân, ngươi chắc hẳn biết rằng, bổn vương vâng lệnh đi Ngự Phủ huyện điều tra vụ Chẩn Tai Ngân. Trước đó, ta đã trì hoãn khá nhiều thời gian ở huyện Sơn Hoài, nếu như tiếp tục chậm trễ, Hoàng thượng luận tội xuống, bổn vương cũng không đảm đương nổi."
"Điều này......"
Phòng Minh Tam cũng rất buồn rầu!
Nói đến cùng, Cảnh Dung đang mang theo hoàng mệnh trên người, trong khi Kỷ tiên sinh lại là người của hắn. Nếu muốn đi Ngự Phủ huyện, không có lý hắn sẽ để Kỷ Vân Thư ở lại một mình. Hơn nữa, thành Du Châu nằm trong phạm vi do Phòng Minh Tam quản hạt, cho dù vụ án này bị bế tắc, cũng sẽ không tới tay Kỷ Vân Thư.
Vì thế, Phòng Minh Tam thật sự nản lòng.
Kỷ Vân Thư liếc mắt đánh giá Cảnh Dung một cái. Thái độ của hắn kiên quyết như thế, tuyệt đối sẽ không để nàng ở lại giúp Phòng Minh Tam điều tra vụ án.
Nhưng thấy chết mà không cứu, từ trước tới nay không phải là tác phong của nàng.
Vì thế, nàng nói, "Vương gia, án mạng lần này nguy hiểm như thế, nếu không thể truy nã thủ phạm đưa về quy án, có khả năng sẽ có nhiều người chết hơn nữa. Phòng đại nhân cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không sẽ không tới năn nỉ ngài."
Cảnh Dung trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, "Nói như vậy, ngươi muốn điều tra vụ án này?"
"Ta......"
"Thôi." Cảnh Dung lập tức ngắt lời nàng, "Bổn vương biết ngươi đang nghĩ gì, việc này không biết sẽ chậm trễ bao lâu."
"Năm ngày."
"Cái gì?"
"Thời gian năm ngày. Nếu sau năm ngày ta vẫn không thể điều tra được gì, vậy ta sẽ cùng Vương gia xuất phát đi Ngự Phủ." Kỷ Vân Thư nói.
Cảnh Dung nhíu mày, cân nhắc trong lòng một lát, lại thoáng nhìn qua Phòng Minh Tam đang mặt ủ mày ê, cứng lòng nói với Kỷ Vân Thư, "Không được, đi Ngự Phủ huyện cấp bách. Vụ án này, nếu ngươi không điều tra, sẽ luôn có người đến đây điều tra. Chờ sau khi mua xong đồ, chúng ta sẽ lập tức lên đường."
Hắn không cho Kỷ Vân Thư cơ hội phản bác, nói với Phòng Minh Tam, "Phòng đại nhân, nếu triều đình để ngươi làm huyện lệnh huyện Du Châu, vậy thì tất cả những chuyện xảy ra ở đây, đều sẽ do quan phụ mẫu ngươi xử lý. Rốt cuộc, triều đình không nuôi dưỡng người rảnh rỗi. Đạo lý này, ngươi nên hiểu mới đúng."
"Vương gia, hạ quan......"
"Đừng nói nữa." Hắn trực tiếp đẩy trà trở về, "Trà này cũng không cần uống nữa, Hồng Môn Yến của ngươi, bổn vương cũng coi như đã tiến vào ngồi một lúc, sẽ không quấy rầy lâu."
Phòng Minh Tam nóng vội, nhưng không thể nói gì thêm.
Cảnh Dung kéo người của mình ra khỏi phòng, còn phân phó Lang Bạc, "Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, trước khi mặt trời lặn rời khỏi thành Du Châu."
Lang Bạc đáp lại, "Tất cả đều đã sẵn sàng."
"Vậy nhanh chóng lên đường, đưa Tạ đại nương lên xe."
"Vâng."
Một đám người, giống như một tổ ong lại ra khỏi phủ đệ huyện nha.
Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch vừa mới lên xe ngựa, Cảnh Dung đã bị Mộ Nhược kéo lại.
"Không suy nghĩ lại sao?"
Cảnh Dung: "Không có gì để suy nghĩ. Ngươi biết ta đang lo lắng điều gì."
Mộ Nhược đương nhiên biết.
"Biết, nhưng ngươi cũng không thể giữ riêng nàng như vậy, giống như ngươi không thể gập đôi cánh đại bàng, ép nó bơi trong nước, càng không thể khiến cá rời khỏi nước, bắt nó bay lên trời. Kỷ tiên sinh là người nào, ngươi hiểu rõ ràng nhất. Nàng sinh ra là để phá án, ngươi như vậy không phải giống như đang vặt đi đôi cánh của nàng hay sao? Hơn nữa thời gian năm ngày cũng không lâu lắm. Nếu ngươi vẫn kiên quyết rời đi, nói không chừng thành Du Châu sẽ tiếp tục có chết người, cuối cùng báo về triều đình, Hoàng thượng và Đại Lý Tự có lẽ sẽ ném vụ án này cho Kỷ tiên sinh, như vậy chẳng phải sẽ rắc rối hơn sao?"
Mộ Nhược thật vất vả mới tỉnh táo một hồi, phân tích đạo lý rõ ràng với hắn!
Cảnh Dung do dự!
Lúc này Phòng Minh Tam cũng đã đuổi tới, trực tiếp nâng theo áo choàng quỳ xuống, cả người nằm phục ở trên mặt đất khẩn cầu.
"Vương gia, hạ quan cầu xin ngài hãy ở thêm vài ngày, để Kỷ tiên sinh điều tra rõ chân tướng, xem như giúp bá tánh thành Du Châu. Cầu xin ngài."
Phòng Minh Tam dập đầu!
Ân thanh trán đập xuống mặt đất vang lên.
Toàn bộ người trong nha môn cũng đều quỳ xuống khẩn cầu.
Kỷ Vân Thư bước xuống từ trên xe ngựa, nhìn quan sai huyện Du Châu quỳ đầy mặt đất, trái tim thắt lại.
Tất cả mọi người đều đang đợi quyết định của Cảnh Dung!
Thật lâu sau ——
Cảnh Dung: "Được, năm ngày thì năm ngày. Sau năm ngày, chúng ta cần phải rời thành."
Tất cả đều thở dài nhẹ nhõm!
Trong lòng Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy thư thái hơn.
Phòng Minh Tam vẫn liên tục dập đầu nói lời cảm tạ.
"Tạ vương gia."
~~~Hết chương 391~~~