"Vậy ngươi tới Ngự phủ huyện làm gì?"
Triệu Hoài cúi đầu, hồi lâu cũng không đáp lại.
Cho đến khi tiểu đệ bên cạnh một lần nữa đưa bầu rượu tới trước mặt hắn. Hắn nhận lấy bầu rượu trên tay, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Nhược một cái.
Sau đó nói, "Đi gặp một người bạn cũ."
"Hả? Không ngờ đại đương gia Cao Sơn trại cũng có bạn cũ?"
"Ngươi có ý gì?"
Triệu Hoài chất vấn.
"Không có gì đặc biệt. Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Nói xong, Mộ Nhược dùng cằm chỉ chỉ cánh tay bị cụt của hắn, không e dè nói, "Ta nói cho ngươi biết, mặc dù tay này của ngươi không sao, nhưng cần phải cẩn thận một chút. Ta thấy gần đây thời tiết có vẻ không tốt, không biết khi nào thì mưa sẽ dừng, miệng vết thương tiếp xúc với hơi ẩm, sau này sẽ khiến ngươi đau."
Triệu Hoài hừ một tiếng, "Không chết là được."
Mộ Nhược chỉ cười lạnh, lắc lư người đứng lên, quay về bên cạnh Cảnh Dung.
Hắn vừa ngồi xuống, lập tức hạ giọng, báo cáo nói, "Triệu Hoài không chỉ là một người rắn rỏi, miệng còn ngậm rất chặt, không chịu nói gì cả."
Hoá ra, tiểu tử này đi tìm hiểu tin tức.
Cảnh Dung ném một ánh mắt về phía Triệu Hoài, tiếp tục chọc tới chọc lui đống lửa bằng cây gậy trong tay.
Cảnh Dung nói, "Người tới không có ý tốt, ngươi cũng nên để ý một chút."
"Yên tâm đi, sẽ không để tim ngươi bị cướp đi lần nữa." Mộ Nhược trêu chọc.
Cảnh Dung trừng mắt nhìn hắn một cái, "Uống rượu của ngươi đi."
"Được được được, ta đi uống rượu của ta, ngươi chọc lửa của ngươi. Đêm nay mưa to kéo dài, rất thích hợp để ở một mình."
Nói xong, Mộ Nhược đứng dậy đi ra bên ngoài.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn bóng dáng Mộ Nhược một cái, đẩy Vệ Dịch qua cho Lang Bạc.
"Ngồi với Lang đại ca một lúc."
Vệ Dịch dụi dụi mắt, "Ồ."
Sau đó ôm canh tay Lang Bạc, tiếp tục ngủ.
Khuôn mặt Lang Bạc lập tức biến xanh!
Thị vệ bên cạnh cười thầm không nói!
Kỷ Vân Thư đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, cánh tay liền bị Cảnh Dung giữ chặt, "Ngồi xuống, đừng chạy loạn."
"Ta chỉ ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."
Cảnh Dung nhìn thoáng qua bên ngoài, trong lòng ngầm hiểu, nói, "Đừng ở lại quá lâu với tiểu tử Mộ Nhược kia, hán tử uống rượu say, làm chuyện gì cũng không dùng não."
"Đã biết."
Nàng đồng ý với hắn!
Kỷ Vân Thư ra khỏi miếu hoang, bên ngoài mưa còn nặng hạt và xối xả hơn trước, những hạt mưa giống như từng viên ngọc cực lớn rơi xuống mặt đất gồ ghề lồi lõm, nghe như tiếng chuông chùa!
Gió lạnh nhè nhẹ thấm vào tận xương, giống như con kiến gặm cắn trong người.
Mộ Nhược ngồi ở bên ngoài hành lang dài, một chân đáp ở phía trên, dựa người vào cây cột ngửa đầu uống rượu.
Ánh sáng từ phía chân trời đen như mực, phản chiếu qua làn nước mưa, xuyên qua mái ngói, mông lung rơi xuống bờ vai của hắn.
Nhìn hắn có chút thê lương.
Kỷ Vân Thư yên lặng đi tới, ngồi xuống đối diện với hắn. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn cơn mưa kéo dài không dứt.
Sau đó nói, "Hoa mai nở rộ, mưa nhẹ nhàng rơi, một con thuyền nhỏ, quân tử rượu hề."
Một nụ cười tràn trên môi nàng, trong đôi mắt thâm thuý nữ tính, tỏa sáng dịu dàng như nước chảy xuôi.
Mộ Nhược cười một tiếng.
Hắn rót một ngụm rượu vào trong miệng, "Thì ra Kỷ tiên sinh không những phá án lợi hại, làm thơ cũng không tồi."
"Vài câu thơ nho nhỏ, ai cũng làm được."
"Hoa mai, nước mưa, con thuyền, quân tử. Thú vị, thú vị."
Hắn lại uống một ngụm rượu!
Kỷ Vân Thư nhìn hắn, hít một ngụm không khí lạnh, hỏi, "Mạc công tử, ta có thể hỏi một câu hay không?"
"Xin cứ tự nhiên."
"Rượu này, nhiều một ly có thể giải sầu, vậy nếu thiếu một ly thì sao?"
Hả?
Câu hỏi thật là thú vị!
Mộ Nhược híp mắt suy nghĩ, ngón tay chỉ chỉ trên huyệt Thái Dương của mình, nói, "Nhiều một ly giải sầu, thiếu một ly...... không tỉnh lại được."
Hắn lại bắt đầu uống rượu, một ngụm tiếp theo một ngụm.
Kỷ Vân Thư, "Trong lòng Mạc công tử, trước sau vẫn không thể buông một người. Nếu rượu có thể khiến ngươi quên đi tất cả, nó cũng có thể khiến ngươi nhớ tới tất cả. Cảm giác say trong rượu, sầu dễ giải, tỉnh ý trong tỉnh, tình khó quên."
Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Mộ Nhược không nói gì, chỉ mỉm cười trên môi.
Mùi rượu thấm vào không khí, kèm theo mưa phùn, dần dần tiêu tán......
Hai người ngồi ở bên ngoài hồi lâu!
Kỷ Vân Thư thấy Mộ Nhược đã uống say, dựa người vào trên cây cột nhắm nghiền hai mắt, ngay cả bầu rượu trong tay cũng lăn xuống mặt đất.
Loảng xoảng một tiếng!
Nàng nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị đi vào. Nàng vừa mới bước đi được vài bước, sau lưng đã truyền đến tiếng của Mộ Nhược.
"Kỷ cô nương, đa tạ."
Nàng không đáp lại, khóe môi nở nụ cười, bước vào bên trong.
Mọi người bên trong đều dựa ngủ ở bên đống lửa. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, không ngờ Cảnh Dung mở mắt ra, cầm lấy tay nàng, xoa xoa.
Tay nàng thật lạnh lẽo!
"Bàn tay của nữ tử, vốn dùng để vẽ tranh thêu thùa, nào giống như nàng, không sờ thi thể cũng luôn lạnh băng như thế."
Kỷ Vân Thư cười nhạt, trở tay nắm lấy bàn tay to rộng của Cảnh Dung, tinh tế vuốt ve những vết chai dày như kén trên lòng bàn tay của hắn.
"Dưới bầu trời này, nào có bàn tay của một Vương gia lại có nhiều kén như vậy?"
"Nói như vậy, bổn vương và nàng thật đúng là trời sinh một đôi."
"Ai trời sinh một đôi với chàng?"
"Như thế nào? Nàng lại muốn nói, chàng là Vương gia, ta là thứ dân?" Cảnh Dung nghiêng đầu hỏi nàng.
Những lời này, vẫn luôn là một cái gai trong lòng hắn!
Kỷ Vân Thư mím môi, cúi đầu xuống. Khoảng khắc ngước mắt lên lần nữa, nàng nói, "Câu nói kia, ta thu hồi lại."
"Thu hồi? Lời nói ra sao có thể thu hồi."
"Ta nói có thể thu hồi là có thể thu hồi. Lời này, xem như ta chưa từng nói."
"Nếu ta không cho phép thì sao?"
"Hả?"
Kỷ Vân Thư buồn bực.
Cảnh Dung nắm lấy bàn tay thon gầy nhưng rắn chắc của nàng, nhìn nàng đầy thâm tình, "Chàng là Vương gia, ta là thứ dân. Hai câu này, bổn vương sẽ luôn nhớ kỹ. Đúng là bởi vì thân phận chúng ta xa cách, chúng ta mới trải qua nhiều trắc trở như vậy. Thật sự không dễ để đi tới hiện tại. Vì vậy, bổn vương mới càng thêm trân trọng nàng, yêu quý nàng. Cả đời, đời đời kiếp kiếp ta đều không đổi."
Hắn thật biết nói những lời âu yếm!
Cũng may mọi người xung quanh đều đã ngủ, nếu không bọn họ thật sự sẽ nổi da gà.
Đột nhiên ——
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động.
Tiếng bước chân hấp tấp lộn xộn truyền tới từ bên ngoài miếu hoang, cùng với tiếng nói của các lão gia.
"Mau mau mau, trời mưa thế này thật là phiền hà."
"Đều tại ông, cứ khăng khăng đòi đi vào ban đêm."
"Sao lại đổ lỗi cho ta?"
......
Ba bốn người lần lượt vào trong!
Tất cả đều ướt sũng. Ngay khi bọn họ vừa bước vào, lập tức run rẩy giũ giũ nước mưa ở trên quần áo, vươn tay vỗ bôm bốp.
Bọn họ đã gây ra động tĩnh rất lớn!
Điều này đánh thức đám người ở trong miếu hoang. Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào mấy người kia.
Đã hơn nửa đêm, quấy nhiễu mộng đẹp của người.
Mấy nam nhân khoảng 30-40 tuổi nam cũng chú ý tới đám người trong ngôi miếu hoang. Nhìn thấy bọn họ không phải mang kiếm, chính là cầm đao, theo bản năng bắt đầu sợ hãi.
Một nam nhân trong đó lớn mật chắp tay, gương mặt khiêm tốn tươi cười, "Các vị, quấy rầy quấy rầy. Bên ngoài mưa lớn như vậy, chúng ta đi từ thành Du Châu tới đây, thật sự không có lựa chọn nào khác nên vào đây tránh mưa."
Sau đó, nam nhân kia kéo ba người khác tìm một chỗ đất trống ngồi xuống.
Bọn họ cũng nhóm một đống lửa.
Đoàn người bị đánh thức, cuối cùng không ai có thể ngủ lại được nữa.
Một lão hán trong nhóm người kia móc ra một cái bánh bao lớn từ trong bọc quần áo, nướng nó trên lửa. Sau đó bắt đầu đánh giá hai đám người Cảnh Dung và Triệu Hoài, hỏi, "Các vị đang muốn vào thành?"
Không có ai trả lời!
"Nếu như muốn vào thành, ta khuyên các ngươi vẫn nên đừng đi. Trong thành đang xảy ra chuyện kinh hoàng."
Hả?
Mọi người khó hiểu.
Lang Bạc hỏi một câu, "Trong thành Du Châu đã xảy ra tai hoạ gì sao?"
"Còn nghiêm trọng hơn cả tai họa, là giết người."
~~~Hết chương 389~~~