Nên thưởng!
Dựa theo những lời Tần Sĩ Dư vừa nói, không chỉ nên thưởng, mà còn nên thưởng lớn mới đúng.
Kỳ Trinh Đế cẩn thận cân nhắc một lát, giữa mày nhíu chặt cũng dần dần dãn ra.
Ông xua xua tay, "Được rồi, ngươi nói như thế, trẫm sẽ suy ngẫm lại."
Tần Sĩ Dư cúi đầu.
Nhưng Kỳ Trinh Đế lại băn khoăn nói, "Nhưng, lần này Khang hầu gia tổn thất hai ngàn binh mã, chỉ sợ trong lòng lão gia hỏa kia cũng sẽ không thoải mái."
"Đây đúng là một lý do khác khiến vi thần tiến cung hôm nay."
"A?"
"Hoàng thượng cũng biết tính của Khang hầu gia, mặc dù cam tâm tình nguyện cho Dung Vương mượn binh, nhưng tổn thất hai ngàn binh mã, trong lòng chắc chắn sẽ có chỗ không thoải mái. Không bằng hoàng thượng hãy đền bù chuyện này, miễn cho Khang hầu gia nhiều chuyện trong tương lai, nói rằng triều đình thiếu nợ ông ta."
"Còn muốn trẫm đền bù hai ngàn binh mã cho ông ta?"
"Điều đó không cần thiết. Hoàng thượng chỉ cần đền bù sở thích trong lòng Khang hầu gia là được."
Sở thích trong lòng!
Kỳ Trinh Đế hiểu ngay lập tức.
Cả triều văn võ, ai không biết sở thích trong lòng Khang hầu gia chính là kim lũ giáp!
Kỳ Trinh Đế cau mày, cân nhắc bên nào nặng bên nào nào nhẹ trong lòng.
.........
Ngoài điện!
Cảnh Diệc vẫn chưa rời đi, chỉ đứng ở bên ngoài một lúc.
Không bao lâu sau, có một tiểu thái giám từ bên trong đi ra, cúi người, thì thầm ở bên cạnh hắn vài câu.
Sau đó nhỏ giọng nói, "Diệc Vương, nô tài chỉ nghe được như thế."
Cảnh Diệc gật đầu, sau khi có chủ ý liếc mắt nhìn trong điện một cái, lập tức rời đi.
Hắn đi thẳng tới cung Tiêu Phi.
Sau đó báo cáo lại toàn bộ sự tình vừa rồi.
Tiêu Phi nheo mắt phượng thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận nhẹ nhàng gõ nhẹ ở trên tay vịn.
Một lúc sau, bà ta nói, "Chuyện này tạm thời mặc kệ ông ấy đi thôi. Cảnh Dung đã rời kinh. Con nên quan tâm tới hôn sự giữa con và đích nữ Kỷ gia, đừng quan tâm tới một Vương gia nhất định sẽ thua."
Cảnh Diệc gật đầu, "Vâng, nhi thần đã hiểu."
Đối với mẫu phi của mình, Cảnh Diệc vẫn luôn cung kính như thế.
Tiêu Phi nói, "Phụ hoàng con mấy ngày này tâm tình không tốt, Thái tử vừa chết, nhìn phụ hoàng con giống như không sao, nhưng thật ra trong lòng lại rất khổ sở. Chờ thêm ít ngày nữa, chuyện của Thái tử qua đi, ta sẽ đề cập tới hôn sự của con với Kỷ gia trước mặt phụ hoàng con. Nhưng điều quan trọng nhất, con phải tránh hết rắc rối. Dung Vương bên ngoài tốt hay xấu, con không được để ý tới. Ở trước mặt phụ hoàng, con cũng nên nói nhiều về Dung Vương một chút."
"Vâng, nhi thần sẽ nghe theo mẫu phi."
Cảnh Diệc ngoan ngoãn!
Rốt cuộc, khoảng thời gian này chính là thời khắc quan trọng của hắn.
Sau khi nói xong chuyện nhi tử của mình, Tiêu Phi lại nghĩ tới nữ nhi của mình.
Bà ta thở dài một hơi, cảm thấy bắt đầu đau đầu.
Năm ngón tay nhỏ dài chống lên trán, sau đó ấn nhẹ trên huyệt Thái Dương vài cái.
Cảnh Diệc chú ý và thấu hiểu trong lòng, hỏi một câu, "Mẫu phi đang lo lắng chuyện của Huyên nhi?"
Tiêu Phi gật đầu.
"Nha đầu kia đã bị ta cấm túc nhiều ngày, cơm cũng không thèm ăn, người đã gầy đi rất nhiều. Bổn cung thực sự lo lắng, nhưng càng lo lắng hơn nếu nàng có ý định tiết lộ chuyện của chúng ta với phụ hoàng con. Nếu vậy, kết quả là tất cả mọi chuyện sẽ biến thành công dã tràng."
Bà ta lại thở dài!
"Vậy ý của mẫu phi thế nào?"
Tiêu Phi buồn rầu, đứng dậy và bước đi vài bước, một ý nghĩ bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng.
"Huyên nhi cũng tới tuổi xuất giá, so với việc giam cầm nó ở trong cung, không bằng thả nó ra ngoài. Nhi tử thứ ba của Hồ Ấp Vương năm ngoái có phái sứ thần gửi thư tới cầu thân, nhưng lúc ấy vùng Bi Châu xảy ra một vụ tham ô quy mô lớn, vì thế việc này đã bị hoãn lại. Lúc này lại có chuyện Khúc Khương Vương cầu thân, vì thế mới kéo dài cho tới hiện tại."
Rõ ràng có thể hiểu được ý định của bà ta.
Cảnh Diệc hơi kinh ngạc, "Việc này.. sao mẫu phi chưa từng nhắc tới?"
"Bức thư kia do ngoại sử dâng thẳng lên phụ hoàng con, chỉ có mấy nội thần mới biết. Bọn họ có nói với bổn cung vài câu, nhưng lúc ấy bổn cung không để ở trong lòng."
"Vậy hiện tại mẫu phi định đề cập với phụ hoàng, gả Huyên nhi tới Hồ Ấp?"
"Mặc dù người Hồ Ấp là người man di, nhưng dù sao Hồ Ấp cũng là một nơi giàu có. Nghe nói tam công tử của Hồ Ấp Vương cũng rất tuấn tú lịch sự, văn tài võ lược tinh thông mọi thứ. Hơn nữa, hắn cũng được Hồ Ấp Vương coi trọng, nói không chừng sẽ là tân vương tương lai. Đến lúc đó, Huyên nhi chính là vương hậu."
Bàn cờ này, mỗi một bước đều được tính toán rất kỹ.
Cảnh Diệc nghi ngờ, "Như vậy có được không?"
"Chỉ cần phụ hoàng con gật đầu, mọi thứ đều có thể diễn ra. Nhưng, dù là hôn sự của Huyên nhi, hay là hôn sự của con, chúng ta vẫn nên chờ một khoảng thời gian nữa lại nói, tránh phiền nhiễu tới phụ hoàng con. Đến lúc đó, cành mẹ đẻ cành con."
"Vâng."
Hai người trở nên trầm mặc.
Trong lòng Tiêu Phi đã có một kế hoạch hoàn hảo.
......Edit: Emily Ton.....
Hôm sau!
Hoàng Thượng hạ lệnh, Dung Vương có lỗi cũng có công, vì thế không thưởng không phạt.
Mặt khác, Khang hầu gia, thưởng!
Thánh chỉ được đưa ra khỏi kinh thành, chia làm hai ngả.
Một phần truyền tới tay Cảnh Dung ở huyện Sơn Hoài, một phần truyền tới tay Khang hầu gia ở Kinh Châu, bao gồm cả kim lũ giáp.
Bởi vậy, Khang hầu gia đã rất vui mừng.
Khang hầu gia cầm kim lũ giáp trên tay, mắt ứa lệ, kết quả vẫn không nhịn được bắt đầu gào khóc.
Bảo bối mơ ước hơn nửa đời người, cuối cùng tới tay, tất nhiên không thể nào khống chế được cảm xúc.
Khi ăn cơm cũng ôm.
Đi ngủ cũng ôm.
Lúc trong nhà xí cũng ôm.
Thậm chí, ông ta còn sai người dùng vàng chế tạo một chiếc hộp cẩm tú, đặt kim lũ giáp vào trong đó. Phía bên ngoài, được dùng sáu ổ khoá khoá lại.
Mọi người đều cảm thấy xấu hổ, nói không nên lời.
Trong khi đó, Cảnh Dung vừa nhận được thánh chỉ xong, trực tiếp nhét vào dưới đáy hòm.
Trải qua sự cố lần này, Cảnh Dung càng cẩn thận hơn so với lúc trước. Hắn đối với Kỷ Vân Thư có thể gọi là như hình với bóng, mỗi ngày chỉ thiếu treo tròng mắt ở trên người nàng.
Tránh cho nữ nhân này lại bị người bắt đi.
Thật sự rất ứng nghiệm với một câu.
Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Tuy nhiên, hai ngày qua Kỷ Vân Thư vẫn rầu rĩ không vui.
Cảnh Dung an ủi, "Bổn vương đã phái người tới Cao Sơn trại, nếu ngọc vẫn còn ở đó, cho dù Cao Sơn trại bị đốt thành phế tích, cho dù ngọc đã tan chảy, ta cũng sẽ tìm về cho nàng."
Kỷ Vân Thư trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Chàng có ngốc hay không? Ngọc sao có thể tan chảy? Chỉ có màu sắc bên ngoài sẽ thay đổi mà thôi."
"......"
Cảnh Dung vừa tức lại vừa nói không nên lời.
"Ngọc mà Vệ Dịch cho nàng quan trọng như thế?"
"Đó là của cha hắn."
Cảnh Dung giật mình, ghét bỏ nói, "Kỷ Vân Thư, nàng bị bệnh hay sao? Ngọc của cha hắn thì nàng lo lắng như vậy làm gì? Viên ngọc đó ẩn chứa bí mật quan trọng gì, hay là chứa bản đồ kho báu?"
Chàng mới có bệnh!
Kỷ Vân Thư lại trừng mắt nhìn hắn.
"Đó là thứ đáng giá duy nhất mà cha Vệ Dịch để lại cho hắn, hắn đưa cho ta, hiện giờ ta đánh mất, ta làm thế nào giải thích với hắn?"
Cảnh Dung bưng đầy mặt ghen tuông, nhưng đành phải nuốt xuống một bụng.
Hắn dịu giọng nói, "Được, chỉ cần nó vẫn còn ở đó, ta sẽ tìm về cho nàng, đừng lo lắng."
Lúc này ——
Thị vệ của Cảnh Dung bước nhanh vào trong sân, vui mừng nói, "Vương gia, Kỷ tiên sinh, tìm được rồi, tìm được rồi. Tìm được khối ngọc kia rồi."
Kỷ Vân Thư đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Thị vệ vừa cẩn thận đưa ngọc cho nàng, vừa nói, "Kỷ tiên sinh, ngài nhìn xem, có phải khối ngọc này hay không?"
Kỷ Vân Thư cầm nó ở trong tay nhìn nhìn, vui vẻ gật đầu.
"Đúng là nó."
"Vậy thì tốt rồi." Thị vệ lau mồ hôi trên mặt.
"Tìm được ở đâu?"
"Đại đương gia Cao Sơn trại trả lại. Hắn nghe nói Kỷ tiên sinh bị mất một khối ngọc, vì thế nên đưa tới đây, nói rằng người của hắn tìm được trong đám cháy."
"Cháy?"
"Vâng."
Kỳ lạ!
Nếu ngọc này tìm được từ trong đám cháy, vì sao không hư hỏng chút nào, thậm chí không hề bị trầy xước.
Hay là... đây là một khối ngọc đặc biệt?
Ồ, nhặt được bảo vật!
~~~Hết chương 386~~~