Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 36-37: 36: Cố Nhạc - 37: Đến cả tiếng lợn rừng kêu cũng đáng yêu




Lạc Ân lúc đó bỗng rất muốn thử cảm giác say mà Cố Lê đã miêu tả. Thúc ấy nói, rượu vào thì có bao nhiêu muộn phiền cũng tan biến, nàng hôm nay cũng muốn thử cảm giác ấy.

Vậy nên, Lạc Ân nhân lúc Cố Lê vẫn đang ngao du ở nơi nào đó để tìm rượu ngon mà trộm mất một vò rượu không rõ là rượu gì trong cái rương được giấu trong chậu cây trong phòng. Cố Lê nghĩ mình đã giấu rất kĩ, nhưng chắc hắn không nhớ khứu giác của nàng rất nhạy cảm với mùi hương sao. Mùi những vò rượu của hắn rõ như vậy, quả thật không giấu nàng được.

Nàng đem theo vò rượu vừa lấy được, đi đến gốc cây cổ thụ trên đỉnh núi trè nàng vẫn thường hay đên hái, ngồi ở đó, đối diện với vầng trăng tròn mà uống từng hơi một.

Ngụm đầu tiên, nàng bị mùi vị cay nồng của rượu sặc đến cả mặt đỏ bừng, nước mắt không nhịn được mà tràn khóe mi.

Ngụm thứ hai, nàng vẫn bị mùi vị ấy làm cho khó chịu, nước mắt lại chảy tiếp.

Ngụm thứ ba, nàng đã quen dần rồi, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy. Nàng cũng không biết, nàng khóc vì rượu quá cay, hay khóc vì nơi ngực trái quá đau.



Lạc Ân cứ như vậy, uống hết ngụm này đến ngụm khác, tốc độ uống càng ngày càng nhanh.

Bỗng nàng bị một giọng nói làm gián đoạn: "Cô nương, uống quá nhanh sẽ không cảm nhận được độ ngon của nó đâu."

Khác với giọng nói bất cần, lạnh lùng cùng kiêu ngạo của sư phụ, giọng nói này ngược lại rất dịu dàng, nghe kĩ còn cảm nhận được sự quan tâm ấm áp trong đó.

Điều đầu tiên Lạc Ân làm là đưa tay lên mặt, xem thử còn ướt vì nước mắt nữa không, khi nhận ra nó vẫn đẫm nước mắt, nàng không khỏi thở dài. Dù sao chuyện uống rượu rồi khóc lóc này vẫn không phù hợp với hình tượng của nàng lắm. Nhưng biết sao giờ, bị nhìn thấy mất rồi.

Thấy thì thấy luôn đi, nàng nghĩ vậy nên cũng không nhìn thêm người đó nữa, cầm chắc vò rượu sắp cạn, uống tiếp.

"Trời đã về khuya, cô nương vẫn nên trở về thì hơn, một cô nương ngồi đây một mình uống rượu không an toàn"

Giọng nói dịu dàng ấy lại tiếp tục vang lên, Lạc Ân cảm thấy rất phiền, dứt khoát đứng dậy, rời đi.

Chỉ là đi được vài bước thì người kia lại tiếp tục nói: "Tại hạ là Cố Nhạc, cô nương nhớ nhé?"

Lạc Ân nghĩ người này bi điên, một người lạ như vậy, nàng nhớ để làm gì? Vậy nên, nàng vẫn không nói tiếng nào, bước từng bước rời khỏi ngọn núi.



Từ đầu tới cuối, Lạc Ân đều không dừng lại, vậy nên không biết được, nam nhân kia vẫn dõi theo nàng, đợi nàng đi khuất mới khe khẽ nói: "Lạc Ân, ta tên là Cố Nhạc, nàng nhớ ta được không?"

Lạc Ân quay về phòng của mình, tắm rửa, sau đó lên giường, như bình thường mà nhắm mắt lại. Nhưng một lúc sau, nàng vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống, từ giờ nàng phải làm gì đây? Sư phụ không cần nàng nữa rồi...

- ----

Ngày hôm sau, Cố Mạc Phong sớm đã đi đâu mất, ngược lại, trong gian phòng khách nhiều hơn một người rất lạ mặt.

Lạc Ân vừa đến, Cố Lê đã ra hiệu cho nàng bước vào, không cần nàng hành lễ đã xua tay, nói: "Không cần, không cần."

Sau đó, hắn liền hướng nam nhân bên cạnh, cười sáng xán lạn: "Đây là Lạc Ân, tiểu sư điệt của ta". Rồi lại hướng bên Lạc Ân: "Ân Ân, đây là con trai của sư phụ ta, Cố Nhạc"

Lạc Ân thấy cái tên này hơi quen tai nhưng cố nhớ mãi vẫn không ra, nàng thầm kinh ngạc, khi nào trí nhớ của nàng lại kém như vậy, tên đã nghe qua làm sao có thể quên được? Nhưng tạm thời, nàng dẹp bỏ suy nghĩ đó qua một bên, chắp tay với Cố Nhạc, cung kính nhưng đạm mạc nói: "Lạc Ân bái kiến Cố Nhạc sư thúc!"

"Không cần gọi sư thúc, cứ gọi ta Cố Nhạc là được rồi". Nam nhân ấy dịu dàng đỡ nàng lên, lại dịu nàng nói vậy.

Lại nữa, giọng nói này chắc chắn nàng đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng tại sao lại không nhớ rõ được chữ?

Lạc Ân ngẩng đầu nhìn người đối diện, trong lòng hơi sửng sốt, ngoại trừ sư phụ, lâu rồi nàng mới nhìn thấy một người có dung nhan đẹp như vậy. Hắn như trăng sáng, không trói lọi như mặt trời mà bình bình đạm đạm nhưng vẫn khiến người khác phải ngước nhìn.

Chính Lạc Ân cũng phải công nhận nhan sắc này của hắn. Nhưng càng như vậy, nàng lại càng thắc mắc hơn, gặp qua người như hắn, không nói đến nàng, người khác thôi cũng có thể quên được sao? Lạc Ân chắc chắc mình chưa từng thấy gương mặt này, vậy thì tia quen thuộc kia ở đâu mà ra?

Lạc Ân nhìn chằm chằm Cố Nhạc để cố gắng tìm ra điểm quen thuộc. Nàng chắc chắn trực giác của nàng không sai, nàng đã gặp qua hắn nhưng lại quên mất hắn. Điều này đối với một người có trí nhớ được gọi là siêu phàm như nàng là không thể chấp nhận được. Nói Lạc Ân cố chấp cũng được nhưng nàng phải nhớ ra người này cho bằng được.

Chỉ là người khác thì không nghĩ vậy. Cảnh tượng nàng nhìn chằm chằm nam nhân khác bị Cố Mạc Phong xem trọn trong mắt.

Dạo này, hắn như quả bom hẹn giờ, động một phát là nổ, nhìn cảnh tượng trước mắt, quả bom đó ngày càng lớn hơn, độ sát thương cũng ngày càng không thể đoán nổi nữa.