Lục Cẩn Ngôn lấy từ trong túi áo hai chiếc vé xem phim: "Trưa nay,có sinh viên tặng anh hai vé xem phim tại rạp Tân Hoa.8 giờ 20’ phim mới bắt đầu.Bây giờ đi vẫn còn kịp."
Diệp Lam Nhi ho khan một cái: "Vậy. . . .Được ạ!"
Khi ngồi trên xe,Diệp Lam Nhi tùy ý hỏi anh một câu: "Trước đây,anh vẫn hay đi xem phim với những đối tượng hẹn hò khác sao?"
Lục Cẩn Ngôn không thay đổi sắc mặt,trả lời: "Không! Chẳng lẽ trông anh là dạng người tùy tiện như thế sao?"
"Đi xem phim là chuyện rất bình thường mà, còn đi xem phim với đối tượng hẹn hò cũng cực kỳ bình thường nha!"
"Nếu như ngồi cùng với một người phụ nữ không vừa mắt cũng chẳng có cảm giác gì trong phòng tối, không gian nhỏ hẹp, anh cảm thấy không được thoải mái."
". . . . . " Diệp Lam Nhi lại bị nghẹn lời rồi.
Thì ra cô nên cảm thấy may mắn vì được giáo sư Lục mời đi xem phim.
Xe dừng ở phía đối diện rạp chiếu phim.Hai người cùng xuống xe đi sang đường.Vào rạp chiếu phim mới phát hiện là có rất đông người, phần lớn là những đôi yêu nhau,thân mật kề vai.Cả không gian phả mùi bắp rang bơ thơm lừng.
Lục Cẩn Ngôn đè bả vai Diệp Lam Nhi,kêu cô chờ anh để anh đi mua vài thứ. Chưa đầy mười phút,anh đã cầm chút đồ uống, bắp rang và vài đồ ăn vặt trở lại.
Diệp Lam Nhi nhận ly nước nhựa, mới phát hiện cốc nước không hề lạnh. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời rất cao, bình thường các cặp thanh thiếu niên sẽ uống những đồ lạnh có đá.Nhưng Lục Cẩn Ngôn lại không mua đồ uống có đá cho cô. Đột nhiên cô nhớ lại lời dặn của bác sĩ khoa da liễu, dùng đồ lạnh sẽ khiến máu ở vết thương khó lưu thông, làm sậm sắc tố da hơn.
Giáo sư Lục cực kỳ tỉ mỉ về phương diện này.
Bộ phim cũng có nội dung bình thường.Diệp Lam Nhi và Lục Cẩn Ngôn ngồi ở hàng cuối cùng chỗ ghế tình nhân tập trung xem phim.
Nhưng bộ phim quá nhàm chán,Diệp Lam Nhi ngáp vài lần, nhấp một ngụm nước, quay đầu nhìn sang Lục Cẩn Ngôn.Một tay Lục Cẩn Ngôn chống trán,hai mắt tập trung nhìn lên màn hình,vẻ mặt thả lỏng. Nhưng quả thực không biết anh đang tập trung xem phim hay là suy nghĩ linh tinh chuyện gì.
"Anh thấy bộ phim này có hay không?" Diệp Lam Nhi nhỏ giọng hỏi một câu.
"Tình tiết dài dòng, diễn viên diễn không thật lắm, lời thoại lung tung.Góc độ quay cũng quá sáng khiến cho người ta buồn ngủ." Lục Cẩn Ngôn đánh giá đơn giản vài câu.
Diệp Lam Nhi cười: "Là sinh viên chọn phim giúp anh sao?"
Lục Cẩn Ngôn gật đầu một cái.Ánh mắt nhìn đôi trai gái ôm nhau ở phía trước, mải miết hôn.Nghiêng đầu nhìn Diệp Lam Nhi, vừa đúng ánh sáng trên màn hình chiếu thẳng vào cô, cả người cô hơi nghiêng về phía trước khiến anh có thể nhìn thấy đường cong dịu dạng từ cổ đến xương bả vai để anh liên tưởng đến con thiên nga mềm mại.
Nếu như ví Diệp Lam Nhi thì phải là con thiên nga trắng còn non mới phải. Anh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu.
Cảm nhận được ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm hồi lâu.Bất tri bất giác,Diệp Lam Nhi quay đầu nhìn sang quả nhiên chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm của Lục Cẩn Ngôn.
Một tay anh chống trán, còn một tay tùy tiện để trên đủi chỉ là anh không hề nhìn màn hình mà đang nhìn cô.
Diệp Lam Nhi lúng túng không thôi, đưng hộp bắp rang trong tay cho anh: "Anh có muốn ăn không?"
Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn vẫn tập trung vào cô: "Anh không ăn những thứ này!"
"Vậy anh có muốn ăn chocolate, ô mai, hành tây tẩm bột chiên, bánh waffle không?"