Nữ Minh Tinh Ngày Nào Cũng Muốn Huỷ Hôn Với Ông Chủ!

Chương 29: Luyến Tiếc Chia Xa




“Anh Đặng Luân, ở bên này.” Trúc Lan vẫy tay ra hiệu với Đặng Luân, thấy bên cạnh anh có thêm một người con gái khác thì cũng không hề thay đổi sắc mặt. Đợi hai người họ ngồi xuống, cô mới giả vờ hỏi: “Đây là ai vậy anh?”

Đặng Luân chủ động trải khăn lên đùi Uyên Vi rồi rót cho Uyên Vi ly nước ấm, sau đó mới trả lời Trúc Lan: “Đây là người yêu của anh, tên Uyên Vi.”

“Ồ!” Trúc Lan mở tròn mắt, nhưng sâu thẳm nơi đáy mắt không hề có vẻ gì ngạc nhiên. Cô quay về nước, theo đuổi tình yêu thì cũng đã tìm hiểu kỹ càng mọi thứ, kể cả cô nàng tên Uyên Vi này. Tuy nhiên, cô không phản ứng gì thái quá, chỉ niềm nở nở nụ cười: “Chào chị, em là Trúc Lan, cũng là vị hôn thê từ nhỏ của anh Đặng Luân.”

“Vị hôn thê?” Uyên Vi ngẩn người. Cô ấy chấp nhận ở bên Đặng Luân sau lần tỏ tình thứ năm. Vừa mới chuẩn bị tâm lý vượt qua sự khác biệt về giai cấp, cô ấy lại gặp phải chuyện anh có vị hôn thê từ nhỏ.

“Trúc Lan, đừng có nghịch.” Đặng Luân nhắc nhở, tay vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho Uyên Vi, và âm thầm ở dưới bàn nắm chặt tay cô ấy.

Trúc Lan nhúng vai, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng thương hiệu có phần kiêu ngạo: “Em nói có sai đâu. Bác gái đến giờ vẫn bảo em là con dâu nhỏ mà. Chắc bác vẫn chưa biết việc anh với chị Uyên Vi đâu nhỉ?”

Đặng Luân trầm ngâm vài giây rồi lắc đầu, nhìn người mình yêu thương bên cạnh một cách khó xử. Riêng Trúc Lan vẫn cong môi, dù ánh mắt như dao như găm đâm về phía Uyên Vi. Thấy cô ấy gắp đồ ăn cho anh, cô tặc lưỡi, sau đó cầm đôi đũa khác mà gắp bớt ra:

“Cô không biết anh ấy dị ứng với thứ này à? Còn nữa, anh ấy không thích ăn hành vì sẽ dễ bám mùi hôi. Đây là bạn gái mà anh đích thân tìm sao?”



Trúc Lan tỏ hẳn vẽ khinh thường, rồi chủ động đặt tay mình lên tay của Đặng Luân: “Chỉ có em mới hiểu anh thích gì và cần gì. Người ngoài không thể nào biết rõ đâu.”

“Được rồi Trúc Lan.” Đặng Luân rút tay mình khỏi tay cô, gương mặt xám xịt: “Em nên tôn trọng bạn gái anh. Còn không, anh sẽ dẫn cô ấy đi trước. Cảm ơn em vì bữa ăn.”

Trúc Lan cũng chẳng níu giữ, chỉ âm thầm khinh thường Uyên Vi. Tuy nhiên khi bóng hình của Đặng Luân khuất dạng, cô hạ cơ mặt xuống, cả cơ thể đều hít thở khó khăn. Cô uống cạn ly rượu, vành mắt dần trở nên đỏ hoe.

“Cắt!” Đạo diễn lần nữa hô to. Mỗi lần cả ba người Thanh Hà, Thi Tuyết và Hoa Kiệt đồng diễn đều mang lại hiệu suất ổn định, dường như chỉ cần một lần quay là có thể thông qua khiến ông và cả đoàn phim giảm bớt gánh nặng. Họ cũng bắt đầu chú tâm đến cô diễn viên trẻ Thanh Hà này, bởi vì cô không hề bị hai người gạo cội lấn lướt mà có thể dễ dàng bẻ lái theo.

Riêng Thanh Hà luôn tự vực dậy tinh thần của mình mỗi khi tiếp xúc với nam chính Hoa Kiệt. Nguyên nhân đơn giản là do người chồng nào đó không ngừng bắn tia lửa điện đến khiến cô nổi hết da gà. Ngồi cùng chỗ với Thi Tuyết, cô không dám nhìn sang bên kia lấy một lần.

“Này, chị nghĩ ông chủ có ý gì đó với em.” Thi Tuyết thì thầm vào bên tai Thanh Hà.

“Hả?” Điều này khiến cô giật mình, chẳng lẽ chị Tuyết nhìn ra được hai người họ có gì với nhau sao: “Ý… Ý là sao chị?”

Thi Tuyết chản nản, nghĩ thầm cô diễn viên nhỏ này thật ngây thơ: “Em không thấy ông chủ cứ nhìn em à? Thông thường ông chủ chấm tài năng của ai thì chả quay sang nói với thư ký rồi thôi. Đằng này ánh mắt lúc nào cũng chĩa về phía em.”

“Vậy… Vậy sao?” Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh, lo sợ hôn nhân bí mật giữa họ sẽ bị bại lộ chỉ vì cái dáng vẻ không thèm che giấu của Đình Nguyên.

“Lỡ có gì, em tuyệt đối không được xiêu lòng hay tin vào lời của những người này.” Thi Tuyết dặn dò, không mấy một tài năng như Thanh Hà phải đi theo con đường đen tối của giới giải trí: “Họ không thật lòng đâu. Một ngày họ có thể thay ba, bốn cô diễn viên, người mẫu.”

Thanh Hà gật đầu, càng không dám nói ra sự thật rằng cô đang là người có mối quan hệ vô cùng mật thiết với Đình Nguyên nếu không sẽ bị săm soi đến chết mất. Lúc này, điện thoại bất ngờ rung lên, thu hút sự chú ý của cô.

Bám chân ông chủ thật chặt thả giận dữ: “Quay phim với Hoa Kiệt làm em vui vẻ thế à? Chưa từng thấy em vui như thế khi ở bên tôi.”

Người đeo bám không bằng cách đeo bám thả mặt bất lực: “Đó là kịch bản chứ anh cứ nhìn tôi như thế thì tôi sao vui nổi.”



Bám chân ông chủ thật chặt thả ánh mắt sắc bén sau cánh cửa: “Tôi nhìn vợ tôi thì có gì sai. Vợ tôi diễn tốt thế mà.”

Thanh Hà đọc dòng tin nhắn thì không khỏi buồn cười, tự hỏi ông chủ đang giận dỗi hay cố tình dùng cách kỳ quặc này để khen ngợi mình. Thi Tuyết ngồi bên cạnh thấy cô vừa bấm điện thoại vừa cong môi tươi roi rói thì hỏi: “Nhắn tin với ai vậy ta? Người yêu em hả?”

“À vâng…” Thanh Hà giật mình, sau đó không biết sao lại ngại ngùng mà thừa nhận: “Người yêu em ạ.”

Thi Tuyết ồ một tiếng, sau đó nảy ra một ý nghĩ. Cô ấy tằng hắng, rồi lớn giọng để mọi người, đặc biệt là Đình Nguyên nghe thấy: “Hèn gì, chỉ có nhắn tin với người yêu mới khiến em cười như thế thôi. Chắc hai đứa yêu thương nhau lắm nhỉ, không ai có thể phá đám được đâu.”

Thanh Hà ngẩn người, bây giờ liệu còn kịp bịt miệng Thi Tuyết lại không? Lúc này, đằng sau lưng khẽ vang lên tiếng cười trầm ổn quen thuộc, rõ ràng là phát ra từ Đình Nguyên càng khiến cô muốn tìm lỗ chui xuống.

Riêng Thi Tuyết vẫn cảm thấy kỳ lạ. Vì sao Đình Nguyên lại cười? Chẳng lẽ anh ta có sở thích biến thái, thích đập hoa cướp chậu cho có thành tựu với người ta sao?. Truyện Xuyên Nhanh

Đình Nguyên đến đây chỉ muốn xem thử ngày đi làm đầu tiên của Thanh Hà có ổn hay không mà thôi, nào ngờ lại tự chuốc vị chua vào người mình. Tuy nhiên khi nhìn cô toả sáng trong cảnh quay và được mọi người công nhận, anh thầm vui mừng cứ như anh mới chính là người được khen.

“Vậy tôi về trước. Cơm trưa hôm nay tôi mời, mọi người cứ ăn tự nhiên nhé.” Đình Nguyên bắt tay với đạo diễn Mạnh Lý, sau đó nói lời tạm biệt với toàn phim trường. Tuy nhiên anh không vội rời đi, ngược lại ngồi trong chiếc xe đỗ ở một góc kín đáo rồi chờ đợi.

Giây sau, bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu của Thanh Hà xuất hiện. Cô vẫn như cũ mà bịt kín mặt, không ngừng ngó trước ngó sau rồi chui vào trong xe. Không kịp ổn định chỗ ngồi, cô liền hỏi: “Sao anh lại đến đây thế?”

“Đến xem em.” Đình Nguyên chẳng giấu giếm, thẳng thừng nói ra lí do khiến cô đỏ ửng cả mặt. Anh tiếp tục: “Tôi có đặt phần ăn riêng dành cho em rồi. Lát nhớ ăn cho hết đấy.”

“Tôi biết rồi. Vậy giờ anh về hả?” Thanh Hà gật đầu, không hiểu sao bản thân tiếc nuối khi vừa nhìn thấy anh ở đây, lại phải rời xa. Cô càng lúc càng thấy tâm lý của mình bị lung lay trước sự quan tâm này của anh.

“Ừ. Không nỡ cho tôi về à?” Đình Nguyên trêu chọc, khẽ vuốt lọn tóc rối của cô. Vốn chẳng có suy nghĩ hay mong chờ gì, thế mà lại nhìn thấy cô gật đầu nhẹ nhàng làm tim anh đập lệch nhịp. Sao vợ anh càng lúc càng dễ thương hết sức đến thế? Thật muốn cắn một cái!



“Tôi phải ở phim trường ba ngày lận.” Thanh Hà giơ ba ngón tay lên, sau đó rụt rè rút về, cũng chẳng biết báo cáo như vậy với Đình Nguyên để làm gì.

“Ừ, tôi chờ em về. Quay tốt nhé.” Anh bật cười, dặn dò lời cuối.

Thanh Hà gật đầu, trong lòng trùng xuống: “Anh ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đó. Đừng có nhân lúc tôi đi rồi chơi trò cắm sừng tôi. Không được dẫn người khác về nhà đấy.”

“Tôi biết rồi.” Anh kiên nhẫn đáp lại từng lời, không hề cảm thấy phiền hà, chỉ có nuông chiều nghe theo tất cả.

“Vậy tôi đi đây.” Cô nhẹ giọng bảo, suy đi nghĩ lại vẫn kéo khẩu trang xuống rồi hôn chụt lên má của anh một cái.

Nhìn bóng dáng chạy như bay của Thanh Hà, Đình Nguyên không thể nào khép cơ miệng lại được. Anh dựa vào cánh cửa, để mặc cho trái tim đập loạn, bắt đầu ảo tưởng về hàng ngàn tương lai tươi đẹp của cả hai.

Hai người họ, không một ai quan tâm đến cảm nhận của một kẻ độc thân như Gia Uy vẫn luôn ngồi ở ghế lái. Anh ta giả mù, giả điếc dù trái tim bị xẻ ra làm trăm mảnh. Chắc mỗi lần đưa chủ tịch đi thăm phu nhân, anh ta phải chuẩn bị thuốc đau tim lẫn thuốc an thần, nếu không sợ sẽ có án mạng xảy ra.

Chiếc xe dần rời đi mà không hề hay biết ở trong gốc cây gần đó có ánh sáng trắng phát ra liên tục.