Nữ Ma Đầu Giới Giải Trí Bị Mất Trí Nhớ
Editor: ___NghienHy___
Tòa nhà tổng bộ đài truyền hình STV.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen chạy đến như cá mập bơi, vững vàng dừng ở cửa lớn.
Cửa xe chậm rãi mở ra, giày cao gót màu đỏ nhẹ nhàng bước ra, chân nhỏ tinh tế thẳng tắp, váy màu đỏ mượt mà dài đến đầu gối trắng nõn, sau một giây thân ảnh tươi đẹp bước ra.
Ba, bốn người bước xuống từ trên xe, người bung dù, người mở đường, bảo an cuống quýt mở cửa kính, không khí nhất thời vô cùng sốt ruột.
Giày cao gót không vội vàng dẫm trên mặt đá cẩm thạch, dòng người trong tòa nhà tổng bộ vốn bận rộn cũng theo tiếng cộp cộp nhanh chóng lui ra ba thước.
Nhân viên công tác vội vàng mở cổng VIP cúi đầu chào đón.
Môi đỏ mọng của Khương Tranh nhếch lên, che giấu gương mặt độc địa quá mức, cằm sinh đẹp sạch sẽ hơi nâng lên, lập tức đi vào thang máy.
Lúc này có nam sinh ôm văn kiện đang đứng ở bên trong, hắn bị người tới làm cho giật mình, không chút suy nghĩ đã vội vàng dựa vào vách tường trong thang máy chạy ra, giọng run rẩy giải thích: "Thật xin lỗi Khương lão sư."
Khương Tranh chầm chậm xoay người lại, đưa ngón tay ra, mặt không đổi sắc, nhấn nút đóng cửa.
Thang máy đi lên tầng 33.
Đã có người chờ sẵn ở cửa thang máy, vừa thấy cửa thang máy mở ra, ngay lập tức tiến lên phía trước cười nói: "Khương lão sư, phòng của ngài là phòng tiếp khách quý 3303. Giám đốc của chúng tôi sẽ lập tức đến ngay."
Chân Khương Tranh dừng lại, nghiêng người liếc người đại diện Hàn Nghị ở thang máy khác đang đi tới.
Hàn Nghị ôn tồn cười nói: "Thật ngại quá. Tranh Tranh có chút mệt, giám đốc có thể đến trong vòng nửa tiếng không?
Người nọ không cảm thấy có gì không ổn, luôn miệng cười nói: "Có thể, đương nhiên có thể. Tôi đi thông báo cho giám đốc"
Đi vào phòng 3303, Khương Tranh ngay lập tức tháo kính râm xuống, chóp mũi xinh đẹp hơi nhăn, giọng nói mang theo một tia oán khí: "Không phải anh nói Kỉ Mục Dã đang ở đây thu tiết mục, tại sao lại không thấy người?"
Hàn Nghị vội vàng đóng cửa, bất đắc dĩ nói: "Anh truy tinh cũng tùy lúc có được không?" May là không gặp, nếu không phiền toán lớn.
*Truy tinh: Người hâm mộ theo đuổi minh tinh.
Khương Tranh cố thủ đầu tường Kỉ Mục Dã đã rất nhiều năm, không thay đổi sự cuồng dại, cự tuyệt hồng hạnh*. Chuyện này chỉ có Hàn Nghị biết. Quan trọng là bị người hắc hồng** như vậy thích, sợ là không ai nguyện ý. Một khi bí mật này bị bại lộ sẽ không tưởng tượng được hậu quả.
*Đại khái câu này ý nói chị nhà hâm mộ Kỉ Mục Dã rất lâu, từ chối hâm mộ người khác.
**Hắc hồng: tự bêu xấu, nổi tiếng bằng scandal.
Khương Tranh ngồi trên sô pha, hơi thở tức giận vừa rồi nhanh chóng biến mất, cô than thở: "Thiết lập nhân vật này quá mệt mỏi. Ngay cả thích Mục ca ca nhà mình cũng không được."
Mục ca ca nhà tôi........
Hàn Nghị không nói gì, nghẹ lời: "Đợi lát nữa nếu gặp Kỉ Mục Dã em cũng không thể nhìn anh ta, ngàn vạn lần không được cười mê hoặc với người ta."
Khương Tranh giương mày cười, bên trong con ngươi tươi sáng nhu hòa như nước: "Em cũng muốn như vậy. Mấu chốt là Mục ca nhà em nhìn đẹp như vậy, em sợ em không khống chế được."
Hàn nghị: "........"
Đúng lúc ngày có người gõ cửa. Tháng sau Khương Tranh phải tham gia đóng phim truyền hình do đài truyền hình STV đầu tư, hôm nay đến đài truyền hình ngoài việc nói chuyện công việc hợp tác với giám đốc, còn muốn thử trang điểm và quần áo. Nhưng mà, hai tiếng sau hai người thợ trang điểm mới đến.
Khương Tranh ngồi thẳng người, chân bắt chéo, thu liễm biểu tình, bầu mắt rủ xuống nhẹ nhàng vuốt ve con ngươi.
Thợ trang điểm vừa vào liền xin lỗi: "Thực xin lỗi Khương lão sư. Kỉ Mục Dã tiên sinh muốn mượn dùng phòng trang điểm của ngài......."
Cô còn chưa nói xong đã thấy Khương Tranh ngẩng đầu mạnh, mặt mày vô cùng lạnh lùng.
Hàn Nghị: "........" kỹ xảo biểu diễn thật tốt.
Thợ trang điểm vốn chỉ sợ Khương Tranh nổi giận, cô gái này có tiếng mặt lạnh tâm xấu miệng độc, khi tiếp xúc hơi không chú ý xui xẻo sẽ bị phong sát. Đèn ở phòng trang điểm cách vách đột nhiên bị hỏng, nửa giờ sau Kỉ Mục Dã phải tham gia tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình, không kịp đổi chỗ, cô liền cả gan lại đây xin Khương Tranh......Hiện tại xem ra đầu óc cô bị hư mới đến đây.
Ngay tại thời điểm thợ trang điểm hói hận, trong mũi Khương Tranh dường như phát ra tiếng "ừ", cúi đầu cầm lấy kịch bản trên bàn trà nhìn.
Thợ trang điểm: "?"
Hàn Nghị nhanh chóng cười nói: "Có thể chứ, tại sao lại không thể? Mời vào mời vào!"
Thợ trang điểm thở dài một hơi, âm thầm kinh ngạc: tính tình Hàn Nghị tốt như vậy không biết nghĩ thế nào lại cam nguyện làm người đại diện dưới trướng đại ma đầu? Không sợ bị diss chết?
Trong lòng Trương Tranh xem thường: cô diễn vai phản diễn vô cùng mệt mỏi! Nhưng mà thiết lập nhân vật không thể mất, vẻ mặt sụp đổ. Chỉ có thể miễn cưỡng diễn tiếp.
Cô không dám ngẩng đầu, giả vờ xem kịch bản rất nhập tâm.
Lúc hai chân thon dài bước vào cửa phòng, nai con trong lòng cô chạy loạn.
Âm thanh ôn hòa từ tính truyền đến bên tai: "Cảm ơn chị, Khương Tranh lão sư!"
Hàn Nghị khẩn trương đứng lên. Khương Tranh yêu thích nhất là âm thanh của Kỉ Mục Dã, nói là nghe âm thanh anh ta nói có thể mang thai. Nếu Kỉ Mục Dã chịu kêu tên của cô, cô sẽ biểu diễn con quay nhỏ quay cuồng 360 độ. Nghĩ chỉ cho Kỉ Mục Dã mượn phòng trang điểm, ngàn tính vạn tính cũng không tính ra Kỉ Mục Dã kêu cô như vậy. Bà cô là ngươi không thể sụp đổ được.
Tĩnh Mĩ Ny đứng bên người Kỉ Mục Dã sắc mặc ngày càng khó coi. Làm người đại diện nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua ngôi sao kiêu ngạo như Khương Tranh vậy. Dường như cũng quỳ liếm cô ta vậy. Dù nói thế nào, Kỉ Mục Dã cũng lớn hơn cô ta năm tuổi, gọi lão sư là coi trọng cô ta, cô ta cũng vẫn cúi đầu không phản ứng, thật là quá đáng.
Đầu ngón tay Khương Tranh tê dại, thiếu chút nữa bị bốn chữ "Khương Tranh lão sư" phá hủy tuyến phòng thủ của thiết lập nhân vật. Thật là vô cùng vô cùng dễ nghe. Điều chỉnh nhịp tim đập bất thường, thở từ từ, thật muốn quỳ lạy xin anh ấy tiếp tục nói.
Cô cố nén xúc động, chậm rãi ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với ánh mắt tươi sáng của anh, Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị nhưng vẫn rơi vào tay giặc.
A a a a, ánh mắt sáng như biển sao, quả nhiên không phải là gạt người!
Kỉ Mục Dã cười nói: "Đã lâu không gặp, quấy rầy!"
Sau lưng Khương Tranh gắt gao căng chặt, đem hai mắt nhìn chằm chằm trên người Kỉ Mục Dã mạnh mẽ túm về. Cô hạ thấp con ngươi, thản nhiên nói: "Ừ".
Kỉ Mục Dã cũng không tức dẫn, đi đến ngồi trước bàn trang điểm. Thợ trang điểm nhanh chóng chạy tới tiếp tục trang điểm, vừa trang điểm vừa cảm thán: Kỉ Mục Dã cũng quá ôn nhu, mặt nóng dán mông lạnh* cũng có thể cười ấm áp như vậy, đúng là thân sĩ ấm ấp, không hổ là người duyên phận tốt nhất trong giới.
*Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau
Tỉnh Mỹ Ny liếc Khương Tranh rồi đi tới.
Không khí đọng lại mười phần.
Hàn Nghị đưa cho Khương Tranh một ly nước, nháy mắt vài cái.
Miệng nhỏ Khương Tranh nhấp một cái, đem ly nước để xuống bàn, bỗng nhiên nói: " Tuổi lớn, phải nghỉ ngơi nhiều."
Kỉ Mục Dã: "!!!"
Tỉnh Mỹ Ny tức giận gần chết, lời này của Khương Tranh có ý gì? Chê Kỉ Mục Dã lớn tuổi? Hay là nói Kỉ Mục Dã ỷ tuổi lớn, lão làng từng trải, chiếm lấy tài nguyên tốt?
Tay thợ trang điểm run lên. Ta dựa vào*, cái gì đến vẫn phải đến. Không hổ là lời nói của nữ vương độc địa, mắng trời mắng đất gặp người nào mắng người đó.
*đồng âm với nằm tào 卧槽 [wò·cáo] - Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...
Khương Tranh điều chỉnh thần sắc lạnh nhạt tiếp tục đọc kịch bản. Ha hả, bằng mắt thường có thể thấy đôi mắc thâm quầng của Mục ca ca, Tỉnh Mỹ Ny mắt mù không thấy chắc? Nữ nhân nhẫn tâm chỉ biết áp bức anh ấy liều mạng.
Thần sắc Kỉ Mục Dã không thay đổi, nhìn chính mình trong gương, không thể không nhận ra khóe miệng có điểm nhỏ sụp xuống, quả thật có hơi già. Nhưng anh vẫn vững như núi Thái Sơn cười nói: "Cám ơn Khương lão sư quan tâm."
Khương Tranh không nói tiếp, để âm thanh của anh trôi trong không khí. Hàn Nghị lặng lẽ lau mồ hôi.
Kỉ Mục Dã trang điểm xong rất nhanh liền rời khỏi.
Trở lại phòng nghỉ ngơi, Tỉnh Mỹ Ny hạ giọng: "Khương Tranh nói cậu là lão già nhưng cậu phải ổn định, sau này dưỡng lại là được."
Kỉ Mục Dã lập tức nói: "Chị lấy thông cáo cho tôi ít thôi. Khương Tranh nói đúng, cái dạng này của tôi chính là bị chị tàn phá cực độ."
Tỉnh Mỹ Ny: ".......Cô ta phía trước còn mắng kỹ xảo biểu diễn của cậu rắm thúi không kêu*, cậu tại sao không tức giận?"
*狗屁不通 - cẩu thí bất thông: rắm thúi không kêu: chỉ trích người khác nói chuyện hoặc văn chương không lưu loát. Đặt trong câu này đại khái chê diễn xuất của Kỉ Mục Dã kém cỏi.
Thần sắc Kỉ Mục Dã lạnh nhạt: "Lần đó quả thật mắt tôi mù. Kịch bản không tồi, nhưng không hợp với tôi. Quả nhiên sauu khi phát hưởng ứng bình thường, làm tôi mất đi không ít độ hảo cảm. Nói rắm chó không kêu đều là truyền thông viết, cô ấy muốn nói là ánh mắt tôi không tốt."
Có gì khác nhau không?
Tỉnh Mỹ Ny tức giận: "Cậu nói chuyện thay cô ta, không phải cậu thích cô ta chứ?"
Hai tay Kỉ Mục Dã duỗi đến sau đầu, từ từ nhắm mắt lại: "Tôi cũng muốn có một ngày tôi có thể giống như cô ấy, mắng trời mắng đất mắng cặn bã, tự do tự tại không kiêng nể gì."
Tỉnh Mĩ Ny lập tức nhíu mày. Từ khi Kỉ Mục Dã xuất đạo tới nay, theo hình ảnh đệ đệ ngoan đến thiếu niên ấm áp, lại đến ôn nhu ca ca, đã hình thành hình ảnh ấn tượng cố định trong mắt fans và người xem trung thành, nếu đột nhiên biến thành Khương Tranh, như vậy trời cũng sẽ sụp.
"Mày chau mặt ủ để làm gì? Tuy rằng tôi rất thích mắng trời mắng đất, nhưng cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi." Kỉ Mục Dã thản nhiên cười cười: "Khương Tranh ấy à, cùng lắm là làm huynh đệ, vợ của tôi phải là tiểu muội muội ngọt ngào đáng yêu."
Tỉnh Mỹ Ny: "..............."
Sau khi Kỉ Mục Dã đi rồi, Khương Tranh ngay lập tức sụp đổ, nước mắt ủy khuất nhanh chóng rơi xuống: "Hàn Nghị, ý em là muốn cho Mục ca ca nghỉ ngơi nhiều. Anh xem sắc mặt của anh ấy vô cùng tiều tụy."
Hàn Nghị thở dài.
______________
20/05/2020