Nụ Hôn Trốn Tìm

Chương 7




“Thế là em đứng đó, ngay giữa đường với tay cảnh sát trưởng.” Simon gác chân lên thành lan can bao quanh hiên nhà. “Rồi sao? Em đã nói gì? ‘Xin lỗi, cảnh sát trưởng, anh vui lòng cho tôi hôn một cái nhé’?”.

“Vâng, vâng.” Leila đứng đối diện với anh, nhìn xuyên qua màn đêm ra bãi biển. Mặt trăng đã ló dạng, soi tỏ bãi biển vắng tanh. Không thấy bóng dáng Marsh đâu cả.

Simon ngồi nhích tới trước, thả hai chân xuống. “Em nói thật đấy chứ?”

“Vâng, đúng vậy. Simon, anh có thấy Marsh đâu không?”

“Em đã kể với Halliday toàn bộ câu

chuyện?”

“Không phải toàn bộ.”

Simon chỉ một chiếc ghế. “Ngồi xuống.” anh ra lệnh “Anh phải nghe hết chuyện này.”

“Em đang vội.” Leila nói. “Anh có nhìn thấy anh ấy không?”

“Anh nào?”

“Marsh.”

“Marsh?”

“Bạn của anh? Là bác sĩ? Cao, nói giọng Anh, tóc nâu…?”

Simon chống hai khuỷu tay lên đầu gối và tựa cằm lên lòng bàn tay khi giương mắt nhìn Leila. “Anh biết đó là ai. Anh chỉ đang thắc mắc sao cô nóng lòng tìm nó, vậy thôi.”

“Bọn em đã hẹn nhau cùng xem qua sổ sách tài chính của anh ấy.” Cuối cùng Leila cũng ngồi xuống đối diện anh trai.

“Nó không có đây.”

Cô nhìn anh sắc lẻm. “Anh ấy sẽ xuất hiện nếu em tìm anh ấy vì một lí do khác chắc?” Leila hỏi.

Simon cười. “Không. Tin anh đi, anh muốn em xem lại sổ sách của Marsh. Nói em nghe nhé, Lei, với một gã tốt nghiệp y từ Harvard, Dev chắc chắn giỏi toán. Chuyện sổ sách không làm khó nó được đâu. Cái thằng đó chỉ không quan tâm thôi.” Anh ngả người ra ghế. “Vậy, hãy cho anh biết về Halliday. Em đã nói gì, gã đã nói gì? Anh muốn biết chi tiết.”

Leila khép mắt lại. “Em đến bên anh ta và nói, ‘anh biết không, tôi đang nghĩ có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau.’ Vì lúc trước anh ta có hỏi bọn em đã gặp nhau chưa. Rồi em hỏi anh ta có mặc đồ ninja tới bữa tiệc của anh không, đương nhiên điều đó em đã biết rõ.”

“Một nước đi xuất sắc. Thử anh ta để xem anh ta sẽ nói thật hay nói dối trắng trợn.”

“Không, anh ngốc quá,” Leila nói nhẹ nhàng. “Anh ta là cảnh sát trưởng của thị trấn. Em không nghĩ anh ta sẽ nói dối. Em cần một chủ đề nào đó để trò chuyện, để trở nên thân thiện hơn, thế nên em liền hỏi anh ta về đồ hóa trang.”

“Cố nhiên rồi. Em đã đạt được mục đích thân thiện với anh ta. Anh ta nói, đúng, anh ta mặc đồ ninja. Rồi sao nữa?”

“Em bảo là em đã mặc trang phục Cinderella, và em đề nghị anh ta cố nhớ xem em có phải là người anh ta đã hôn lúc nửa đêm không?”

Simon phá lên cười khoái trá. “Anh không tin nổi em lại đủ dũng khí hỏi anh ta điều đó. Tiếp đi. Rồi gã ấy bảo sao?”

“À…” Leila mở đầu. “Đoạn này có chút tế nhị. Hình như tối đó Liam không phải lái xe, nên anh ta uống hơi quá chén-”

“Anh ta vẫn nốc whiskey và bia như nước lã ấy mà, “ Simon cắt ngang. “Còn gì khác không?”

“Kết cuộc Liam vô cùng xấu hổ, rằng anh ta không nhớ chính xác mình đã làm gì lúc nửa đêm. Cả buổi tối đó đối với anh ta rất nhạt nhòa.”

“Anh ta thừa nhận cơ à?”

“Vâng, mặc dù anh ta đã bỏ ra gần mười phút cố thuyết phục em - và hình như cả bản thân anh ta nữa - rằng chuyện này không phải lúc nào cũng xảy ra. Anh ta nói vì là Giao thừa nên anh ta tự cho phép mình thoải mái hơn ngày thường một chút.”

“Hmm,” Simon thốt ra.

“Thế đấy.”

“Rồi sau đó

“Rồi bọn em đứng thêm một vài phút nữa và cả hai cố không tỏ ra ngượng ngập khi anh ta phủ nhận mình có vấn đề với rượu. Anh ta chưa bỏ việc một ngày nào, anh ta không bao giờ đụng đến rượu khi đang làm nhiệm vụ, anh ta chỉ uống để giải khuây, vân vân và vân vân. Em đã nghe tất cả. Mọi cái cớ hợp lí.”

Leila hít một hơi thở sâu, nhìn lên mặt trăng và những vì sao trên nền trời đen như mực. “Thế rồi,” cô nói tiếp, “khi anh ta dừng lại lấy hơi, em liền xen ngang và kể cho anh ta nghe về người đàn ông đã hôn em lúc nửa đêm - người mà tình cờ thay, không hề cư xử như một kẻ say bí tỉ và mụ mẫm.”

“Em kể cho anh ta? Về nụ hôn?”

“Là những nụ hôn. Số nhiều. Em đưa cho anh ta một phiên bản mức G.” Leila ảo não nhìn sang Simon. “Em bảo mình đang tìm người đàn ông này, rằng em muốn biết người đó là ai. Em không nói rõ nguyên nhân cụ thể là gì.”

“Khôn ngoan đấy.”

“Rồi em hỏi liệu anh ta hôn em được không?”

Simon gật đâu. “Rồi em làm gì khi anh ta nói không?”

Leila giơ tay định gõ đầu anh trai mình bằng ngón trỏ.

“Anh đùa đấy.” Simon cúi đầu tránh. “Vậy là gã ta đã hôn em. Thế đó có đúng người em tìm không? Em có nhìn thấy pháo hoa, vân vân và vân vân không?”

“Không.” Leila lại nhìn lên những vì sao. “Không có pháo hoa. Tuyệt nhiên không.” Cô thở dài. “Và rồi khi em quay lại xe, Marsh đã đi mất.”

Simon ngồi thẳng lên. “Marsh ở đó sao? Với em? Trong lúc em hôn Halliday?!”

Leila liếc về phía anh. “Bọn em đang từ nhà Beauchamp về. Em tính bọn em sẽ về đây để ăn tối rồi xem sổ sách của Marsh. Nhưng anh ấy đột nhiên biến mất, để lại chìa khóa trong xe. Em đợi một lúc, nhưng anh ấy mãi không quay lại. Nên em đành lái xe về nhà. Anh chắc là anh ấy không có đây chứ?”

“Ôi Leila, ôi không.” Simon úp mặt vào hai bàn tay. “Không, cậu ấy không có đây. Anh nên đi tìm Marsh.” Anh nhìn đồng hồ. “Nhưng mười lăm phút nữa anh có hẹn mất rồi

“Người phụ nữ nào kém may mắn vậy?” Leila hỏi.

“Em xúc phạm anh rồi đấy,” Simon nói. “Cô ấy là Amanda, phục vụ mới ở quán Pier.”

“Tội nghiệp. Anh hãy nhẹ nhàng khi làm tan nát trái tim cô ấy nhé.” Leila đứng lên. “Nếu anh gặp Marsh, nhắn với anh ấy là em đang tìm anh ấy. Anh cũng có thể nhắn với anh ấy bằng cách này hay cách khác, là em vẫn sẽ xem sổ sách của anh ấy. Anh ấy không thoát khỏi em dễ dàng đâu.”

***

Tiếng chuông điện thoại kéo Leila khỏi giấc ngủ say.

“A lô?” Cô khàn khàn nói vào ống nghe, gạt tóc khỏi mắt, và với tay bật ngọn đèn bàn.

“Leila hả?”

“Vâng.” Cô nheo mắt nhìn đồng hồ hiện rõ dưới ánh sáng. “Frankie à? Có chuyện gì thế? Mới hai giờ sáng.”

“Đúng thế,” Frankie dài giọng. “Mình đang làm ngoài giờ ở công ty tắc xi, thì được gọi đi đón một khách ở quán Rustle's Hideout, vì đã đến giờ quán đóng cửa. Mấy phút sau mình đến nơi, và đoán xem, vị khách đó là ai?”

“Simon à?”

“Đoán giỏi đấy, nhưng người đó không hút thuốc. Cậu đi đúng hướng rồi. Hãy nghĩ đến người nào gầy hơn một chút, thấp hơn một chút, tóc nâu thay vì vàng – “

“Marshall sao?”

“Đích thị. Anh chàng pha chế nói là anh ấy đã ở quán mấy tiếng đồng hồ. Anh ấy chưa hẳn đã say nhừ tử, nhưng nói muốn mình đưa anh ấy về nhà.”

“Ừ, đem anh ấy về đây.” Leila vung chân khỏi giường. “Mình sẽ pha một ấm cà phê và –“

“Nhà anh ấy cơ,” Frankie ngắt lời. “Anh ấy muốn mình đưa về ngôi nhà đã cháy trụi ấy, Leila.”

Leila bật dậy, vừa nghe điện vừa đi tới tủ áo và lấy ra một chiếc quần sóoc, áo T-shirt và một chiếc quần lót

“Mình không chắc nên làm thế nào,” Frankie tiếp tục trong lúc Leila kéo chiếc áo ngủ ngắn qua đầu và mặc bộ quần áo vừa soạn. “Mình không thể đưa anh ấy đến đó và bỏ anh ấy lại. Ngôi nhà chỉ còn một đống đổ nát. Ban ngày sáng trưng đến gần nó còn nguy hiểm, huống chi nửa đêm. Và anh chàng chẳng thể tỉnh táo với chừng đó cồn trong máu. Nhưng anh ta khăng khăng bảo đấy là nơi mình muốn đến.”

“Mình sẽ gọi Simon dậy và sẽ gặp cậu ở đó. Nhưng lái chậm thôi. Phải mất vài phút bọn mình mới tới nơi.”

Frankie thở phào. “Cảm ơn Leila. Xin lỗi đã đánh thức cậu.”

“Mình mừng vì cậu đã làm thế.” Leila gác máy và xỏ chân vào đôi giày thể thao.

Ngoài hành lang, ngôi nhà tối om.

Cô rón rén đi dọc hành lang tới phòng Simon. Cửa phòng khép hờ, cô đẩy nó mở ra hẳn. Ánh trăng rọi qua cửa sổ hắt lên chiếc giường lắp ghép của anh.

Anh cô không ở nhà. Và nếu cô hiểu Simon, thì một lúc lâu nữa anh cũng vẫn chưa về. Có lẽ đến tận chiều mai.

Cô sẽ phải làm chuyện này một mình.

Leila lái xe đến nhà Marsh trước khi taxi đến. Cô rẽ vào đường dành cho ô tô và đỗ lại, rồi bước ra khỏi xe nhìn đống đổ nát của ngôi nhà dưới ánh trăng.

Đó là một cảnh tượng kinh hoàng. Dường như ngôi nhà đã cháy một lúc thì mới có người nhìn thấy khói và chuông báo cháy vang lên. Mái nhà đã biến mất, ba bức tường bao ngoài đã sập. Ống khói xây bằng gạch đứng trơ trọi, hơi ngả về một bên. Chỉ cần một cơn gió mạnh từ đại dương thổi vào nó sẽ đổ nhào xuống đống tro tàn và những cây gỗ cháy đen đã từng là ngôi nhà của Marsh.

Những dải băng vàng của cảnh sát in mấy chữ đen đậm, Cảnh Báo Nguy Hiểm! Không Lại Gần, được giăng ra như một kiểu rào chắn, bao quanh ngôi nhà bị phá hủy. Chúng đã võng xuống, rách bươm từ lâu, và giờ đây bay lật phật một cách vô dụng trong làn gió đêm mát mẻ.

Leila nghe thấy tiếng động cơ xe và quay lại nhìn ánh đèn pha đang tiến đến. Cô bước xuống đường tới chỗ chiếc xe khi nó dừng lại. Đèn bên trong xe bật sáng. Marsh đang ngồi ở ghế trước tiền xe cho Frankie, rồi mở cửa.

Hiển nhiên anh không nghĩ sẽ thấy Leila đứng đó. Một loạt cảm xúc khác nhau lướt qua mặt anh, từ vui mừng đến ngạc nhiên trước khi lắng xuống thành cảnh giác.

“Chà,” anh cẩn thận bước ra khỏi xe taxi và đóng cửa lại. “Phải nói đây là một sự ngạc nhiên thú vị.”

Frankie nghiêng người qua ghế trước để nhìn được Leila. “Mình phải chạy tiếp đây. Lại đi đón một vị khách nữa. Chắc là do ảnh hưởng của ngày trăng tròn đây mà. Cậu sẽ không sao chứ?”

“Tất cả đều trong tầm kiểm soát,” Leila nói với vẻ tự tin trái ngược vói cảm nhận của cô. Thật ra thì chỉ hình ảnh Marsh - với niềm vui chợt bừng lên trong đôi mắt ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy cô - đã khiến cô cảm thấy như mình đang chao đảo bên một sườn núi.

“À, anh rất mừng khi nghe điều đó,” Marsh nói. “Anh chúa ghét những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.”

“Cậu có cần tí nữa mình vòng lại đây không?” Frankie hoài nghi.

“Không, sẽ ổn cả thôi.” Leila đáp. “Cứ đi đi, bọn mình không sao.”

Marsh xoay người nhìn chiếc taxi chầm chậm lăn bánh xuống đường, để lại hai người đứng dưới ánh trăng. Mặt trăng sắp tròn, và sáng đến mức tỏa bóng quanh họ.

Marsh vẫn mặc sơ mi trắng và quần màu xanh hải quân đã thay lại lúc ở nhà Beauchamp. Lúc ấy áo anh để hở, còn bây giờ đã cài cúc nghiêm chỉnh và nhét vào thắt lưng.

Trông anh không giống một người đã ở quán bar bảy tiếng đồng hồ.

Tóc anh rối bù, nhưng chuyện đó không có gì lạ. Tóc anh hầu như lúc nào cũng rối bù. Khi anh quay lại và bắt gặp Leila đang nhìn mình, anh tự giác vuốt tóc ra khỏi mắt.

“Vậy ra. Em đến giải cứu anh đấy hả?”

Giờ khi có thể nhìn thấy mắt anh, Leila ước gì anh đừng vuốt tóc ra sau. Anh đang chăm chú nhìn cô, thậm chí khao khát. Dưới ánh trăng, cô có thể thấy sức nóng trong mắt anh, sức nóng do ham muốn. Ham muốn. Anh không cố giấu nó với cô. Trên thực tế, cô có thể thề rằng anh còn bước lại gần, hơi nghiê đầu xuống, để cô có thể nhìn nó rõ hơn trong mắt anh.

“Còn phụ thuộc vào việc.” Leila liếm đôi môi bất chợt khô lại. “Anh có cần giải cứu hay không?”

“Nhiều hơn em nghĩ đấy.”

Mạch đập của Leila tăng vụt khi cô nhìn anh không chớp mắt, rơi vào lực hút như nam châm của đôi mắt anh. Ôi Chúa ơi, tất cả mọi thứ ở anh - dáng đứng, ngôn ngữ cơ thể, nụ cười, tia sáng không thể lầm lẫn trong mắt kia - đều đang nói “đến đây và chiếm đoạt anh.”

Nếu cô trở lại tuổi mười tám, cô sẽ không ngần ngại chơi trò này với anh. Nhưng cô không còn ở tuổi đó nữa. Mà những trò chơi thường kết thúc với một người chiến thắng và một kẻ thua cuộc. Một trong hai buộc phải chấp nhận kết cục cay đắng, và có lẽ đó là cô. Xét cho cùng, cô đâu phải là người uống rượu suốt buổi tối để đánh mất sự kiềm chế của mình.

Leila khoanh tay lại. “Ồ, em nghĩ anh cần được giải cứu. Trong lúc anh ở ngoài, em đã ngó qua sổ sách tài chính của anh.”

Marsh gãi cằm. “Lạ nhỉ, anh tưởng mình đã khóa cửa phòng. Đừng có nói với anh là em đã đánh thêm chìa khóa đấy nhé.”

“Phòng chúng ta nối với nhau bằng một ban công,” cô nhắc anh. “Và anh không khóa cánh cửa đó. Nó mở toang hoang. Nên đương nhiên em có thể leo vào.”

“Đương nhiên rồi,” Marsh lầm bầm.

“Sổ sách của anh rối tinh rối mù. Em không biết cái nào tệ hơn - chữ viết hay khả năng sắp xếp của anh.”

“Theo lời đồn thì anh là một bác sĩ giỏi,” Marsh kiễng chân ngồi lên mui xe jeep.

Sức nóng trong mắt anh không dịu đi dù cô đã cố bàn tới chủ đề anh không ưa nhất - tiền nong. Anh cố ý chừa lại một chỗ bên cạnh cho cô. Anh không đập tay lên đấy hay ra bất cứ dấu hiệu nào, nhưng lời mời của anh không thể rõ ràng hơn.

“Lời đồn đó thì em tin,” cô đáp, bước liền mấy bước ra xa anh. “Em không biết anh đã theo chuyên ngành phẫu thuật trong thời gian làm bác sĩ thực tập và bác sĩ nội trú. Anh không chỉ bỏ mức lương cao khi từ chối công việc ở Boston đúng không? Anh từ bỏ cả một sự nghiệp.”

Cuối cùng Marsh cũng rời mắt khỏi cô, ngửa cằm lên ngắm trăng. Ánh sáng màu lam trắng đổ tràn lên gương mặt anh, vờn nhẹ gò má cao và đường viền hàm dưới xương xương, làm đôi mắt ngước lên của anh nom thật đẹp và trong suốt kì lạ. Leila gần như đứng sững, ngây ngẩn ngắm nhìn anh. Cô sẵn lòng đánh đổi bất cứ thứ gì để biết được anh đang nghĩ gì.

Và rồi, anh lên tiếng.

“Mỗi một lựa chọn trong đời người, mỗi một quyết định ta đưa ra, cũng có nghĩa ta đang từ bỏ một thứ khác.” Anh quay đầu để nhìn thẳng vào cô. “Anh từ bỏ cơ hội có thể sở hữu một chiếc Porsche. Anh từ bỏ cơ hội trở thành một bác sĩ nổi tiếng. Nhưng cái anh nhận được còn đáng giá hơn nhiều. Anh có được cuộc sống mà anh cảm thấy hạnh phúc. Anh tự hào với công việc mình đang làm. Boston chỉ là một thành phố khác, một chốn lạnh lùng khác mà anh chẳng thân quen, không gốc gác.” Anh lắc đầu. “Anh biết có thể em không hiểu nổi điều này. Anh không biết phải diễn đạt với em như thế nào cho rõ ràng hơn. Anh biết em không cảm nhận về Sunrise Key giống anh. Nếu thế, em đã chẳng bỏ nơi này đi. Nhưng giờ đây hòn đảo này là nhà anh. Anh thích sống ở đây.”

Leila kinh ngạc trước sự cỏi mở và nhiệt huyết trong lời lẽ của anh.

“Hòn đảo này cũng có thể lại là nhà em,” Marsh nói dịu dàng. “Em không biết anh sẵn lòng từ bỏ những gì, Leila, để em ở lại đây một năm đâu.”

Leila đang nhìn anh không chớp mắt như thể anh nói tiếng nước ngoài. Lạy Chúa, dưới ánh trăng cô đẹp biết mấy. Tóc cô gần như ngả sang ánh bạc chứ không phải vàng, và làn da cô dường như bừng sáng.

Một cơn gió mạnh thỉnh thoảng lại ùa vào từ ngoài vịnh, ép chiếc áo T-shirt quá khổ của cô dán vào những đường cong mảnh dẻ, làm hai bầu ngực tuyệt đẹp của cô hiện rõ từng chi tiết. Cô không mặc áo ngực. Có lẽ cô đã tròng vội quần áo lên người, nghĩ rằng anh chẳng bao giờ nhìn ra sự khác biệt. Cô đã nhầm. Marsh vẫn luôn biết hết.

Chiếc quần jeans cắt ngắn cô đang mặc cùng kiểu với cái quần short đã từng làm anh điên đảo hồi cô còn là nữ sinh. Phải chăng cô cố ý mặc nó? Không, từ cái cách cô cứ lùi lại thì rõ ràng cô không đến để quyến rũ anh.

Nhưng cô đã đến.

Frankie đã nói vói cô những gì? Hẳ Frankie đã gọi cho Leila. Frankie có nói với Leila rằng Marsh đang ở quán Rustle's Hideout, ngồi uống rượu bên quầy bar? Và có phải Leila đến vì cô nghĩ Marsh đã chếnh choáng hơi men và không thể tự về nhà?

Thực ra cả tối nay anh chỉ uống ba ly cocktail gin pha tonic. Sáu tiếng đồng hồ cộng với sáu ounce rượu gin không thể làm anh say, bất chấp sự thật là anh uống ly thứ ba ngay trước khi nhân viên quầy bar gọi cú điện thoại cuối cùng. Thật ra anh không phải kẻ nghiện rượu. Và anh cũng suýt ngã khỏi chiếc ghế đứng ở quầy bar trên đường đến phòng vệ sinh, nhưng đó là do ruột gan cồn cào vì chưa ăn tối, không phải do rượu. Còn thành thực mà nói, anh chỉ hơi ngà ngà. Một chút thôi.

Nhưng có vẻ Leila tưởng rằng anh say khướt.

Anh mở miệng định cải chính với cô, nhưng rồi lại thôi. Sao anh phải cho cô biết? Như thế này anh mới có lợi. Thế này anh mới có thể nói những điều ngày thường không nói được. Thế này anh mới có thể diễn tròn vai, nếu cần.

“Nhìn nơi đây xem,” Marsh bảo cô.

Leila quay người nhìn đống đổ nát. “Ngôi nhà trông đáng sợ quá. Lạy Chúa, Marsh, thật may anh đã không ngủ trong nhà. Anh có tưởng tượng được nếu như -”

Anh lắc đầu, cắt ngang lời cô. “Không, anh không nói ngôi nhà. Anh muốn nói về hòn đảo - đại dương, bờ biển, ánh trăng, cây cối.” Anh hít thật sâu bằng mũi. “Những gì đang ở độ đẹp nhất. Thời điểm này trong năm quanh đảo toàn hoa tươi khoe sắc. Thật lộng lẫy và tuyệt vời. Làm sao em có thể đánh đổi nơi này lấy Mahattan?”

Leila thở dài. “Marsh, em đã sống ở đây mười năm.”

“Và em không nhớ nó? Dù chỉ một chút?”

Cô nhìn anh. “Tất nhiên là em nhớ chứ. Nhưng…”

“Nhưng sao?”

Ngọn gió lại thổi tới, và cô vòng tay ôm lấy người như bị lạnh. Marsh nhìn cô ngó đăm đăm buồn bã vào đống tro tàn của ngôi nhà. “Em vẫn định nói là mình thích sống ở New York. Nhưng…”

Marsh chờ đợi, mong mỏi cô tiếp tục.

“Nhưng em không biết gì hơn,” cô nói. “Em nhìn coường trước mặt mình, nhìn tương lai phía trước, và chỉ cảm thấy bàng quan, như thể đó là cuộc đời một người khác, không phải của em. Em gắng tưởng tượng mình sống nốt quãng đời còn lại với Elliot, ở trong thành phố, tiến lên các nấc thang trong sự nghiệp, trải qua các biến động. Đáng lẽ nó vô cùng đúng đắn, nhưng em lại cảm thấy sai lầm. Cùng lúc ấy, dường như từ bỏ tất cả cũng là sai lầm.

“Có lẽ đã đến lúc trở về nhà rồi,” Marsh lẩm bẩm.

Cô quay lại nhìn anh với đôi mắt buồn bã. “Em đã mất cả bốn năm để lên kế hoạch rời khỏi Sunrise Key. Quay về đây sẽ giống như bỏ cuộc.”

“Đấy không phải -”

“Em ước gì em yêu anh ấy.” Cô hít mạnh và chầm chậm thở ra. “Nhưng không được.”

Cô đang nói về Elliot.

“Quay về Sunrise Key không phải là bỏ cuộc,” Marsh nói.

Leila lắc đầu. “Em cảm thấy mình như người dở hơi khi sống ở đây, Marsh. Mọi người ai cũng biết người khác đang làm gì vào bất cứ giờ nào. Không có sự riêng tư, không có những bí mật, không có những điều ngạc nhiên. Em còn nhớ lúc ba mẹ em quyết định trồng một vườn rau. Đó không hẳn là đề tài hấp dẫn nhất, đúng không?” Cô cười, và rồi giọng cô nhuốm vẻ chán nản. “Nhưng khi em đạp xe xuống cửa hàng gia dụng mua dây thép về làm hàng rào ngăn lũ gà vịt, thì ông Lanigan đã để sẵn một cuộn dây riêng ra cho ba mẹ em… cùng một khay cây cà chua giống, mấy cái cọc gỗ, và một cái bay làm vườn đã được giảm giá.”

Marsh hơi nhoài người về phía trước. “Nhưng điều ấy tuyệt đấy chứ. Nếu ông Lanigan không để riêng những thứ đó cho em, có thể chúng đã bị bán cho người khác.”

“Nhưng em đâu có báo với ông ấy là em sắp đến. Ba mẹ em cũng không nói. Ông ấy bảo rằng, bởi vì có người đã kể với ông ấy về khu vườn mà nhà em định làm.”

“Leila -”

“Năm em mười sáu tuổi còn tệ hơn,” cô nóng nảy nói tiếp. “Nhất cử nhất động của em đều không qua được con mắt của mọi người trong thị trấn, họ đều biết em đang ở đâu và đang làm gì ở chỗ đó. Frankie và em cố vẫy xe để đi nhờ ra khỏi đảo. Và anh có biết người cho bọn em đi nhờ là ai không? Chính là Sam Zimmer, quản lí cửa hàng của ba em.” Cô đảo mắt. “Ông chở bọn em về nhà và bảo hai đứa là nếu ông nghe được một lời xì xào dù nhỏ nhất về chuyện bọn em lại vẫy xe lần nữa, thì ông sẽ mách ba em và em sẽ bị cấm túc suốt đời.” Cô khịt mũi. “Buồn cười nhất là, em đã bị cấm túc thật - em bị mắc kẹt ở Sunrise Key này.”

Marsh nhận ra mình đang nín thở, và anh lập tức thở ra. “Ơn Chúa vì có Sam Zimmer.” Anh trượt xuống khỏi xe. “Em có hình dung được chuyện gì có thể xảy ra nếu người cho các em đi nhờ không phải là người trên đảo không?”

“Tất nhiên,” Leila nói. “Giờ em đã khôn hơn, nhưng -”

“Em nhớ em trông như thế nào khi mười sáu tuổi.” Marsh vuốt mặt. Cô trông như thiên thần, nửa trẻ con, nửa đàn bà, quá quyến rũ. “Lạy Chúa, Leila, em có thể rơi xuống biển. Em có thể biến mất, mãi mãi.”

“Lúc đó em chỉ là đứa trẻ, Marsh. Em khao khát tự do. Em cảm thấy nghẹt thở và được bao bọc quá mức ở đây.” Một luồng hơi lạnh nữa từ mặt nước phả vào, và Leila rùng mình. “Đó là lí do em tới New York.”

“Thế nên em có thể bị hiếp và bị giết mỗi khi muốn nổi loạn?” Marsh hỏi, thò tay ra ghế sau xe jeep lấy chiếc áo jacket thể thao anh để đó hồi tối.

“Đương nhiên là không.”

“Không thể tin được em đã từng cố bắt xe rời khỏi đảo. Nếu anh mà biết, anh sẽ vặn cổ em cho xem!”

“Làm thế Simon sẽ cho anh một trận.” Leila thở dài. “Em không thể quay lại đây được, Marsh.”

“Có, em có thể.” Marsh giở chiếc áo ra. Anh định khoác nó lên vai Leila, nhưng cô đã lùi lại, vì biết cử chỉ tiếp theo của anh. Nên anh đành đưa nó cho cô. “Em không còn ở tuổi mười sáu nữa, Leila.”

“Anh cứ đay đi đay lại chuyện đó,” cô lẩm bẩm, cầm chiếc áo, cẩn thận không chạm vào anh. Cô xỏ hai tay và khép vạt áo lại.

“Anh nói thật.” Marsh lại ngồi lên mui xe. “Giờ đây em có những nhu cầu khác. Những gì em xem là tọc mạch và thiếu riêng tư lúc còn trẻ sẽ trở thành tình làng xóm, tình bạn bè, sự quan tâm, và lo lắng… nếu em chịu mở lòng mình.”

Chiếc áo jacket của anh phủ đến tận gấu quần shorts của cô, dễ gây cảm tưởng cô chẳng mặc gì bên trong. Đó là một cảm giác thú vị.

“Em đã đến New York,” Marsh nói tiếp, buộc ánh mắt mình rời khỏi đôi chân dài để trần của cô. “Em đã thử sức. Nhưng anh không nghĩ cuộc thử nghiệm này hiệu quả. Theo anh thấy có vẻ em không thích nơi đó.”

Cô không phủ nhận. Cô chỉ đứng nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt màu lam tím tuyệt đẹp tỏa sáng.

“Đừng quay lại,” Marsh thì thầm. “Em không cần phải quay lại.”

Leila lẩn tránh sự ấm áp như thôi miên của đôi mắt Marsh. Tim cô đập thình thịch, và cô bỗng nhận ra mình thiếu dưỡng khí. Cô liền cười, bởi nó che đậy cảm giác bất an trong cô. Lẽ nào cô thực sự đang cân nhắc tất cả những lời anh nói?

“Em phải làm gì đây?” Cô hỏi. “Gửi fax cho tất cả khách hàng, cho họ biết địa chỉ và số điện thoại mới của em sao?” Mắt hai người giao nhau dưới ánh trăng. “Chuyển mọi đồ đạc về đây à?”

“Em có thể làm được.” Ánh mắt anh nóng bỏng và say đắm. “Em có thể bắt đầu vào ngày mai. Anh sẽ giúp em, Leila. Bất cứ chuyện gì em cũng có thể trông cậy vào anh.”

“Bất cứ chuyện gì ư?” Cô lặp lại với một tràng cười. Toàn bộ chuyện này đang vượt khỏi tầm kiểm soát. “Cẩn thận đấy. Có thể anh không nhận ra mình đang đề nghị cái gì đâu.”

“Anh đang đề nghị mọi thứ,” anh nói đơn giản. Anh đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. “Vô điều kiện.”

Leila khoanh tay lại. “Ồ thật sao?” Cô hi vọng anh không nghe được tiếng tim cô đập nhanh hơn và to hơn trước những lời anh nói. Anh đang say, cô nhắc mình. Đến sáng mai không biết chừng anh còn chẳng nhớ mình đã nói gì. “Rồi sau khi em chuyển về đây và bảo Elliot là em sẽ không lấy anh ấy nữa, thì anh có tình nguyện làm cha của các con em không?”

Mắt Marsh trở nên lấp lánh. “Cha của các con em? Hưởng thụ rồi để mặc em làm nốt phần còn lại?” Anh lắc đầu. “Nhưng đừng hiểu lầm, em yêu. Không phải anh ghét phần lạc thú đó đâu. Ngược lại là khác. Anh rất muốn - có thể nói là đến tuyệt vọng - được làm việc đó cùng em năm này qua năm khác, cho đến tận bây giờ.”

Leila cảm thấy mặt nóng bừng. Anh đang nói về chuyện làm tình. Anh a thừa nhận là rất muốn làm tình với cô. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể xuống khỏi xe jeep và bước về phía cô, rồi cuốn cô vào trong vòng tay anh và…

Và không có ai ở quanh đây để phá đám họ. Lần này anh sẽ thành công. Anh sẽ hôn cô và…

“Anh không thích có con kiểu đó,” Marsh tiếp tục. “Anh thích hoàn thành vai trò của mình. Anh không muốn bọn trẻ lớn lên mà không có anh.”

Anh sẽ hôn cô, và rồi, Chúa giúp cô, có thể họ sẽ kết thúc với việc làm tình ngay tại đây trên bãi cỏ cạnh bờ biển, trong ánh trăng, dưới những vì sao.

Bởi vì đó là điều cô muốn. Cô muốn làm tình với Marsh Devlin. Và cô khiếp hãi khi nhận ra điều đó.

Leila ép mình dứt khỏi đôi mắt ấm áp của Marsh. “Các con anh sẽ không lớn lên mà thiếu vắng anh đâu,” Giọng cô to một cách bất thường trong màn đêm yên tĩnh. “Tính đến chuyện cả hai ta sẽ sống cùng một nơi. Nếu em chuyển về Sunrise Key, chúng ta sẽ cùng ăn bám Simon còn gì?”

Chắc chắn cô đã thành công trong việc làm mất hứng, làm xẹp bong bóng ham muốn đã bao vây cả hai và kéo họ lại càng lúc càng gần nhau hơn.

Marsh trượt khỏi mui xe. Lạy Chúa, anh tưởng mình đã mất tri giác và tê liệt hoàn toàn rồi. Có vẻ anh đã nhầm. Hình như tri giác đang dần trở lại. Hoặc có lẽ câu nói sâu cay vừa rồi có cái gai quá sắc. Anh hất tóc khỏi mặt và đứng im một lúc, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát của ngôi nhà. “Anh không nghĩ là em có mang theo chút rượu mạnh nào?”

“Không.”

“Không, đương nhiên em không đem theo rồi. Tiếc quá. Nơi này đúng là một đống lộn xộn phải không?”

Leila cảm thấy thật tồi tệ. Cô không định làm cho lời nhận xét của mình nghiệt ngã như thế. “Marsh, em xin lỗi, em -”

“Anh đã đổi chủ đề, Leila,” anh lẳng lặng nói, không nhìn vào mắt cô. “Có vẻ câu chuyện kia chẳng đi tới đâu hết. Chúng ta hãy cho qua, được chứ? Anh tới đây để nhìn lại ngôi nhà, cố quyết định xem mình phải làm gì.”

Gương mặt anh mờ tối dưới ánh trăng. “Em biết không, tối nay anh vừa gọi điện cho thanh tra xây dựng. Anh bảo ông ta hãy dọn dẹp nơi này cho gọn ghẽ. ờ việc anh cần quyết định là nên giữ lại hay đập luôn phần móng còn nguyên vẹn, rồi xây lại hay bán đi.”

“Bán ư?”

“Dù tin hay không, có vài chuyện em thực sự không biết.” Anh quay lại nhìn cô. “Có người đề nghị mua miếng đất này… với giá cao hơn giá thị trường nhiều.”

“Từ Preston Seaholm.” Leila kéo chiếc áo jacket của Marsh vào sát vai hơn khi một cơn gió nữa từ vịnh thổi vào. “Em biết chuyện đó. Trong phòng anh có một bức thư anh ta gửi cho anh.”

“Quá riêng tư nhỉ,” Marsh lầm bầm. “Với một người rất coi trọng sự riêng tư, thì em chẳng đắn đo khi xâm phạm sự riêng tư của người khác, đúng không? Anh đoán em đã lục lọi cả ngăn kéo đồ lót của anh.”

“Lá thư kẹp trong một cặp tài liệu dán nhãn Tài liệu đến,” Leila phẫn nộ đáp trả. “Nó nằm giữa một xấp hóa đơn bảo hiểm… xin được nói thêm là anh chưa thanh toán.”

“Em lúc nào cũng có thứ để nói thêm nhỉ? Vậy lời khuyên của em là gì? Nói thử xem, Leila. Anh có nên bán hay không?”

Cô muốn bật khóc. Tất cả sự ấm áp trong mắt Marsh đã biến mất. Anh tựa vào xe và nhìn cô với vẻ chế nhạo nửa thích thú nửa coi thường.

“Em nghĩ tốt hơn là

2'000 hãy bán, nhất là với cái giá anh ta đưa ra.”

“Những gì anh ta đưa ra thực sự còn vượt quá cả lòng hảo tâm,” Marsh bình thản nói. “Đấy là cách Seaholm giúp anh thoát khỏi rắc rối về tài chính.”

“Anh ta có được khu đất cơ mà.”

“Cùng một cách anh có được dưa hấu và bí zuchini khi đổi chỗ thịt lợn đó cho nhà Hopkinses thôi.”

“Press Seaholm được lợi khi giữ chân anh ở đây, trên đảo này,” Leila chỉ ra. “Anh là bác sĩ duy nhất trong hơn bốn mươi dặm quanh đây. Ngoài ra, nếu kiểu giao dịch đó không làm nhà Hopkinses áy náy, thì sao anh phải áy náy? Chính anh bảo thế mà. Đó chỉ là cách mọi việc vận hành ở đây. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Việc có người muốn giúp đỡ anh một chút lại là chuyện tày đình với anh

“Nếu mọi người để mắt đến em thì em cũng chẳng thích đâu.” Marsh nhìn chằm chằm bộ khung cháy đen đã từng là một ngôi nhà, nhà của anh. “Anh thích tầm nhìn đặc biệt ra đại dương như thế này. Anh không muốn bán nó.” Anh nhìn Leila. “Anh quyết định rồi. Anh sẽ xây lại.” Anh mỉm cười. “Đó. Thật dễ dàng, đúng không?”

“Cộng cả những hóa đơn bảo hiểm em tìm thấy kia, thì anh vẫn còn thiếu bốn mươi bốn nghìn đô la,” Leila cảnh báo. “Nhưng nếu anh muốn, em có thể sắp xếp lại sổ sách cho anh. Anh có thể vay được tiền ngân hàng và -”

“Anh có thể xây lại nhà mà không cần bất cứ khoản vay nào từ ngân hàng,” Marsh nói.

“Sao, anh định trúng số à?” Leila khoanh tay lại.

“Đại loại thế.” Marsh vòng qua bên ghế khách của xe jeep. “Đưa anh về nhà Simon đi. Đây là lúc ăn bám thằng bạn thêm chút nữa.”

Leila thở ra bực bội. “Marsh, em không biết tại sao mình lại nói thế.”

“Thôi quên đi.” Anh trèo lên xe. “Đi nào, chúng ta càng về sớm bao nhiêu, sáng mai anh càng thấy đỡ khủng khiếp bấy nhiêu.”

Nhưng thực ra cô biết tại sao cô lại nói một điều nghiệt ngã như vậy với Marsh. Bởi vì cô sợ hãi. Marsh đã nói về chuyện làm tình với cô. Anh đã gần như thú nhận rằng anh ham muốn cô, đến tuyệt vọng. Cái từ đó vẫn vang vọng trong đầu cô. Tuyệt vọng. Tuyệt vọng…

Và Leila cũng muốn anh. Cô muốn anh hãy làm tình với cô. Cô rất muốn điều đó, đến tuyệt vọng. Tuyệt vọng… Hãy quên anh chàng ninja. Quên Elliot. Quên hết công việc kế toán ở thành phố New York. Quên đi tất cả ngoại trừ Marsh và cái cách anh có thể làm tim cô đập mạnh chỉ với một ánh mắt và nụ cười.

Thật khủng khiếp, thật đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận. Leila đã vô phương chống đỡ trước Marsh Devlin rồi.