Nụ Hôn Ngọt Ngào

Chương 5




Editor: Ốc Vui Vẻ

Trên núi đột nhiên có mưa lớn nên Vu Phạm phải chạy đến phòng trưng bày.

Anh tới đây để kiểm tra xem các tác phẩm có bị ẩm hay không, anh cũng bàn bạc với nhân viên phụ trách duy trì tác phẩm về vấn đề có nên đưa các tác phẩm ở bên ngoài chuyển vào trong kho hàng hay không?

Kết quả bàn bạc cuối cùng của họ là vì hai ngày nay do bị ảnh hưởng bởi mưa to nên trên núi không có du khách đến tham quan, cho nên bọn họ quyết định chuyển tượng gỗ bên ngoài vào bên trong kho hàng. Chờ đến khi trời quang mây tạnh, du khách lại đến tham quan thì họ lại chuyển ra ngoài trưng bày. Còn hai ngày nay, phòng trưng bày sẽ không mở cửa bán vé cho người ngoài vào xem.

Sau nhiều giờ bận rộn, tất cả công việc cần làm đều đã được an bài thỏa đáng, những việc còn lại anh giao cho Liễu Chức Nhân, còn mình thì mạo hiểm trời đang mưa to, lái xe xuống núi mua thực phẩm.

Khi Vu Phạm xuống núi thì có một chiếc xe taxi đi lướt qua xe của anh, nhưng mà vì trời mưa to nên che mất tầm nhìn làm cho người bên trong hai chiếc xe không nhìn được đối phương.

“Cái thời tiết quái quỷ này mà cũng có người đi lên núi à? Có điên không?”. Vu Phạm nắm chắc tay lái, cánh môi gợi cảm phun ra một câu.

Nhưng mà chắc chắn anh không thể ngờ được, người điên trong miệng anh chính là Chân Điềm Mật.

Cô rất vất vả mới thuyết phục được tài xế taxi đưa mình lên núi, tài xế vừa oán trách vừa lái xe cẩn thận, đến khi xe đến trước cửa “Phòng trưng bày tượng gỗ nghệ thuật Vu Phạm”, tài xế lập tức đuổi Chân Điềm Mật xuống xe.

“Cô gái, đã đến rồi....... Phòn trưng bày trước mặt kia chính là nơi mà cô muốn đến........”.

Ngoài xe, mưa lớn lại nhanh, Chân Điềm Mật lấy tiền trả cho người lái xe nhưng cô vẫn chần chờ không biết có nên xuống xe hay không.

“Bên ngoài trời đang mưa rất to mà tôi lại không mang ô..........”. Mặc dù chạy từ xe ra không xa nhưng trời đang mưa to như vậy cô chắc chắn sẽ ướt sũng.

“Trên xe tôi cũng không có ô... tôi nghĩ cô xuống xe chạy ù một cái đến dưới mái hiên tránh mưa là tốt nhất”. Tài xế chỉ muốn nhanh chóng đi xuống núi, mặt ông ta đã biến sắc.

Bây giờ cũng chỉ có cách này.

Chân Điềm Mật mở cửa xe, giơ túi hành lý lên đỉnh đầu, thân hình nhỏ nhắn chạy qua màn mưa. Khi cô chạy đến dưới mái hiên thì quần áo đã ướt một nửa, dính dính trên người rất khó chịu.

Xe taxi nhanh chóng quay xe đi về, một mình Chân Điềm Mật đứng bên ngoài phòng trưng bày.

Cô ngồi xổm xuống, lấy một cái khăn khô lau lau nước trên người, rồi lại tìm kiếm điện thoại di động. Cô đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Vu Phạm hay không.

Bây giờ là ba giờ chiều nhưng do trời mưa to nên trên bầu trời chỉ một màu xám xịt, nhìn khắp nơi giống như đang buổi tối.

Nhiệt độ trên núi thấp nên Chân Điềm Mật cảm thấy hơi lạnh, mà cô lại không mang áo khoác, cô chịu đựng sự ướt dính trên người và cái lạnh, do dự.

Một lúc sau, cô lấy dũng khí gọi điện cho Vu Phạm.

Nhưng Vu Phạm lại không nghe điện thoại, cô gọi vài lần đều không được.

Anh ấy không để ý đến cô nữa sao?

Chân Điềm Mật sụp vai, có lẽ hôm nay cô đến sẽ không có kết quả rồi.

Nhưng nếu mọi người lên núi rồi vào phòng trưng bày xem thì sao?

Cô lên tinh thần, lại xông qua màn mưa chạy về phía phòng bán vé. Nhưng mà kết quả làm cô tức muốn hộc máu, trên đó là bảng thông báo hôm nay không bán vé.

“Hả? Không thể nào!”. Cô từ Đài Bắc xa xôi đến đây, vậy mà không tìm được người thì thôi lại còn không vào được phòng trưng bày nữa. “Haizzz ~~ Điềm Lệ, chị bị em hại rồi!”.

Sớm biết thế này thì cô đã kiên trì không đi.

Bây giờ thì tốt rồi, tốn nhiều giờ chạy lên núi nhưng mà lại không gặp được anh.

Không gặp được thì thôi, bây giờ cô muốn xuống núi nhưng lại không có xe để xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác và ảo não, Chân Điềm Mật đứng ở bên ngoài lối vào, đôi mắt tròn nhìn bầu trời vẫn đang mưa to. Cô có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Ai đến nhìn cô đi………

Không ai xuất hiện….. Haizz, xem ra cô phải đứng ở chỗ này rồi.

~~~~

Vu Phạm trở về sau khi mua xong đồ, mặc dù mưa đã có vẻ nhỏ lại nhưng nhìn như trận mưa này sẽ không ngừng.

Đầu tiên anh sẽ mang những đồ này cho Liễu Chức Nhân, sau đó anh sẽ về nhà.

Khi xe anh chạy qua phòng bán vé, anh tính sẽ cho xe chạy vào đường dành cho xe ô tô, chạy thẳng vào trong phòng trưng bày thì khóe mắt liếc thấy có một bóng người nho nhỏ đang vùi người ở lối vào, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn rõ ngũ quan đang nhìn về phía này.

Chắc là khách đến xem phòng trưng bày nhưng mà lại không mở rồi?

Bởi vì trời mưa to, nước hắt lên cửa kính xe ảnh hưởng đến tầm mắt, với lại Chân Điềm Mật đã đổi kiểu tóc xoăn thành kiểu đầu duỗi thẳng, nhuộm mái tóc thành màu nâu nên Vu Phạm không nhận ra bóng dáng nhỏ nhắn đó chính là Chân Điềm Mật.

Vu Phạm chưa bao giờ để ý đến những người xa lạ mặc dù người đó có đến tham quan phòng trưng bày nghệ thuật. Anh định tí nữa vào trong phòng trưng bày sẽ bảo những người khác ra ngoài đuổi vị khách này đi.

Vì vậy xe của anh chỉ hơi dừng lại ở cổng vào, rồi anh lái xe thẳng vào trong, sau đó anh ấn cái điều khiển từ xa đóng cổng dành cho xe chạy lại.

Chân Điềm Mật xách hành lý sững sờ nhìn Vu Phạm, xe của anh đi qua cô, sau đó dường như anh phát hiện ra sự tồn tại cô nên dừng lại một chút, sau đó cô cứ nghĩ anh sẽ dừng xe lại thì anh lại lái xe đi vào trong, đóng cửa lại.

Chân Điềm Mật cảm thấy vừa lạnh vừa khó chịu, hai chân cũng ngồi chồm hổm, kinh ngạc nhìn xe Vu Phạm lái xe rồi biến mất ở phía sau cửa. Lòng cô thắt lại, cô có cảm giác không thở được, làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Cũng chỉ vì một câu nói vô tâm của cô mà Vu Phạm không để ý đến cô nữa……….

Đôi mắt cô đỏ lên, cô ngửa đầu nhìn mưa có vẻ đã nhỏ lại, cô nghĩ thầm cho dù cô có ở đây thì cũng chả có ai để ý đến cô, hơn nữa cũng không có xe cho cô xuống núi.

Cô bực mình xách hành lý đi bộ xuống núi, định vừa đi vừa đón xe

~~~~~~~~~

Khi Chân Điềm Mật đội mưa xuống núi thì Vu Phạm đã dừng xe lại, ôm một đống đồ xuống xe, đi về phía phòng làm việc của Liễu Chức Nhân.

Anh vừa mở cửa phòng làm việc ra thì thấy Liễu Chức Nhân đang ngồi đó, trong tay cô là điện thoại di động mà Vu Phạm để quên ở đây.

“Điện thoại di động của anh để quên ở đây, lúc nãy có người gọi cho mấy cuộc điện thoại nhưng em không nghe giúp anh, anh tự xem đi!”.

Liễu Chức Nhân quăng điện thoại di động cho anh, Vu Phạm tiếp được bằng một tay, vừa nhìn số điện thoại nhỡ trên điện thoại vừa đưa túi đồ cho Liễu Chức Nhân.

Anh vừa nhìn một cái thì khuôn mặt đột nhiên sáng lên, anh lập tức ấn điện thoại gọi lại.

Liễu Chức Nhân ôm túi đồ, thích thú nhìn anh. “Ai gọi đến vậy? Có phải là người ở Đài Bắc…….?

Vu Phạm liếc cô một cái, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc đi đến hành lang.

Điện thoại có nối máy nhưng vì không ai nghe máy nên tự động chuyển đến hộp thư thoại.

Anh nhíu mày, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn như thế.

Tại sao cô lại không nghe máy? Lòng Vu Phạm quýnh lên, vội vàng gọi vào số điện thoại của quán cà phê.

“Quán cà phê Điềm Mật xin chào bạn ——”. Một giọng nói trong veo đáp điện thoại.

Giọng nói này rất giống với giọng của Chân Điềm Mật nhưng Vu Phạm vừa nghe đã biết đây không phải là Chân Điềm Mật.

“Xin chào, tôi là Vu Phạm, cho tôi gặp Điềm Mật”. Anh đang phiền não đi qua đi lại ở hành lang thì cũng thả bước đi chậm lại.

Đối phương sửng sốt một chút. “Anh là Vu Phạm? Chị tôi vẫn chưa đến chỗ anh sao?”.

“…….. Lời này của cô có ý gì?”. Vu Phạm dừng lại, anh có một dự cảm không tốt lắm.

“Sáng nay chị tôi đã bắt taxi đến Nam Đầu tìm anh, bây giờ phải đến nơi rồi chứ, tại sao anh lại gọi điện đến hỏi chị tôi?”.

Hai người đã bỏ lỡ nhau rồi sao?

Bởi vì chưa đến giờ ăn tối, khách đến ăn trong quán cũng không nhiều lắm, Chân Điềm Lệ nhàn nhã tựa người vào quầy bar ăn dưa gang, bên cạnh là tách trà thơm ngát.

Thân hình cao lớn chấn động, Vu Phạm nắm chặt điện thoại di động gầm nhẹ. “Điềm Mật đến tìm tôi sao? Tôi không nhìn thấy cô ấy ——”. Bỗng nhiên trong đầu anh thoáng qua một hình ảnh, chính là bóng dáng nhỏ nhắn vùi người trước cửa phòng bán vé của phòng trưng bày.

“Này, anh làm sao thế hả? Tự nhiên thì rống lên”.

“Cô nói cho tôi biết, có phải là Điềm Mật thay đổi kiểu tóc không?”. Anh cứng đờ cả người, không dám thở mạnh một tiếng, nghĩ đến khả năng này.

Bởi vì người đứng ở cửa lúc nãy có mái tóc thẳng, không phải là mái tóc xoăn rối bù trong trí nhớ của anh.

Chân Điềm Lệ uống một hớp trà cho thông cổ họng. “Ừ, sáng nay chị tôi đi duỗi tóc, nhưng mà tôi vấn thấy chị ấy để tóc xoăn mới đẹp nhưng mà chị ấy không nghe lời tôi —— Này, này, tại sao anh lại bất lịch sự vậy, dám cúp điện thoại của tôi………..”.

Đương nhiên Vu Phạm phải cúp điện thoại rồi bởi vì anh đang vội vàng chạy về phía phòng bán vé của phòng trưng bày.

“Điềm Mật —— Điềm Mật ——” Anh mở cửa ra nhưng mà lại hụt.

Bên ngoài làm gì có người. Một bóng người cũng không có.

Chết tiệt!

Vừa rồi cô có nhìn xe của anh nhưng anh lại không để ý đến cô, không phải là cô sẽ nghĩ anh cố ý không để ý đến cô sau đó tức giận đội mưa đi bộ xuống núi chứ?

Da dầu Vu phạm run lên, anh chạy về lấy xe của mình.

Chỉ một lúc sau xe của anh đã chạy ra khỏi cửa phòng trưng bày, chạy băng băng xuống núi trong màn mưa.

Vừa ra khỏi đường xe riêng của phòng trưng bày, Vu Phạm đã nhìn thấy cô.

Cô đang bước nhanh xuống núi, trong tay xách túi hàng lý, bóng dáng cô mỏng manh, toàn thân ướt đẫm làm người ta đau lòng.

Anh đau lòng, dừng xe ngay phía trước cô.

Lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã xuống xe, vòng qua đầu xe, đi đến trước mặt cô rồi ôm cô vào trong lòng.

“Ưm….”. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm không biết do nước mưa hay là nước mắt bị ép chặt trong ngực anh.

Cô bị giật mình, cứng người trong ngực anh.

“Cả người của em đều ướt rồi, không xong rồi, mau lên xe đi”. Giọng nói hùng hậu mang theo sự lo lắng truyền xuống từ đỉnh đầu cô.

Anh khẩn trương ôm chặt lấy cô, mở cửa nhét cô vào trong xe còn mình thì vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Vừa lên xe, khuôn mặt anh sa sầm quay xe lại, đi nhanh vòng xe vào một con đường khác.

Chân Điềm Mật kinh ngạc ngồi bên cạnh, sững sờ nhìn gò má và đôi mày rậm đang nhíu lại.

Cô vẫn chưa phục hồi tinh thần vì giật mình, trên khuôn mặt vẫn còn hai hàng nước mặt, đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn là biết ngay cô vừa mới khóc.

Xe đi rất nhanh, không đến hai phút đã đến một biệt thự gỗ ba tầng. Vu Pham dừng xe, nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe định ôm cô vào trong ngực.

“Xuống xe, trước tiên em phải lau khô người mới được ——”. Vu Phạm nói cô cả người đang ướt đẫm, nhìn cực kỳ nhếch nhác, tóc vẫn còn đang nhỏ giọt.

Trái với ánh mắt thâm thúy của anh, cô uất ức đầy bụng tràn vào tim. Cô oa một tiếng, khóc rống lên. “Vu Phạm……. Hu hu ~~ anh không để ý đến em, hu hu ~~ em cũng sẽ không để ý đến anh…. Em muốn về….em sẽ không để ý đến anh nữa ~~”.

Cô như trẻ con, miệng thì nói những lời làm anh khó chịu nhưng đôi tay lại ôm chặt lấy anh như người chết vớ được bè gỗ.

Nước mắt rơi ra cô lau tới lau lui ướt mất ngực anh, cô như muốn trả thù, muốn anh cũng bị ướt đẫm thì mới bằng lòng.

Anh chưa bao giờ dỗ người phụ nữ nào nhưng bàn tay lại tự nhiên vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Ngoan, đừng khóc, anh xin lỗi, không phải là anh cố ý không để ý đến em…….”. Anh vỗ về trấn an cô nhưng bởi vì cô khóc lớn nên anh bế cô vào trong nhà, thả cô trên giường của anh.

Sau một hồi bận rộn, anh ôm cô vào phòng tắm để cả người cô đang rét run được ngâm trong nước nóng.

“Anh đi ra ngoài trước, sau khi em tắm xong thì gọi anh một tiếng, quần áo anh để trên giường ngoài kia...........”. Nhìn cô tư thái mỹ lệ trong bộ quần áo ướt đẫm làm anh động lòng nhưng anh cũng rất lo lắng cho cô, trái tim tràn ngập sự vui sướng nhưng cũng cảm thấy khó chịu kỳ lạ.

“.......”. Chân Điềm Mật khóc đến nổi khuôn mặt và đôi mắt đỏ ửng, hai tay ôm lấy người, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt. Cô cúi đầu nghẹn ngào bên cạnh bồn tắm lớn vẫn còn đang bốc khói được tạo thành từ gỗ.

Thấy cô không trả lời thì Vu Phạm thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen tràn ngập sự lo lắng xông thẳng vào đôi mắt đang cố ý tránh né của cô.

“Không phải là anh cố ý không để ý đến em, anh có thể giải thích chuyện vừa rồi nhưng trước tiên em phải làm ấm người, một lúc nữa chúng ta sẽ nói chuyện, được không?”. Anh dùng giọng điệu mềm mại nhất để nói chuyện với cô, Vu Phạm thề, đời này anh chưa bao giờ nói như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào.

Chân Điềm Mật vừa sợ hãi lại chần chờ nhìn vào đôi mắt lo lắng của anh, cô cắn môi, khẽ gật đầu một cái.

Vu Phạm yên tâm buông cô ra, xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng tắm được đóng lại, Chân Điềm Mật lấy tay gạt nước mắt, dùng ngón tay lạnh lẽo trút quần áo ra, dìm cả người vào nước nóng nhiệt độ vừa phải, xua toàn bộ ý lạnh trong người từ đầu đến chân.

~~~~~~~~~~

“Ắt xì ~~ Ắt xì ~~”.

Cô mặc một bộ quần áo cộc tay, bên ngoài khoác một cái áo bông to màu xám tro của Vu Phạm, bưng cà phê nóng trong tay.

Mặc dù đã tắm nóng để xua khí lạnh đi nhưng Chân Điềm Mật vẫn hắt xì mấy cái.

Nhìn cô như vậy có vẻ như bị cảm rồi.

Vu Phạm cũng vừa tắm rửa xong, thay một bộ quần áo khô mát, nhìn anh càng đẹp trai. Anh ngồi đối diện Chân Điềm Mật, ngay lập tức đưa cô một hộp giấy lau.

“Cảm ơn”. Cô để cốc cà phê xuống và nhận lấy hộp giấy lau, rút ra hai tờ, lau lau cái mũi khó chịu, sau đó ném giấy đã lau vào cái thùng rác ngay chân cô.

Lỗ mũi cô đỏ rực, gương mặt cũng hồng hào, cô lại cầm cốc cà phê, cúi mặt uống.

Vu Phạm nhìn bộ dạng trốn tránh của cô thì thở dài.

Anh thở dài nhưng vẫn đợi cô uống cà phê, cho đến khi cái cốc đã đến đáy, anh mới để cái ly xuống mở miệng nói chuyện.

“Em lên núi tìm anh ko phải là đến tìm anh để hờn dỗi chứ?”. Ánh mắt anh nhìn vào phần da thịt lộ bên ngoài cổ áo, cô mặc quần áo của anh càng nhỏ nhắn làm cho anh muốn ôm cô vào ngực, yêu thương cô thật nhiều.

Hàng mi run rẩy do dự một chút, sau đó đôi mắt to tròn mới ngẩng lên, nhìn anh một cái sau đó lại rũ xuống ngay. “Tất nhiên là không phải”.

“Nếu như không phải thì em nhìn thẳng vào anh được không? Đừng có cúi mặt không nhìn anh làm anh không biết phải nói chuyện với em như thế nào!”. Cánh tay bền chắc khoanh trước ngực, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vài phần bất đắc dĩ.

“Chúng ta có thể nói chuyện gì?”. Trái tim nặng nề, trước mặt anh cô không biết phải làm sao. “Chuyện xuống núi về Đài Bắc sao? Nếu như anh nguyện ý đưa em xuống núi? Nếu như thuận tiện thì em đi lấy hành lý ngay bây giờ...........”.

Lúc nãy khi cô tắm, cô đã nghĩ rồi. Cô tùy tiện lên núi như vậy, nhất định là anh không hoan nghênh cô, bởi vì bọn họ không có quan hệ gì cả, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè từng hôn qua một lần mà thôi.

Sau đó, không phải là cái gì nữa rồi.

Nói vậy, cô đứng lên xoay người định đi vào phòng.

“Đáng chết! Anh đâu có muốn đuổi em đi.........”. Bỗng dưng, anh lầu bầu một câu nói không rõ nghĩa.

“Anh nói cái gì?”.

Chân Điềm Mật xoay người hỏi anh nhưng mà đột nhiên cả người được bao quanh bởi hơi thở ấm áp của anh, cơ thể cường tráng của anh ôm trọn lấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô, tay anh vòng chặt lấy eo cô vẫn thừa.

Cô nhỏ nhắn mềm mại như vậy!

Bị anh ôm vào ngực, cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt trái xoan ửng hồng do ngâm nước nóng đỏ ửng lên trong nháy mắt.

“Vu Phạm.... Tại sao anh ôm em? Còn, còn có..... Vừa rồi anh nói........ Em nghe không rõ, anh có thể nói lại một lần nữa không?”. Trong lòng vô cùng khẩn trương, cô đoán tâm tư của anh, vì lo lắng mà trái tim cô đập nhanh hơn.

“Điềm Mật, anh không có ý đuổi em đi”. Anh cố nhẫn nhịn sự rục rịch trong lòng, thở dài một hơi vào tai cô, giải thích. “Nếu như em vẫn còn đang giận anh vì vừa rồi anh không để ý đến em đang đứng đợi ở cửa thì đừng giận nữa. Bởi vì em thay đổi kiểu tóc nên trong một lúc anh không thể nhận ra em được, nên anh mới coi như không thấy em. Nếu như lúc đấy anh nhìn rõ là em nhất định anh sẽ xuống xe gặp em mà không lái xe vào trong phòng trưng bày, sẽ không đóng cửa lại trước mặt em”.

“Thì ra anh không nhận ra em............”. Ai da! Nghe anh nói như vậy cô mới nhớ sáng nay kiểu tóc của mình đã thay đổi rồi, sáng sớm nay cô đã chính thức nói tạm biệt với kiểu tóc xoăn rối bù kia rồi.

“Quả đầu Kim Mao sư vương đã khắc sâu trong ấn tượng của anh, đột nhiên em đổi thành tóc thẳng, anh thật sự không thể nhận ra em được”. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc và nghiêm chỉnh. “Nhưng mà bộ dạng này của em thành thục mê người hơn nhiều!”. Ngón tay anh cuốn một lọn tóc, đưa lên mũi ngửi nhẹ.

“Ừm! Nghe anh giải thích như vậy, tâm tình em tốt hơn nhiều rồi, em còn tưởng rằng.........”. Trong lúc bất chợt, tâm tình có chuyển biến rất lớn, tim cô cảm thấy ấm áp, và đập nhanh hơn. Tình cảm ám muội lại trở về.

Đôi mắt đen thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của cô, Vu Phạm cũng cảm nhận được trái tim đang nhập nhanh trong lồng ngực cô.

Bởi vì trong tim anh, tình cảm cũng đang sôi trào.

“Em nghĩ rằng anh muốn mặc kệ em, cố ý bỏ em ở lại? Ông trời chứng giám, anh vẫn mong có ngày em lên núi tìm anh, đó là bởi vì anh có ý đồ với em mà ý đồ này không phải giữa bạn bè bình thường. Khát vọng anh đối với em đã vượt qua tình bạn bè, anh muốn hôn em, càng muốn ôm em, ý đồ lớn nhất là giữ em ở bên cạnh anh, để mỗi sáng sớm khi anh tỉnh lại anh có thể ôm em, hôn em đến khi em tỉnh lại mới thôi ——”.

Trong nháy mắt hai gò má cô đều nhiễm màu hồng, sự ám muội mờ mịt rốt cuộc cũng sáng tỏ.

Trời ạ! Không phải anh đang thổ lộ với cô sao?

“Vu Phạm, em em em.............”. Cô vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, mừng rỡ như điên.

Nhìn dung nhan kiều diễm xinh đẹp, anh cười một tiếng, ánh mắt nóng bỏng. Đến khi cô phản ứng lại thì hai cánh tay sắt đã ôm ngang lấy cô sau đó bước vào trong phòng.

Anh đặt cô xuống giường, chính mình cũng leo lên giường. Anh chợt áp cô vào nệm giường, khuôn mặt anh tuấn cúi sát vào mặt cô, hơi thở nóng bỏng bao quanh cô.

“Vu, Vu.........Phạm....... Anh, anh, anh, đây là...........”. Chân Điềm Mật đột nhiên bị đặt lên giường rồi anh còn thật mật áp lấy cô, cô hoảng sợ hít một hơi, trái tim đập cuồng loạn.

Cô nhìn đôi mắt nóng bỏng u ám của anh, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng khác thường và tư thế thân mật, đầu tiên là cô không hiểu nhưng sau đó cô lập tức hiểu được —— Anh muốn cô! Phương thức thân mật nhất giữa những người yêu nhau.

Chân Điềm Mật có thể biết được ý đồ của anh từ cơ thể căng thẳng và ánh mắt nóng bỏng của anh.

“Điềm Mật, em nguyện ý không?”. Anh không đầu không đuôi hỏi một câu đầy khao khát.

Vu Phạm tham luyến cô đến nỗi toàn thân nóng lên, cả người đều thấy đau.

Chân Điềm Mật sững sờ nhìn anh một lúc, gương mặt của cô đã nóng càng nóng, màu hồng lan từ gương mặt đến cổ, tràn ra ngực sau đó là cả người.

“Điềm Mật ~~”. Thấy cô đờ đẫn, Vu Phạm gọi cô gần như khẩn nài, “Anh muốn em.... em có nguyện ý không?”.

Chân Điềm Mật bỗng nhiên hồi hồn, nhìn khuôn mặt mê người, cảm nhận được hơi thở của anh, cô gật nhẹ đầu, đôi tay trắng đặt lên bờ vai rộng lớn của anh.

Cô ngượng ngùng đồng ý rồi!

Vu Phạm mừng như điên, cúi xuống nhiệt liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người của Điềm Mật, bàn tay bân rộn di chuyển trên người cô. Trên giường lớn, cơ thể cao lớn ngăm đen dây dưa chặt chẽ với thân hình mảnh mai. Tiếng thở dốc rên nhẹ trong nhà hợp với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tạo thành một giai điệu tuyệt vời động lòng người trong cơn mưa.