Nụ Hôn Màu Nhiệm

Chương 6: Hòa âm bất biến




Phải mất một lúc Rumble mới nhận ra ngọn lửa đã lụi tắt. Sau mấy tháng trời đón bình minh giữa những tiếng ồn ào vo ve của côn trùng và sự náo động om sòm của cuộc sống khu Wood, cậu cảm thấy một chút hụt hẫng, trống trải và cô đơn. Thật lạ lùng. Cậu chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ nhớ bất cứ điều gì nơi kiếp sống bị bỏ bùa ấy. Giờ đây, tại lâu đài này, chẳng hề có tiếng vò vò của những loài côn trùng, cũng chẳng có tiếng cú kêu khi chúng đi kiếm ăn ban đêm, chẳng có tiếng sột soạt trong những bụi cây thấp lùm xùm. Chẳng có ánh trăng nhợt nhạt, xanh xám chiếu từ chốn thiên đường để thắp sáng và tạo thành những lối mòn mờ ảo trong bóng tối. Những ngọn gió cũng chẳng thầm thì lướt trên mặt nước lúc chúng vỗ dập dềnh vào thành giếng.

Nhưng có những lời thì thầm.

Nỗi sợ hãi từ thuở ấu thơ trở lại bóp nghẹt trái tim cậu với một mãnh lực mới. Những tiếng thầm thì luôn luôn lẩn quất, vương vất quanh buồng ngủ vào những giờ khắc tàn cuộc, canh khuya, đó là lúc những mụ phù thủy giở trò tà ma; chúng quấy rầy cậu, khiến đầu cậu ngập đầy bởi những thanh âm rên rỉ kéo dài và ngân vọng. Nếu cậu bịt tai lại để không nghe thấy những tiếng rì rầm quái gở ấy, chúng sẽ lùng sục tìm ra cậu ở bàn ăn hay bất cứ một nơi khác. Nhưng giờ đây, những ám ảnh đó đã phai nhạt dần theo thời gian, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là những kí ức về chúng đã phai mờ dần theo tuổi tác.

Khi còn là một chú ếch, cậu đã học cách sống sót giữa những cuộc đối thoại liên tiếp trong khu Wood. Ở đây chúng đã dẫn lối cho cậu, trấn an cậu. Tại đây, những lời thầm thì khiến cậu rụng rời đến tận xương tủy.

Bản năng mách bảo cậu rằng hãy trốn đi, kéo những tờ giấy che phủ lên đầu và bịt chặt tai lại. Cậu vờ như những âm thanh lạ lùng ấy chỉ đơn thuần là tiếng những người giúp việc lầm bầm phía cuối đại sảnh. Họ không ở trong phòng cùng cậu, đấy đâu phải là những tiếng gào thét thất thanh từ sau những tấm màn hay bức trướng; kí ức từ cách đây không lâu trỗi dậy như những hòn đá, xây thành một bức tường lạnh ngắt, bức bí quanh cậu. Cậu tự kể cho bản thân nghe những câu chuyện, tưởng tượng rằng những câu từ ấy được thốt ra bởi giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của Sunday khi mặt trời phản chiếu trên mái tóc vàng óng của cô và rọi sáng tâm hồn cậu. Cậu chú tâm vào làn da rám nắng của cô, đôi môi như những cánh hồng và cặp mắt xanh trong như đá sa phia.

Luôn luônnnnnn.

Âm “nnnnn” ngân dài khiến cậu chú ý. Cậu đã thực sự nghe thấy từ đó sao? Từ trước tới nay chưa bao giờ nghe rõ âm tiết nào trong lời thì thầm, chỉ có một mó lộn xộn những âm thanh chói tai. Rumbold tập trung tách từng từ ra khỏi những tiếng ồn ào trong thinh không. Giờ cậu đã là một người đàn ông, không phải là một đứa trẻ nữa. Thay vì chạy trốn khỏi những tiếng thầm thì, cậu cố gắng lắng nghe chúng.

Cậu chăm chú tập trung vào một chuỗi âm trầm; những tiếng gõ phách xập xình như nhịp tim. Có thể nó đang gọi tên cậu: Rumbold. Rumbold.

Thông điệp tiếp đó là một lời thì thầm, những từ ngữ cuối cùng cũng kết nối lại với nhau thành một câu nói nhẹ nhàng: Tôi sẽ luôn ở bên cậu.

Lời thông điệp ấy đượm buồn, nỗi buồn của những tình nhân phải chia ly cách trở hay một gia đình phải tan tác, bởi thời gian và tai họa. Nỗi đau đớn cô độc của nó day dứt, khắc khoải trong cậu. Khi cậu nhận ra điều đó, vô tình cậu lại nghe thấy từ tiếp theo: giết tôi đi.

Rumbold lại bắt đầu rùng mình run rẩy, và cậu dần trở về với những nỗi sợ hãi thuở nhỏ của mình. Giờ thì những tiếng thì thầm sẽ không tan vào âm thanh ồn ào nữa. Mỗi từ ngữ đều rõ ràng và riêng biệt trong tâm trí cậu, và chúng kết nối với nhau, ám ảnh cậu với hòa âm bất biến.

Rumbold. Rumbold. Rumbold.

Tôi sẽ luôn ở bên cậu.

Giết tôi đi.

Trả tự do cho tôi di.

Liên tục, lặp đi lặp lại... Mặc dù ban đầu cậu đã quá căng thẳng khi nghe thấy nó, nhưng sự chói tai giờ đã bị lấn át, giảm nhẹ hơn. Cậu nhảy ra khỏi giường - sẩy chân ngã nhào trên đôi chân lạ thường - và cảm nhận bằng trực giác để tiến tới lò sưởi. Nếu những lời thì thầm ấy có mối liên hệ với bóng đêm, có lẽ việc xua tan bóng tối có thể khiến chúng im lặng.

Cậu quờ quạng trên sàn nhà và nhận ra những viên đá lót nhà dính đầy tro tàn, muội than, bồ hóng. Cậu mò mẫm tìm kiếm những khúc củi, mồi nhen lửa, viên đá lửa và que thép. Đương nhiên, khi cậu đã tìm thấy chúng cậu chẳng biết phải làm gì với chúng cả. Cậu đã từng xoay xở để sống sót trong khu Wood như một chú ếch trong hàng tháng trời; nhưng việc đáp ứng những nhu cầu của một cơ thể con người lại là một điều hoàn toàn khác hẳn.

Giết tôi đi.

Trả tự do cho tôi đi.

Cố gắng hết sức có thể, nhưng những tia lửa yếu ớt không khiến những khúc gỗ bốc cháy, bởi vậy Rumbold cởi một chiếc bít tất đi ngủ của mình ra. Lần đánh lửa thứ ba, những chiếc rễ con bắt lửa và bốc khói. Cậu đặt chiếc bít tất vắt qua đống gỗ, và cuối cùng thì chúng cũng cháy bùng lên. Những lời thì thầm đã giảm âm một chút, dù chỉ là bị lấn át khi ngọn lửa nổ lách tách. Cậu ngoảnh lại ngó tấm đệm bông ẩn trong bóng tối.

Có một bóng dáng ai đó ở chỗ chân giường cậu.

Rumbold không thể nhìn rõ dáng hình người ấy, và cậu cũng không muốn làm vậy. Cậu chất thêm những khúc củi, thúc giục ngọn lửa háu đói cao lên và rực sáng hơn, cứ như thể ý chí, nguyện vọng mãnh liệt sẽ có thể khiến chúng hóa thành mặt trời và quét sạch bóng tối khỏi căn phòng. Cậu co đầu gối vào ngực mình, lấy tay ôm đầu, không muốn ngước nhìn vị khách kinh khủng.

Sức nóng của ngọn lửa càng mãnh liệt và dữ dội phía bên sườn và sau lưng cậu. Cậu tưởng tượng ánh sáng của ngọn lửa đang bao bọc và bảo vệ cậu. Nếu sự mong ước đủ để khiến một điều gì đó thành hiện thực, thì cậu sẽ ổn.

Rumbold thức giấc trên một tảng đá lạnh ngắt, với kí ức mơ hồ của một đấng anh hùng ốm liệt giường từ lâu lắm rồi.

Hít thở.

Cậu chậm rãi hít một hơi sâu và dài, đau đớn về tinh thần hơn là nhức nhối về thể xác và cố gắng xâu chuỗi, góp nhặt lại những mẩu kí ức của mình từng chút một. Phía dưới cậu, cái lạnh thấu xương tỏa ra từ những miếng gạch lát của lò sưởi. Có tiếng rung nhẹ của ngọn lửa sắp tàn và tiếng sột soạt của giày Rollins cọ vào sàn nhà cứng. Phần còn lại của thế giới này là đá, muội than, và sự im lặng thiêng liêng. Chẳng có tiếng thì thầm nào vào ban ngày cả.

Cậu không dám hỏi Rollins về những tiếng thì thầm trong bóng tối. Chắc chắn đã có quá đủ nghi vấn về tình trạng tinh thần của cậu rồi. Cậu cần phải xuất hiện một cách khỏe mạnh, khoan khoái và toàn vẹn như trước.

Cậu can đảm mở một mí mắt ra.

Trong lúc ngồi trước đống lửa và nhận ra thế lực vạm vỡ dần bành trướng của Rollins, hoàng tử nhận ra mình thảm thương khi mất đi một chiếc vớ, làn da và bộ quần áo ngủ đầy những vệt bụi than. Chàng giúp việc chào một câu đơn giản “Chào buổi sáng, thưa hoàng tử” và tiếp tục vội vã, hối hả với khay thức ăn sáng đã được hầm nhừ. Khi Rumbold cuối cùng cũng đã xoay xở để ngồi vào vị trí, Rollins dang tay ra. Anh ta giúp vị hoàng tử đứng lên khỏi sàn nhà và ngồi vào một chiếc ghế chỗ chiếc bàn nhỏ. Tấm đệm nhung như thể một đám mây nâng đỡ những cơ bắp chắc nịch và bộ xương đau nhức.

“Bữa tiệc ăn mừng đã được loan báo như ngài yêu cầu, thưa hoàng tử, và thậm chí giờ những người cho vay lãi cũng đều được thông báo về mong ước của ngài.”

Lưỡng lự cất lời, Rumbold gật đầu cảm ơn. Trước cậu là một chiếc bình rót nước, một chiếc bát đựng nước thịt màu nâu tỏa mùi như món thịt hầm tươi ngon, và một ly sữa dê. Đã qua trạng thái bị bỏ bùa mê ngày thứ nhất: Không đồ ăn đặc hoặc cứng. Người đầu bếp đã nhớ điều đó. Cảnh tượng này khiến cậu đói cồn cào và đồng thời lại cảm thấy mệt mỏi.

Chợt có một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu. “Cứ thong thả, thưa hoàng tử.” Rollins nói. “Tôi sẽ chuẩn bị bồn tắm.”

Rumbold đặt tay mình lên bàn tay Rollins. “Của toooi...” Những từ ngữ chết tiệt. “Chaaaaa của toii.”

Cậu cảm nhận được những thớ cơ trong bàn tay Rollins căng cứng. “Cha ngài chào mừng sự trở lại may mắn nhất này của ngài. Ông ấy sẽ sắp xếp thời gian tiếp đón ngài trong phòng của ông vào tối mai.” Đây là một lời kể dửng dưng và vô cảm, hay cũng có nghĩa là lời tuyên bố vô cảm, dửng dưng.

Và đúng là vậy. Bị bỏ bùa và biến thành một con vật hèn mọn xấu xí, bị mất tích mấy tháng trời, rồi đột nhiên xuất hiện trước thời gian tiên liệu, Rumbold vẫn chẳng đủ tự tin diện kiến người cha đáng kính của mình. Rumbold đợi cho đến khi Rollins đi vào căn phòng khác mới nhấc chiếc thìa nặng nề một cách ngượng nghịu, vụng về. Tia nắng được khúc xạ từ viên đá quý gắn trên chiếc cán thìa mạ vàng rọi thẳng vào mắt khiến vị hoàng tử băn khoăn về sự vô dụng, thừa thãi của những họa tiết trang trí xa xỉ. Cậu chuyển sự tập trung vào căn phòng; bức tường được trang trí bằng những tấm vải lanh lộng lẫy, gắn trên đó là những bức chân dung uy nghiêm được lồng khung. Bằng cách nào đó, cậu phải tìm cách yêu cuộc sống hoang phí và thừa thãi kì lạ này. Cậu phải nhớ rằng cậu là một vị hoàng tử. Một vị hoàng tử được phủ trong tro bụi. Một vị hoàng tử chẳng hề liên quan đến gia đình cô ấy.

Tình yêu và nỗi thù hận cháy bừng trong lồng ngực cậu, bò rân rân dưới da. Chúng van nài, cầu xin giọng nói, nước mắt và cơn thịnh nộ của cậu. Cậu nhanh chóng nuốt gọn lượng thức ăn trong thìa. Chất lỏng làm cổ họng khô khốc của cậu bỏng rát. Bụng cậu biểu tình. Gia vị xộc lên tận mũi khiến đôi mắt cậu ậng nước, nhưng cậu cố không nghẹt thở.

Bị nấu sôi trong dầu mỡ và tròng trành hất tung trong đá lạnh.

Nuốt.

Hít thở.

Mở miệng. Hít vào. Thở ra.

Tất cả những thứ khác chẳng nề hà gì.

... và cô yêu cậu ấy với tất cả trái tim mình.

Cậu sẽ không khóc. Người đàn ông mạnh mẽ không khóc. Cậu sẽ tìm ra sức mạnh dù là còm cõi của cậu và buộc cơ thể phải nghe lời. Cậu sẽ điều khiển, đặt ra nguyên tắc cho chính bản thân mình, dù sao đi chăng nữa. Cậu nhớ đến Jack: vạm vỡ, can đảm, kiên quyết, và bướng bỉnh. Rumbold có thể làm được điều này. Khi cơn đau dịu đi, cậu nuốt thêm thìa đầy súp nữa một cách đau khổ.

Rumbold nhận ra, khi ngâm mình trong làn nước ấm, rất nhiều kí ức của cậu đã bị mất đi. Cậu có thể nhớ cách làm thế nào để bước đi và nói chuyện, nhưng cậu không thể nhớ nổi cậu đã làm những gì trong những ngày tháng của Cuộc Đời Trước Kia của mình. Cậu có thể nhìn thấy bản thân mình như là một đứa trẻ chứ không phải là một người đàn ông. Một năm ngay trước sự chuyển đổi hình thể của cậu như một trang giấy trắng trống rỗng đối với cậu. Cậu càng kiếm tìm những mảng kí ức của mình, thì chúng lại càng trôi đi nhanh chóng hơn. Cậu không đuổi theo chúng. Cậu tin rằng vào đúng thời điểm, tất cả chúng sẽ đều quay trở lại. Cậu ghét thời gian.

Những tia sáng lạ lùng lập lòe chiếu rọi nỗi cô đơn, buồn chán lặng ngắt nhưng chẳng có gì thêm nữa, chẳng có gì lí giải nổi con quỷ đang quát tháo ầm ầm trong thâm tâm cậu. Lẽ ra thân thể yếu ớt của cậu phải đang được nghỉ ngơi, cậu lẽ ra phải tận dụng thời gian này để xốc lại tinh thần và đổi mới bản thân trước khi trình diện với toàn thể thế giới này, trước Sunday. Nhưng nguồn năng lượng điên cuồng trong cậu lại không chấp nhận điều đó. Nó cần hành động. Ngay bây giờ.

Bởi cậu không thể nhớ nổi cuộc đời của chính mình, thay vào đó cậu nhớ về cuộc đời của Jack. Trẻ trung, khỏe mạnh, cường tráng và sung sức, Jack thậm chí cũng cần phải mất mấy ngày để hồi phục trở lại. Phải, Jack đã chịu đựng được lời nguyền trong thời gian dài hơn rất nhiều, tuy nhiên anh ấy đồng thời cũng được phù phép biến thành loài động vật của âm thanh, tốc độ và khả năng chịu đựng bền bỉ. Trong vòng một năm, anh ấy là chú chó dẫn đầu Đội Chó Săn Hoàng Gia; không một con cáo nào bị bỏ sót trong suốt thời gian Jack thống trị bầy đàn.

Thay vào đó, trong vòng chín tháng Rumbold đã sống một cuộc đời u nhược, thấp hèn của một chú ếch, chưa bao giờ dám đánh bạo đi xa ra khỏi khoảng đất trống nhỏ xung quanh chiếc giếng. Giờ đây thì bởi cậu đã có thể đi bộ (gần như vậy), nhảy nhót (có thể), chạy (gần như), nói chuyện (phần lớn là vậy) và hát (không nhiều như cậu từng làm trước kia), cậu muốn làm tất cả những điều đó, ngay lập tức, ngay lúc này, sự cường tráng đáng nguyền rủa. Cậu còn cả phần đời còn lại để sống, và cậu không hề có ý định lãng phí bất cứ một phút giây quý giá nào.

Sự quyết tâm ấy khiến cậu đi tới khu huấn luyện của Đội Cận Vệ Hoàng Gia, ngôi nhà thứ hai của Jack ngoài tổ ấm của anh. Nếu Rumbold không có bất kì ai để noi gương theo, cậu sẽ đi theo vết chân của những người cậu biết.

Rumbold nhận ra rằng cậu đã bước đi dễ dàng hơn nếu cậu không còn mải tập trung vào nó nữa. Khi cậu cố động não nghĩ đến trình tự chuỗi hoạt động, cậu nao núng loạng choạng và vấp ngã. Bởi vậy cậu để mặc nhiệm vụ đó cho tiềm thức của mình, tin tưởng rằng cơ thể sẽ không liệng ngã dúi dụi vào nền đất.

Và cậu đã đi được một quãng dài, một cách rất nhanh nhẹn bằng đôi chân. Cậu đi qua những viên đá mà tuần trước chúng dường như là những hòn đá cuội và những mảnh đất đầy hoa violet. Cậu suy nghĩ về sự tồn tại của những vật bé mọn ấy, tự hỏi sẽ mất bao lâu trước khi chúng lại bị lãng quên. Giá như điều đó không xảy ra.

Cậu sẩy chân vấp ngã, và buộc bản thân mình ngừng suy nghĩ về những bước chân.

Rollins đề nghị cậu nên cưỡi ngựa, nhưng Rumbold biết từ cái đêm đi bộ qua thị trấn hôm trước rằng những chú ngựa vẫn chưa tin tưởng cậu. Những chú ngựa có thể ngửi thấy mùi bùa ngải hay sự bỏ bùa. Và cậu cũng không tin chính bản thân mình có thể nhớ cách cưỡi ngựa như thế nào, mặc dù cậu đã lớn lên trên yên ngựa. Đi bộ một cách cơ bản đã đủ khó khăn lắm rồi. Cậu lại vấp ngã.

Một ngọn gió nhẹ khiến mái tóc vừa được cắt tỉa của hoàng tử trở nên xù rối. Sau khi tắm xong, cậu yêu cầu Rollins cắt ngắn bớt mái tóc dài đến nực cười của mình. Kết quả là không gì ngoài việc trông sẽ lịch sự hơn. Thậm chí cả khi ẩm ướt nó cũng không cong oằn dưới chiếc lược hoàng gia và cũng không thể bị quy phục, chải thẳng một cách hợp lí được. Rumbold đoán chắc rằng sự cứng còng khô ráp hoang dã này là một tác dụng phụ còn sót lại của trạng thái bị bỏ bùa của mình. Cậu ngạc nhiên vì thay vào đó cậu lại được chào đón, hoan nghênh.

Đồng thời những cái cây xếp thành hàng dọc khắp con đường mòn vừa to lớn đồ sộ lại vừa không hợp lí tất cả chúng đều cao vượt cậu nhưng chẳng thể hiện sự tôn nghiêm nào của chòi canh gác cổ trong khu Wood. Tất cả những tán lá ở đây đều thiếu tính cách và tâm hồn. Bầu trời sáng chói và không một gơn mây, không bị che khuất tầm mắt bởi những chiếc lá to bản mùa xuân. Nhưng sắc xanh khiến cậu nhớ về đôi mắt của Sunday, về tia nắng mặt trời tỏa ra từ nụ cười của cô chiếu sáng ấm áp xuống cậu. Cậu hết sức hi vọng rằng khi gặp cậu trong bộ dạng một con người, cô ấy sẽ không cảm thấy cậu đáng thương hại như cậu đã cảm thấy. Càng khao khát tìm kiếm lại kí ức, cậu càng mong được gặp lại Sunday lần nữa.

Khu huấn luyện ở phía sau lâu đài khoảng một dặm, trên một ngọn đồi trông xuống khu rừng. Điều đó làm tăng gấp đôi sự phòng ngự, ở nơi tiền đồn. Vào một ngày như hôm nay, cậu có thể trông thấy dòng sông, một làn nước chảy xanh trong ở xa xa, và xa hơn nữa là những ngọn núi bạc trắng tuyết ở hướng Bắc.

Jack đã từng đi bộ trên con đường mòn này mỗi ngày, nhưng Rumbold chỉ từng được tập luyện với Đội Cận Vệ Hoàng Gia vào mùa hè như một cậu bé. Vị hoàng tử không thể nhớ nổi lần cuối cậu luyện tập với đội vệ binh trước khi cậu tập trung vào những thú vui ở những nơi khác. Nhưng đây là nơi đầu tiên Jack quay trở lại sau khi anh ấy hồi phục; điều đó có ý nghĩa rằng Rumbold nên làm theo. Nỗi niềm đang cháy rực trong tâm trí cậu có thể tìm thấy niềm khuây khỏa và sự an ủi tại nơi đây. Có thể sức mạnh của cậu sẽ quay trở lại. Nếu cậu không thể nhớ nổi hình ảnh của mình, thì cậu có thể tự hào vì chính bản thân mình - một người đàn ông - bây giờ.

Trước mặt cậu là một ngôi nhà tranh nhỏ nhắn chứa vũ khí và những đồ trợ cấp cứu tế. Ở phía bên phải, những cậu bé với những thanh kiếm dài đang thực hiện những màn tập luyện dàn quân đồng bộ. Phía sau họ, một nhóm chàng trai đang hành quân trên những con đường mòn quanh khoảng đất trống. Phía bên trái, một cặp chàng trai ở độ tuổi sung mãn nhất đấu chọi nhau bằng chiếc gậy gỗ. Một trong số họ là Erik.

Khi Rumbold bước tới, tiếng vui vẻ cười đùa và chế giễu nhau chợt im bặt. Hàng chục cái đầu với những chiếc mũi gãy cúi rạp xuống, để lộ phần đỉnh đầu trơ trụi chẳng có chỏm tóc nào. Quần áo họ bị lấm bẩn.

Hoàng tử siết chặt lấy bàn tay Erik, toàn thân anh chàng được phủ bởi lớp mồ hôi khỏe khoắn thấm ướt đẫm chiếc áo sơ mi và làm tối thêm màu tóc nâu đỏ. Chỉ riêng cánh tay của người cận vệ ấy đã có nhiều năng lượng và sức mạnh hơn toàn bộ cơ thể của Rumbold rồi, nhưng ngọn lửa không nguôi trong hoàng tử vẫn kiên quyết thách thức một cách bướng bỉnh.

“Chào buổi sáng, thưa hoàng tử.” Erik không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. “Ngài còn nhớ Cauchemar chứ.”

Hoàng tử bắt gặp ánh mắt của đối thủ Erik. Cậu vẫn còn nhớ: Velius Morana, người em họ trong hoàng tộc và là công tước Cauchemar - mặc dù công tước chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Bị cám dỗ bởi những hành vi trái pháp luật, trái đạo đức, người cha ốm yếu của Velius vẫn còn bám víu vào cuộc đời bằng những của cải ở Faerie, hầu cận bên nữ hoàng. Không muốn dẫm theo vết xe đổ của cha cho đến khi những của cải ấy thực sự thuộc sở hữu của mình về mặt pháp lí, Velius đã để người mẹ rất có năng lực của mình điều hành tất cả tài sản trong khi cậu luyện tập với Đội Cận Vệ Hoàng Gia. Sự sắp xếp ấy hợp lí với cả hai bọn họ, và việc đó đã được tiến hành trong vài thập kỉ qua. Cũng giống như khung cảnh nhìn từ đỉnh ngọn đồi, hình dáng uyển chuyển, chỏm tóc cột đuôi ngựa đen nhánh và thậm chí cả tính khí của Velius vẫn y nguyên như vậy, như một điều bất định của khu huấn luyện này kể từ trước khi Rumbold tập luyện như một đứa trẻ tại đây. Cũng giống như Rollins và Erik, Velius đã ở đây khi Jack và Rumbold bị ám lời nguyền.

Kể từ khi Rumbold biết cậu ấy, Velius không hề già đi dù chỉ là một ngày.

Khi cậu siết chặt tay với người em họ da ngăm ngăm của mình, Rumbold nhận ra rằng Velius... ấm ứ trong họng. Không một âm thanh phát ra nhưng đây là một cảm giác, và Rumbold nhận ra. Phản chiếu trong đôi mắt màu chàm thẳm sâu là một ngọn lửa tương tự đã cháy âm ỉ trong con người Rumbold. Đây là một ánh sáng nguyên sơ, dao động với tần suất chỉ rất nhẹ, một biến động quá nhỏ đối với bản thân vị hoàng tử, cứ như thể chẳng có gì xảy ra.

Tâm trí Rumbold chợt quay trở lại với những viên đá lát nền lạnh ngắt trong bóng tối của màn đêm. Giết tôi đi. Trả tự do cho tôi đi.

Velius thăm dò gương mặt Rumbold. “Cậu ấy sẽ cố thử nữa,” công tước tuyên bố, với một tông giọng trầm ấm, dịu êm và hiền hòa đến nỗi một viên đá có thể rơi tõm vào đó mà chẳng tạo ra những gợn sóng lăn tăn nào cả. Cậu buông tay Rumbold vừa kịp lúc để vị hoàng tử bắt lấy một cách vụng về chiếc gậy mà Erik tung cho. Cậu không có ý định đấu võ; cậu vẫn không chắc tại sao cậu lại tới đây nữa. Những con thú đang bốc cháy ngùn ngụt bên trong đã chiếm ngự cậu, khoái trá gầm gừ và gào rống. Cậu lùi lại một bước và gật đầu với Velius, nín cười. Cậu quay nhanh chiếc gậy trong tay một lần, hai lần, thử kiểm tra sức nặng của nó, giữ thăng bằng và nắm chặt lấy nó.

Cậu đang làm cái gì vậy?

Đừng nghĩ ngợi.

Cậu không được nghĩ ngợi, nếu không sẽ chẳng bao giờ có thể làm được bất cứ điều gì cậu định làm. Nêu cậu ngừng nghĩ suy, thì con quỷ bên trong cậu sẽ dịu đi. Có thể nó sẽ tìm thấy một chút yên bình và để cậu được nghỉ ngơi. Cậu chỉ hi vọng có vậy. Điều đó cũng có vẻ là thông minh mà cũng có vẻ thật ngu ngốc.

Đừng nghĩ ngợi.

Họ di chuyển vòng quanh nhau, từng bước một. Rumbold tập trung vào đôi mắt Velius, đôi mắt mang bóng tối sâu thẳm. Chúng có sắc xanh đen của những vết bầm tím thẫm màu, sáng rạng bởi những sắc màu cuộc sống và sống động với...

Velius bất thình lình lao lên tấn công, và Rumbold cản đòn tấn công. Rumbold tiếp tục cản đòn và rồi phản đòn lại. Lặp đi lặp lại, cây gậy của họ đụng nhau, nhanh hơn và nhanh hơn nữa, tiếng những thanh gỗ được nhuộm màu va vào nhau tạo nên quãng ngắt âm của một điệu nhảy phức tạp. Mồ hôi vã ra như tắm. Những thớ cơ, gân cốt của hoàng tử thét gào. Con quái thú tưởng tượng đang nổi giận.

Hoàng tử không rời mắt khỏi công tước, họ chằm chằm nhìn nhau. Mỗi chuyển động của Velius đều được tiết lộ qua bóng tối sâu thẳm tuyệt diệu. Rumbold nhìn xa hơn, xoáy sâu vào trái tim lạnh giá của Velius: không được trọng dụng, bị lãng quên, bị bỏ rơi, vụng về với tình yêu. Cậu có thể cảm nhận tâm hồn Velius, sự tuyệt vọng khắc khoải vẫn đắng chát trên đầu lưỡi anh. Và ở đấy, ở tận thẳm sâu trong lòng anh là một ngọn lửa đang thiêu đốt, những nhu cầu lớn lao vô vàn không thể gọi tên phản chiếu chính anh ta.

Bước hụt chân khiến công tước bị đánh vào các đốt ngón tay, một bước sang trái phía bên sườn Rumbold tạo sơ hở cho một cú đánh, nhưng họ vẫn tiếp tục. Không có thời gian cho sự đau đớn. Những cây gậy trở thành một vệt mờ giữa họ, va vào nhau lần này qua lần khác liên tiếp đến nỗi âm thanh gần như trở nên ổn định, không bị gián đoạn; một thanh âm phủ lấp, đong đầy sự hòa âm giữa họ, một sự hòa âm vỡ tan tành chỉ với một từ.

“Hoàng tử,” Velius thì thào.

Và lời nguyền bị phá vỡ. Khoảnh khắc cậu nhớ ra cậu là ai và cậu là gì, phép thuật đã rời bỏ cậu.

Con quỷ chạy trốn, để lại cho Rumbold một bao tải xương xẩu cồng kềnh, phép thuật cướp đi đôi bàn chân cậu. Hoàng tử ngã phịch xuống nền đất bụi, cây gậy của công tước cắm chặt trên xương sườn cậu, ghìm chặt cậu như một con côn trùng dưới cốc thủy tinh. Cậu không thể gượng dậy; hơi thở, mồ hôi, năng lượng, gân cốt, thậm chí cả căn cốt của cậu cũng dường như đều rỉ ra qua da và thấm vào lớp bụi bẩn. Rumbold cảm nhận thấy sự đau đớn gấp mười lần của của cú đánh. Vết bầm trên xương sườn thẩm thấu vào tận phổi. Mảng da nứt toác trên những đốt ngón tay trầy xước và rịn máu. Cậu cảm nhận được ánh nhìn ái ngại của những chàng trai xung quanh, không chắc về việc ăn mừng hay chúc mừng người chiến thắng.

Công tước tựa vào hoàng tử một cách nhẹ nhàng. Cặp mắt màu tím ấy bẫy chặt Rumbold còn vững hơn cả chiếc gậy trên ngực cậu. “Vậy, cô ấy là ai nào?”

Sốc. Ngạc nhiên. Những câu chữ đã sẵn sàng buột ra khỏi miệng Rumbold, nhưng rồi chẳng có gì thốt ra cả. Hàng tháng trời trống rỗng đã khiến đầu óc cậu đờ đẫn và tê liệt.

“Không, đợi đã, để tôi đoán.” Velius vuốt một lọn tóc đen ra sau tai. Anh ta không hề đổ một chút mồ hôi nào, mà dường như cũng chẳng đứt hơi mệt mỏi. “Làn da tựa như loại sứ tuyệt hảo nhất. Mái tóc tựa tấm lụa mềm, mượt, suôn. Giọng nói tựa như bài ca của loài chim, nụ cười tỏa nắng như ánh sáng mặt trời, và đôi môi... có thể nói rõ những ước muốn tươi sáng và tăm tối nhất của ngài.”

Rumbold tìm lại được giọng nói của mình, ngọng nghịu, líu lưỡi: “Cậu... cậu đã... đã... gặp cô ấy sao?”

Một vài tên lính trong đám đông cười khúc khích. Vị công tước nhướn mày một cách nghiêm túc. “Ồ, phải, anh bạn của tôi ạ. Tất cả chúng tôi đều biết cô ấy. Tất cả chúng tôi đều theo đuổi cô ấy. Thậm chí một số đã may mắn có được cô ấy.” Vị công tước ngẩng đầu lên nháy mắt với đám đàn ông đang cười nhạo đồng tình.

“Chúng tôi đã bị mê muội bởi tội ác của cô ta, trở thành những thằng ngốc để ủng hộ cô ta. Có lẽ mỗi lần cô ta lại được sinh ra với một bộ mặt khác nhau, nhưng tên của cô ấy thì vẫn không thay đổi.” Anh ta buông thõng cây gậy và ghé tới sát hơn. “Rắc rối.”

Lòng tự trọng của Rumbold nhượng bộ sự giễu cợt trêu đùa ấy, và cậu nhận thấy nụ cười lớn của công tước. Cậu đã đủ sức vượt qua trạng thái hôn mê để nâng cánh tay phải lên cho Velius với thiện ý, vị công tước nắm lấy và giúp người anh họ của mình đứng lên. Những người lính cận vệ thở phào tán thưởng và vỗ tay. Erik tiến về phía sau hoàng tử để phủi sạch bụi bẩn trên lưng cậu, đặt một bàn tay chắc nịch lên đôi vai cậu. Rumbold cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Giữa sự ghìm chặt trong cuộc đấu với Velius và Erik, cậu sẽ không hổ thẹn với bản thân vì đã ngã xuống. Cậu biết họ cũng biết điều đó.

“Mang một cái ghế cho hoàng tử đi.” Velius ra lệnh, và ba gã ngay lập tức chạy đi thực hiện mệnh lệnh. “Có bốn điều khiến cho một người đàn ông chiến đấu như cậu vừa mới làm.” Công tước giải thích với Rumbold, “Tình yêu, nỗi tuyệt vọng, sự căm giận, hoặc sự điên rồ đến mất trí.”

Erik đếm chúng bằng ngón tay. “Mọi thứ để mất, chẳng có gì để mất, có ai đó đã lấy chúng đi, hoặc là cậu đã đánh mất nó.”

Tiếng cười của Velius vang động, ngân dài mang âm điệu, xuyên qua từng mảnh xương xẩu nơi cánh tay Rumbold. “Thực ra. Sự thật cậu là một thái tử kế vị đã loại bỏ hai trường hợp giữa rồi, và mặc dù cậu vẫn chỉ vừa mới thoát khỏi lời nguyền, đối với tôi cậu trông khá là có tinh thần đấy chứ” cậu lướt mắt xem xét Rumbold lần nữa “mặc dù ăn vận có tệ hơn chút.”

Rumbold nhớ ngọn lửa trong đôi mắt công tước, ngọn lửa mà, trong thẳm sâu, vẫn không hề bị dập tắt. Có lẽ bởi nó đã cháy trong một thời gian quá dài đến nỗi nó sẽ không bao giờ có thể lụi tắt. “Cooo-òn cậu thì saaaaao?” Vị hoàng tử hỏi người anh em của mình.

“Tôi thì mỗi thứ một chút, thưa hoàng tử.” Velius trả lời. “Một sự kết hợp nguy hiểm nhất trong tất cả.”

“Cảm ơn.” Rumbold nói gọn, mặc dù cậu cũng không chắc liệu ý cậu là vì trận đấu, vì sự chào đón vui tính, vì những âm giọng bị rơi vỡ hay niềm kiêu hãnh nhún nhường, vì sự thấu hiểu, hay chỉ bởi vì sự trung thực của anh ta. Cậu để mặc người anh em của mình quyết định.

“Chưa hẳn đâu,” Velius nói. Cậu đặt bàn tay của mình trên những đốt ngón tay chảy máu của Rumbold và nhắm mắt lại. Một luồng hơi ấm phủ lên Rumbold, như thể một cái bếp lò mở toang hay một luồng nước tắm phủ tràn. Khi Velius nhấc tay ra, những đốt ngón tay của hoàng tử đã được che phủ bởi một lớp da sáng hồng, không hề bị nhơ bởi máu hay những vết bầm tím. “Không thể để mặc cậu bị thương mà dự những bữa tiệc được, đúng không nào?”

Rumbold lấy làm hài lòng vì cậu đã thể hiện sự trân trọng, dù không thốt ra lời nào. Velius và Erik dẫn cậu tới một băng ghế nhỏ mà ba người lính cận vệ đã mang tới.

“Chúng tôi sẽ rất vinh dự nếu hoàng tử nán lại một chút để trực tiếp xem điều tuyệt nhất của vùng chúng tôi.” Erik nói.

“Tất nh-nhiên,” Rumbold đáp. Cứ như thể cậu có thể bước ba bước ra ngoài khu huấn luyện mà không ngã dập mặt vào nền đất bẩn. Velius vẫn đứng cạnh, một tay đặt lên vai cậu. Áp lực đôi tay ấy vừa quen thuộc mà cũng vừa lạ lẫm. Rollins cũng đã từng đặt tay ở đấy để trấn an cậu. Erik cũng đã làm vậy để tiếp thêm cho cậu sức mạnh. Thậm chí cả bà tiên đỡ đầu lạnh lùng cũng đã từng chạm vào cậu như vậy khi bà thốt lên lời nguyền và bắt đầu tất cả những chuyện này.

Nhưng những ngón tay của Velius ấm nóng, hơi ấm tỏa ra từ chúng mạnh mẽ đến nỗi Rumbold cảm thấy thật biết ơn sự hiện diện của tấm áo sơ mi trên da thịt mình. Có lẽ sau đó cậu sẽ nhận một vết hằn, mang hình một ngón tay cái, lòng bàn tay và bốn ngón tay gầy còm. Kể ra cũng đáng. Cơ thể cậu nhấm nháp tận hưởng hơi ấm nóng ấy.

Velius nói thêm, với một tông giọng trầm chỉ đủ cho hoàng tử nghe thấy. “Tôi rất mừng khi cậu đã chọn cuộc sống, người anh em của tôi ạ.”

Rumbold không cố gắng để hiểu xem anh ta có ý gì, nhưng cậu cảm thấy thoải mái và dễ chịu với sự trung thành mà những câu từ ấy truyền tải. Cậu ngồi trên chiếc ghế đặt ở rìa vòng đấu, quan sát những người đàn ông - những người đàn ông của cậu - và để cho người em họ của mình chữa lành vết thương. Cậu thề nguyện sẽ đền đáp ơn nghĩa này vào một ngày nào đó.