Nụ Hôn Màu Nhiệm

Chương 15: Bùa phép lần thứ ba




Căn nhà tối om khi Sunday trở về. Cô nhẹ nhàng trèo lên cầu thang tới phòng trên tháp của mình, nhón chân đi qua những căn phòng nơi Saturday và Trix đang nằm ngủ. Cô kìm nén cơn đau khi nới lỏng bộ váy mới ra khỏi cơ thể bầm tím của mình, thò cánh tay yếu ớt vào ống tay của chiếc đầm ngủ, và lật tấm vải phủ của chiếc giường ra sau. Cuốn nhật kí của cô nằm trên gối, nhỏ bé, lẻ loi, cô độc, và đang muốn biết những rắc rối của cô, nhưng chỉ sau vài đoạn văn lem nhem những giọt nước mắt, cô không thể đủ dũng khí. Và tâm trí cô cũng không thể có đủ sự thanh thản cần thiết để có thể khép mắt ngủ. Cô sợ phải lang thang dọc hành lang đầy xa lạ trong một buổi tối nóng như thiêu đốt khác bằng đôi giày của một người khác. Những gì Sunday cần là sự yên bình và thoải mái, an nhiên.

Không có mẹ, căn bếp chỉ là cảnh tượng đầy men rượu, các thảo mộc và ngọn lửa sắp tàn trong kí ức. Dì Joy đang chờ cô ở đấy. “Một chú chim nhỏ đã kể cho dì chuyện gì đã xảy ra. Dì mời cháu ít trà nhé?”

“Vâng ạ.” Sunday nói một cách máy móc. Và rồi, “Không, chờ đã.”

“Sao thế, cháu yêu?”

“Làm ơn,” Sunday nói. “Đừng là một tách trà phép thuật nữa nha dì. Hôm nay cháu không thể chấp nhận thêm nổi chút phép thuật nào nữa. Cháu không quan tâm liệu nó có giải quyết tất cả những vấn đề của mình và biến giấc mơ của mọi người thành hiện thực hay không. Cháu chỉ muốn là chính mình, không nhờ cậy sự trợ giúp nào từ những chú chim, những vị thần thánh, hay vũ trụ.” - Cô giận dữ nhìn như buộc tội - “hay là dì.”

Joy bật cười, thậm chí bà còn hiếm khi nhìn thấy Wednesday đeo bộ mặt với nét biểu cảm như Sunday bây giờ. Nó hợp với dì của cô, tạo thành những vết nhăn trên má và xung quanh mắt khiến bà dường như càng... nhân tính hơn. Một từ khác mà cô ít khi liên tưởng tới Wednesday.

“Vui lên nào, cô gái bé nhỏ.” Joy lấy một chiếc cốc và một chiếc đĩa nhỏ từ tủ đựng ly ra, đây là những đồ vật tinh tế từ bộ gốm sứ Thursday đã gửi cho mẹ từ rất lâu, sau vụ việc vượt biển bỏ nhà theo trai tai tiếng của chị. “Chỉ là một tách trà thôi, dì hứa mà. Sẽ không có gì ngoài một cuộc trò chuyện đâu. Và một chiếc bánh quy. Đường nữa, nếu cháu thích.”

“Cả hai ạ, cảm ơn dì.” Sunday ngồi xuống chiếc ghế trước đống lửa. “Quả là một ngày dài. Dạo này cuộc đời cháu là một chuỗi những ngày dài dằng dặc. Kể từ khi...” Cô quyết định làm nóng đầu lưỡi của mình bằng ít trà hơn là kết thúc câu nói đang dang dở.

“Kể từ khi dì tới à?” Dì Joy hỏi.

“Gần như là lúc ấy đấy ạ.” Cô thổi những lá trà nổi bập bềnh tới mép cốc, để hơi nóng của men sứ ngấm dần vào lòng bàn tay mình. “Trước kia, cách đây không lâu lắm, cháu chỉ là một cô gái chẳng có gì đặc biệt ngoài những điều ước ngớ ngẩn và bụi tiên, một cô gái viết nên những mẩu chuyện và vờ rằng mình là một con mụ tinh quái, một tên cướp biển hoặc nữ hoàng của thế gian này.”

“Và giờ...”

“Và giờ,” Sunday nói, như thể chừng đó là đủ.

“Giờ cháu là một cô gái trẻ đang yêu một vị hoàng tử.”

“Vậy sao?” Sunday nói. “Cháu thực sự đang yêu chàng sao? Cháu đã từng nghĩ rằng cháu yêu một người, nhưng lại không phải thế. Hoặc, có thể là, tình cảm chưa đủ nhiều.”

“Dì đã từng yêu một người,” Joy nói. “Một ảo thuật gia đường phố, một người làm trò ảo thuật với những mánh nghề rẻ tiền, một người không có lương tâm nghề nghiệp, theo như cha ta nói. Nhưng, ồ, ông ấy tuyệt hơn vậy rất nhiều. Ông ấy khiến ta chú ý và làm ta say đắm như bị bỏ bùa mê, và dì trở nên thật ngốc ngếch trước ông ấy.”

“Ông ấy đã chết thế nào ạ?”

“Gì cơ?”

“Hai người không sống cùng nhau,” Sunday nói. “Cháu chỉ đoán thôi.”

“Không, cô bé ơi. Ông ấy vẫn còn sống.”

Một người đầy quyền năng như dì đã để người đàn ông dì yêu trượt qua những kẽ ngón tay sao? “Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy ạ?”

“Ta không biết cuối cùng thì ông ấy đã ra sao nữa.”

Sunday nhận ra mình đã đặt một câu hỏi sai lầm. “Chuyện gì đã xảy ra với dì ạ?”

“Dì có một em gái,” bà nói. “Đàn bà bắt đầu nói thứ tiếng của loài rắn, những đứa trẻ biến mất trong khu Wood, đức vua xứ Arilland đánh mất tên mình, và dì có một người em gái hắc ám.”

“Không ai có thể kiểm soát được Sorrow sao ạ?”

“Chẳng có ai như ta,” Joy nói. “Chẳng có ai gần gũi với nó như dì, người có thể dọn sạch sẽ ngăn nắp một cách nhanh chóng đống lộn xộn nó tạo ra. Ta đã không ở đây trong lễ cưới hoàng gia đầu tiên, ta cũng không ở đấy khi hoàng hậu Madelyn - mẹ của vị hoàng tử yêu mến của cháu - chết. Đây là cơ hội cuối cùng của dì để xóa đi những điều nó đã làm.”

“Cuối cùng?”

“Mọi chuyện phải kết thúc tại đây, bởi vì lần này nó liên quan tới đứa con gái đỡ đầu của ta.”

“Nhưng cháu sẽ không cưới đức vua đâu,” Sunday nói. “Cháu yêu hoàng tử.” Những lời nói thốt ra một cách dễ dàng. “Yêu.” Âm vang của từ ấy lơ lửng trong không trung.

“Dì biết,” Joy lại mỉm cười. “Nhưng, giống như ta, cháu có một người chị gái.”

Toàn thân cô chợt rùng mình, ớn lạnh đến nỗi cô không thể run rẩy và ngọn lửa nhỏ cũng không thể xua tan cảm giác đó đi: “Wednesday.”

“Đức vua đã hỏi cưới con bé vào tôi nay, và con bé đã đồng ý.”

“Nhưng dì phải ngăn chặn điều đó,” Sunday nói. “Tại sao ngay bây giờ dì không ở đây để ngăn chặn việc đó?”

“Dì không thể ngăn điều - không - thể - ngăn - cản.”

“Vậy tại sao dì lại ở đây?” Sunday hét lên.

“Dì ở đây để sửa lại một điều sai trái,” Joy nói, “và để dạy cháu.”

Bà cầm lấy cốc trà rỗng không của Sunday. “Cháu nên cố nghỉ ngơi một chút trước khi những người chị gái về nhà.”

Khi mẹ đánh thức cô vào sáng hôm sau, Sunday thét toáng lên. Tâm trí cô vẫn còn bị ám ảnh bởi những giấc mơ đầy bão tố và biển cả, máu me và đói khát. Xương sườn của cô vẫn còn thâm tím vì vụ ẩu đả trong khoảng sân của lâu đài, nhưng cô không muốn làm mẹ hoảng hốt. “Con xin lỗi,” cô nói nhanh. “Mẹ làm con giật cả mình.”

“Con đã khơi lên một vụ tai tiếng khá ầm ĩ khi đêm qua biến mất cùng hoàng tử đấy.”

“Con đã bị thương khá nặng. Họ mang con vào trong và chăm sóc cho con.”

“Không một ai thấy con rời khỏi sân cả, và tất cả những người khác tham gia trong vụ náo động om sòm ấy đã tỉnh dậy ngay chính tại nơi họ đã ngã gục xuống.” Mẹ xoa xoa vết bầm tím trên má phải của cô. “Gồm cả mẹ nữa. Và rồi vài người lính với mái tóc nâu và đỏ hung bảo mẹ rằng con đã được hộ tống về nhà trong một chiếc xe ngựa của hoàng gia.”

“Bọn họ đánh con ngã dúi dụi xuống nền đất, và con cố gắng xoay xở bò tới cánh cửa khu nhà bếp. Đây là tất cả những gì con nhớ, mẹ ạ, con thề đấy. Con đã rất đau yếu.”

“Đau yếu đến nỗi làm mất cả bộ váy của mình sao?” Mẹ chế giễu. “Đừng nói dối mẹ, Sunday. Đấy đâu phải là con.” Sunday mở miệng, nhưng mẹ giơ một tay lên. “Cũng đừng kể cho ta sự thật, bởi vì con không thể dối cha con đâu. Chỉ cần nói cho ta nghe điều này: Con có yêu hoàng tử không?”

“Vâng.” Tất cả những nỗi đau khổ giày vò day dứt đều chất chứa trong một từ và những cảm xúc ấy chợt trào dâng.

“Đây là điều mẹ lo ngại.” Mẹ thở dài. Và rồi điều lạ lùng nhất xảy ra: Mẹ dịu dàng. “Đi với ta nào, con yêu.”

Sunday mặc quần áo nhanh nhất có thể và đi theo mẹ xuống những bậc thang của tòa tháp tới phòng của cha mẹ trong khu nhà chính. Mẹ dẫn cô tới cái thùng ở cuối giường, nó đã nằm cố định ở đấy trong một thời gian dài, đến nỗi Sunday đã quên mất rằng nó đã từng ở đấy. Mẹ kéo cái chăn bông và những chiếc gối - những sản phẩm thủ công làm bằng tay của Friday - chất đống ở phía trên nó ra. Phần nắp đậy kêu cọt kẹt khi bà mở những khớp nối đã bị quên lãng từ lâu. Giữa những thứ lặt vặt bên trong cái thùng là một chiếc hộp. Trong chiếc hộp là một bộ váy làm bằng bạc và vàng, chiếc váy đẹp nhất mà Sunday từng nhìn thấy.

“Đây là món quà của Tuesday từ Joy.” Mẹ nói. “Mẹ nghĩ con bé sẽ muốn có nó.”

“Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy, mẹ?”

“Đức vua cầu hôn chị con.”

Sunday không cần hỏi người chị nào. “Và chị ấy đã đồng ý sao?”

“Cứ như thể là chị con có thể làm điều ngược lại vậy.”

Nhưng Wednesday đã có thể từ chối kết hôn với đức vua... và rồi ông ấy có thể lờ đi lời từ chối của chị ấy, dù sao cũng vẫn đề nghị chị ấy kết hôn với ngài. Dì Joy đã nói sự việc đó là không thể ngăn cản được. “Lúc nào lễ cưới được diễn ra ạ?”

“Tối nay.” Mẹ nói, trước sự bàng hoàng ngạc nhiên của Sunday. “Friday sẽ rất bận rộn làm một bộ váy mới tinh cho Saturday. Có Chúa mới biết chúng ta phải làm thế nào để đưa con bé cùng đi với cái chân đó.”

Sunday nhớ ra chiếc ghế lăn có bánh xe đang nằm gần chiếc giường đầy những bông hoa nhỏ màu trắng ở trong vườn. “Chúng ta sẽ tìm ra cách thôi. Thế còn váy cưới của Wednesday thì sao ạ?”

“Wednesday ở lại lâu đài.” Mẹ nói. “Monday đang chăm sóc cho nó ở đấy.”

“Monday?”

“Mẹ đã làm lành với con bé, con gái ngốc.” Mẹ nói, mặc dù Sunday không chắc liệu “con gái ngốc” mẹ nhắc đến là chỉ Monday hay là nói bản thân cô. “Mẹ có một đứa con gái sắp sửa trở thành hoàng hậu. Việc cứ giữ mãi sự bảo thủ trước một đứa con gái dường như thật nhỏ nhen.” Mẹ nắm lấy bàn tay Sunday trong tay mình. “Hay là những đứa con gái,” mẹ thêm vào.

“Ý mẹ là con sao?” Sunday nói.

“Ta thấy cái cách con và hoàng tử nhìn nhau trong điệu nhảy đầu tiên,” mẹ nói, “tất cả những người khác trong căn phòng cũng nhận ra điều đó. Trước đây ta đã từng nhìn thấy ánh mắt đó. Đấy là ánh mắt cha con và ta nhìn nhau, từ thuở lâu lắm rồi.”

“Giờ cha mẹ vẫn vậy không?” Sunday liều hỏi. “Hai người có còn nhìn nhau như đã từng như vậy không ạ, mà trở lại với đoạn đầu câu chuyện của cha mẹ, khi tất cả mọi thứ đều là câu hỏi còn bỏ ngỏ, mẹ có quá e sợ để có thể tìm ra câu trả lời không ạ?”

“Nếu con có thể giũ bỏ mình khỏi vở kịch nực cười của chính con, con sẽ tìm ra.” Mẹ bước tới chỗ chiếc váy ở cái thùng. “Thử xem nào.”

Sunday giơ chiếc váy lên ngang vai. Nó tỏa ra mùi cây kim ngân và ánh nắng mặt trời một cách màu nhiệm, chứ không phải mùi của thời gian bảo quản mười ba năm ròng. Món quà của dì Joy đã không cứu được chị gái cô; cái chết của Tuesday chắc chắn là một trong những sự việc không - thể - ngăn - cản. Cũng như với Jack, nhiều chuyện trên thế gian này xoay vần tựa cuộc đời của Tuesday.

“Mẹ chắc đấy chứ?” Sunday hỏi mẹ mình.

“Con có ý gì, ta có chắc không ấy hả? Mẹ đã nói vậy rồi, phải không? Con biết ý mẹ là những gì mẹ nói, dù ta có thích điều đó hay không mà,” bà nói đùa. “Bộ váy là của con, Sunday ạ.”

Nó sinh ra là dành cho cô. Giò Sunday đã nhận ra điều đó. Dì Joy thật thông minh. Mẹ không có ý hòa thuận với mỗi Monday. Bà ấy phải hòa thuận với những quyền năng của mình nữa.

Seven cất giữ một bí mật không bao giờ được kể. Seven Woodcutter đã ngừng có con sau khi có bảy đứa con gái, y như lời bà đã nói. Bà đã gọi Trix là con cái trong gia đình. Bà đã tuyên bố rằng một trong những đứa con gái của mình sẽ đính hôn vào cuối tuần này. Bà đã bỏ bùa đôi giày đỏ ma thuật của Tuesday không bao giờ mòn rách và dẫn đến cái chết của chính con gái bà.

Không biết được số phận Grumble thế nào đã đủ khó khăn rồi, Sunday không thể hình dung nổi việc mẹ phải sống với sự tội lỗi giết chết đứa con gái của chính mình ra sao. “Monday bảo con giống chị ấy,” Sunday nói. “Nếu việc con mặc bộ váy này khiến mẹ đau đớn, con sẽ không làm vậy đâu.”

“Mọi việc xảy ra đều có lí do của nó.” Mẹ nói. “Ta là lí do khiến chị con chết, trần trụi, đơn giản và rõ ràng vậy đó. Từng ngày trôi qua ta đều hối tiếc.” Bà ngồi xuống bên mép giường, như thể mỗi từ bà nói đều mang một sức nặng lạ lùng, khiến bà mệt mỏi và kiệt sức vì mang vác chúng trong một thời gian dài. “Ta nhớ con bé,” bà thừa nhận. “Ta nhớ cả hai đứa. Ta không nhận ra ta nhớ chúng nhiều đến nhường nào cho đến khi ta gặp lại Monday.” Bà vuốt ve má Sunday. “Việc con trông giống Tuesday là cách Chúa trả lại cho mẹ, một phần nhỏ nào đó, một phần của đứa con gái mà ta không bao giờ biết. Ta phải chấp nhận và trân trọng điều đó.” Mẹ thả tay cô ra. “Mẹ không thể làm vậy nếu mẹ cũng đẩy con đi.”

Sunday ôm chặt mẹ mình. “Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi. Dù mẹ có đẩy con thế nào đi chăng nữa.”

Seven Woodcutter vụng về quàng tay mình quanh đứa con gái út của bà. “Mẹ cũng yêu con, Sunday. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Lần đầu tiên, mẹ không cần phải nói ra điều đó để Sunday biết rằng đây là thật lòng.

Sunday tìm thấy cha trong vườn sau. Cha đang đẽo một nhành cây bạch dương thành một thứ chẳng - gì - cả và quan sát mặt trời quay tròn những đám mây thành viên kẹo ngọt màu hồng. Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ông. Những chú chim bồ câu trắng của cô kêu gù gù nhẹ nhàng trên cây nhựa ruồi bên cạnh. Gió hầu như không hề khiến những ngọn cỏ phía dưới xao động; bầu trời phía trên hầu như đứng yên. Mẹ sẽ gọi cô bất cứ lúc nào, nhưng có một thứ gì đó. Cuối cùng, cha cô trao nó cho cô.

“Đã từng có một cô gái trẻ rất xinh đẹp,” ông nói. Ngọn gió nhẹ thổi qua, những chú chim, và âm thanh của lưỡi dao cọ vào nhành cây hòa âm thành một bài hát.

“Cô ấy có phải là cô gái xinh đẹp nhất trong thế gian rộng lớn này không ạ?”

“Phải,” cha nói, “nhưng đấy là một câu chuyện khác. Bởi vậy cô gái trẻ xinh đẹp này...”

“Tên cô ấy có phải là Simone không ạ?”

“Tên cô ấy là Candelaria,” cha nói, “nhưng đấy là một câu chuyện khác. Candelaria có một con mèo...”

“Đấy có phải là con mèo thông minh, khôn ngoan phải không ạ?”

“Loài mèo chẳng thông minh mà cũng chẳng đần độn. Chúng chỉ là mèo thôi. Và với việc là mèo, chúng có một khả năng thăng bằng cực kì tốt.”

“Đúng vậy.”

“Đấy là lí do tại sao Candelaria ngỡ ngàng ngạc nhiên vào cái ngày cô nhìn thấy chú mèo của cô rơi, một cách chẳng duyên dáng lắm, không tiếp đất trên bàn chân của nó.”

“Vậy có đau không ạ?”

“Chỉ có lòng tự trọng của nó tổn thương thôi. Mèo có nhiều lòng tự trọng hơn sự thăng bằng. “Nêu cô hứa sẽ không bao giờ kể ra những gì cô vừa nhìn thấy hôm nay” chú mèo nói...”

“Mèo có thể nói chuyện ấy ạ?”

“Khi chúng muốn vậy,” cha nói, “nhưng đây là một câu chuyện khác.” Nếu cô hứa sẽ không bao giờ kể ra những gì cô vừa nhìn thấy, “chú mèo nói với Candelaria,” thì tôi sẽ ban cho cô một điều ước.”

“Cô ấy đã ước một con kì lân à cha?”

Cha giơ một ngón tay lên. “Được ban cho một điều ước như vậy là một điều thần kì.” Ông nói, “bởi vì cha của Candelaria đang ốm thập tử nhất sinh.”

“Ông ấy bị ho sao?” Sunday hỏi. “Và bị ớn lạnh toàn thân nữa à cha?”

“Cơn ho, ớn lạnh, sưng tấy u bướu, phát ban nổi mẩn đỏ, sốt cao, những ngón chân thâm đen và ‘một con quỷ nhỏ ngồi trên ngực ông ấy’.”

“Vậy thật tệ.” Sunday nói.

“Họ không có lấy một tia hi vọng dù là nhỏ nhất. Nhưng giờ Candelaria đã có một điều ước.”

“Candelaria đã ước rằng cha cô ấy sẽ được cứu sống phải không ạ?”

“Không,” cha nói. “Cô bé ước có được một con kì lân.”

“Ôi chao.” Sunday quắp những ngón chân mình vào thanh gỗ mát lạnh của băng ghế dài và tựa cằm lên đầu gối. Không phải là một kết thúc truyện cô kì vọng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi suốt câu chuyện, họ chỉ là Sunday và cha, không ai khác. Cũng giống như câu chuyện, giờ thời gian của họ đã qua, kết thúc một cách ngọt ngào - cay đắng. Trừ khi...

“Con kì lân của cô ấy màu gì ạ?” Sunday hỏi.

“Ồ, cô bé ấy không có được con kì lân,” cha nói.

“Không ư?”

Cha ngoảnh lại cô, và nụ cười mà Sunday đã nhớ da diết bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt ông. Cô suýt khóc òa nhẹ nhõm và hạnh phúc. “Tất nhiên là không,” ông nói. “Cô bé có thêm một con mèo khác.”

“Một con mèo khác sao?”

“Quả thực là vậy,” cha nói. “Bởi vì thứ duy nhất trên đời này ích kỉ hơn cô gái nhỏ xinh đẹp là mèo.”

Sunday siết chặt tay. “Con rất tiếc, cha ạ,” cô nói, giọng cô nghẹn lại bởi những giọt nước mắt vô hình. “Con rất rất tiếc vì chúng ta chưa bao giờ có một chú mèo.”

Tràng cười sảng khoái của cha khiến những chú chim giật mình, chúng gắt gỏng với ông, và ông kéo Sunday vào người mình bằng một cái ôm tuyệt vời đến nỗi cô không còn để tâm đến những vết bầm tím hay tình trạng thảm hại của mình nữa. “Cha không muốn điều vớ vẩn vô nghĩa ấy xen giữa ta và cô con gái nhỏ của mình.”

“Con cũng không muốn vậy, cha ạ.”

Ông ném nhành cây vô dụng đi và bỏ con dao của mình vào bao. “Mặc dù vậy, ta vẫn không thích cậu ta.”

“Hoàng tử ấy ạ?”

Cha cau có. “Hoặc là cha cậu ta. Là đức vua, ông ta có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn nhưng không có nghĩa là ông ta nên làm vậy.”

“Ông ấy đã cầu hôn Wednesday,” Sunday nói, “hoặc là con đã được nghe kể lại như vậy.”

“Phải,” cha nói. “Nhưng ông ta đâu có hỏi xin ta.”

Không, ông ấy đã không làm thế. Nhưng ông ấy là đức vua. Ông ấy chẳng phải làm thế. Và đấy là vấn đề. Rồi Sunday lo lắng rằng tội lỗi của người cha sẽ liên lụy đến cả con trai ông ấy nữa. “Thế còn về hoàng tử thì sao ạ?” Cô tình cờ hỏi.

“Cậu ta chưa hỏi xin ta bất cứ điều gì,” cha nói. “Nhưng ta hồ nghi rằng cậu ta cũng chưa hỏi con bất cứ điều gì.”

“Không,” Sunday nói. “Chàng ấy chưa.”

“Con không việc gì phải lo lắng cả đâu,” cha nói. “Nếu con... đừng.” Sunday lại tựa cằm lên đầu gối mình. Những người làm cha mẹ luôn luôn bảo con cái họ đừng lo lắng về việc gì cả. “Nếu con muốn , ta sẽ cố gắng hạn chế định kiến của mình cho đến khi ta gặp vị hoàng tử của con.”

Vị hoàng tử của cô ấy. Những lời đó cảm giác như một ngọn gió nhẹ ấm áp. Vị hoàng tử của cô ấy. “Con nghĩ vậy là khôn ngoan,” cô nói. Và rồi, “Vâng, con muốn vậy đó cha.”

Cha dựa người ra sau trên băng ghế dài, quàng cánh tay mình qua Sunday; cô rúc vào bờ vai đã tạo khuôn theo năm tháng, vừa với đầu cô một cách chuẩn xác. “Vậy hãy kể cho ta nghe về anh chàng mà ta chưa từng gặp ấy đi nào.”

“Chàng khiến con cười,” Sunday nói.

“Cha khiến con cười,” cha nói.

“Mặc dù con ghét những đám đông và những lề thói nghi thức, những bộ trang phục một cách thậm tệ,” cô nói, “con lại cảm thấy dễ chịu một cách lạ lùng khi ở bên chàng.”

Cha đặng hắng. “Đấy cũng là việc ta làm.”

“Chàng dường như cố gắng hết sức mình để tìm ra con,” cô nói. “Chàng lo lắng cho tâm trạng của con và hạnh phúc của con. Chàng có vẻ thành thực quan tâm tới con. Tại sao chàng lại làm vậy hả cha? Thậm chí chàng còn không biết con cơ mà.”

Cha cô thở dài. “Sunday yêu mến của ta ơi,” ông nói, “Ta đã không lo sợ mất con cho đến đoạn cuối cùng ấy.”

“Cha sẽ không bao giờ mất con, cha ạ.”

Mẹ gọi cô từ tận sâu trong nhà.

“Thấy chưa?” Ông nói. “Mẹ con đang cố gắng mang con đi mất rồi đấy.”

“Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Những chiếc xe ngựa của hoàng gia sẽ tới đón chúng ta.” Cô cố gắng đúng lên, nhưng cha càng ôm chặt cô hơn.

“Xe ngựa của hoàng gia sẽ chờ,” cha nói. “Chúng ta có thể ngồi ở đây cho tới ngày mai và xe ngựa hoàng gia sẽ đợi.”

“Nhưng mẹ sẽ không làm vậy.” Sunday lại nghe thấy mẹ cô gọi lần nữa, lần này là gọi cả hai người, và to hơn.

“Ta biết rồi, bồ câu bé bỏng ạ.” Ông nhắm mắt lại và hít một hơi dài ánh chiều chạng vạng. “Ta cũng biết rằng có một lí do tại sao họ nói đến sự bỏ bùa lần thứ ba.”

Và vậy là họ nán lại đó, trong bầu không khí tĩnh lặng yên bình, cho đến khi mẹ gọi lần nữa.