"Hai người đang hẹn hò sao?"
Tiếng chuông gió ở cửa vang lên, cửa gỗ đóng chặt lại, Cố Chính có chút không thể tin, hỏi.
Ôn Túc An nhìn cánh hoa hồng trong ngực, thờ ơ: "Có quan hệ gì với anh không? "
"Nhưng chúng ta mới chia tay không bao lâu..."
"Anh còn dám nói tôi?" Ôn Túc An cười lạnh một tiếng: "Vậy khi chúng ta còn chưa chia tay mà anh đã lên giường với vài người phụ nữ khác thì sao?"
Cố Chính thừa nhận, anh ta đang ghen.
Ôn Túc An là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh ta từng quen, ở Ôn Túc An có sự hấp dẫn mãnh liệt mà không người phụ nữ nào có thể sánh được. Hắn yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn công khai theo đuổi. Chẳng qua, về sau lăn lộn ngoài xã hội hỗn tạp làm cho anh ta thay đổi, học theo bạn bè tìm chút kích thích khi ngoại tình, mà cảm giác lén lút này một khi đã trải nghiệm thì không thể dừng lại.
Cố Chính biết mình có lỗi với Ôn Túc An, nhưng anh ta cho rằng mình cũng chỉ thật lòng yêu một mình cô, dù tình yêu này thực sự làm người ta buồn nôn.
"Loại người như hắn cũng không tốt đẹp hơn anh đâu." Cố Chính tức giận nói.
"Điều đó cũng không liên quan gì đến anh."
Cố Chính không muốn cãi nhau nữa, hôm nay anh ta tới tìm Ôn Túc An là vì chuyện khác.
"Còn có một chuyện nữa, ba của em hình như đã biết chuyện chúng ta chia tay, mấy dự án ông ấy hứa đầu tư trước kia..." Cố Chính muốn nói lại thôi, nếu như không phải bị ép đến bước này, anh ta cũng sẽ không dám tới tìm Ôn Túc An nữa.
"An An, dự án mà anh đang làm liên quan đến công ty của ba em, là chính anh nỗ lực giành được. Anh biết anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng em có thể nói với ba em đừng rút vốn được không? Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ xin em nói giúp với ông ấy...". truyện tiên hiệp hay
Dây dưa một lúc, Cố Chính rốt cục cũng nói ra mục đích thật sự của anh ta khi đến đây.
Điều này nằm trong dự liệu của Ôn Túc An. Dù sao ở bên nhau lâu như vậy, Ôn Túc An rất rõ ràng Cố Chính là người như thế nào, đối với anh ta, lợi ích cùng quyền lợi vĩnh viễn đều là trọng yếu nhất, bằng không anh ta không thể thăng tiến nhanh chóng như vậy chỉ sau 5 năm ngắn ngủi.
"Anh biết quan hệ của cha con tôi không hoà thuận lắm, anh chạy đến nhờ tôi làm gì?" Ôn Túc An cười cười, "Hơn nữa, tại sao tôi phải giúp anh? Chúng ta có mối quan hệ gì để tôi phải hạ mình giúp anh? "
"An An, em đừng như vậy, năn nỉ em..." Cố Chính nói xong liền muốn quỳ xuống, Ôn Túc An không nhìn nổi bộ dạng này của anh ta, vội vàng lui về phía sau, nói: "Nếu như anh có năng lực đủ để cho ba tôi dưới sự cân nhắc vẫn lựa chọn hợp tác thì đó chính là bản lĩnh của anh, nhưng tôi sẽ không giúp anh, cũng không muốn giúp anh."
"Cố Chính, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh hiểu không?"
Cố Chính đương nhiên hiểu, lần đầu tiên anh ta ở bên ngoài qua đêm với người phụ nữ khác, anh ta liền hiểu.
Ôn Túc An đẩy cửa ra, chuông gió vang lên, cô hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Làm ơn sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, thật sự rất phiền. "
——
Không khí trong quán bar khá sôi động, ca sĩ trên sân khấu hát một bài vui nhộn, Ôn Túc An còn chưa hồi thần, liền thấy tin nhắn đến.
【Ôn Chi Bình】: Tiểu An, nhận điện thoại của ba
Nhìn cái tên mà chính mình sắp lãng quên, Ôn Túc An tâm tình phức tạp. Cố Chính chân trước vừa tới tìm cô chân sau Ôn Chi Bình liền nhắn tin tới, thật đúng là trùng hợp.
【W.】: Con không tiện trả lời điện thoại, nói thẳng đi, có chuyện gì vậy?
【 Ôn Chi Bình 】: Con và Cố Chính là thế nào?
【W.】: Không phải ba cũng biết rồi sao?
【 Ôn Chi Bình 】: Xảy ra chuyện như vậy mà con cũng không nói với gia đình, nếu không phải xem được video trên mạng thì con định giấu tới khi nào?
【W.】: Con cho rằng ba cũng không rảnh quan tâm, lúc trước không phải đã nói về sau coi như không có con gái như con sao?
【 Ôn Chi Bình 】: Tiểu An, chuyện này đã qua bao lâu rồi! Lúc đó ba chỉ tức giận, tại sao con vẫn giữ trong lòng vậy?
【W.】: Nhưng con coi là thật.
【W.】: Ba không cần quan tâm đến những chuyện này nữa, con sống rất tốt, không cần ba nhọc lòng. Ba chăm lo cho tốt gia đình nhỏ của mình đi, con gái của ba cũng sắp vào đại học rồi.
【 Ôn Chi Bình 】: Tiểu An, đừng tức giận với ba nữa, thân thể bà nội càng ngày càng kém, con giận ba, ba cũng không trách con, nhưng bà nội năm nào cũng nhắc tới con, năm nay con về ăn Tết với bà đi, nói không chừng đây là cái Tết cuối cùng của bà...
【W.】: Biết rồi.
Mỗi lần nói chuyện với Ôn Chi Bình đều kết thúc không vui, tâm tình tốt vốn chỉ còn lại một nửa lúc này đã biến mất hoàn toàn, Ôn Túc An mất một lúc bình phục tâm tình, chờ tỉnh táo lại mới đi vào quán.
Lâm Tứ thấy Ôn Túc An đến gần liền chú ý tới vẻ mặt khác thường của cô.
"Không sao chứ?"
Ôn Túc An phục hồi tinh thần, lắc đầu: "Không có việc gì. "
"Hoa hồng này, cám ơn anh." Ôn Túc An trả lại hoa cho Lâm Tứ, Lâm Tứ cúi đầu nhìn thoáng qua, ngược lại nở nụ cười, "Có ý gì? "
Ôn Túc An nghi hoặc nhướng mày.
Lâm Tứ đẩy hoa về trong ngực cô, "Vốn định tặng cô mà, nhận đi. "
Ôn Túc An muốn nói gì đó, Mai Túc lại gọi cô, "Chị Ôn, đến phiên chị rồi! "
Ôn Túc An tối nay cũng phải lên sân khấu hát, tính thứ tự tiếp theo chính là cô.
"Anh Lâm, vậy tôi..."
Lâm Tứ nói: "Đi đi, có việc gì hát xong rồi nói sau, tôi ở đây chờ cô."
Ôn Túc An hiếm khi hát ở quán của mình, nhưng vô tình cả hai lần cô hát thì Lâm Tứ đều được chứng kiến.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy len màu đỏ, mái tóc dài xoăn nhẹ dùng kẹp cố định sau đầu, gương mặt xinh đẹp động lòng người dưới ánh đèn càng thêm diễm lệ, đôi môi đỏ rực, ánh mắt đa tình.
Lâm Tứ ngồi dưới, trong tay cầm một ly Sazerak, đây là một loại cocktail cổ điển, mỗi một ngụm đều có dư vị cam thảo khiến người ta hoài niệm, chẳng qua bởi vì nồng độ cồn quá cao và quá cổ xưa cho nên không có nhiều người gọi.
Chất lỏng màu hổ phách trượt vào khoang miệng, giống như việc vị giác đang nhấm nháp loại rượu này, ánh mắt Lâm Tứ cũng đang nhấm nháp người trên sân khấu.
Ôn Túc An ngồi trên ghế cao, một tay cầm microphone. Cô hát một bài hát tiếng Quảng Đông cổ điển của Châu Huệ Mẫn. Khi hát đến phần điệp khúc, khán giả cùng cô hát chung, cô ngồi đó, thành thạo tương tác với mọi người xung quanh.
"Thế nào, chị Ôn của chúng tôi có phải là rất nữ tính và quyến rũ không?" Mai Túc không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Lâm Tứ.
Viên đá trong ly nhẹ nhàng lắc lư, va chạm với thủy tinh phát ra tiếng vang, Lâm Tứ không chút che dấu sự thưởng thức của mình đối với Ôn Túc An, "Ừ, rất đẹp."
Lâm Tứ không phải là người đàn ông đầu tiên khen Ôn Túc An đẹp, mỗi một người đàn ông khi thấy Ôn Túc An đều khen cô đẹp, khen dáng người cô tốt, khen cô có khí chất, nhưng không có ai khen thuần túy như Lâm Tứ. Anh có hứng thú với cô, thậm chí có bản năng đàn ông, muốn chiếm hữu cô, nhưng giờ phút này, anh chỉ đơn giản là đang thưởng thức cô.
Một người đàn ông thưởng thức vẻ đẹp của người phụ nữ, tiềm ẩn dục vọng nhưng lại không quá mạo phạm.
Ôn Túc An hát xong một bài hát liền xuống sân khấu, Mai Túc nghênh đón, nhận lấy microphone trong tay cô.
Ôn Túc An nhìn từ xa, sau đó đi đến chỗ Lâm Tứ.
"Mấy người Lương Hạnhđâu, đêm nay sao không đi cùng anh?" Ôn Túc An hỏi.
Lâm Tứ buông ly rượu xuống, "Lương Hạnh ở trong cửa hàng, đang xăm cho một khách, La Tử Huy cùng bạn gái đi chơi lễ rồi."
Ôn Túc An gật gật đầu, tầm mắt dừng lại trên một nửa ly rượu còn sót lại của Lâm Tứ, cô hỏi: "Anh không uống sao? "
Lâm Tứ nhíu mày, giống như đang hỏi ý tứ của Ôn Túc An.
Ôn Túc An cũng không có ý gì, có thể là bởi vì vừa mới hát xong miệng hát có chút khô, cũng có thể là tâm tình phiền muộn, hoặc có lẽ chỉ là không muốn lãng phí, cô không nghĩ nhiều, cầm lấy ly rượu uống hết một nửa còn lại.
Ánh mắt Lâm Tứ trầm xuống, yết hầu khẽ động.
Ôn Túc An không chú ý đến vẻ mặt của anh, chống tay lên mặt bàn, cô gõ gõ bàn, bartender liền hỏi cô muốn uống gì.
Ôn Túc An suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhìn Lâm Tứ một cái, sau đó cười nói: "Sunrise đi. "
Một ly Sunrise Tequila được đẩy tới trước mặt hai người.
Lâm Tứ ngồi xuống theo, Ôn Túc An đêm nay có chút khác thường, kết hợp với cảnh tượng nhìn thấy trước quán bar, Lâm Tứ cho rằng nguyên nhân là do Cố Chính.
"Em còn không quên được anh ta?" Lâm Tứ thăm dò hỏi cô.
Ôn Túc An nhíu nhíu mày, khó hiểu: "Vì sao mọi người đều cho rằng tôi không quên được anh ta? "
"Không đến mức đấy, tuy rằng tôi cùng anh ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, nhưng tôi không phải là người không có lý trí. Anh ta phản bội tôi, sao tôi còn để anh ta trong lòng được." Ôn Túc An vừa uống rượu vừa nói, chỉ là bản thân cô còn chưa phát hiện ra, bởi vì chén Sazerak và Tequila hỗn hợp kia, cô đã có chút say, "Chỉ là một số chuyện làm tôi cảm thấy phiền lòng, có rất nhiều chuyện tôi không muốn nghĩ tới cũng không được, anh hiểu ý tôi không?"
Lâm Tứ lấy đi ly rượu trong tay cô, giống như đang dỗ dành: "Biết rồi. "
"Không, anh không biết."
Ôn Túc An một lần nữa lấy lại ly rượu, uống hết sạch, Lâm Tứ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Ôn Túc An cúi đầu, trán chống lên mặt bàn, giọng cô rất nhẹ, lại bị tiếng hát trong quán bar át mất, Lâm Tứ nghe không rõ ràng, chỉ có thể tiến lại gần.
Ngay lúc đó, Ôn Túc An bỗng nhiên ngẩng đầu, chóp mũi hai người nhẹ nhàng lướt qua nhau.
Anh rũ mắt xuống, cô ngửa đầu lên, khoảng cách gần trong gang tấc, hô hấp của bọn họ đều là mùi rượu của nhau, làm cho người ta hoảng hốt lẫn say mê.
Tay trống của ban nhạc nặng nề đánh từng tiếng lớn, âm thanh dội vào nhịp tim của hai người.
"Lâm Tứ, tôi muốn hút thuốc." Ôn Túc An khẽ nói, lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của anh.
Lâm Tứ nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu lên xuống, giống như bị cô mê hoặc, "Được, tôi dẫn em ra ngoài hút. "
......
Một cánh cửa ngăn cách hai thế giới, bên trong náo nhiệt phi phàm, bên ngoài tuyết lặng lẽ rơi, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lâm Tứ đỡ Ôn Túc An ra ngoài. Ôn Túc An lảo đảo ngồi trên bậc thềm trước cửa quán bar, Lâm Tứ ngồi xuống theo cô.
Anh ngồi ở vị trí chắn gió, thay Ôn Túc An đỡ từng đợt không khí lạnh.
Lâm Tứ lấy ra một điếu thuốc, bật lửa, Ôn Túc An đến gần một chút, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Cô thấy anh cúi đầu châm thuốc, phun ra khói, sương trắng mông lung phủ lên khuôn mặt của anh, kết hợp với tuyết trắng tạo ra bầu không khí lãng mạn đến hư ảo.
Ôn Túc An kéo ống tay áo của anh, "Lâm Tứ..."
"Ôn Túc An."
Lâm Tứ nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô, một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói với cô: "Em ở bên tôi đi."
Anh nghĩ, dù có kém cỏi đến đâu, ít nhất mình cũng tốt hơn Cố Chính. Anh chắc chắn không để người phụ nữ của mình chịu uỷ khuất.
Không biết cô có nghe thấy hay không, Ôn Túc An chỉ hơi sửng sốt một chút, Lâm Tứ cho rằng cô nghe thấy, nhưng một giây sau ôn Túc An nâng mắt lên, đáy mắt lại là một mảnh mê mang không quá thanh tỉnh.
Cô không trả lời anh, sự chú ý của cô đang dồn vào làn khói mờ: "Lâm Tứ, cho tôi thử hút được không?"
Lâm Tứ khẽ thở dài, "Loại này sẽ làm em sặc khói."
Ôn Túc An không tin, giơ tay muốn cướp điếu thuốc từ miệng anh, lại bị Lâm Tứ nghiêng đầu né tránh. Ôn Túc An có chút không phục, "Tôi muốn thử xem."
Cô nhào người đến rất gần.
Lâm Tứ cắn điếu thuốc, giơ tay lên lướt qua sườn mặt Ôn Túc An, thanh âm bất giác khàn khàn: "Thật muốn thử sao? "
Ôn Túc An gật đầu.
Trong lòng có một loại xúc động, dưới sự kích thích của thuốc lá và rượu, Lâm Tứ không thể dùng lý trí khắc chế nữa, anh cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, híp mắt lại.
Ôn Túc An thấy anh lấy điếu thuốc xuống, cho rằng anh đồng ý, liền tiến lại gần muốn nhận lấy, nhưng một giây sau, cô liền bị người đối diện nâng cằm lên, bị ép ngẩng đầu, khuôn mặt trước mắt bất ngờ phóng đại, ngón cái Lâm Tứ đặt lên cằm cô, khẽ mở miệng cô ——
Anh không chút do dự giữ chặt gáy cô nghiêng người xuống, đôi môi kề sát vào nhau, anh đem điếu thuốc chuyền vào trong miệng cô.
Mùi thuốc lá từ môi và răng lan ra não bộ, cổ họng theo bản năng khẽ động, khói theo cổ họng của cô trượt xuống, đến phổi.
Không hề phòng bị, Ôn Túc An sặc mạnh một cái, dùng sức đẩy Lâm Tứ ra, nghiêng đầu ho khan.
Màu son của cô dính lên cánh môi anh, nhuộm thành một vệt ửng đỏ gợi cảm mờ ám, mà cô cũng không biết là bị sặc hay bị hôn, đôi môi đỏ mọng như muốn nhỏ máu.
Lâm Tứ giơ tay lên chạm vào khóe mắt của Ôn Túc An, nụ hôn hóa thành một mảnh bông tuyết rơi vào khóe môi cô, giọng nói của anh khàn khàn, dục vọng không thể che giấu.
Anh hỏi cô: "Sặc có phải không?" "
Sặc
Ôn Túc An muốn trả lời, không chỉ sặc khói thuốc, ngay cả người cô cũng muốn sụp đổ.
Tất cả đều điên rồ.