Nụ Hôn Cuồng Nhiệt

Chương 7




Sau khi được Dương Thanh Thanh cho phép, việc lớn kế tiếp chính là dẫn cô đi gặp ba mẹ.

Lâm Ngạn Lương có chút lo lắng, bởi vì trước kia có một màn tai nạn xe, mẹ không thế nào thích cô. Nhưng anh tin chỉ cần mẹ thật sự biết Thanh Thanh, nhất định sẽ thích cô nhu thuận và có hiểu biết.

Con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng. Chọn một buổi tối Lâm Lan Anh không ra ngoài chơi mạt chược, Lâm Ngạn Lương đưa Dương Thanh Thanh vào biệt thự Lâm gia.

Nhưng khi đưa Dương Thanh Thanh vừa đi tiến vào trong nhà, Lâm Lan Anh liền cao giọng chất vấn, “Kẻ xui xẻo như cô đến nhà tôi làm cái gì? Cô không phải rất cốt khí nói không cần chúng tôi bồi thường sao? Còn tới nhà tôi làm cái gì?”

“Mẹ!” Lâm Ngạn Lương giận mẹ không hiểu lễ tiết tiếp khách, ngay từ đầu đã không nể mặt như vậy. Tốt xấu cô cũng là khách anh đưa về nhà!

“Không sao! Em đã sớm chuẩn bị tâm lý” Dương Thanh Thanh kéo cánh tay Lâm Ngạn Lương, nhỏ giọng muốn anh không cần tức giận. Khi biết anh muốn dẫn cô về nhà gặp cha mẹ, dưới đáy lòng cô cũng đã tưởng tưởng qua các loại tình cảnh không chịu nổi. Nhưng vì có thể sống chung với Lâm Ngạn Lương, chút đau khổ đó cô cũng nuốt vào bụng.

“Con đưa cô ta về đây làm cái gì?” Ánh mắt Lâm Lan Anh nhìn tay Dương Thanh Thanh cầm tay con trai mình.

Kẻ xui xẻo này sao lại thân mật với con bà như vậy?

“Mẹ, cô gái tên Dương Thanh Thanh này chính là bạn gái của con. Chúng con muốn kết hôn”

“Con nói cái gì!?” Lâm Lan Anh không thể tin được điều mình nghe được, “Mẹ không cho phép!”

“Mẹ, muốn kết hôn là con và Thanh Thanh, không phải mẹ. Con đã trưởng thành, con có thể tự mình làm chủ không cần sự đồng ý của mẹ”

“Anh đừng như vậy, nhẹ nhàng mà nói thôi!” Dương Thanh Thanh cũng không hy vọng biến thành như vậy. Một chuyện mừng nháo sao lại loạn thành khó xử như vậy?

Lâm Lan Anh phát hiện trái tim con dĩ nhiên hoàn toàn hướng về kẻ xui xẻo kia, bà không cam lòng, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt.

“Mặc kệ mẹ nói cái gì, các con đều phải kết hôn?”

“Đúng vậy” Lâm Ngạn Lương kiên quyết gật đầu.

“Được. Chỉ cần sau khi kết hôn các con về đây sống là mẹ đồng ý”

“Mẹ, con đã nói rồi, hôn sự này cũng không cần sự đồng ý của mẹ”

“Ngạn Lương, anh đừng như vậy. Bác gái, cháu đồng ý” Dương Thanh Thanh vừa nghe đến Lâm Lan Anh nói điều kiện chỉ cần về nhà ở mà thôi, vui sướng gật đầu đồng ý.

“Thanh Thanh!” Lâm Ngạn Lương biết mẹ nhất định sẽ không cho cô sống những ngày tốt đẹp.

“Không sao, chúng ta sống cùng nhau náo nhiệt hơn!” Dương Thanh Thanh chuẩn bị muốn cho Lâm Lan Anh có cái nhìn mới về cô, ở cùng một chỗ cô mới có thể biểu hiện!

“Được rồi! Em nếu quyết định, chúng ta cứ về nhà ở đi” Biết Dương Thanh Thanh có giác ngộ này, Lâm Ngạn :ương cũng chỉ gật đầu đồng ý.

*****

Một ngày cuối tuần tràn ngập ánh mặt trời, Lâm Ngạn Lương và Dương Thanh Thanh ra ngoài chụp ảnh cưới ngọt ngào của bọn họ.

Bởi vì cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa có, cho nên Dương Thanh Thanh cười đến rất ngọt ngào. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tựa hoa lê của cô như ẩn như hiện.

“Có nóng hay không? Anh đi lấy nước cho em nhé!” Ánh mặt trời chiếu xuống nềnn đất, đối với hai người mặc âu phục cùng áo cưới mà nói, quả thực là một đại khổ hình.

“Có một chút nóng... Em cũng thấy có một chút mệt mỏi” Không phải cô quá yếu không thể ra gió, phơi nắng một chút thì kêu mệt, thật sự là bởi vì cả tối qua đại sắc lang Lâm Ngạn Lương lại cuốn lấy cô, “yêu” cô một lần lại một lần, cô đương nhiên sẽ mệt mỏi ăn không tiêu .

Cô nghiêng người liếc mắt nhìn Lâm Ngạn Lương một cái, biết anh rất rõ ràng cô vì sao lại mệt như vậy, bởi vì anh đang “háo sắc”cười nhìn cô.

“Quỷ đáng ghét, sao tinh thần anh còn tốt như vậy?” Thật không dám tin anh ngày hôm qua anh lại có thể quấn lấy cô làm năm lần.

Năm lần đó!

Khi cô cảm thấy xương cốt toàn thân mình đã bị anh làm cho nát vụn, không bao lâu sau anh lại có thể trườn người đến, điên cuồng cắn thân mình bị anh ép buộc đến không chịu nổi.

Cô đã không có khí lực đáp lại anh, nhưng anh lại dám khơi mào cảm giác của cô, thi triển sở trường âu yếm của anh, thành công đánh chiếm cảm quan tri giác của cô.

Thật vất vả để anh thỏa mãn, cô nặng nề ngủ không được ba tiếng lại bị anh hôn tỉnh. Cô đang nghĩ anh không phại lại muốn thêm một lần nữa, Lâm Ngạn Lương ôm thân thể mỏi mệt của cô vào phòng tắm đi rửa mặt chải đầu.

Thì ra bọn họ hôm nay phải chụp ảnh cưới! Cô cũng đã quên.

Đều là Lâm Ngạn Lương làm hại! Buổi sáng hai mắt gấu mèo của cô nhất định dọa nhà trang điểm!

“Ha ha...” Lâm Ngạn Lương nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, chỉ có thể hạnh phúc ngây ngô cười .

Mỗi lần muốn cô đều là muốn ngừng mà không được... May mắn cô cũng sắp là vợ anh, có thể mỗi ngày ôm cô ngủ, đây tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất đời này.

Về phần thể lực của anh, anh cũng thật là dũng mãnh vô cùng! “Yêu” cô một lần lại một lần, càng “yêu” càng có sức!

Thanh Thanh nhất định rất vui vì có ông xã cường tráng như anh...

Dương Thanh Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Ngạn Lương một cái, ánh mắt sắc lang của gã đàn ông này như rađa đảo qua đảo lại toàn thân cô, hại cô lại lần nữa cảm nhận được kích tình hư nhuyễn tối qua.

Trời ạ! Bị anh nhìn như vậy, cô lại có thể có phản ứng! Cô không phải cũng biến thành đại sắc nữ chứ!?

Dương Thanh Thanh tiến lên che mắt Lâm Ngạn Lương, “Đừng nhìn em như vậy!” Mặt cô lại đỏ lên, “Chúng ta hiện tại ở nơi công cộng đó!”

“Tiểu sắc nữ, em không phải lại muốn anh chứ?” Lâm Ngạn Lương vụng trộm nói bên tai cô.

“Em nào có!”

Dương Thanh Thanh càng thêm ngượng ngùng. Bên cạnh còn có một vài nhân viên chụp ảnh cho bọn họ! Anh sao có thể nói những lời làm cô thẹn thùng trước mặt công chúng chứ!

Lâm Ngạn Lương nhìn cô thẹn thùng, nhịn không được lại muốn hôn cô. Anh vòng qua eo nhỏ dưới lớp váy cưới màu trắng, cũng mặc kệ lớp trang điểm trên mặt cô sẽ bị anh làm hỏng. Anh chỉ là muốn hôn cô mà thôi!

“Ưm...” Chán ghét ! Anh lại tùy hứng giở trò với cô.

Nhân viên công tác bên cạnh không khỏi vụng trộm cười. Đôi vợ chồng này thật sự rất yêu nhau!

Chỉ có nhà trang điểm ngửa mặt lên trời thở dài.

Aizz! Anh ta lại phải trang điểm lại lần nữa cho cô dâu rồi!

*****

“Mẹ không phải đã nói không cần mời khách sao?” Lâm Lan Anh rống to với Lâm Ngạn Lương và Dương Thanh Thanh.

“Mẹ, hôn lễ của bọn con đương nhiên phải bố cáo thiên hạ! Con cũng phải báo cho bạn bè của mình”

Lâm Ngạn Lương thật sự không hiểu mẹ vì sao không tán thành bọn họ kết hôn mời khách. Kết hôn vốn dĩ phải để mọi người đến chúc mừng!

“Mẹ sẽ không tham dự. Các con cũng đừng cho bạn đánh bài của mẹ biết!” Lâm Lan Anh mất hứng thú. Bà cũng không muốn nhìn đến bộ dáng kẻ xui xẻo kia ngọt ngào thân mật kính rượu cùng với con trai mình. Huống hồ đám bạn đánh bài kia nhất định sẽ đề ra nghi vấn về thân thế của kẻ xui xẻo, đến lúc đó bảo bà ta lấy cái gì đáp lại bọn họ đây? Nói con dâu bà ta chính là kẻ xui xẻo bị bà đâm trúng lần trước sao? Vừa nghĩ đến điều này bà ta lại giận vô cùng!

“Mẹ, mẹ lại thế rồi. Thanh Thanh là con gái ngoan nhà người ta, cho dù không có gia thế hiển hách, cô ấy chính là người phụ nữ con yêu nhất” Lâm Ngạn Lương vừa thấy biểu tình của mẹ, liền đoán được trong đầu bà suy nghĩ cái gì. “Mẹ nếu thật sự không muốn tham gia hôn lễ con mình, con cũng không dám miễn cưỡng mẹ”

Lâm Ngạn Lương tức giận kéo Dương Thanh Thanh rời khỏi Lâm gia. Sáu giờ tối nay bọn họ phải tiếp khách ở khách sạn, bạn bè của bọn họ đều đến chúc mừng.

Anh đã sớm biết mẹ sẽ đối phó bọn họ như vậy. Hiện tại bà ngay cả tiệc cưới cũng không đi, bà là cố ý muốn cho Thanh Thanh cảm thấy khổ sở !

Mà khi Lâm Quốc Khánh âu phục phẳng phiu xuất hiện ở phòng khách, những người khác ở đây hiển nhiên đều bị sự xuất hiện của ông dọa một cú sốc.

Lâm Ngạn Lương nhìn người cha bình thường cũng không thể nào thân cận, trong khoảng thời gian ngắn cảm động nói không ra lời. Mà d Dương Thanh Thanh cười nghênh đón ánh mắt Lâm Quốc Khánh.

Lâm Quốc Khánh khụ một tiếng, có chút không tự tin mở miệng, “Ba đi tham gia hôn lễ của con, có thể chứ?”

Lâm Ngạn Lương vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ cứng ngắc gật đầu.

Dương Thanh Thanh vui vẻ cười nói: “Đương nhiên là có thể, ba. Về sau còn nhờ ba chiếu cố con nhiều hơn”

Cô đi về phía trước, nâng tay phải Lâm Quốc Khánh, kéo ông đến bên người Lâm Ngạn Lương, để hai cha con bọn họ đứng cùng nhau.

Lâm Lan Anh lúc này đã tức đến nói không ra lời.

Nhưng vừa nãy chính bà đã nói, nói bà tuyệt đối sẽ không đi tham gia tiệc cưới của bọn họ, lúc này bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ khoái trá rời đi.

“Lâm Quốc Khánh chết tiệt! Dương Thanh Thanh chết tiệt!” Bà không ngừng tức giận mắng, giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện bà Từ đứng ở một bên giờ phút này cũng không thấy hình bóng khiến bà càng thêm cảm giác được một người cô tịch. Bà gần như mất lý trí hô to, “Chị Từ, chị chết ở đâu vậy? Mau làm cơm chiều cho tôi đi!”

Lại không biết bà Từ sau khi ra khỏi cổng đã lên xe của bọn tham gia tiệc cưới.

Lâm gia rộng như vậy chỉ còn lại tiếng Lâm Lan Anh và bữa tối phong phú bà Từ đã sớm chuẩn bị tốt.

“Đáng giận! Về sau tôi nếu không chỉnh cô, tôi không phải họ Lâm!”

Lâm Lan Anh quy trách nhiệm chuyện này lên trên người Dương Thanh Thanh, trong đầu bà càng không ngừng nghĩ ra những mưu kế ác độc, chuẩn bị tốt cho Dương Thanh Thanh sắp gả vào Lâm gia một màn ra uy.

*****

Dương Thanh Thanh bị Lâm Ngạn Lương kéo đi xuyên qua các bàn, Lâm Ngạn Lương liều mình chắn rượu giúp Dương Thanh Thanh, bản thân cũng đã say rượu.

“Ngạn Lương, anh đừng uống nữa ! Đừng để thân thể khó chịu!” Dương Thanh Thanh kéo tay áo anh, nhỏ giọng khuyên.

Bọn họ kính rượu từng bàn một, bị mọi người cỗ vũ ầm ĩ. Mặc dù có rất nhiều người đoán lai lịch cô dâu, nhưng bởi vì thời gian Dương Thanh Thanh và Lâm Ngạn Lương quen nhau cũng không lâu, căn bản cũng không có trường hợp nào ra ngoài xã giao với anh, cho nên hiện trường có một đống người gặp cô dâu lần đầu tiên.

Mà đại biểu duy nhất bên Dương Thanh Thanh, chỉ có bạn tốt Ngô Y Thuần cô quen ở bệnh viện cùng nhân viên công ty đồ trang điểm - phó phòng Trương muốn theo đuổi cô.

Bạn tốt người thân của nhà gái trong tiệc cưới chỉ có hai người, tình hình này những người khác là âm thầm xem ở trong lòng, khi không thấy Lâm phu nhân tham dự, các loại thì thầm lại chậm rãi lan tràn ra.

Lực chú ý của mọi người cũng không đặt ở Lâm Quốc Khánh ngồi một bên, ông giống như là tên vô danh tiểu tốt, không dẫn được chú mục của mọi người.

Cô dâu này nhất định là không được Lâm phu nhân thừa nhận cho nên Lâm phu nhân cầm quyền không tham dự.

Thế nhưng, không khí vui vẻ vẫn tràn ngập. Lời buôn chuyện sẽ chỉ tương truyền trong lòng, bề ngoài bọn họ vẫn duy trì lời chúc mừng không khí vui mừng của đôi vợ chồng.

Cuối cùng, Lâm Ngạn Lương say rượu chống đỡ hết nổi ngã vào trên bàn, sau đó được khách kính rượu nâng đến phòng nghỉ nằm, Dương Thanh Thanh cũng theo bọn họ đi vào phòng nghỉ, rời khỏi hiện trường làm cô rất khó chịu.

Phù! Hóa ra kết hôn mệt như vậy...

Lâm Ngạn Lương đã say mèm. Dương Thanh Thanh đi vào toilet làm ướt khăn lau mặt cho anh.

Khi say rượu anh cũng không tệ lắm! Say rồi chỉ biết ngoan ngoãn ngủ, sẽ không kêu gào lung tung tranh cãi ầm ĩ.

Lâm Quốc Khánh và bà Từ mở cửa đi vào, “Thanh Thanh, con muốn về nhà trước với Ngạn Lương hay không? Ba đã chạy xe tới cửa”

Trên đường xuất phát từ Lâm gia đến hội trường tiệc cưới, Lâm Quốc Khánh đã tán gẫu với Dương Thanh Thanh ở trên xe rất hợp ý. Dương Thanh Thanh là cô gái vô cùng tốt, ông nói chuyện qua với cô đã cảm giác được. Ông cảm thấy vui mừng cho con trai.

Cả đời ông đã vì nhất thời lựa chọn sai lầm mà trả giá rất lớn, ông không hy vọng hạnh phúc của con trai cũng bị lợi thế của Lâm Lan Anh phá tan.

Hơn nữa, có lẽ bởi vì liên quan tới Dương Thanh Thanh, quan hệ của ông và con tốt hơn trước kia nhiều lắm.

“Ba, ba có thể lái xe đưa bọn con về sao?” Dương Thanh Thanh rốt cục lộ ra nụ cười thoải mái.

“Ừ! Chúng ta nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ đỡ Ngạn Lương lên xe đi!” Dù sao ông có đi hay không cũng không ai phát hiện.

*****

Trở lại Lâm gia, bà Từ chạy nhanh vào phòng bếp nấu canh tỉnh rượu cho thiếu gia uống, đi vào, lại bị chén bát rơi đầy mặt sàn dọa.

Thì ra buổi tối Lâm Lan Anh càng nghĩ càng không cam lòng, một mình nổi giận đập phá mọi thứ trong bếp.

Một bàn đầy thức ăn bà Từ nấu lúc trước bị bà ta đổ đi hết, ngay cả mâm cơm cũng bị ném xuống sàn.

“Phu nhân, bà sao lại...” Bà Từ ý thức được mình căn bản không có địa vị trách cứ phu nhân.

Bổn phận của người hầu chính là làm nhiều nói ít... Bà ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vụn thủy tinh đầy đất.

Lâm Lan Anh ngồi ở bàn ăn lạnh lùng nhìn bà Từ. Cơn tức của bà ta còn chưa tiêu hết!

“Chị Từ, chị đừng động đến. Đi gọi thiếu phu nhân lại đây” Lâm Lan Anh đã nghĩ ra cách hành hạ Thanh Thanh.

“Vâng!” Chị Từ nghe lời đi lên tân phòng trên tầng gọi thiếu phu nhân.

Dương Thanh Thanh đang hợp lực với Lâm Quốc Khánh đỡ Lâm Ngạn Lương vào phòng, mới đỡ anh nằm xuống, bà Từ liền tiến vào.

“Thiếu phu nhân, phu nhân bảo cô xuống nhà ăn một chuyến”

“Oh! Vậy bác chăm thiếu gia giúp cháu nhé!” Dương Thanh Thanh chỉnh lại quần áo, chuẩn bị đi xuống gặp Lâm Lan Anh. “Còn nữa, bác Từ, bác gọi cháu Thanh Thanh là được” Cô cười cười. Nghe thấy người khác gọi cô là thiếu phu nhân, cảm giác rất không chân thật!

Dương Thanh Thanh chậm rãi đi xuống lâu, cô biết mình phải đối mặt với Lâm Lan Anh, mà bà ta tuyệt không sẽ không hoà nhã.

“Thế nào, cô mệt chết đi sao?” Không nghĩ tới Lâm Lan Anh nói câu đầu tiên nói cũng là ân cần thăm hỏi cô, làm cho Dương Thanh Thanh cảm động suýt khóc thành tiếng. Mẹ chồng không phải vẫn không thích cô sao?

“Không ạ, con không mệt” Mẹ chồng nếu thương yêu cô như vậy, cô dù có bao nhiêu mệt nhọc đều biến mất tựa mây khói.

Thế nhưng... Trên mặt sàn sao lại lắm thủy tinh như vậy? Dương Thanh Thanh quay đầu nhìn bàn cơm, trên sàn tràn ngập bát đĩa vỡ tan, dọa khiến cô nhảy dựng.

Bỗng nhiên có một cảm giác bất an kéo tới. “Mẹ…” Cô cẩn thận dùng cách xưng hô mới này. “Mẹ chưa ăn tối sao?” Rơi loạn xạ như này, nói vậy bà ta một miếng cũng chưa ăn.

“Cô đã không mệt vậy thu dọn đống đồ này đi, thuận tiện pha mỳ làm bữa đêm cho tôi” Lâm Lan Anh tự nhiên sai khiến cô như người hầu.

Bà Từ vừa vặn đi vào nhà ăn, nghe được phu nhân muốn thiếu phu nhân dọn dẹp đống hỗn loạn kia, lập tức cúi gập lưng thu dọn.

“Chị Từ, tôi không phải mới bảo chị không nên di chuyển chúng sao? Chị trở về phòng nghỉ ngơi đi!”

“Vậy…” Bà Từ ngồi xổm, khó xử nhìn Lâm Lan Anh lại nhìn Dương Thanh Thanh.

Bà là quản gia thiếu gia thuê về! Nếu như thiếu gia biết mình nghỉ ngơi mà thiếu phu nhân tự mình thu dọn mọi thứ tiền lương của bà xác định vững chắc sẽ bị thiếu gia trừ hết.

“Bác Từ, không sao, bác đi nghỉ ngơi đi! Những thứ này để cháu dọn” Dương Thanh Thanh khuyên nhủ.

Cô vốn không tính làm thiếu phu nhân gì, mọi khi việc nhà cũng là cô tự tay làm, mẹ chồng làm khó dễ không đáng kể chút nào với cô.

Vì thế Dương Thanh Thanh bắt đầu thu dọn nhà ăn và phòng bếp bị Lâm Lan Anh biến thành lộn xộn ngổn ngang.

Lâm Lan Anh vừa thấy cô nhu thuận như thế, chút cũng không bởi vì nó mà mất hứng, bà ta lại bắt đầu nói ra những lời xỉ nhục cô.

“Đúng rồi! Dù sao trước khi kết hôn cũng không phải đại tiểu thư gì, làm những việc vụn vặt này nhất định không làm khó được cô. Nhớ phải lau dọn sạch sẽ, tiện tay lau sàn luôn đi!” Lâm Lan Anh ra khỏi nhà ăn, còn cố ý đạp lên cái bàn một nhát, cố ý giẫm cho chúng nát vụn hơn.

Dương Thanh Thanh thấy bà ta lại dùng loại ánh mắt khinh thị nhìn mình, cố nuốt vào sự tủi hổ vào trong lòng.

Nếu mẹ chồng khinh thường cô như vậy, cô sẽ làm được rất tốt, để mẹ chồng nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Dương Thanh Thanh lau nhà ăn và phòng bếp trong đêm tân hôn. Đợi đến khi cô xác định hai nơi này không còn chỗ để mẹ chồng soi mói nữa cô mới đến phòng khách hỏi mẹ chồng muốn ăn gì, lúc này mới phát hiện Lâm Lan Anh đã trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng khách một người cũng không có, ngay cả bà Từ cũng về phòng của mình.

Đồng hồ báo thức chỉ một giờ sáng. Đã muộn thế này, bọn họ đương nhiên đều ngủ!

Cô thật là khờ! Vùi đầu đau khổ lau sàn, cũng quên đã muốn muộn thế này... Với gia đình phú quý này, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi. Ngạn Lương say nằm trong tân phòng, những người khác cũng đã đi ngủ, giờ này chỉ còn cô dâu mới là cô sững sờ ở phòng khách không biết làm sao.

Cô nên lấy đối mặt với cuộc sống trong tương lai như nào? Biết rõ mẹ chồng nhất định sẽ không cho cô sống yên ổn, nhưng vì sống chung với Ngạn Lương, dạng tra tấn gì cô cũng sẽ cắn răng chịu đựng.

Chỉ cần Ngạn Lương yêu cô, cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất toàn thế giới.

*****

Sáng sớm hôm sau, khi bà Từ ngủ dậy phát hiện Dương Thanh Thanh ngủ gục trên sofa không về tân phòng.

Bà chạy nhanh đến đánh thức Dương Thanh Thanh, muốn cô vào phòng ngủ tiếp một chút.

Sau khi Dương Thanh Thanh tỉnh cũng không chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ. Cô quyết định nên phấn đấu cho hạnh phúc của mình và Lâm Ngạn Lương, chiến đấu cho địa vị ở Lâm gia.

“Bác Từ, phu nhân bình thường hay ăn gì vào buổi sáng?” Cô tính hầu hạ thoả đáng mẹ chồng để bà ta tìm không ra chỗ có thể nói cô.

“Phu nhân bình thường không ăn sáng bởi vì bà ấy thường thường thức đêm chơi mạt chược, trở về liền ngủ luôn tới hai ba giờ chiều mới có thể rời giường”

“Nếu bà ấy không chơi mạt chược thì sao?” Không có khả năng mỗi ngày đều chơi mạt chược!

“Nếu không chơi mạt chược phu nhân sẽ đi dạo phố, ăn cơm với các phu nhân khác. Bà ấy luôn có những hoạt động xuyên suốt”

“Vậy sao hôm qua bà ấy vẫn ở nhà?” Dương Thanh Thanh lầm bầm lầu bầu .

“Có thể là bởi vì biết thiếu phu nhân sắp tới” Bà Từ đoán .

Dương Thanh Thanh cũng không muốn tự nâng giá trị con người. Mẹ chồng nhất định là bởi vì cả nhà đều tham gia tiệc cưới, chỉ chừa một mình bà ở nhà mới bạo phát cơn giận lớn như vậy.

“Dù sao phu nhân cũng không ăn sáng, buổi sáng bình thường cũng không ăn sáng như những người khác” Bà Từ tự mình đến siêu thị mua bánh bao, tùy tiện uống chút sữa hoặc bột yến mạch là xong bữa.

“Lão gia và thiếu gia cũng không ăn sao?” Tại sao mọi người nhà này đều không coi trọng bữa sáng như vậy chứ?

Bọn cô đều phải ăn qua loa chút gì đó mới có sức làm việc đó! Động lực cả ngày dựa hết vào bữa sáng phong phú nha!

“Lão gia đều ăn ở bên ngoài, mà thiếu gia rất ít ở nhà, cho nên...”

Bà Từ cũng không biết Lâm Ngạn Lương ăn sáng hay không. Hiện tại bọn họ về Lâm gia, bà sau này có thể phải dậy sớm một chút để chuẩn bị.

Dương Thanh Thanh lại hỏi một chút tập tính cuộc sống của Lâm Quốc Khánh và Lâm Lan Anh, tiêu điểm vấn đề là quan hệ vợ chồng bọn họ.

“Bác Từ, cháu thấy lão gia và phu nhân có chỗ không tốt, là chuyện gì xảy ra vậy?” Cô giống như bạch tuộc vẫn muốn biết nhiều chuyện của Lâm gia hơn.

“Chuyện này…” Bà Từ nói quanh co.

“Nói đi bác! Cháu muốn biết” Cô thật sự muốn biết về bọn họ. Trước kia cũng nghe Ngạn Lương đề cập qua, nhưng anh cũng không nói thật sự rõ ràng.

“Chuyện này cháu nên hỏi thiếu gia! Bác cũng không dám lắm lời, miễn bị phu nhân mắng” Người hầu không thể lắm lời như vậy, bà vẫn muốn giữ lại chút tiền lương và công việc này! Tuy rằng chuyện Lâm gia kén rể cũng không là bí mật lớn gì, nhưng là loại chuyện này vẫn nên để tự bên đương sự nói thì thỏa đáng hơn.

Bà Từ nói xong bỏ chạy đi ra ngoài. Thiếu phu nhân nếu còn hỏi tiếp bà nếu không cẩn thận lộ ra cái gì, phu nhân biết nhất định sẽ trách.

Aizz! Dương Thanh Thanh xoa xoa bả vai đau nhức. Ngủ trên sofa một đêm, rất mệt nhọc.

Cô về tân phòng lầu hai, Lâm Ngạn Lương vẫn ngủ say cũng không phát hiện cô một đêm không trở lại bên người anh.

Nhìn vẻ mặt khi ngủ của anh, Dương Thanh Thanh ngồi bên cạnh anh, vuốt ve khuôn mặt anh.

Đây là chồng cô! Chưa từng nghĩ tới mình sẽ nhanh lập gia đình như vậy... Có lẽ chính là duyên phận trời xanh ban cho!

Sáng sớm, biệt thự Lâm gia yên tĩnh không tiếng động. Mãi cho đến tám giờ hơn Lâm Quốc Khánh mới ra khỏi phòng ngủ.

Dương Thanh Thanh vừa nghe được tiếng động từ bên ngoài đã chạy nhanh ra ngoài.

“Ba, ba muốn đi ra ngoài sao?” Ông mặc đồ thể thao bộ dáng như muốn ra ngoài chạy bộ.

“Ừ” Lâm Quốc Khánh bình thường đều ra ngoài vào thời gian này. “Ra ngoài vận động thư giãn xương cốt già nua thôi”

“Mẹ còn chưa dậy sao?” Cô chỉ chỉ trên lầu.

“Bà ấy chưa ngủ đến mười một giờ sẽ không dậy”

“Oh!” Dương Thanh Thanh nhìn bộ dáng Lâm Quốc Khánh cũng không muốn nói chuyện nhiều với cô vì thế sợ hãi lùi sang một bên.

Lâm Quốc Khánh đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại.

“Thanh Thanh” Ông muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì thế ba?”

“Ba nghĩ, Lan Anh có thể sẽ không đối xử tốt với con, chính con… Phải cẩn thận một chút” Lâm Quốc Khánh khuyên nhủ. Ông rất hiểu biết vợ mình, nếu bà ta không thích một người, bà ta sẽ nghĩ mọi biện pháp ép buộc người kia.

“Con biết. Ba không cần lo lắng cho con” Dương Thanh Thanh đã có chuẩn bị nhẫn nhục chịu đựng. Cô nhất định sẽ kiên trì, nhất định phải làm cho mẹ chồng hiểu cô.

“Bà ấy có yêu cầu quá phận thì đừng để ý tới. Con là vợ Ngạn Lương cưới về nhà, không phải chúng ta mời đến làm người hầu” Lâm Quốc Khánh đương nhiên biết cô hôm qua làm việc cả đêm ở phòng bếp, nhưng ngại vì Lâm Lan Anh hung hãn, ông không dám nói thêm cái gì. Con trai say ngã vào tân phòng, đương nhiên không thấy được người âu yếm của mình bị bắt đi lau sàn!

Aizz! Khi nào thì ông mới có thể tỉnh lại một chút? Vẫn trầm luân giữa cơn lốc xoáy không có tôn nghiêm như vậy, chỉ có thể mê muội chém giết các loại quân cờ...

“Ba đi ra ngoài tìm bạn chơi cờ, giữa trưa sẽ không về ăn cơm” Ông dặn lại liền ra ngoài.

Dương Thanh Thanh trở lại tân phòng muốn gọi Lâm Ngạn Lương dậy.

Lâm Ngạn Lương đã tỉnh một lúc lâu nhưng đau đầu khiến anh không có sức xuống giường.

“Thanh Thanh, cho anh xin cốc nước” Anh nhìn thấy vợ tiến vào, xoay người lại, lại dẫn đến từng cơn đau đầu liên tiếp .

“Anh đã tỉnh!” Dương Thanh Thanh lập tức rót cốc nước ấm, thuận tiện cũng bưng canh tỉnh rượu bà Từ nấu.

“Đau đầu sao?” Cô đau lòng ấn huyệt thái dương của anh.

Được cô mát xa như vậy, Lâm Ngạn Lương cảm thấy thoải mái rất nhiều. “Hôm nay hãy thu dọn hành lý đi! Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật” Không để ý đầu còn đau, anh xoay người đè Dương Thanh Thanh xuống.

“Đừng như vậy ! Anh không phải không thoải mái sao?”

“Không hôn em anh sẽ lại càng không thoải mái” Không biết tại sao, anh chỉ muốn hôn cô, nghiện cô giống như thuốc phiện.

“Sẽ bị mẹ nghe được!” Cửa phòng cũng chưa đóng mà! Chẳng may mẹ bị đánh thức bởi tiếng động của bọn họ vậy bảo cô gặp người khác thế nào đây?

“Mẹ sẽ không dậy sớm như vậy” Tay Lâm Ngạn Lương đã trượt vào trong áo Dương Thanh Thanh. Đầu anh còn có chút đau đớn, nhưng vừa chạm vào da thịt cô, tựa như có được tiên dược khiến anh quên đi cơn đau.

Dương Thanh Thanh tuy rằng không hề kháng cự chuyện “yêu thương” với anh, nhưng là hiện tại đang ở biệt thự Lâm gia xa lạ, nó không hề giống với khu nhà của anh.

Hơn nữa cửa phòng còn mở lớn, cô làm sao có thể có tâm tình cái chứ!

Dương Thanh Thanh vươn tay ngăn tay Lâm Ngạn Lương đang thăm dò xuống phía dưới. “Đừng! Bác Từ có thể nghe được…”

“Vậy thì thế nào? Bà ấy còn vui mừng cho anh ấy chứ! Chúng ta mới sáng sớm đã ân ái như vậy, nhất định sẽ sinh em bé rất nhanh!”

Anh không để ý đến sự chống cự của cô, tiếp tục liếm hôn cổ trơn bóng của cô, đùa dai lưu lại dấu hôn lên da thịt cô, dùng sức biểu thị công khai chủ quyền của anh với cô.

Dương Thanh Thanh bị anh cắn đến phát đau, muốn thoát khỏi sự áp chế của anh, lại đánh không lại thể trọng lớn của Lâm Ngạn Lương.

“Đừng…” Cô đành phải nói tỏ vẻ mình không muốn.

“Đừng lo lắng. Chúng ta trước kia vẫn “làm” không phải vẫn tốt sao?” Anh cũng không muốn vì về nhà ở lại không thể “yêu” vợ của mình được.

“Đó là bởi vì... Nơi đó không có người khác ở!”

Dương Thanh Thanh đương nhiên không phải không muốn hoan ái với anh, nhưng bởi vì hiện tại trong nhà còn có những người khác, hơn nữa mẹ chồng không thích cô như vậy, triền miên với anh sẽ làm cho cô cảm thấy là lạ.

Lâm Ngạn Lương đột nhiên dừng động tác xâm lược, “Em không thích ở cùng bọn họ! Vì sao lúc trước phải đồng ý mẹ anh?”

“Em không phải không muốn ở cùng bọn họ…” Tư vị bị hiểu lầm thật sự rất khổ sở, nhất là người mình yêu.

“Vậy là vì sao?” Lâm Ngạn Lương có chút khó có thể lý giải tâm tư phức tạp khúc chiết của phụ nữ. “Anh muốn em... Đừng từ chối anh, anh cũng không cho phép em từ chối anh!”

Anh muốn cô, nguyên nhân gì cũng ngăn không được anh “yêu” cô!

Tay anh lại xâm nhập vào “u huyệt” khát vọng đã lâu lần nữa, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tốt, anh đột nhiên thâm nhập như vậy làm cho cô có chút khó chịu.

“Vậy… Anh ít nhất phải đóng cửa lại chứ!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Thanh Thanh đỏ lên, Lâm Ngạn Lương đè trên người cô đã kéo áo cô đến gáy, anh cũng đã cởi áo lót lộ ra nụ hoa bắt đầu đứng thẳng của cô.

“Không được, anh đã chờ không kịp...”

Lâm Ngạn Lương bị cặp nhũ hoa sáng bóng của cô hấp dẫn, ngón tay dưới thân ra vào càng nhanh, Dương Thanh Thanh bị anh kích thích cũng vặn vẹo càng lúc càng nhiều.

“Em nhìn em kìa... Đã chảy ra nhiều như vậy...” Lâm Ngạn Lương vươn đầu ngón tay, bày ra thành quả chính mình khiêu khích.

Dương Thanh Thanh nhìn mình dễ dàng đã bị anh dẫn dắt ra nhiều ái dịch như vậy, ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô đẩy anh ra một chút, vẫn hy vọng anh đóng cửa, như vậy cô mới không phải lo lắng động tác hoan ái không biết xấu hổ của bọn họ sẽ bị những người khác thấy được.

Lâm Ngạn Lương lại quản không được nhiều như vậy, hiện tại bảo anh rời khỏi thân thể của cô còn thống khổ hơn bảo anh đi tìm cái chết.

Anh nhanh chóng cởi áo ngủ đêm qua cô thay cho mình, cởi quần xịt, lấy dục vọng cố gắng gượng ma sát hoa huyệt của cô.

“Ưm... U... Ngạn Lương...” Cửa còn chưa đóng mà! Anh làm sao có thể lấy “cái kia” ra chứ, anh còn đùa cô như vậy... Dưới những đòn liên tiếp công kích của anh, cô chỉ có thể lấy từng đợt rên rỉ đáp lại.

“Đợi một lát nữa, Thanh Thanh bảo bối... Anh sẽ nhanh chóng vào được”

Lâm Ngạn Lương còn muốn làm cho Dương Thanh Thanh chờ đợi thêm một chút, dùng sức nhéo “đồi núi” gồ ghề, dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve da thịt anh yêu thích không buông tay, hôn trái đào đỏ bừng kia.

Hạ thân anh cũng đang ma sát cô, nhưng vẫn chần chờ bên ngoài, cũng không thẳng tiến thỏa mãn cô.

Dương Thanh Thanh bị anh cố ý đùa chỉ có thể ưm a rên rỉ, khát vọng anh mau thỏa mãn sự hư không dưới thân. Lúc này vấn đề gì mà cửa không đóng, sợ bị người khác nhìn lén, cô một chút cũng không nhớ nổi.

Chỉ cần... Chỉ cần anh có thể tiến vào thân thể cô... Dương Thanh Thanh không kiên nhẫn vặn vẹo, anh vẫn còn tiếp tục bướng bỉnh trêu đùa.

“Ngạn Lương...” Dương Thanh Thanh làm nũng, hy vọng anh mau chóng tiến vào.

“Em cũng nhịn không được à!” Lâm Ngạn Lương nhìn biểu tình quyến rũ của vợ dưới thân, bản thân cũng đã nhẫn đến cực hạn.

Cuối cùng, anh nâng lấy dục vọng của mình, xung trận đẩy vào trong cơ thể Dương Thanh Thanh, loại kích động hợp lại làm một này khiến hai người không tự chủ được thở hổn hển một hơi.

Anh ra sức tiến lên, Dương Thanh Thanh cũng nâng bờ mông của mình phối hợp với sự hung mãnh của anh.

Lâm Ngạn Lương phát ra tiếng rên nhẹ thỏa mãn, dần dần tăng nhanh tốc độ...

Tiếng thân thể chạm vào nhau và tiếng rên rỉ của bọn họ đã nhắn dùm hai người yêu nhau, kích động là căn cứ xác minh tình yêu.

Lâm Ngạn Lương ra sức ra vào trong cơ thể cô, lần sau ra sức hơn lần trước, tiểu huyệt non nớt của Dương Thanh Thanh mơ hồ có chút đau đớn.

“Anh… Đừng dùng sức như vậy!” Cô yếu ớt yêu cầu anh dịu dàng một chút.

“Phù… Em... Chịu không nổi!」

Cảm giác chật hẹp trong cơ thể cô bức bách Lâm Ngạn Lương nỗ lực đẩy vào. Anh thật sự rất yêu thân thể làm anh điên cuồng kia!

Dương Thanh Thanh lại bị anh trêu đùa đến suýt ngất, nghẹn ngào kêu: “Từ bỏ... Em từ bỏ…”

Nhưng Lâm Ngạn Lương đang thoải mái hưởng thụ thân thể tuyệt vời của cô, mặc kệ cô có không được hay không. Anh còn chưa đạt cao trào đâu!

Anh ra sức đẩy vào, ra vào, ma sát hạ thể của cô, Dương Thanh Thanh lại không chịu nổi kích tình anh mang đến ngất đi một lần nữa.

Lâm Ngạn Lương nhìn cô gái bé bỏng dưới thân lại ngất đi, gia tăng lực đạo tiến lên, trút ra ái dịch nóng bỏng trong cơ thể cô.

Vuốt khuôn mặt đầy mồ hôi của cô, anh hôn trán cô, “Ngại quá đi! Khiến em mệt mỏi rồi!” Sau đó mới ôm cô ngủ.

Cơn đau đầu sáng sớm đã không hề tra tấn anh. Đều là bởi vì hoan ái với cô rất kịch liệt, rất thư thái.

Lâm Ngạn Lương đột nhiên nhớ tới, địa điểm hưởng tuần trăng mật còn chưa lương lượng với vợ yêu, mà cô cũng đã bị anh “yêu” đến hôn mê.

Aizz, anh yêu cầu cô quá nhiệt tình, trong hành trình hưởng tuần trăng mật nhất định phải bồi thường cô mới được.

Nhìn cô vợ mới cưới của mình, Lâm Ngạn Lương thỏa mãn rơi vào mộng đẹp một lần nữa.