Sau khi Dương Thanh Thanh về nhà, trái tim còn rung động vì chuyện hôm nay.
Thật sự là lạ lùng, trong lòng cô đang nghĩ đến Lâm Ngạn Lương anh lập tức xuất hiện trước mặt cô, giống như đáp lại sự tưởng niệm của cô.
Mang theo chút nhu tình bá đạo, Lâm Ngạn Lương giúp cô mát xa chân thoạt nhìn rất vô hại. Nhưng cô biết, thật ra Lâm Ngạn Lương là người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Cô sợ vẻ mặt anh động một tí là nhíu chặt, cũng sợ hãi khi anh chăm chú nhìn hai mắt cô. Sợ hãi nhất là cô quản không được trái tim mình, cuối cùng lại mềm lại dưới sự dịu dàng của anh.
Cuộn mình trên giường lớn, trong đầu, trong lòng cô đều là hôm nay bất ngờ gặp Lâm Ngạn Lương, tay tìm kiếm danh thiếp của anh, hoàn toàn giống biểu tình đang yêu.
Không bao lâu sau, cô đột nhiên tỉnh táo lại, bởi vì cô nghĩ đến người phụ nữ quấn lấy người anh kia.
Ném danh thiếp trong tay xuống, Dương Thanh Thanh xoa đầu choáng váng của mình. Đi ngủ sớm một chút đi! Giấc mơ như vậy cũng nghĩ tới, cuộc sống vẫn phải qua. Ngày mai cô vẫn phải đi làm. Bất kể lúc này cô nghĩ đến Lâm Ngạn Lương, nghĩ đến thống khổ, anh sẽ không biết.
Nhìn thoáng qua danh thiếp bị ném xuống dưới sàn, Dương Thanh Thanh cuối cùng vẫn đứng dậy nhặt nó lên, bỏ vào hộp đựng vật dụng của mình. Giống như là để anh vào trong lòng...
Không, không thể nghĩ tới anh. Vô dụng.
Hai người chênh lệch lớn như vậy, cô căn bản một chút cơ hội cũng không có. Hơn nữa Lâm Ngạn Lương thật ra không có biểu hiện gì đặc biệt với cô! Chỉ là mát xa chân cho cô mà thôi. Anh căn bản không để cô vào mắt!
Ngủ đi! Đừng suy nghĩ miên man...
*****
Dương Thanh Thanh một lần nữa muốn mình đừng suy nghĩ miên man nữa, làm người ta kinh ngạc là, cô ngày hôm sau lại gặp Lâm Ngạn Lương, anh an vị ở trong phòng bệnh ba cô.
“Anh làm sao có thể ở trong này?” Dương Thanh Thanh thật vất vả mới cố lấy dũng khí nói chuyện. Bởi vì Lâm Ngạn Lương đang nhìn chăm chú cô, giống báo đen đang nhìn bữa tối của mình.
“Tôi nhớ rõ cha em ở phòng bệnh này, cho nên cứ tới đây thử thời vận”
Nếu trong lòng nhớ cô, Lâm Ngạn Lương cũng không muốn che giấu. Dù sao đối với phụ nữ, anh luôn luôn nắm giữ chín đến mười phần.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Dương Thanh Thanh quan sát cha trong chốc lát, phát hiện ông không có tinh thần tựa vào giường, ánh mắt hư không chăm chú nhìn phương xa.
“Cả tối qua tôi đều nghĩ đến em” Lời yêu thương dịu dàng này là vũ khí lấy lòng phụ nữ tốt nhất.
Dương Thanh Thanh trừng lớn mắt. Nào có ai nói như vậy?
Bọn họ chẳng qua là mới gặp qua vài lần mà thôi!
“Đi ăn tối với tôi. Tôi đói bụng” Lâm Ngạn Lương tới gần Dương Thanh Thanh, ngón tay chạm lên tóc dài mềm mại của cô.
Tay anh vuốt vuốt tóc cô làm cho Dương Thanh Thanh cảm thấy mình giống như một con mèo nhỏ dịu dàng.
“Tôi…” Cô nhớ tới mình vốn là muốn gọi Ngô Y Thuần đi ăn.
“Đi thôi! Em đã từ chối tôi rất nhiều lần, lần này phải ngoan ngoãn nghe tôi. Được chứ?” Lâm Ngạn Lương không thèm phân trần dắt tay cô đi ra ngoài.
Dương Thanh Thanh ỡm ờ bị Lâm Ngạn Lương kéo đi.
Tim cô đập như nổi trống, nhìn tay nhỏ bé mảnh khảnh của mình bị bàn tay lớn của anh nắm giữ, đột nhiên một cảm giác hạnh phúc lan tỏa. Hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này...
Cho dù còn không rõ ràng anh rốt cuộc có mục đích gì với mình, nhưng trong lòng cô rất hy vọng mình có thể đứng tại thời điểm lệch khỏi quỹ đạo này, muốn anh vĩnh viễn nắm tay cô.
Sau khi lên xe, Lâm Ngạn Lương nhìn Dương Thanh Thanh đã lâm vào trầm tư, “Em suy nghĩ cái gì?” Tay anh lần này đặt trên đùi khép chặt của cô.
Dương Thanh Thanh ngượng ngùng chụp lấy bàn tay gây rối của anh.
“Không nghĩ gì”
Anh đều đối đãi với phụ nữ như vậy sao?
“Chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên. Món ăn của nhà hàng đó thật sự rất tuyệt” Anh đã sớm quyết định xong tiết mục buổi tối.
Mặc kệ Dương Thanh Thanh có đồng ý hay không, anh đều đã vô lại kéo cô đi tiếp.
Tuy rằng anh tin tưởng vào mị lực của mình hẳn là sẽ không bi ai tới sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, nhưng dựa vào kinh nghiệm bị cô từ chối nhiều lần, vì thế anh quyết định hôm nay phải làm một bá vương.
Một kế hoạch săn “diễm” do anh tỉ mỉ chủ đạo cứ như vậy được triển khai.
*****
Sau khi ăn được một chút, Dương Thanh Thanh không ngừng cảm nhận được cái nhìn chăm chú nóng bỏng của Lâm Ngạn Lương, nét ửng hồng trên mặt vẫn không biến mất.
“Đừng nhìn tôi như vậy!” Khi Dương Thanh Thanh bắt được ánh mắt tà ác của Lâm Ngạn Lương lần thứ một trăm lẻ một, nhỏ giọng kháng nghị.
Như vậy thật sự làm cô rất không được tự nhiên! Nào có ai ép buộc người ta tới ăn cơm với mình, lại cái gì cũng không ăn mà nhìn chằm chằm cô chứ?
“Nhìn bộ dáng em ăn, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc” Lâm Ngạn Lương thật tâm cảm thấy một luồng hạnh phúc len lỏi khắp ngõ ngách. Nhìn bộ dáng cô ăn cơm là có thể làm anh rất thỏa mãn.
Nếu tối hôm nay có thể ôm cô, anh sẽ càng hạnh phúc hơn... Nghĩ đến đây, ánh mắt anh không tự giác nóng bỏng hơn.
Cảm giác được ánh mắt lửa nóng của Lâm Ngạn Lương đánh úp lại về phía mình, Dương Thanh Thanh e lệ cúi đầu càng ngày càng thấp. Ăn cơm như này có phải rất khổ không?! Sớm biết anh sẽ nhìn chằm chằm cô như vậy, cô sẽ không đến đây với anh.
“Đừng nhìn tôi như vậy!” Cô thật sự chịu không nổi.
“Được, được, được, tôi chuyên tâm ăn cơm là được” Lâm Ngạn Lương nhìn Dương Thanh Thanh, biết nếu như mình thật sự chọc giận cô, cô có thể lại muốn từ chối anh.
“Chúng ta chờ một chút rồi lên núi xem cảnh đêm” Anh đã sớm sắp xếp tốt cạm bẫy từng bước một, muốn dụ dỗ Dương Thanh Thanh tự nhảy vào.
“Nhưng...... Tôi phải về bệnh viện” Tuy rằng cha vẫn nhận không ra cô, nhưng cô làm con gái phải đến phòng bệnh chăm sóc ông.
“Tôi đã mời một y tá đến chăm sóc cả ngày, chuyện bác trai em không cần phải lo lắng” Lâm Ngạn Lương sớm biết rằng cô sẽ lo cho cha, đã nhanh an bài tốt mọi chuyện.
“Anh vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?” Bọn họ có thể nói là không thân chẳng quen! Cho dù anh thật sự muốn theo đuổi cô, cũng không cần làm nhiều chuyện giúp cô như vậy!
“Bộ dáng em lo lắng cho cha làm tôi rất đau lòng” Tuổi còn trẻ mà phải nếm nhiều khổ sở như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
“Cám ơn anh” Biết mình từ chối thế nào cũng không được, Dương Thanh Thanh cười nói lời cám ơn anh.
“Đừng cám ơn tôi” Nếu cô biết khát vọng tà ác của anh, có thể sẽ không khách khí như vậy!
“Tôi là có mục đích” Anh đương nhiên không phải không công lãng phí nhiều tiền tài và thời gian ở trên người cô như vậy, mà người trước mắt chính là phần thưởng.
“Tôi…” Dương Thanh Thanh nhìn mắt anh, đột nhiên hiểu được mục đích của anh, hoảng hốt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Tôi thích em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, vẫn quên không được em” Anh nói thật tình. Bởi vì có hứng thú với cô, mới có thể nguyện ý dùng nhiều tâm tư trên người cô như vậy.
“Tôi biết em cũng có tình cảm với tôi”
Lâm Ngạn Lương từng bước khiến cô lọt vào bẫy của mình, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm cô, một khắc cũng không bỏ qua.
“Làm người phụ nữ của tôi, được không?” Đôi mắt chân thành của Lâm Ngạn Lương làm cho Dương Thanh Thanh nhất thời sa vào trong đó, không thể tự kềm chế.
“Tôi... Không thể”
Dương Thanh Thanh rốt cuộc vẫn là không thể bỏ qua cho lòng tự tôn không thừa ra bao nhiêu của mình.
“Tôi chỉ biết em sẽ nói như vậy” Lâm Ngạn Lương cúi đầu nguyền rủa một tiếng. “Là tôi không tốt sao?”
Anh không thể tin mình lại có thể bị cô từ chối!
“Tôi... Không quen chơi trò chơi như vậy. Anh cũng không phải thật tình, anh chính là nhất thời cao hứng mới muốn theo đuổi tôi, đúng hay không?”
Cô còn chưa đến hai mươi tuổi! Kiến thức cuộc sống không đủ phong phú, làm sao có thể có khả năng chơi trò chơi như vậy?
“Tôi là nghiêm túc” Nói thẳng ra sự thật.
Dương Thanh Thanh đáp lại là lắc đầu.
Tuy rằng cô cũng thích anh, thích đến trái tim quặn đau, nhưng thân phận chênh lệch không phải thích có thể vượt qua!
Lâm Ngạn Lương nhìn cô, không hề nói thêm cái gì.
Cơm nước xong, Lâm Ngạn Lương vẫn nắm tay cô như trước, nắm chặt làm cho Dương Thanh Thanh cảm thấy bọn họ về sau sẽ không gặp lại.
Sau khi lên xe, Dương Thanh Thanh nói, “Phiền anh đưa tôi về bệnh viện!” Cô không dám ngẩng đầu mặt anh nữa. “Cám ơn anh đêm nay chiêu đãi”
Lâm Ngạn Lương từ nãy đến giờ không nói gì, sau khi nghe được Dương Thanh Thanh nói đột nhiên kéo cô tới trước ngực, cúi đầu hôn sâu thâm tình.
“Ưm...” Hai tay Dương Thanh Thanh tuy rằng chống trước ngực, lại đánh không lại của khí lực Lâm Ngạn Lương.
Vừa hôn xong, Lâm Ngạn Lương nhìn chằm chằm môi đỏ thắm bị mình hôn sưng lên.
“Hãy đồng ý đề nghị vừa nãy của anh” Anh giống như thỉnh cầu, lời này cũng như một câu hỏi.
“Không được...”
“Vì sao?” Lâm Ngạn Lương thật không biết mình rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến cô gật đầu. Chẳng lẽ anh theo đuổi không đủ? Thủ đoạn không đủ? Trước kia phụ nữ cũng không khiến anh lo lắng như vậy!
Dương Thanh Thanh không nói gì nhìn anh.
Nụ hôn cuồng nhiệt vừa nãy chính là nụ hôn đầu tiên của cô!
Nụ hôn đầu tiên cho Lâm Ngạn Lương, cô cũng không có nửa câu oán hận.
Chính là lời đề nghị của anh, cô thật sự không thể đồng ý. Thiếu nụ hôn đầu tiên, cô còn có thể sống tốt được rất bình tĩnh. Nhưng là thiếu một trái tim, cô có thể sẽ sống không nổi.
Nếu thật sự theo anh, sẽ không có kết quả tốt. Trong lòng cô hiểu được điểm này.
“Bởi vì người phụ nữ hôm qua sao?” Lâm Ngạn Lương nhớ tới Mã Yến Yến quấn bên người anh ngày hôm qua. “Anh không có gì với cô ta, anh về sau cũng sẽ không gặp lại cô ta”
Anh nghĩ rằng cô ăn dấm chua với cô ta. Hừ! Phụ nữ chính là nhỏ mọn, cái gì cũng thích so đo.
Bây giờ anh nói lời cam đoan, cũng chưa từng nói quá với những người phụ nữ khác đầu! Tại sao Dương Thanh Thanh ép anh làm nhiều chuyện trước kia không làm như vậy? Nhưng vì có được cô, anh cũng cảm thấy vui sướng. Thậm chí cho dù muốn anh về sau không tìm những người phụ nữ khác, anh đều nguyện ý.
Bởi vì hiện tại trái tim anh đã tràn đầy tất cả đều là hình bóng của Dương Thanh Thanh!
“Đang nói chuyện với em đó!” Sự trầm mặc không nói của cô làm cho Lâm Ngạn Lương lần đầu biết thế nào là chờ đợi.
“Tôi sợ hãi anh về sau sẽ không nghĩ như vậy”
Nếu sự nhiệt tình của anh tới dễ dàng như vậy, có phải cũng sẽ biến mất thật sự rất nhanh hay không?
Nếu cô giao phó ra sự chân tình của mình, lại bị anh vứt bỏ, cô nhất định sẽ điên cuồng. Cô là người rất cố chấp về tình cảm, loại tình yêu như trò chơi này, cô chơi một lần sẽ tan xương nát thịt.
Lâm Ngạn Lương khẽ vuốt tay Dương Thanh Thanh để trước ngực mình, tựa như vuốt ve con mèo nhỏ. Cánh tay vẫn chạm đến ngón tay, một chút lại một chút vỗ về chơi đùa.
Loại cảm giác thân mật này làm cho Dương Thanh Thanh cảm thấy cho dù hiện tại lập tức chết đi, cũng là đáng giá.
“Anh sẽ không” Bản thân Lâm Ngạn Lương cũng sa vào cho trong đó. “Có lẽ em không tin nhất kiến chung tình, nhưng sau khi anh nhìn thấy em, trong lòng cũng không thể không đồng ý loại chuyện này”
Anh đẩy Dương Thanh Thanh tựa vào ghế ngồi, bản thân lập tức cúi người tới gần cô, ngón tay cuốn lấy sợi tóc dài trượt xuống vai cô, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi cô.
“Tin anh. Được chứ?” Hôn xong mi cô, anh lại tiến công tới tai cô. Xúc cảm non mềm làm cho anh yêu thích không buông tay.
Dương Thanh Thanh rất muốn cứ như vậy tựa trong lòng anh, vĩnh viễn không cần thanh tỉnh.
Anh ồ ồ thở dốc làm lỗ tai cô rất ngứa, cô không tự giác bật cười.
“Rất ngứa...... Anh đừng thổi khí nữa!” Dương Thanh Thanh cười ra tiếng. Cô vẫn đều sợ ngứa như vậy sao? Tại sao trước kia cô cũng không biết chứ?
“Vậy em phải đồng ý, ít nhất cho anh một cơ hội” Anh biết Dương Thanh Thanh nhất định sẽ đồng ý.
“Vâng!” Dương Thanh Thanh quả nhiên rơi vào lưới tình anh giăng ra, cả người hư nhuyễn, không thể động đậy.
“Anh đồng ý đưa em về bệnh viện ngay bây giờ, nhưng em cũng phải đồng ý từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều phải hẹn hò với anh” Lâm Ngạn Lương tiếp tục thổi khí bên tai.
Nếu về sau chiêu này lần nào cũng đúng, vậy anh đã tìm được vũ khí bí mật hạng nhất chế phục cô rồi.
“Được... Anh đừng náo loạn! Thật sự rất ngứa mà!” Dương Thanh Thanh không thuận theo đấm vai anh.
Lâm Ngạn Lương lần này biết anh thật sự tìm được nhược điểm của cô.
“Còn nữa, em đừng miên man suy nghĩ chuyện sau này, sau này anh vẫn sẽ đối tốt với em như vậy” Anh lại nói ra lời cam đoan, anh cũng kinh ngạc trong lòng.
Nói ra lời hứa hẹn thì ra cũng không phải khó khăn như vậy! Tại sao trước kia loại lời nói này anh không nói ra khỏi miệng được, hiện tại lại nói với Dương Thanh Thanh dễ dàng như thế?
Xem ra anh thật sự hãm sâu rồi. Với Dương Thanh Thanh, anh hạ quyết tâm phải ôm về nhà. Cho dù muốn anh bỏ những mỹ nữ khác anh cũng nguyện ý.
“Đi thôi! Em muốn về” Dương Thanh Thanh cũng không nói thêm nữa. Chuyện sau này để sau này tính đi!
*****
Trở lại bệnh viện, Lâm Ngạn Lương muốn đi cùng Dương Thanh Thanh vào trong lại bị cô khéo léo từ chối.
“Anh đi về trước đi! Để em suy nghĩ một chút” Dương Thanh Thanh nhìn anh hơi mệt mỏi, mơ hồ có chút đau lòng. Anh vì cô mới mệt như vậy sao?
“Em không có cơ hội suy nghĩ, vừa nãy em đã đồng ý nha!”
Bản lĩnh chơi xấu của Lâm Ngạn Lương là giỏi nhất. Sự bá đạo thi triển trên người phụ nữ của mình sẽ không sửa.
“Anh mau về nghỉ ngơi đi! Nhìn anh mệt mỏi quá rồi kìa!”
“Anh biết em vẫn quan tâm anh mà” Lâm Ngạn Lương kéo cô đến, hôn má cô. “Ngủ ngon”.
Dương Thanh Thanh vốn đang muốn tách ra, thấy anh chỉ hôn hai má, trong lòng ngược lại có một chút thất vọng nho nhỏ. Cô vỗn nghĩ rằng anh sẽ hôn môi cô một lần nữa…
Ý thức được ý tưởng phóng đãng của mình, hai má Dương Thanh Thanh thêm một áng mây hồng.
May mà trong xe tối đen, anh chắc nhìn không thấy mặt đỏ ửng của cô.
“Ngủ ngon” Dương Thanh Thanh muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe còn khóa! Cô xoay người muốn bảo anh mở cửa. Lâm Ngạn Lương lại chạm vào môi trên của cô, tinh chuẩn phủ lên đôi môi non mềm. Nụ hôn này triền miên ngọt ngào, Dương Thanh Thanh cảm thấy mình sắp vì thiếu dưỡng mà chết đi.
“Em nghĩ rằng anh sẽ khinh địch bỏ qua cho em như vậy sao?” Lâm Ngạn Lương xấu xa cười. Nụ hôn chúc ngủ ngon phải như này mới đúng, vừa rồi hôn hai má chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Hai người lưu luyến không rời kết thúc lần hẹn hò đầu tiên.
Dương Thanh Thanh ngây ngô cười vẫy tay nói tạm biệt anh. Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, tâm tình giống như bay lên thiên đàng.
Có lẽ làm người phụ nữ của anh, thật sự sẽ vô cùng hạnh phúc...
*****
Trở lại phòng bệnh của cha, Dương Thanh Thanh quả nhiên thấy Lâm Ngạn Lương mời y tá đến giúp cô. Hỏi qua tình hình của cha hôm nay, Dương Thanh Thanh yên tâm mà chuẩn bị thu dọn các thủ ngủ một giấc.
Cả ngày chăm sóc cha, ban ngày còn phải đi làm, trong lòng còn bị tưởng niệm dày vò, làm cho cô cảm giác mình giống như ngọn nến. Mà cảm giác mệt mỏi tích lũy đã lâu đột nhiên xuất hiện toàn bộ. Cô là nên nghỉ ngơi một chút.
Khi Dương Thanh Thanh chuẩn bị rời đi, lại nhìn đến Ngô Y Thuần cười gian đi tới bên cạnh mình.
A! Cô quên cần phải nói một tiếng với Ngô Y Thuần. Cô cứ như vậy bị Lâm Ngạn Lương kéo đi, cũng đã quên mình là muốn đến bệnh viện đi ăn bữa tối với Ngô Y Thuần.
“Thanh Thanh, cậu rất rạng rỡ!” Ngô Y Thuần chế nhạo. Thật ra cô cũng mừng cho Thanh Thanh, cô rốt cục cũng có bạn trai. Hơn nữa bọn họ còn thân mật trước cửa bệnh viện!
Dương Thanh Thanh đỏ mặt, không biết nên giải thích như thế nào. Cô và Lâm Ngạn Lương gặp mặt đều bị thấy được sao?
Tuy rằng nói loại chuyện này cần phải chia sẻ với bạn tốt, nhưng cô không biết nên nói như thế nào.
“Rạng rỡ cái gì?”
Dương Thanh Thanh tính giả bộ mơ hồ, như vậy mặt cô sẽ không đỏ đến chết. Hình ảnh nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Ngạn Lương lại hiện lên não làm cho Dương Thanh Thanh cảm giác được mặt mình hiện tại nhất định đã đỏ đến luộc chín cả một con tôm.
“Cậu còn muốn giấu tớ sao!? Tớ vừa nãy thấy tất cả rồi” Ngô Y Thuần kéo Dương Thanh Thanh ra khỏi phòng bệnh của cha, bộ dáng như muốn bức cung.
“Cậu... Đều thấy được?” Dương Thanh Thanh đang phiền não phải tự thuật chuyện hôm nay như nào. “Cậu nhìn thấy đoạn nào?”
Là đoạn cô bị Lâm Ngạn Lương kéo ra ngoài, hay là đoạn hôn môi ngoài cửa, hay là đoạn cô đỏ mặt không biết giấu đi đâu?
“Còn có phân đoạn sao? Tớ nhìn thấy đoạn cậu và anh ta hôn nồng nhiệt!” Ngô Y Thuần dùng hai ngón tay làm ra động tác thân ái, làm cho Dương Thanh Thanh biết mình thật sự xong rồi. Cô hôm nay có khả năng lại không thể về nhà ngủ sớm một chút rồi!
Công phu ép hỏi của Ngô Y Thuần rất cao siêu, cô không phải đối thủ của cô ấy!
“Nói, nam nhân vật chính là người may mắn nào? Sao tớ chưa nghe thấy cậu nhắc tới? Tiến triển của các cậu cũng không quá nhanh chứ nhỉ!” Ngô Y Thuần nghĩ đến bạn trai đầu gỗ của mình. Anh ta kết giao với cô ba tháng mới dám hôn cô nha!
“Là anh ấy thôi!” Cô lập lờ.
“Anh ấy? Là ai?”
“Lâm Ngạn Lương!” Chẳng qua khi gọi tên anh, Dương Thanh Thanh cảm giác toàn thân nóng lên. Cô biết mình thật sự rơi vào lưới tình rồi.
“Gì?” Miệng Ngô Y Thuần há rất lớn.