"Đúng rồi, Thuần Hy, em có thể hỏi anh một câu không?
“ ừm”
“Cái lần em đưa anh đến nơi bị xe đâm phải ấy, sau khi anh đưa em vào bệnhviện, rõ ràng là anh không đi thi, tại sao lại nói dối em là đi thi? Màsau đó cứ giấu em mãi, nếu hôm nay bác gái không vô tình nói ra, thì anh định giấu em cả đời đúng không? Tại sao lại thế?”
Cả thế giới trong tích tắc trở nên im ắng lạ thường, nụ cười của Thuần Hy đông cứng lại.
Trầm tư nửa phút sau, anh nhếch môi, đáp gọn lỏn:
“Vui”
Gì.... cái gì? Chỉ vì vui thôi sao? Đáp án này hoàn toàn không có sức thuyếtphục, rõ ràng là anh đang lừa tôi mà!
“Anh thật sự thấy vậy là vui lắm à? Sao em chẳng thấy thế chút nào? Như thểchỉ khiến em cảm thấy càng lúc càng có lỗi với anh....”
“Cô không cần thiết phải cảm thấy có lỗi! Tôi vốn đã định không tham gia kì thiđó, không phải là do cô! Cho dù cô không bị xe đâm phải, tôi cũng có khả năng không thi”
“Nhưng, nhưng rõ ràng em nhìn thấy anh đã vàotrường thi rồi mà, nếu không vì em đột nhiên bị xe đâm anh cũng sẽ không ra, đúng không?!! T_T Tất cả đều tại em...”
“Cô có thôi đikhông? Tôi đã nói là không phải do cô sao cô cứ thích vơ tội lỗi vàongười thế hả? Chính vì cái tình khí kì quặc của cô mà tôi cứ phải giấunhẹm đấy, để tránh có ngày cô dằn vặt tới mức đi nhảy lầu!”
Anh ấy lại gầm lên với tôi rồi, nhưng, nhưng lần này tại sao tôi không thấy giận, mà lại thấy cảm động, xen lẫn đau khổ vậy?
Có lẽ anh cũng nhận ra trong lúc bực bội đã lỡ lời, nên vội vàng im lặng.Còn tôi, lại nhìn thấy rõ ràng gương mặt trắng trẻo của anh đỏ bừng lênmột lúc, tôi bị hoa mắt chăng?
*A_A* Thuần Hy, thì ra là thật,thì ra anh đã vì em, vì không muốn em tự trách mình nên đã nói dối, mộtlời nói dối đẹp biết mấy...
Tại sao lại như thế? Tại sao? Anh vẫn còn quan tâm đến em mà, dù chỉ một chút cũng là quan tâm, đúng không?Ghét quá, lại đang nghĩ ngợi lung tung gì thế? Tại sao lại dễ dàng nảysinh ngộ nhận sai lầm với anh ấy chứ? Đúng là không biết ngượng....
Giờ chẳng phải mi đã có Tú Triết rồi đó sao? Đúng, Tú Triết! Tú Triết! Tú Triết! Tú Triết. Chỉ được phép nghĩ về Tú triết!
“Tú Triết.... và cô, bây giờ vẫn suôn sẻ chứ?”
Anh ấy có thần giao cách cảm với tôi sao? Sao tôi vừa nghĩ đến Tú Triết thì anh ấy cũng nhắc đến vậy?
“....ừm....”
Tôi cảm thấy mình trả lời khó khăn quá,T_T khó nhọc một cách kì lạ.... "Tiễn Ni'
“A?”
Hiếm khi anh gọi tên tôi, đặc biệt là bỏ đi cái họ và giọng nói có phần dịudàng ấm áp như lần này, thế nên tôi không có cách nào kiềm chế được cơnxúc động.
“Hãy đối xử tốt với cậu ấy.”
Hả? Câu này sao nghe quen quá ta, hình như anh ấy đã nói.... ...... ..... Đúng rồi! Đó là
trước khi kì thi thử giữa kì, anh giúp tôi học thêm, cũng đã nói những lời y hệt vậy.
Chỉ có điều lần này, anh không nhìn vào mắt tôi, mà ánh mắt của anh đang hướng lên trời....
“Đối xử tốt với cậu ấy? Cậu ấy là ai?”
Tôi chỉ biết anh ám chỉ Tú Triết, tôi cố ý tỏ ra không hiểu, tôi muốn thế....
“Đồ ngốc! Là Tú Triết!!! Tôi mong cô đối xử tốt với Tú Triết!”
“Mắc mớ gì anh cứ nói thế mãi? Tại sao anh cứ nghĩ đến Tú Triết hoài vậy?”Tôi đột nhiên thấy hơi tức giận, chính mình cũng không hiểu vì sao lạitức nữa....
“Cậu ấy là người bạn tốt nhất và cũng là duy nhất của tôi, tôi mong hạnh phúc!”
Nghe đến câu này, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó nói nên lời.
“vậy em cũng chúc anh và Anh Ái được hạnh phúc!” Tôi bực bội quang ra câunày, trong lời nói có nét bi thương không che giấu được.
“Anh Ái? Tôi và cô ấy cách một cái Thái Bình Dương mà hạnh phúc à?”
Vừa rồi tôi nghe nhầm ư? Hình như anh ấy cười khẽ một tiếng. Còn nữa, cái gì mà “cách một cái Thái Bình Dương mà hạnh phúc?”
“Là....là ý gì vậy?”
“Cô không biết à? Cô ấy đi rồi, về Mỹ.”
"Hả.... lúc.... lúc nào thế???
“không lâu sau khi Tú Triết ra viện.”
Trong đầu tôi bỗng lướt qua hình ảnh cái đêm tôi và Tú Triết đi công viên trò chơi, Thuần Hy và Anh Ái đi dạo trên phố.
"Nhưng..... nhưng đêm hôm đó, rõ ràng là em nhìn thấy hai người dạo phố ở
trung tâm mà."
Tôi không còn hơi sức đâu nói tiếp, vì một cặp tình nhản dạo phố trong đêmlà chuyện thường ngày ở huyện, tôi có để tâm thì cũng có là gì đâu?
“Ồ, đó là tôi tiễn cô ấy đi đó chứ.”
“Mười hai giờ đêm đi trên đường hóng gió và đưa tiễn á??? Hai người cũng lãng mạn gớm nhỉ! Ha ha!” Tôi cố ý tỏ ra không quan tâm.
“Cô lại theo dõi tôi à?”
“Gì chứ? Tôi có cần theo dõi anh không? Vả lại, cái gì mà ”lại" chứ? Anh
tưởng tôi thích theo dõi anh chắc? Lúc đó là 12 giờ đêm rồi, tôi có phải Batman
đâu?"
Ghét quá! Lại nói ra những lời đáng chết! Haizzz, nếu tôi là Batman thật thì tốt quá.