Tôi và Tú Triết đãquen nhau được một tuần rồi. Trong tuần lễ đó, chỉ có thể dùng năm chữđể hình dung tình trạng của tôi - Tôi! Thật! Sự! Rất! Mt!
Còn TúTriết không biết mệt mỏi là gì, giống như một miếng kẹo cao su dính chặt vào người tôi, đến mức tôi suýt choáng váng ngất xỉu, lại còn gọi vồ số cuộc điện thoại đến hỏi đông hỏi tây, hỏi ngày hỏi đêm, thậm chí nửađêm tôi cũng không được yên thân với cái điện thoại di động nữa... Mấyhôm nay, tôi cảm thấy tốc độ lão hóa cũng tăng trưởng vù vù không kémphí cước điện thoại đi động. “A_0”
Hơn nữa, từ khi quen với TúTriết, tôi và Tịnh Mỹ rất ít khi liên lạc với nhau. Nghe nói nó đang rất cuồng nhiệt với cái tên đáng sợ Long Nhất Nhật kia, đúng là một đứatrọng sắc khinh bạn! Hôm nào nhất định phải chuồn đi xem bọn họ đã pháttriển tới mức nào rồi. *-_-“ Có điều, nếu như có Tú Triết bên cạnh, thìcái khả năng chuồn đi ấy của tôi vô cùng nhỏ nhoi, còn nhỏ hơn móng tayngón út nữa! Cậu ấy nhất định sẽ gào to rằng tôi chỉ quan tâm đến chuyện người ta yêu đương chứ không chịu đi chơi với cậu ta... Trời ạ, mớinghĩ đến cảnh tượng đó thôi tôi đã toát mồ hôi đầm đìa rồi! *A_A*
~A.A~ Bỏ đi, cho dù tình cảm của Tịnh Mỹ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi đi nữa, tôi cũng chúc phúc cho nó nhiệt liệt, ồ, không, là chúc họ chứ, he he. Tịnh Mỹ, ngày nào cũng phải sống thật vui vẻ hạnh phúc như chúng mình trước kia nhé ~, tớ sẽ thầm theo dõi cậu như Người Dơi Batman,nếu hôm nào tớ phát hiện ra vẻ mặt thiểu não của cậu, cậu sẽ chết với tớ đấy! Ha ha!
- 0 - Còn về Thuần Hy, từ khi tôi và Tú Triết chínhthức quen nhau, thì không nhìn thấy anh ấy nữa. Tú Triết hình như cũnghiếm khi nhắc đến, anh cố ý tránh đi chăng?
Lạ thật, tại sao tôilại nhớ đến anh chứ? Bây giờ tôi là bạn gái của Tú Triết mà, tại sao lại nghĩ đến người con trai khác ngoài Tú Triết? Quách Tiễn Ni, ta ra lệnhcho mi, bây giờ mi chỉ được phép nghĩ đến Tú Triết, những người con trai khác đều phải quên hết, nghe chưa! —p>0
“Nào nào, tôi là một chú ỉn con...” Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là ai gọi đến. Gọi đi, gọi đi, tôi cứ không nghe đấy!
= =
Khi tiếng chuông bướng bỉnh réo lên nhiều lần, cuối cùng tôi không thềchịu nổi mà nghe máy. “Lý Tú Triết, anh là đồ đểu, không chịu thua hả?”
“Ha ha, Tiễn Ni, ha ha ha, cuối cùng em đã nghe điện! Yeah~, anh thắng rồi nhé!”
“Thắng cái đầu anh! (>0
“Hôm nay tan học xong, chúng ta hẹn hò đi, được không?”
Cậu ta cố tình kéo dài và nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò”.
Đáng ghét, có phải hẹn hò lần đầu đâu, tại sao mỗi lần nhắc đến lại trinh trọng như thể đang kéo quốc kỳ không biết.
“Không, hôm nay em mệt lắm, muốn về nhà sớm ngủ một giấc”
“Chúng ta gặp nhau ở đâu nhỉ? Anh vẫn như trước, tan học đứng đợi em ở cảng trường, hôm nay anh lái xe đua”.
Hình như cậu ta hoàn toàn không nghe câu từ chối của tôi. Tên này, tại sao lần nào cũng thế? ~~: -(
“Anh không nghe em nói hả? Em nói ”không“, không không không!”
“Tiễn Ni, anh có thứ này muốn tặng em mà...” Giọng nói xen lẫn lời van nài quả khiến người ta khó lòng từ chối.
“... Được thui”.
*_* Cuối cùng đã chịu đựng xong một buổi chiều. Mặt bánh bao hôm nay khôngkéo dài thêm tiết học, không giống tác phong trước nay của bà ta chútnào, hay đã tìm thấy bạn trai để hẹn hò rồi nhỉ? Dọn dẹp xong túi xách,tôi nhẹ nhàng đi đến cô ng trường.
Ôi chao, chiếc xe đua bóngloáng lung linh quá, là của Tú Triết ư? He he, nhất định thế rồi, tôi đã nhìn thấy cậu ấy vẫy tay với tôi trong xe.
“Tiễn Ni!”
Tôi chăm chú nhìn chiếc xe. *0_0* Đúng là đẹp quá, kiểu dáng sang trọng hợp thời trang, toát lên nét tao nhã và quý phái, lại thêm người ngồi trong xe, đúng là...
ơ, đâu ròi? Trong xe không có ai à? Tú Triết bannãy rõ ràng ngồi trong xe mà? Sao tự dưng biến mất rồi, chẳng lẽ giữaban ngày ban mặt tôi lại nhìn thấy ma? Tôi vội vã nhìn xung quanh.
Đột ngột, trong tầm mắt tôi xuất hiện một bó hoa hồng đỏ rực, không, phảilà một bó hoa siêu to mới đủng. Màu đỏ tươi, đẹp không tả được.
Lạ thật, bó hoa đó đang di động kia kìa, chẳng lẽ hoa hồng mọc chân? Mà nó lại đang tiến về phía tôi, mà lại còn dừng ngay trước mặt tôi.
“~^0^~ Tiễn Ni!” Đằng sau bó hoa bỗng dưng lộ ra một gương mặt.