Một buổi sớm mai, khi ánh nắng dịu dàng chiếu khắp hòn đảo, Thuần Hy đang chuẩn bị bữa sángtrong bếp, còn tôi đang cầm cuốn “Nụ hôn của quỷ” đọc cho Tuấn Hạo nghe…
Đột nhiên, một mùi hương bay đến, ánh mắt tôi rơi xuống chiếc túi nhỏ màuxanh lục đặt cạnh gối Tuấn Hạo, he he, đó là “túi cầu nguyện xanh lụcđặc biệt Margaret” mà tôi làm cho anh, hy vọng có ngày anh tỉnh dậytrong mùi hương hoa Margaret…
“Tuấn Hạo, lần nào ngửi mùi thơmtrà hoa Margaret em đều thấy phấn chấn gấp trăm lần”. Tôi nắm một nhúmhoa khô lên đặt vào lòng bàn tay anh, “Tuấn Hạo, anh nhìn này, đó là trà hoa anh làm cho em, anh phải nhanh tỉnh lại mới được, trà hoa đã khôngcòn nhiều nữa. Thuần Hy và em đều không biết cách làm, he he. Anh nhấtđịnh không tin là Kim Thuần Hy thiên tài cũng có thứ không biết làmnhỉ?”
Bỗng nhiên~!
Một cảnh tượng khiến tôi kinh ngạc và không dám tin đang xảy ra!!!
Ôi? Tôi có nhìn lầm không? Ngón tay Tuấn Hạo hình như đang nhúc nhích!
Anh... anh dần dần... dần nắm chặt đóa hoa khô ấy~! “Anh không biết làm gì?”
Á? Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy Thuần Hy vẻ mặt tỏ rõ hai chữ “không phục” đang tiến lại gần.
“Thuần Hy, anh nhìn mau~! Ngón tay Tuấn Hạo hình như nhúc nhích~!”
“Đừng đánh trống lảng!”
“Thật mà. Em không lừa anh đâu”.
“… Lúc nãy… hình như em nhìn thấy tay Tuấn Hạo cử động…”
“Ngốc! Lúc nãy anh nghe rõ em nói anh không biết làm gì đấy?”
“A… ồ… em có nói à?” Tôi giả ngây, giả ngô… cho qua chuyện…
“Rõ ràng là có!”
Bỗng nhiên, khắp xung quanh tôi như được phép thuật của tiểu tiên nữ thắpsáng, trở nên trong trẻo rạng rỡ, căn phòng trong tích tắc tràn ngập mùi hương hoa Margaret, ngoài cửa sổ thoáng chốc cũng bắt đầu bay đầy những cánh hoa Margaret đáng yêu…
HẾT TRỌN BỘ