Đến khi tỉnh lại, tôi đã trở về giường bệnh quen thuộc của mình, vừa mở mắt ra đã thấy ba gương mặt lo âu đầy quan tâm: bố, Thuần Hy và bác sĩ điều trị chính cho tôi.
“Cô bé à, lần sau đừng đau lòng quá nữa, sẽảnh hưởng đến việc trị liệu sau phẫu thuật đấy”. Bác sĩ có khuôn mặt đầy nếp nhăn hiền từ nhìn tôi, lắc đầu thở dài, “Lần này suýt nữa để lại di chứng, phải biết lo nghĩ cho sức khỏe chứ”.
“Tiễn Ni, em đừng để mọi người lo lắng nữa!!!” Thuần Hy nói, mắt đỏ hoe, tôi quay sang nhìnbố, mắt ông cũng hoe đỏ, lại còn sưng lên như quả hồ đào, trước khi tôitỉnh dậy, chắc ông đã khóc rất nhiều.
“Con không sao! Bố yên tâm!” Tôi cố gắng nở nụ cười.
“Vậy thì tốt! Tiễn Ni con có biết không? Bác sĩ trị bệnh cho Tuấn Hạo nói,nếu bệnh tình cậu ấy ngày mai ổn định, thêm sức sống mãnh liệt nữa, thìcậu ấy có khả năng sống”.
“Hả? Thật không???” Tôi vui quá lồm cồm định bò dậy, nhưng Thuần Hy ngăn lại, “Em nghỉ ngơi đi rồi lát nữa anhđưa em đi thăm cậu ấy, nhưng em phải hứa với anh là phải hết sức bìnhtĩnh”.
“Dạ! Dạ! Em đồng ý mà”.
…
Húp một bát cháo,hồi phục được một tí, Thuần Hy đẩy tôi tới trước phòng cách ly của TuấnHạo. Nhìn anh lặng lẽ nằm trên giường bệnh, nỗi hổ thẹn và đau khổ trong tôi lại dâng trào: Nếu tôi không làm vỡ ống nghiệm đựng máu đó thì Tuấn Hạo đã không nằm đây! Tôi đã hại anh ra nông nỗi này!!!
“TuấnHạo, xin lỗi! Em xin lỗi anh! Mỗi ngày anh phải tiêm quá nhiều như thế,chắc đau lắm đúng không? Em không có can đảm xin anh tha thứ, nhưng anhphải tỉnh lại nhé… Ít ra sau khi tỉnh lại, anh có thể giận em, tức em…Em đã làm anh đau khổ đến thế…”. Tôi cố gắng kìm nén nỗi bi thương trong lòng, lảm nhảm không ngớt, mong Tuấn Hạo nghe thấy.
“Tiễn Ni, em không nên xúc động quá”. Thuần Hy nhìn lớp băng trắng quấn từng vòng trên đầu tôi, lo lắng khẽ kéo tay tôi.
“Thuần Hy, tại sao lúc nào em cũng vụng về làm hỏng việc chứ? Tại sao lúc nàocũng gây phiền hà cho người khác?” Nhìn gương mặt không chút sinh khícủa Tuấn Hạo, nước mắt tôi bất giác lại tuôn rơi.
“Tuấn Hạo, saoanh không chịu tỉnh lại? Anh đang trừng phạt em hay sao? Nếu anh thật sự muốn trừng phạt em, khi anh tỉnh rồi anh có thể mắng em một trận, đánhem cũng được! Nhưng xin anh đừng phớt lờ em như thế, em sẽ rất đau buồn, chỉ muốn chết thôi!!! Hu hu hu…”
“Anh không cho phép em nhắc chữ chết!!!” Thuần Hy căng thẳng đưa tay bịt lấy mồm tôi.
“Nhưng em chẳng làm gì cho Tuấn Hạo…”
“Đương nhiên là có thể! Tuấn Hạo nhất định sẽ tỉnh lại, cậu ấy sẽ nghe thấylời em cổ vũ. Khi tỉnh lại cậu ấy phải được nhìn thấy một Tiễn Ni khỏemạnh, cậu ấy nhất định sẽ tranh giành với anh…”. Thuần Hy ôm tôi vàolòng thật chặt, chỉ sợ tôi biến mất ngay trong tích tắc.
“Anh ấynghe thật ư? Anh ấy sẽ tỉnh lại và tiếp tục theo đuổi em ư?” Tôi cảmđộng chùi sạch nước mắt, nước mũi vào tay áo Thuần Hy.
“Ừ”.
Trong đầu tôi bỗng nhớ đến giấc mơ trước khi phẫu thuật.
Hôm ấy trong mơ tôi đã gặp Tuấn Hạo, hình như anh không muốn bị chọn làmthị vệ Thiên Quốc, cứ phản kháng vật lộn mãi, về sau còn bỏ chạy vớitôi, có phải là… Có phải là anh cũng muốn sống, không muốn ở lại ThiênQuốc?
Nhất định là thế! Tuấn Hạo không nỡ rời xa chúng tôi!!!
“Tuấn Hạo… Tuấn Hạo, anh sẽ không bỏ đi đúng không? Anh muốn hoàn thành tâmnguyện vì em đúng không, anh vẫn muốn pha trà hoa cho em, Tuấn Hạo, anhnói lời không giữ lời”.
“Anh phải tỉnh lại để còn theo đuổi emchứ, không thể để Thuần Hy được lợi dễ dàng, không có anh, anh ấy sẽ rất đắc ý, kiêu căng, nên anh nhất định phải tỉnh lại~!”
“Còn nữa, em vẫn chưa xem anh diễn xuất thật sự, chí ít anh cũng phải diễn cái gì đó cho em xem chứ!”
“Anh thật vô dụng, em đã tỉnh lại rồi mà anh còn ngủ, người khác sẽ cười anh cho xem. Là anh chàng đẹp trai khoa diễn xuất mà lại tham ngủ thế à!!”Tôi nói từng câu với Tuấn Hạo qua cánh cửa kính, từng cảnh tượng liênquan đến anh lại hiện lên trong đầu tôi…
“Ừm~, ôi thơm quá~, trà gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Là cái này. ︵_︵”. Anh cười đặt trước mặt tôi một chiếc lọ xinh xắn nhưđang làm ảo thuật, trong lọ chứa đầy những đóa hoa khô nhỏ nhắn xinhxắn.
“Pha trà bằng những đóa hoa trong này?”
“..”
“Tiễn Ni, em có biết tên nó không?”
“Không biết”.
“Margaret”.
“Margaret? Không giống tên hoa tí nào, giống tên người hơn~”.
“︵_︵ Ừ, nó được đặt tên theo tên người mà, mà lại là tên một vị công chúa vô cùng xinh đẹp. Tiễn Ni, em có biết tạisao anh lại chỉ chọn nó để phatrà cho em uống không?”
“Tại sao?”
“︵_︵ Là vì - anh nghengười ta nói, nếu chuẩn bị một chiếc lọ, vào mỗi đêm trăng sáng, nóinhững câu chúc phúc với hoa khô Margaret, sau đó đặt vào lọ, đợi khi đầy lọ rồi thì pha cho người ấy uống trà này mỗi ngày, khi người ấy uốnghết lọ hoa khô này thì người ấy sẽ có được sức khỏe mãi mãi. Dù có ốmthì cuối cùng cũng sẽ khỏe mạnh trở lại. ︵_︵”
“Thế lọ hoa khô này, là do anh đặt vào đó vào mỗi đêm trăng sáng và nói những lời chúc phúc?”
“︵_︵ Ừ. Kết thúc vào đêm qua, cuối cùng đã đầy rồi, he he, anh vui quá. Anhthật sự phải cảm ơn ông trời, vì gần đây hầu như đêm nào ông cũng chomặt trăng xuất hiện”.
Cái anh ngố này, nhìn dáng vẻ dịu dàng nhonhã của anh, tôi cứ tưởng anh chín chắn lắm chứ, thì ra có lúc cũng trẻcon như Tú Triết vậy. Nếu làm như thế mà có thể khiến bệnh khỏi hẳn thìhoa Margaret này chẳng đã trở thành thứ hàng hóa bị giành giật và đắthơn cả vàng ấy chứ.
“Tiễn Ni, chắc em đang cười thầm anh phải không?”
“Hả? Anh nhìn ra à?”
“Bởi vì nguyện vọng đó, có vẻ rất đẹp, nhưng lại không thực tế”.
“…”. Quả là thế!
“Thế nhưng, cho dù nó phi thực tế, chỉ cần có người nói nó có ích cho sức khỏe của em, thì anh cũng phải thử xem!!!
︵_︵ Bởi vì anh không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì có ích cho sức khỏe củaem!!! Anh nhất định phải chữa khỏi bệnh cho em!!! Dù phải trả mọi giáanh cũng cam lòng!!! ︵_︵”
“Tuấn Hạo…”
“︵_︵ Sao? Anh chỉnói những lời hơi sến một tí mà em đã nước mắt lưng tròng rồi à? Nếu làmột cao thủ tình trường thì có lẽ đã câu được em rồi ấy nhỉ? Thế nên,lúc cần thì con gái cũng phải lạnh lùng một tí, có biết không?” Anh móckhăn tay ra lau nước mắt cho tôi.
“Được rồi, ma khóc nhè, mau uống hết cốc trà khỏe mạnh này đi, sắp nguội rồi kìa.” Anh cười nói với tôi.
“Ừ…”. Tôi bưng lên uống ừng ực một hơi cạn sạch tới đáy. Ừ~, đúng là rất ngon.
“︵_︵ Tiễn Ni, sau này anh sẽ pha trà cho em mỗi ngày nhé”.
…
Hu hu, Tuấn Hạo à, Tuấn Hạo, Tuấn Hạo luôn ở bên cạnh mỉm cười và khiếntôi vui, Tuấn Hạo tìm đủ mọi cách làm việc để kiếm tiền mua quà tặngtôi, Tuấn Hạo ngày nào cũng pha cho tôi một ly trà hoa thơm phức… tạisao, bây giờ lại biến thành người thực vật nằm lặng lẽ trên giường?Không chút động đậy? Tim tôi đau quá, đau đến nỗi không thở được…
“Tuấn Hạo, nếu anh không bao giờ tỉnh lại nữa, em sẽ giận thật đó!” Tôi cố nén nước mắt.
“Nhìn này, khối u của em đã bị cắt đi rồi, bây giờ em hồi phục rất nhanh, emkhông bị đánh bại thì anh càng không thể bị đánh bại được, Tuấn Hạo! Anh phải có lòng tin ở bản thân, anh tuyệt đối lợi hại hơn em nhiều! Anh có thể! Anh có thể!!! Anh phải tỉnh lại, Tuấn Hạo…”
“Ừ~!!!”. Thuần Hy đứng cạnh cũng gật mạnh đầu.
“Anh có nhìn thấy không, Tuấn Hạo, Thuần Hy cũng tin tưởng ở anh mà!” Tôidán mặt vào cửa kính, chăm chú nhìn gương mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn đẹp trai của anh, “Tuấn Hạo, cố lên!!! Em sẽ ở đây đợi anh, luôn đợi anh,đến khi anh tỉnh lại, anh sẽ không khiến em thất vọng chứ? Tuấn Hạo, anh là Tuấn Hạo lương thiện và luôn thương yêu Tiễn Ni, anh nhất định sẽkhông muốn em đau lòng đúng không? Anh tuyệt đối sẽ không nỡ để em đaubuồn đúng không?”
“Tuấn Hạo, em sẽ đợi anh, để anh đưa em đếnthăm lại ngôi nhà cá heo, anh đưa em đi rải đá dạ quang, anh nhất địnhphải giữ lời, em đợi anh, đợi anh tỉnh lại…”
…
Ngày hômsau, tôi đang uống nốt món canh dinh dưỡng và nằm tựa vào giường nghỉngơi, thì Thuần Hy đột ngột chạy vào, vẻ mặt rất xúc động, “Tiễn Ni,bệnh tình Tuấn Hạo đã ổn định rồi. Cậu ấy đã được chuyển ra khỏi phòngcách ly rồi”.
“Ôi! Thật không? Tuyệt quá, xem ra lời cổ vũ của em có ích thật! Tuấn Hạo đang ở đâu? Em muốn đến thăm!”
“Cậu ấy được đưa đến phòng kế bên em!”
“Kế bên? Woa, tuyệt quá! Như thế em đi thăm càng tiện hơn!!” Tôi lập tứchứng chí trèo xuống giường, nói với Thuần Hy, “Chúng ta đi thăm anh ấyđi!”
He he, Tuấn Hạo ổn rồi! Tuấn Hạo đã nghe thấy lời tôi nói rồi.
Nếu tôi tiếp tục cổ vũ anh, anh nhất định sẽ khỏe lại nhanh thôi, he he…
Nhưng việc không suôn sẻ như tôi nghĩ, Tuấn Hạo tuy đã vượt qua giai đoạnnguy hiểm, nhưng vẫn say ngủ như hoàng tử bị phù thủy nguyền rủa. Tôilại bắt đầu lo lắng và bất an.
Mỗi lần nghe bác sĩ nói đến “người thực vật” là tim tôi lại như bị dao đâm, buốt nhói…
Tôi sẽ không để Tuấn Hạo làm người thực vật cả đời đâu.
Tôi nhất định phải giúp anh tỉnh lại. Nên hàng ngày lúc rảnh rỗi, tôi lạichạy đến phòng anh trò chuyện, để anh biết tôi luôn ở cạnh, mong đợi anh tỉnh lại.