“Tiễn Ni, nhìn cái này này”.
Anh bỗng buông tôi ra như đã nghĩ ra cách làm tôi vui trở lại. Anh lấy ramột quyển sách ảnh nhỏ, dùng ngón tay cái và trỏ kẹp trang sách, lật giở từng trang. Cứ thế từng trang sách mở ra trước mắt tôi, những tấm ảnhphía dưới góc phải cứ xuất hiện từng tấm không ngừng, một người tí honrất đáng yêu đang làm những điệu bộ và vẻ mặt rất tức cười, đó là mộttrò chơi nhỏ trên giấy in sách ảnh mà tôi thường được thấy.
Thật sự rất buồn cười~, cuối cùng tôi không kìm được, cười phì một tiếng.
“A, cuối cùng em đã cười rồi. ︵_︵” Tuấn Hạo thấy thế mỉm cười vui sướng.
“Lúc em khóc, anh căng thẳng lắm hả? Nhìn kìa, toát cả mồ hôi ra!”. Tôi lấy tay lau mồ hôi cho anh.
“Ừ, căng thẳng lắm, còn căng thẳng hơn trái đất bị nổ tung nữa! Thế nên,tiểu thư Quách Tiễn Ni yêu quý à, sau này bớt khóc đi nhé?”
“Vậy phải xem anh thế nào~, nếu anh làm em vui được thì em sẽ ít khóc. ~^O^~ Hi hi”.
“Được! Vậy anh phải đi tìm một người thầy hóm hỉnh để theo học mới được!”
“Không cần, em nói chơi thôi mà. Này, Tuấn Hạo, người tí hon trên sách là do anh vẽ à?”
“Ừ, vẽ riêng cho em xem đấy”.
“Vui thật, giống như phim hoạt hình ấy. Anh làm lại cho em xem lần nữa đi, em muốn xem”.
“Được! Mấy lần cũng được!”
“~︵o︵~ Ha ha, thú vị thật, để em tự làm xem sao!”
Chúng tôi đã ngồi trên băng ghế dài trước quán cà phê trường và cười hi hi ha ha làm phim hoạt hình như thế, không đi xem những tiết mục văn hóa đang diễn ra rất sôi nổi nữa.
Nhưng rất lạ là một lúc sau cứ có cácbạn đến tặng bóng bay hình trái tim cho chúng tôi, cả nam cả nữ, mà mỗingười chỉ tặng một quả, cho cả hai chúng tôi.
Thật kỳ quặc, rốt cuộc họ đang làm trò gì thế, chẳng lẽ cũng đang là hoạt động văn hóa?
Thôi chả phải nghĩ nhiều, có bóng bay trái tim đẹp thế này là được! Tại saophải nghĩ nhiều, he he. Thế là sau khi làm phim hoạt hình, tôi lại cóthêm một trò thú vị khác - đếm bóng bay. He he.
“957,958, 959,960…”. Phù~, trời ơi, sao chúng tôi lại có nhiều bóng bay thế nhỉ, tôisắp choáng rồi, tôi và Tuấn Hạo sắp bị đám bóng bay này dìm chết rồi.Các bạn tặng bóng bay muốn làm gì nhỉ, không phải là đang tiến hành“tang lễ bóng bay” đó chứ?
“Tuấn Hạo, chúng ta thả mấy quả bóngbay này lên trời nhé, để chúng hít thở không khí, muốn bay đi đâu thìđi, dù sao cũng là hoạt động văn hóa mà, người ta sẽ không bảo là chúngta gây ô nhiễm môi trường đâu. Những quả bóng sặc sỡ thế này mà bay khắp nơi thì trường chúng ta sẽ đẹp hơn đó, hi hi”. Khi đám bóng bay này sắp che lấp chúng tôi, tôi vô cùng vất vả mới ló được đầu ra khỏi đám bóngbay để nói.
“Ừ được”. Tiếng Tuấn Hạo văng vẳng. “Vậy nhé~, đếm này, 1, 2, 3... chuẩn bị…”
“~︵o︵~ Chúc mừng các bạn!!!”. Đang lúc chuẩn bị thả bóng bay cùng Tuấn Hạo thì bỗng có một âm thanh từ loa phát ra khiến chúng tôi muốn thủng cả màngnhĩ.
Tiếp đó, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đám bóng baytrên tay chúng tôi bỗng bị một đám bạn vây quanh cướp hết không còn quảnào, sau đó là tiếng bóng bay bị nổ “bùm bùm”, giống như đang đốt pháoấy, sau đó lại là tiếng hoan hô rầm trời đến nhức cả tai, rồi tôi vàTuấn Hạo chìm trong màn bông giấy được tung khắp nơi như “tiên nữ rảihoa”.
“Chúc mừng các bạn đã được hoạt động văn hóa trường ta chọn là cặp đôi đẹp nhất trường!!!”. Bạn MC cầm chiếc loa đang nhiệt tìnhchạy thoăn thoắt đến.
“Nào, chụp một tấm cho các bạn!” Một bạn cầm máy ảnh đi đến, “Tư thế này không được, thân mật hơn một chút!”
-,.-^ Tôi choáng, các bạn nhầm lẫn rồi! Haizzz~, sao thế? Đã lên đại học rồimà sao trong trường vẫn đầy những người nhiều chuyện thế này… Toát mồhôi!!!
“Chúng mình…”, tôi định giải thích, nhưng chẳng ai thèm nghe.
“Đúng rồi, thân mật tí nữa”. Những người vừa tặng bóng bay vây quanh chúng tôi.
Haizzz~, bao nhiêu người thế này, càng giải thích càng rối. -,.-^ Thôi, kệ chohọ chụp rồi đi bớt cho tôi nhờ. Tôi đưa tay ra cho Tuấn Hạo.
Theo sự yêu cầu nhiệt tình của mọi người, chúng tôi đã nắm tay nhau chụp chung một tấm ảnh.
Sau khi những sư huynh sư muội nhiều chuyện tản đi hết, tôi nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, Thuần Hy!!!
O_O^ Tệ quá! Cảnh lúc nãy anh có nhìn thấy không nhỉ?
Nhưng, nhìn vẻ mặt anh thì hình như không tức giận tí nào~, chắc là chưa nhìn thấy nhỉ, he he.
Anh đi thẳng đến trước mặt tôi, “-_- Chúng ta về thôi, em phải nghỉ ngơi”.
Tôi rùng mình một cái, giọng nói lạnh lùng quá!
“Ừ, chúng ta phải về bệnh viện rồi!”, giọng Tuấn Hạo dịu dàng hơn.
“Hai người, đủ rồi chứ?”. Ánh mắt Thuần Hy nhìn xuống hai bàn tay của chúngtôi nãy giờ nắm lấy nhau quên chưa buông ra, “⊙_⊙^^^ Ưm…”. Tôi giật tayra theo phản xạ, cười vẻ hối lỗi với Tuấn Hạo. Cũng may anh không giận,mỉm cười lại.
“Chúng ta ở đây nữa làm gì? Về bệnh viện nhanh thôi”. Một mình tôi phóng ra đầu tiên.
Kinh nghiệm mách bảo, khi một người đã bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa giận dữthì đừng bao giờ đổ thêm dầu vào lửa, cách tốt nhất là tránh ra xa, đểnó tự sinh tự diệt, HOHO~.
Nhưng tôi vui sướng chưa được mấy phút thì đã đờ người. Bởi vì, bởi vì…
Cổng trường có hai chiếc xe, một của Thuần Hy, một của Tuấn Hạo.
Làm sao đây, làm sao đây??? Tôi nên ngồi xe ai? Ngồi xe Thuần Hy, Tuấn Hạosẽ đau lòng, vậy ngồi xe Tuấn Hạo… haizzz, cũng không được, Thuần Hy sẽkhông vui… Hu hu hu… Ai bảo cho tôi biết nên làm gì đây?
“Tiễn Ni”.
Tôi quay lại nhìn, ⊙_⊙ woa, cứu tinh của tôi kìa – phụ thân đại nhân!!!
Ha ha, cuối cùng cũng được cứu rồi!!! Tôi vội vã chạy lại đến chiếc mô-tôcủa bố, nói to với hai người phía sau, “~^O^~ Em ngồi xe của bố về nhànhé~, gặp ở bệnh viện!”