Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 88




Dư Vãn còn chưa thu xếp đồ xong thì mẹ cô đã gọi tới. Dư Vãn nhìn tên người gọi và ấn nghe: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Lệ Thâm nghe cô gọi mẹ cũng theo bản năng nhìn sang.

Dư Vãn đáp: "Đã tới, lát nữa sẽ ăn cơm."

"Vậy thì tốt rồi, tình huống thế nào?"

"À..." Dư Vãn liếc sang Lệ Thâm bên cạnh rồi nói với mẹ cô: "Chú và dì tặng cho con bao lì xì rất dày."

Mẹ Dư tò mò hỏi: "Dày cỡ nào?"

"Một vạn lẻ một tệ."

Mẹ Dư đương nhiên hiểu một vạn lẻ một tệ có nghĩa là gì, bà khẽ nhếch đuôi lông mày: "Vậy xem ra người ta rất hài lòng với cô đấy, cô và Lệ Thâm nghĩ thế nào? Hai đứa cũng không thể luôn như vậy, dự định khi nào kết hôn?"

"..." Dư Vãn im lặng một lát rồi nói: "Tạm thời chưa có dự định, anh ấy vừa sang công ty mới, con cũng vừa ra làm một mình..."

Cô còn chưa nói hết đã bị mẹ Dư ngắt lời: "Nghe giọng điệu của cô là không dự định kết hôn?"

"Không có, chỉ là nói tạm thời..."

"Tạm thời là bao lâu? Sinh nhật của cô vào tháng Năm tới cũng đã hai mươi bảy tuổi."

"Con biết rồi, nhưng không vội, đợi công việc của tụi con ổn định sẽ lập tức kết ha!"

"Thế nào mới xem như ổn định? Bây giờ hai đứa còn chưa kiếm đủ tiền à..."

"Ơ kìa dì kêu bọn con xuống ăn cơm! Lát nữa rồi nói với mẹ sau!" Dư Vãn nói xong thì vội vàng cúp máy.

Lệ Thâm ở bên cạnh thấp giọng nở nụ cười: "Sao vậy, dì thúc giục chúng ta kết hôn?"

"Đúng vậy, cứ như sợ em không gả đi được." Dư Vãn bĩu môi cất điện thoại vào trong túi: "Lúc còn trẻ không cho yêu đương, tuổi lớn rồi lại bắt đầu thúc giục kết hôn."

Lệ Thâm cười nói: "Năm nay em mới mười bảy, không lớn."

Lời này làm cho Dư Vãn hết sức thoải mái, cô giơ tay sờ mặt Lệ Thâm và trêu đùa: "Cái miệng nhỏ bôi mật à, sao lại nói dễ nghe như vậy chứ."

Lệ Thâm cũng không nhúc nhích mà đứng yên đó mặc cô chiếm tiện nghi.

Lili chui vào giữa hai người và ngửa đầu nhìn Dư Vãn tựa như đang bảo cô cũng sờ mình. Dư Vãn cúi người trêu Lili một tí rồi theo Lệ Thâm xuống lầu chuẩn bị ăn bữa tối.

Bữa cơm tất niên đêm ba mươi tết luôn là một bàn lớn. Lần này để chào đón Dư Vãn, mẹ Lệ còn làm nhiều hơn năm trước. Lệ Thâm nhìn bà liên tục bưng thức ăn lên bàn bèn nói: "Bữa cơm tất niên năm nay ăn đến rằm tháng giêng cũng không hết."

"Làm gì khoa trương đến thế." Mẹ Lệ đặt đĩa cá hấp xuống và hỏi: "Hai đứa định ở lại nhà bao lâu đấy?"

Lệ Thâm trả lời: "Bọn con mua vé máy bay mồng ba về thành phố A."

Mẹ Lệ khẽ nhíu mày: "Mới mồng ba đã đi? Khó lắm mới về được một chuyến cũng không biết nán lại thêm mấy ngày."

Lệ Thâm mỉm cười đặt tay lên vai bà ấy: "Lần sau có kỳ nghỉ rồi về thăm mọi người, hai người tụi con đều có công việc, đặc biệt là Dư Vãn còn bận rộn hơn con."

"... Em nào có, rõ ràng là tháng sau anh phải đi nước ngoài, đừng úp nồi lên người em chứ."

Mẹ Lệ hỏi Lệ Thâm: "Tháng sau con phải đi nước ngoài?"

"Vâng, đi tham gia tuần lễ thời trang tiện thể chụp ảnh tạp chí, không lâu lắm."

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

"Con làm ca sĩ còn phải tham gia tuần lễ thời trang à? Có liên quan gì tới con hả?"

Dư Vãn "phụt" một tiếng, không nghẹn lại mà trực tiếp bật cười. Các bà mẹ đúng thật là đều có thực lực phản biện.

Lệ Thâm cố ý lườm cô một cái rồi đẩy mẹ anh vào phòng bếp: "Còn món nào nữa, con bưng lên giúp mẹ."

"Mẹ đi xem thử thịt chưng đã xong chưa."

Trong phòng bếp chỉ có Lệ Thâm và mẹ anh, mẹ Lệ mở nắp nồi nhìn một cái rồi nhỏ giọng nói với Lệ Thâm: "Mẹ và ba con đều rất thích Dư Vãn, bề ngoài xinh đẹp còn có tài năng."

Lệ Thâm nghe mẹ mình khen Dư Vãn cũng vui vẻ theo: "Đương nhiên rồi, đó là người mà con trai mẹ coi trọng."

Mẹ Lệ chậc một tiếng: "Xem con đắc ý chưa kìa, nếu hai bên đã gặp qua phụ huynh thì có phải nên quyết định chuyện này hay không? Dư Vãn làm kế hoạch hôn lễ mà, để con bé lập kế hoạch cho hai đứa luôn đi."

Lệ Thâm bất đắc dĩ cười cười: "Yên tâm đi, tụi con tự biết."

"Biết cái gì? Con là con trai phải chủ động một chút, chẳng lẽ còn muốn con gái người ta nhắc trước về mấy việc kết hôn này hả? Con có cầu hôn với người ta chưa?"

Lệ Thâm đáp: "Hồi năm tư con đã cầu hôn với cô ấy!"

"..." Mẹ Lệ im lặng một hồi mới mở miệng: "Vậy còn tính không? Có lẽ người ta cũng đã quên."

Lệ Thâm: "..."

Mẹ Lệ thấy anh không nói gì lại không thể không lải nhải: "Con nhanh chút đi, mẹ cũng không nói hai đứa lập tức phải kết hôn, định ra trước thôi mà, đúng không?"

"Vâng vâng vâng, mẹ nói đều đúng." Lệ Thâm bưng mâm thịt chưng trên bàn lên và nói với bà ấy: "Cái này xong rồi đúng không? Con bưng lên đây."

"Đứa nhỏ này..." Mẹ Lệ càm ràm với anh một câu rồi đi xem nồi canh hầm.

Cô Lệ Thâm đem theo hai chai rượu vang đỏ tới và nói là nhờ bạn ở nước ngoài mua về để mọi người nếm thử. Lệ Thâm thấy Dư Vãn có vẻ rất háo hức đành nói: "Em không được uống rượu."

Dư Vãn lập tức không vui: "Tại sao chứ?"

Lệ Thâm hỏi lại cô: "Dáng vẻ sau khi say của em là gì, em mau quên như vậy à?"

Dư Vãn: "..."

Lần đó là ngoài ý muốn mà! Triệu Hân và Chu Hiểu Ninh đều có tửu lượng siêu tốt, cô ở cùng bọn họ nên không cẩn thận uống quá nhiều.

"Có gì không thể uống, tết nhất uống hớp rượu còn không được." Cô Lệ Thâm lấy ly rượu trước mặt Dư Vãn tới và rót hơn nửa ly cho cô: "Đợi lát phải uống rượu, cô rót cho cháu."

Lệ Thâm có chút bất đắc dĩ: "Cô à, cô ấy thật sự không thể uống, cô chưa thấy qua dáng vẻ uống say của cô ấy thôi."

Cô Lệ không thèm để ý nói: "Uống say thì uống say, dù sao cũng ở nhà. Vả lại còn có cháu không phải sao?"

Ba mẹ Lệ Thâm cũng hùa theo bảo Dư Vãn muốn uống thì uống.

Dư Vãn chớp mắt nhìn Lệ Thâm rồi cầm ly rượu uống một hớp.

Lệ Thâm: "..."

Anh lén nhéo eo Dư Vãn dưới gầm bàn rồi nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đừng ỷ có người nhà anh chống lưng cho em mà muốn làm gì thì làm. Cái dạ dày của em có còn cần nữa hay không?"

"Chỉ uống một chút thôi, một chút." Dư Vãn tin chắc anh chỉ so đo một chút.

Trên bàn cơm có Lệ Thâm trông coi nên cuối cùng Dư Vãn không uống bao nhiêu. Sau khi ăn xong Dư Vãn theo Lệ Thâm xuống lầu dắt Lili đi dạo, khi thấy gần tiểu khu có bán pháo hoa, hai người lại mua một ít pháo hoa nhỏ về sân chơi.

Tiếng pháo hoa pháo trúc đêm ba mươi vang lên liên tục đến sau nửa đêm mới hoàn toàn ngừng lại, cả đêm Dư Vãn ngủ không ngon nhưng chín giờ sáng hôm sau đã tỉnh dậy.

Cô nghe thấy tiếng động dưới lầu bèn mặc áo ngủ đi xuống sau khi rửa mặt xong. Lệ Thâm và mẹ anh đã tỉnh và đang làm bánh trôi trong phòng bếp, mẹ Lệ thấy Dư Vãn xuống thì hơi bất ngờ: "Cháu không ngủ thêm chút hử? Chắc là tối hôm qua ngủ không quá ngon nhỉ?"

Dư Vãn cười lắc đầu: "Ngủ không được, hai người đang gói bánh trôi à? Cháu cũng giúp một tay."

"Được thôi, vậy cháu đi rửa tay, dì nấu đống bánh trôi đã gói xong trước."

Dư Vãn rửa tay xong đứng bên cạnh Lệ Thâm nhìn anh gói bánh trôi: "Tay nghề không tệ lắm nha, rõ ràng trước kia ngay cả cháo sữa bò cũng không nấu được."

Lệ Thâm cố ý dùng tay dính bột mì ấn lên chóp mũi cô một cái sau đó mỉm cười nhìn đống màu trắng nhạt kia: "Mấy năm nay tay nghề của anh tiến bộ vượt bậc nhưng cháo sữa bò do em làm vẫn ngon hơn."

Dư Vãn xoa xoa mũi mình và nhìn chén đựng nhân bánh: "Nhân bánh này đều do một mình dì làm hả?"

- -----oOo------