Mộ Dữu trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã từ nhà ăn trở về, đang cầm điện thoại tụ lại một chỗ trò chuyện với nhau. Thấy Mộ Dữu đẩy cửa đi vào, ba người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hách Mộng Thành: "Dữu Tử, cậu với Doãn Mặc đi hẹn về sớm thế?" Mộ Dữu đóng cửa sau lưng, đặt túi lên bàn: "Anh ấy đi công tác, tới nói với tớ một tiếng." "Chỉ vì muốn nói với cậu là anh ấy đi công tác mà đặc biệt đến trường một chuyến sao?" Đồng Lạc Dao không tin, ánh mắt mập mờ, "Đoán chừng là nghĩ đến mấy ngày tới không thể gặp cậu nên đặc biệt chạy tới đây để nói chuyện với cậu một lát đấy." Trách Trách nói tiếp: "Không chừng là Doãn Mặc lo lắng nếu anh ấy không ở đây thì Dữu Tử sẽ bị những nam sinh khác quấy rối, cho nên đến để củng cố địa vị của mình, khiến nam sinh trong trường thấy mà nản lòng nhụt chí." Hai người kẻ xướng người hoạ, Hách Mộng Thành cũng gật đầu theo: "Chí lý." Mộ Dữu: "..." Đồng Lạc Dao kéo Mộ Dữu, ấn vai cô để cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Nhưng hai người rất ngông cuồng à nha, vừa mới công khai quan hệ đã cùng nhau vào trong rừng, còn hôn nồng nhiệt như thế nữa?" Trách Trách: "Vấn đề là còn để bị người khác chụp ảnh được, có lẽ bây giờ đã lan truyền khắp diễn đàn và các nhóm rồi." Nhắc đến chụp ảnh, mí mắt Mộ Dữu giật giật vài lần, cô nhớ lại chuyện đó. Cô cầm điện thoại mở diễn đàn trường, mấy bài đăng hot trên trang nhất đều là về cô và Doãn Mặc. Mộ Dữu nhấp ngẫu nhiên vào một bài và kéo xuống, ai đó đã đăng một bức ảnh trong khu rừng nhỏ. Cũng may lúc này trong rừng cây ánh sáng mờ mịt, nhóm người đều là chụp lén, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đen đi sát nhau rất gần, tương đối thân mật. Người duy nhất bật đèn flash lúc đó đã bị Doãn Mặc phát hiện, anh nghiêng người sang để chắn nên bức ảnh cũng bị mờ. Mặc dù vậy, Mộ Dữu vẫn cảm thấy xấu hổ. Mấy người bạn cùng phòng vẫn đang vây quanh cô, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên: "Các cậu đừng nghe người bên ngoài nói nhảm, bọn tớ chỉ muốn tìm một chỗ vắng vẻ nói chuyện, cho nên vào trong rừng cây nói chuyện thôi, không có chuyện hôn nhau gì cả." Cô chỉ vào bức ảnh: "Các cậu nhìn xem, bức ảnh nào chắc chắn 100% là bọn tớ đang hôn nhau chứ? Tất cả là do họ tưởng tượng ra thôi. Đây là tin đồn thôi." "Không có ư?" Hách Mộng Thành dựa vào tủ sách, nghi hoặc xoa xoa cằm. Mộ Dữu mặt không đỏ tim không run, lại lắc đầu: "Không có." Cô tận sức tẩy não bạn cùng phòng, "Tuyệt đối không có! Các cậu tin người ngoài mà không tin tớ sao?" Trách Trách đi tới nhìn cô: "Vậy tại sao cậu lại trôi hết son rồi? Tan học cậu vẫn có nha." Mộ Dữu khẽ giật mình, lòng bàn tay vô thức sờ lên môi mình. Một lúc sau, cô mới bình tĩnh đặt tay xuống: "Vừa nãy chúng ta đi ăn, trôi son không phải rất bình thường sao." "Nhưng ở nhà ăn, cả cậu và Doãn Mặc đều không ăn gì cả, cậu chỉ uống nước trái cây thôi." Trách Trách suy tư, "Uống bằng ống hút có thể làm trôi hết son sao?" Mộ Dữu: "..." Không khí trong ký túc xá đông cứng khoảng mười giây, Đồng Lạc Dao và Hách Mộng Thành cố gắng hết sức để nén cười. Đồng Lạc Dao kéo Trách Trách: "Cậu nói linh tinh gì thế, Dữu Tử đã nói không có thì là không có!" Hách Mộng Thành: "Đúng vậy, son của Dữu Tử là do cậu ấy tự liếm trôi đấy, tớ làm chứng!" Mộ Dữu: "..." Thực sự không thể tiếp tục trò chuyện với đám người này, Mộ Dữu đứng dậy chạy về chỗ ngồi của mình: "Đói quá, tớ đặt đồ ăn ngoài đây." Mộ Dữu không ăn gì ở nhà ăn, cô thực sự rất đói. Cô cầm điện thoại nhấp vào phần mềm đặt đồ ăn, đầu ngón tay ngẫu nhiên kéo kéo lướt lướt. Mấy người Đồng Lạc Dao tiếp tục lướt điện thoại, thỉnh thoảng nói với cô những bình luận họ đọc được trên mạng. Mộ Dữu không trả lời, làm bộ như mình không nghe thấy. Cô vừa gọi đồ ăn mang về, Hách Mộng Thành đột nhiên kêu lên: "Có người nói Doãn Mặc đeo nhẫn cưới rồi, nếu bây giờ anh ấy thực sự ở bên Dữu Tử, vậy Dữu Tử nhất định là người thứ ba!" Đồng Lạc Dao và Trách Trách nghe thấy cũng nhao nhao cầm điện thoại kiểm tra. Mộ Dữu lại nhấp vào diễn đàn, thấy bài đăng phía dưới có xu hướng: 【 Bây giờ có rất nhiều đại gia thích bao nuôi sinh viên đại học, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là không nghĩ tới hoa khôi trường chúng ta sẽ làm chuyện như vậy, thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy! 】 【 Biết người, biết mặt, không biết lòng, huống chi đó là Doãn Mặc, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền tài có tiền tài, có thể kết giao với người như thế, mất đi một chút đạo đức có lẽ cũng chẳng là gì đối với hoa khôi đâu. 】 【 Trước mặt giả bộ ngây thơ, sau lưng lại đi làm tiểu tam, thật buồn nôn mà. 】 【 Loại người này về sau ra xã hội, nhất định sẽ mang tiếng đại học A, gây mất mặt xấu hổ cho mà xem 】 【 Vậy Lục Kỳ Chu thì sao? Đột nhiên cảm thấy thương cho Kỳ Chu đệ đệ quá, lại thích cô gái như này. 】 【 Càng thương bà Doãn hơn, còn không biết đầu mình xanh rồi 】 【 Các cậu có nghĩ rằng một ngày nào đó bà Doãn sẽ đến trường chúng ta xé xác Mộ Dữu ra không? Nếu thế thì thật sự là một màn kịch hay đấy! 】... Đồng Lạc Dao: "Đám người dùng nặc danh trên diễn này thật sự không chút kiêng kỵ, nói chuyện khó nghe thế không biết?" Trách Trách nhìn Mộ Dữu: "Dữu Tử, cậu mau nói cho bọn họ biết là cậu kết hôn với Doãn Mặc đi, vả mặt bọn họ!" Mộ Dữu không thường nói chuyện trên diễn đàn, nhưng trong tình huống hôm nay, nếu cô không nói gì, để loại tin đồn này lên men, huỷ hoại cuộc sống của cô sau này thì quá đau khổ rồi! Không phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao? Cô cũng không phải là không có. Mộ Dữu gọi điện thoại cho dì Thôi ở nhà: "Dì Thôi, phiền dì vào phòng của con, giúp con tìm chiếc nhẫn cưới, sau đó chụp cho con một bức ảnh nhé, chắc là để trong ngăn kéo bàn trang điểm đấy ạ." Không lâu sau, dì Thôi đã gửi một bức ảnh: 【 (hình ảnh) 】 Dì Thôi: 【 Có phải cái này không? 】 Mộ Dữu nhấp vào bức ảnh xem, gõ vào ô nhập liệu: 【 Vâng, đúng là nó rồi ạ, làm phiền dì Thôi rồi~ 】 Vừa gửi xong, dì Thôi lại gửi một bức ảnh khác, được đặc biệt chụp cận cảnh. Mặt trong của chiếc nhẫn có hai chữ "MY". Dì Thôi gửi tin nhắn thoại tới: "Dì phát hiện phía trên còn có mấy chữ, đây là tên viết tắt của con, cậu chủ thật có tâm!" Chiếc nhẫn này Mộ Dữu đã đeo một lần khi cô cùng Doãn Mặc tham gia buổi tiệc, sau đó cô cất nó đi, nếu dì Thôi không nói, chính cô cũng không phát hiện thấy những chữ cái được khắc bên trong chiếc nhẫn. Mộ Dữu chuyển tiếp bức ảnh này đến WeChat của Doãn Mặc: 【 Còn có chữ viết hả? 】 Đại hắc cẩu: 【 Làm sao đột nhiên nhớ tới tìm nhẫn cưới thế? Có chuyện gì vậy? 】 Mộ Dữu đang gõ vào ô nhập liệu, muốn phàn nàn với anh đôi câu, trách anh đeo nhẫn cưới khiến cô bị tung tin bịa đặt. Suy nghĩ một chút, anh sẽ đến sân bay ngay, tốt hơn là đừng để anh biết: 【 Không có gì, em chợt nhớ ra, sợ làm mất nên nhờ dì Thôi tìm giúp, sau đó nhìn thấy mấy chữ này. 】 Vừa mới gửi xong, Doãn Mặc cũng gửi một bức ảnh tới, trên ảnh kia còn có chữ, là "YM". Nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Mộ Dữu xóa chữ trong hộp nhập liệu, đảo mắt, nảy ra một ý tưởng mới. Hiếm khi thể hiện tình cảm được một lần, thế thì phải khoe mạnh. Cô trả lời ở cuối bài đăng trên diễn đàn, gửi hai bức ảnh hai chiếc nhẫn cùng chữ khắc trên đó. Phản hồi: Chiếc nhẫn mà bạn đang nói đến, có phải cái này không? Chao ôi, tôi lười đeo quá đi. Đây là một diễn đàn ẩn danh, nhưng khi cô đăng bài, quang minh chính đại đổi ID thành "Chính chủ Mộ Dữu". Sau khi gửi đi, cô dứt khoát thoát khỏi diễn đàn, không thèm xem phản ứng của đám người đó. Mở lại WeChat, cô thấy Doãn Mặc đã gửi một tin nhắn khác. Đại hắc cẩu: 【 Em đừng nói với anh, chiếc nhẫn anh đưa em lâu như vậy, bây giờ em mới nhìn thấy chữ viết trên đó nhé, hay là dì Thôi phát hiện giúp em? 】 Mộ Dữu gửi một biểu tượng cảm xúc "Bảo bảo vô tội" cho anh. Đại hắc cẩu: 【 Trở về sẽ thu thập em 】 Mộ Dữu đang trò chuyện với anh, Hách Mộng Thành cảm khái: "Dữu Tử à, cậu trâu bò thật nha, nháy mắt đã khiến đám người trong bài đăng đó nín họng rồi." Vì câu trả lời này, hướng gió trong bài đã thay đổi ngay lập tức. 【 Trời ạ, thật sự là nhẫn đôi kìa, còn khắc tên, Doãn Mặc đỉnh quá! Nhân tiện, hoa khôi hạ gục được Doãn Mặc từ khi nào vậy? 】 【 Tên của hai người cũng rất xứng đôi luôn! 】 【 Chị em à, nhiều đường quá, tôi sìn trước đây. 】 【 Doãn Mặc đeo nhẫn ngón áp út là trong lòng thực sự rất thích Mộ Dữu, muốn cưới cô ấy đúng không? 】 【 Lầu trên, cũng có thể là Doãn Mặc không cẩn thận làm chiếc nhẫn nhỏ quá, chỉ có thể đeo vào ngón áp út (đầu chó) 】 【 Ha ha ha ha thế thì chẳng phải là khéo quá hóa vụng sao, càng nói lên hai người họ là một cặp trời sinh, hay là tổ chức hôn lễ luôn đi, khỏi phải đăng ký kết hôn 】 【 Vừa rồi đám người kia ăn nói khó nghe, tôi cũng không muốn xen vào, thật ra tôi cảm thấy hoa khôi từ trước đến nay rất tốt mà, thành tích tốt, chưa từng tán tỉnh nam sinh trong trường, đi theo thầy Cận làm trợ lý sinh viên lâu như vậy, thưởng và học bổng mỗi năm đều là có thể tới tay cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ tự mình đòi hỏi mà luôn nhường cho người khác. 】 【 Trong đại hội thể thao trước đó chị ấy cũng nỗ lực rất nhiều, rất quan tâm chăm sóc cho đàn em. Tôi cảm thấy đàn chị Mộ Dữu rất tốt, xinh đẹp tốt bụng, không biết đám người lầu trên kia vừa rồi sao lại chua ngoa như vậy, rõ ràng là ghen ghét! 】 【 Doãn Mặc nổi tiếng là giữ mình trong sạch, sao anh ấy có thể đi tìm tình nhân khi đã vợ ở nhà được, đám người ở trên rất giỏi tung tin đồn nhảm nhí. Bây giờ xem ra, lần trước Doãn Mặc xuất hiện ở cửa ký túc xá nữ, hẳn là đang đợi Mộ Dữu, ngày hôm đó rất khuya mà anh ấy vẫn không đợi được cô gái mình thích xuất hiện. Thương Doãn Mặc quá đi, tò mò hôm đó hai người họ xảy ra chuyện gì quá, nhưng bây giờ thật ngọt ngào! 】..
Hách Mộng Thành nhìn bài đăng, hỏi Mộ Dữu: "Tại sao cậu không nói thẳng hai người đã kết hôn? Tớ nghĩ đám sinh viên không đoán theo hướng đó đâu." Mộ Dữu chống cằm chớp chớp mắt mấy cái: "Tớ là tiểu tiên nữ, để cho các bạn học biết tớ đã kết hôn, tớ còn mặt mũi đâu? Tớ mới năm ba thôi mà!" Hách Mộng Thành: "..." Đang nói chuyện, đồ ăn ngoài Mộ Dữu đặt được mang đến, cô chạy xuống lầu để lấy. Khi trở lại, ngồi về chỗ của mình, cô nhận được tin nhắn WeChat của Lục Kỳ Chu: 【 Em đang định nhờ người xóa bài viết, chị lại tự làm rõ, có cần xoá bài viết trên diễn đàn nữa không? Một đám người nhàn rỗi không việc gì làm ăn nhiều chết no 】 Cậu là chủ tịch hội sinh viên, cũng có tư cách quản trị viên trên diễn đàn. Mộ Dữu vừa ăn vừa trả lời: 【 Em cứ xem đó mà làm 】 Lục Kỳ Chu: 【 Vậy thì em sẽ xóa mấy lời ác ý kia, cấm tài khoản của họ, dám vu khống tung tin đồn nhảm về chị gái em à, thực sự coi Internet nằm ngoài vòng pháp luật sao, em sẽ kiện bọn họ tội phỉ báng! 】 Mộ Dữu: 【 Lần này tích cực thế, lúc trước diễn đàn lan truyền tin đồn về chúng ta, sao không thấy em xóa đi? 】 Lục Kỳ Chu: 【 Còn không phải là em muốn buộc chị phải thanh minh, thừa nhận em là em trai chị sao 】 Lục Kỳ Chu: 【 Chị nhìn đi hôm nay chị thừa nhận anh rể rồi, hai người ở trường còn cao điệu* như vậy, nhưng lại không thừa nhận em là em trai chị 】 *Cao điệu: lên giọng; nói phách lối; cao giọng; nói khoác (ví với nói phách nói tướng) Lục Kỳ Chu gửi một biểu tượng cảm xúc "Gào khóc". Mộ Dữu: 【 Chị thừa nhận trong lòng còn không được sao? Hai chúng ta thân thiết đâu phải để khoe khoang với người khác 】 Lục Kỳ Chu: 【 Ý của chị là, trong lòng chị đã thừa nhận em là em trai rồi phải không? 】 Cậu gửi một gói biểu tượng cảm xúc "Nào, đến đây cùng nhảy disco với nhau đi". Mộ Dữu thích thú với biểu tượng cảm xúc đó của cậu chàng, phá lên cười. Thật đúng là một thằng nhóc con mà. Lục Kỳ Chu: 【 Đại hội thể thao lần trước mọi người đều vất vả rồi, sau nghỉ lễ trở về, còn nói dự định cùng nhau ăn liên hoan, thứ bảy này thì thế nào? Chị có đến được không. 】 Nghe giọng điệu của Doãn Mặc, chưa chắc cuối tuần này anh đã có thể trở về, Mộ Dữu suy tư, trả lời cậu: 【 OK 】 ————— Sau khi sự hỗn loạn của việc Doãn Mặc đến trường qua đi, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy một số tin đồn về hai người trong khuôn viên trường, cuộc sống của Mộ Dữu đã trở lại bình thường. Chiều thứ sáu hôm đó, Mộ Dữu và Tần Phong đang tổng hợp báo cáo trong văn phòng của thầy Cận. Sau khi hoàn thành công việc, Mộ Dữu nộp các tài liệu đã sắp xếp xong. Thầy Cận liếc nhìn rồi đặt sang một bên, nói với Mộ Dữu: "Thầy nghe giáo sư Hoắc nói, em đang yêu đương với Doãn Mặc, học trò mà ông ấy tâm đắc nhất à?" Thầy Cận thường không phải là người hay buôn chuyện, bị hỏi đột ngột Mộ Dữu không kịp thích ứng. Cô và Doãn Mặc đã kết hôn, không tính là yêu đương, cô cười mơ hồ: "Thầy Cận, thầy có ý gì vậy ạ?" Thầy Cận nói: "Là như này, hôm qua giáo sư Hoắc tới tìm thầy, muốn nhờ em một việc." "Giáo sư Hoắc nhờ em giúp ạ?" Mộ Dữu hơi khó tin. "Giáo sư Hoắc vẫn luôn muốn mời Doãn Mặc đến trường thuyết giảng, nhưng cậu ấy luôn từ chối vì lịch trình bận rộn, không chịu đến. Bây giờ biết em với Doãn Mặc có quan hệ thì muốn nhờ em giúp đỡ xem liệu có thể thuyết phục cậu ấy không." Mộ Dữu mím môi dưới: "Doãn Mặc rất kính trọng giáo sư Hoắc, nếu giáo sư Hoắc đã mở miệng mà anh ấy vẫn từ chối, có thể là do anh ấy thực sự bận rộn với công việc. Em thuyết phục cũng không nổi, phải không thầy?" "Hẳn là khác đi. Thầy nghe giáo sư Hoắc nói, Doãn Mặc khiêm tốn đã quen, chuyện cậu ấy từ chối chưa chắc là do quá bận rộn công việc, mà chủ yếu là không muốn lộ diện trước mặt người khác. Nhưng lúc này lại đến trường tìm em, còn rất khoa trương nữa, gây náo động trường chúng ta một phen, có lẽ nếu em nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ đồng ý mở buổi toạ đàm đấy." Thầy Cận nhìn Mộ Dữu, "Gần đây các thầy vẫn đang làm việc sắp xếp các hoạt động kỷ niệm của trường, thầy nghĩ, nếu như Doãn Mặc có thể đồng ý thuyết giảng vào ngày kỷ niệm của trường, sẽ rất có ý nghĩa, em thấy có đúng không?" Thầy Cận đã nói đến thế rồi, Mộ Dữu cũng không tiện từ chối: "Vậy để quay về em thử hỏi anh ấy ạ." Thầy Cận mỉm cười gật đầu: "Được, em cứ hỏi đi, thành công hay không chủ yếu xem quyết định của Doãn Mặc, chúng ta cố gắng hết sức rồi." Không còn chuyện gì khác, Mộ Dữu và Tần Phong cùng nhau rời văn phòng của thầy Cận. Mộ Dữu thuận miệng hỏi anh ta: "Ngày mai sẽ đi ăn liên hoan với hội sinh viên đó, cậu biết chưa?" "Ừ." Tần Phong có chút thất thần. Ra khỏi tòa nhà hành chính, Mộ Dữu thấy Đồng Lạc Dao, Hách Mộng Thành và Trách Trách đang đi ngang qua đây, mỉm cười vẫy tay về phía đó. Tần Phong dừng một chút, đột nhiên nói: "Ngày mai tôi còn có việc, đến lúc đó phiền cậu nói với mọi người, tôi không đi liên hoan được nhé." Mộ Dữu bất ngờ, cũng không hỏi nhiều, gật đầu: "Được." Sau khi Tần Phong rời đi, Đồng Lạc Dao tiến lên, khoác tay lên vai Mộ Dữu, chậc chậc nói: "Doãn Mặc đến trường làm một màn này, có người vui có người buồn nha, Tần đại tài tử có vẻ rất mất mát, khắp mặt đều viết lên hai chữ thất vọng kìa." Mộ Dữu che miệng cô nàng: "Cậu nói nhỏ thôi, đừng nói lung tung." ————— Liên hoan với hội sinh viên là vào trưa thứ bảy, địa điểm là một nhà hàng đồ chiên xào gần trường. Vì e ngại Lục Kỳ Chu ở đó nên ngày hôm đó không ai nói đùa về chuyện của Doãn Mặc và Mộ Dữu, cũng không ai buôn chuyện mà chỉ vừa ăn cơm vừa tán gẫu chuyện trường lớp
Liên hoan kết thúc lúc hơn hai giờ chiều, cả đám nhất thời quyết định đi hát. Kinh doanh KTV gần trường học đang phát đạt, bọn họ không đặt phòng trước, hôm nay lại là thứ bảy, lúc đến thì đã không còn phòng. Sau khi ra khỏi KTV, Lục Kỳ Chu đề nghị: "Hay là đến nhà tôi đi, cách trường không xa, đầy đủ tiện nghi cái gì cũng có." Nghe vậy, mấy bạn học rất hào hứng: "Được đó, dù sao cũng không bận gì." Mộ Dữu không có hứng thú: "Các cậu đi đi, tôi không đi đâu." Lục Kỳ Chu biết cô đang nghĩ gì, nhìn sang: "Nhà riêng của em, bình thường ba mẹ em không hay qua đó." Có người trêu chọc: "Chủ tịch thật lợi hại nha, sinh viên năm hai đã có nhà riêng." Lục Kỳ Chu nhìn Mộ Dữu, "Đi đi mà, chị quay về trường cũng có việc gì làm đâu." Doãn Mặc vẫn chưa nói với cô hôm nay anh có trở về không, Mộ Dữu suy nghĩ, cuối cùng gật đầu. Nhà Lục Kỳ Chu cách đây không xa lắm, mọi người đi xe đạp công cộng 20 phút là đến. Đó là một tiểu khu cao cấp xa hoa, môi trường xanh tốt. Về đến nhà, Lục Kỳ Chu mời mọi người ngồi xuống, cậu đi lấy đồ uống trong tủ lạnh. Một đám người ngồi xuống sô pha, Mộ Dữu đi cùng Lục Kỳ Chu: "Chị đi lấy với em." Lục Kỳ Chu chọn một số đồ uống và cocktail từ tủ lạnh rồi đưa chúng cho cô, Mộ Dữu nhìn xung quanh: "Nhà này ánh sáng tốt, trông còn rất mới, nhưng hình như rất ít ở." Lục Kỳ Chu cà lơ phất phơ nói: "Năm đấy em thi đỗ đại học A, ba em mua cho em, trang trí xong liền để đó không qua ở nhiều lắm. Thỉnh thoảng em mới dẫn vài anh em đến chơi." Điện thoại trong túi Mộ Dữu reo lên, cô một tay ôm mấy chai đồ uống, một tay cầm điện thoại lên mở ra, nhận được một tin nhắn WeChat. Đại hắc cẩu: 【 Em không về nhà à? 】 Mộ Dữu vội vàng trả lời: 【 Hôm nay em đi ăn liên hoan với hội sinh viên, anh về rồi à? 】 Đại hắc cẩu: 【 Ừm, vừa về tới nhà 】 Đại hắc cẩu: 【 Anh đến đón em 】 Mộ Dữu liếc nhìn tin nhắn, nói với Lục Kỳ Chu: "Chị phải đi rồi, Doãn Mặc muốn đón chị về." Lục Kỳ Chu mới từ trong ngăn tủ lấy ra mấy cái cốc, nhìn qua hỏi: "Đã đến rồi sao?" Mộ Dữu: "Đang trên đường." Lục Kỳ Chu: "Vậy chị gửi cho anh ấy địa chỉ đi, để anh ấy tới đây đón chị, nếu không lại phải đạp xe hai mươi phút mới về đến trường, không mệt sao?" Lục Kỳ Chu nói có lý, Mộ Dữu phát định vị cho Doãn Mặc: 【 Bọn họ muốn đi hát, em đang ở nhà Lục Kỳ Chu, anh đến đây đón em nhé 】 Sau khi cất điện thoại, Mộ Dữu mang đồ uống đến bàn trà, chia cho mọi người. Có người đã bật phần mềm karaoke trên TV lớn, tìm thấy một chiếc micrô và một cái loa nhỏ. Rèm trong phòng khách kéo lên khiến ánh sáng trong nhà tối hơn, càng tăng thêm bầu không khí. Mộ Dữu xem như là đàn chị, bị một đám người ồn ào dụ dỗ hát. Cô không còn cách nào khác liền hát một bài đơn giản, sau đó ngồi vào góc sô pha nghịch điện thoại di động, yên lặng chờ Doãn Mặc tới đón. Cứ tưởng anh đi công tác dài ngày, không ngờ thứ bảy đã vội vã về rồi. Không biết vì sao, Mộ Dữu đột nhiên có chút khẩn trương, nhớ tới lời anh nói trước khi đi, bảo cô rèn luyện thân thể thật tốt, nếu không sợ cô chịu không nổi. Hai má hơi nóng, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài, cô nhận được WeChat của Doãn Mặc: 【 Anh đến dưới lầu rồi, tự em đi xuống nhé? Hay là anh đi lên? 】 Mọi người vẫn đang hát, không muốn phá hỏng cuộc vui, Mộ Dữu trả lời: 【 Em sẽ tự xuống 】 Cô bước đến chào tạm biệt mọi người, nói mình có việc phải đi trước. Lục Kỳ Chu đứng dậy, đích thân tiễn cô ra ngoài. Thang máy xuống tới tầng một, cửa mở ra, hai người đi ra. Mộ Dữu nói với Lục Kỳ Chu: "Tiễn đến đây thôi, vẫn còn nhiều bạn học đang ở trên lầu, em quay lại đi." Cô vừa dứt lời, cửa toà nhà bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo bước vào. Người phụ nữ liếc mắt nhìn thấy Lục Kỳ Chu, cười đi tới: "Kỳ Chu, mẹ đang tìm con đấy, chủ nhật sao con không về nhà..." Bà không thốt ra lời cuối cùng, nhìn thấy Mộ Dữu bên cạnh Lục Kỳ Chu. Mộ Dữu cũng nhìn Liễu Tuyết Mi, vẻ mặt bình tĩnh như thường, như thể cô đang nhìn một người xa lạ không liên quan. Liễu Tuyết Mi nhất thời xấu hổ, khóe miệng khẽ cong lên: "Tiểu Dữu Tử cũng ở đây à, đã lâu rồi mẹ không gặp con, dạo này con khỏe không?" Bà ta chỉ vào hộp thức ăn trong tay, "Mẹ mang đồ ăn tới, con với Kỳ Chu cùng ăn nhé." Mộ Dữu làm như không nghe thấy, quay đầu hướng Lục Kỳ Chu cười nói: "Chị đi đây, các em chơi tiếp đi." Không nhìn Liễu Tuyết Mi nữa, cô đẩy cửa tòa nhà chung cư và rời đi. Lục Kỳ Chu cau mày: "Mẹ, mẹ tới đây làm gì?" Trước đó cậu đã nói với Mộ Dữu rằng bố mẹ cậu sẽ không đến đây, nhưng cuối cùng họ lại va phải nhau, lại làm phiền đến cô. Liễu Tuyết Mi sửng sốt một lúc, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn con trai: "Đương nhiên là mẹ tới thăm con rồi, ngày nghỉ đều ra ngoài chơi với bạn học, cuối tuần cũng không thấy bóng dáng con đâu, bao nhiêu con ngày không nhà rồi? Mẹ đến đây thử vận may xem có thấy con không, còn mang đồ ăn cho con đấy, tất cả đều là món con thích." "Mẹ, con không phải trẻ con nữa, không cần mẹ chăm sóc tỉ mỉ từng ly từng tí, mẹ có thể cho con chút không gian riêng tư được không?" Tâm tình Lục Kỳ Chu phức tạp, thậm chí còn cảm thấy châm chọc, "Nếu con không về nhà, mẹ sẽ tìm cách đến gặp con, nhưng nhiều năm như vậy, khi nào thì mẹ mới đối tốt với chị con như thế đây? Chị ấy cũng là con của mẹ mà." Nụ cười trên mặt Liễu Tuyết Mi đông cứng lại. Lục Kỳ Chu cười khẩy: "Nhưng mà, bây giờ có lẽ chị ấy chẳng cần đâu." Liễu Tuyết Mi quay đầu, thuận theo tấm kính trên cửa nhìn ra ngoài. Bên cạnh một chiếc ô tô, Doãn Mặc cúi đầu trìu mến nói chuyện với Mộ Dữu, một lúc sau, anh nhéo mặt cô, nở nụ cười cưng chiều rồi giúp cô mở cửa xe. ————— Mộ Dữu đã sớm không còn mong đợi vào Liễu Tuyết Mi, bây giờ gặp nhau cô cũng có thể thản nhiên đối mặt, không gây ra mảy may xáo trộn nào trong lòng. Lúc này ngồi trên xe, cô càng vui mừng và kinh ngạc: "Em còn tưởng anh đi công tác rất lâu mới về cơ." Xe chạy ra khỏi biệt thự, hòa vào dòng người qua lại trên đường lớn. Doãn Mặc tiếp tục lái, thản nhiên nói: "Còn không phải là do trong lòng anh nhớ em sao, chỉ có thể gấp gáp tăng ca rồi nhanh quay về thôi." Lời nói của anh nghe giống như đang trêu chọc cô, nhưng nhìn khuôn mặt hơi tiều tuỵ của anh, Mộ Dữu đoán có lẽ anh nói thật. Trong mấy ngày đi công tác, có lẽ anh không được nghỉ ngơi thoải mái. Nghĩ đến anh vội vã trở về để gặp cô, trong lòng Mộ Dữu có chút ngọt ngào. "Đúng rồi, " Mộ Dữu nhớ ra điều gì đó, "Trường học muốn anh thuyết giảng vào ngày kỷ niệm của trường. Giáo sư Hoắc đã tới tìm thầy Cận, lại nói thầy Cận tìm em." Mộ Dữu quay sang hỏi Doãn Mặc, "Anh có đi không?" Doãn Mặc cười một tiếng: "Tối hôm đó gặp giáo sư Hoắc ở trường, anh cũng đoán được ông ấy sẽ tìm cách nói chuyện này với em." Đúng là giáo sư Hoắc đã đề cập với Doãn Mặc vài lần, nhưng anh vẫn luôn không bày tỏ thái độ, chỉ nói là đang bận công việc, chủ yếu là vì không muốn công khai xuất đầu lộ diện. "Anh thật sự nhất quyết không đồng ý sao" Mộ Dữu suy nghĩ, nhưng vẫn nghiêm túc thuyết phục anh, "Em nghĩ anh nên đồng ý thì tốt hơn. Anh giữ danh hiệu giáo sư thỉnh giảng của Đại học A lâu như vậy rồi mà chưa mở một buổi toạ giảng nào. Anh thế là không được nha." "Hơn nữa, thầy Cận nhờ em thuyết phục anh vì biết quan hệ của chúng ta, nếu em thuyết phục không thành công thì sẽ làm tổn hại thể diện của em trước mặt thầy Cận lắm. Anh nói xem em với thầy Cận cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, anh làm em mất mặt thì không ổn lắm đâu ha?" Doãn Mặc cười, dường như tâm trạng rất tốt: "Vì thể diện của em nên anh phải đồng ý sao?" "Thể diện của vợ anh không đáng để anh gật đầu sao?" Mộ Dữu tiếp tục thêm mắm thêm muối, "Nếu anh không đồng ý, thầy Cận với giáo sư Hoắc nhất định sẽ thấy quan hệ của chúng ta cũng bình thường thôi, anh đối với em cũng như thế hà. Nếu mấy lời này lan truyền trong trường, em nghe mọi người nói nhiều rồi bị tẩy não, sau đó sẽ thật sự cảm thấy anh đối xử không tốt với em." Cô chống cằm, chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, "Anh Doãn, anh thật sự không ngại để lại ấn tượng xấu trong lòng vợ mình chứ?" "Em thật sự muốn anh đi à?" "Vốn dĩ anh có đi hay không em cũng không quan tâm, nhưng nếu thầy Cận đã giao việc cho em, đương nhiên em hy vọng sẽ hoàn thành tốt, không để thầy ấy thất vọng." Xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ. Doãn Mặc suy nghĩ một chút: "Được thôi——" Anh hơi dừng lại, Mộ Dữu còn chưa kịp vui mừng, ánh mắt anh thâm thúy nhìn qua, chậm rãi bổ sung nói: "Tối nay xem biểu hiện của em, anh sẽ cân nhắc xem có nên đồng ý với em hay không." Anh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Còn 20 phút nữa mới về đến nhà, lúc này em nên nghĩ cách lấy lòng anh một chút đi." 1 Mộ Dữu: "..."