Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 76: Dòng chảy ngầm




Gió tuyết ngừng thổi, sao trên cao nguyên trải dài trên bầu trời, nhìn từ trái đất đến dải ngân hà, những vì sao giống như đôi mắt trong veo và sáng ngời của một đàn linh dương Tây Tạng.

Cô gái giao thức ăn quay trở lại chiếc xe ba bánh nhỏ của mình, cùng với một chiến sĩ trong tổ nấu ăn, lấy những quả cà chua chất đống ở phía sau ra, cho vào những chiếc sọt nhựa trắng chuyên dùng để đựng đồ ăn.

Tuy nhiên, có quá nhiều cà chua, Ương Lạp ôm đồ nấu ăn rất lâu nhưng trên chiếc xe ba gác cũng không giảm được bao nhiêu.

Tính Hứa Phương Phỉ tốt bụng nhiệt tình, sau khi quan sát từ xa một lúc, cô bắt đầu cất bước, chuẩn bị bước tới giúp đỡ.

Thấy vậy, Trịnh Tây Dã không hỏi hay nói bất cứ điều gì, vẻ mặt bình thản đi cùng cô.

Cả hai đến bên cạnh chiếc xe ba bánh, cùng nhau giúp Ương Lạp và người đầu bếp dọn cà chua.

Quân đội có kỷ luật nghiêm minh, mọi việc đều phải có trật tự, tổ nấu ăn bảo đảm hậu cần, bếp ăn là chiến trường của bộ đội nấu ăn. Nồi, xoong, chảo phải được đặt ngay ngắn, thậm chí tất cả các loại rau củ quả cũng phải được xếp lần lượt, thành nhóm, thành hàng, chỉnh tề ngăn nắp.

Cuối cùng, người đầu bếp và cô gái Tây Tạng ăn ý ngầm phân chia công việc, một người cho cà chua vào rổ, còn người kia sắp xếp. Trịnh Tây Dã thấy người đầu bếp đeo găng tay di chuyển rất bất tiện nên ngồi xổm xuống, im lặng cùng anh ta bày biện.

Đầu bếp sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn mặt Trịnh Tây Dã, nhưng mới đầu không có phản ứng. Sau hai giây dại ra, anh ta nhớ ra đây là đội trưởng Lang Nha đang làm việc tại trạm căn cứ Côn Luân.

"Ơ, đội trưởng Trịnh? Anh để xuống tôi tự làm cho. Trời lạnh như vậy, đến củ quả cũng hoàn toàn bị đông cứng." Đầu bếp đảo mắt qua Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ, có vẻ rất ngại ngùng, "Hai người lại không mang bao tay, đừng để bị rét."

Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, cười với đầu bếp, nói: "Bốn người chúng ta cùng làm, mấy phút đồng hồ là chuyển xong, làm sao có thể yếu ớt như vậy."

Đầu bếp không lay chuyển được hai người, đành phải vùi đầu tiếp tục làm việc.

Mọi người nhặt củi nhóm lửa thật to, một lúc sau cà chua cho hết vào sọt, xếp thành hàng ngay ngắn.

Người đầu bếp cảm ơn họ liên tục, rồi rời đi với một giỏ cà chua.

Nhiệt độ ở đây là dưới 0 độ C, bề mặt của tất cả những quả cà chua được bao phủ bởi một lớp sương giá. Đầu ngón tay Hứa Phương Phỉ đỏ bừng vì lạnh, cô theo bản năng xoa hai tay vào nhau một lúc rồi đưa lên môi, thở ra một luồng khí nóng.

Lúc này, cô gái Tây Tạng tên là Ương Lạp quay đầu lại, đôi mắt đen láy sáng ngời dán chặt vào mặt Hứa Phương Phỉ, không thể rời mắt khỏi cô.

Hứa Phương Phỉ nhận thấy ánh mắt của Ương Lạp, ngẩn ra, nhanh chóng bị bối rối trước cảnh tượng này.

Ương Lạp đột nhiên mở miệng, nói với một nụ cười trên khuôn mặt: "zibudu*!"

*(Tra nửa ngày cũng không tìm được từ để khen người khác xinh đẹp trong tiếng Tây Tạng nói làm sao. Ví dụ như "xin chào" trong tiếng Tây Tạng là tashi delek. Nên ở đây tui để thành phiên âm tiếng Trung luôn vì từ này tác giả viết sang tiếng Trung là "字部都", ai đi ngang có biết đọc làm sao thì nhắc tui sửa với:(()

Hứa Phương Phỉ rất bàng hoàng, không hiểu cô ấy đang nói gì.

Trịnh Tây Dã ở một bên cười khẽ, phủi tay hai lần từ dưới đất đứng lên, tùy ý giải thích nói: "'zibudu' là tiếng Tây Tạng. Em ấy đang khen em đẹp."

"A." Hứa Phương Phỉ hoàn hồn, lập tức cong môi với Dương Lạp nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."

Nhìn thấy dung mạo Hứa Phương Phỉ xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng, Dương Lạp không khỏi có chút yêu thích cô. Cô ấy chớp đôi mắt to, như nhớ tới cái gì, vội vàng cúi đầu, từ trong túi áo Tây Tạng lấy ra mấy viên kẹo trắng, cười đưa qua, nói: "Cho chị này, ăn đi."

Hứa Phương Phỉ thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng đưa tay ra đón lấy.

Dương Lạp nói: "Chị và Cố Học Siêu ăn cùng một loại."

"Cảm ơn em nhiều!" Hứa Phương Phỉ cười càng tươi hơn, có chút hiếu kỳ, "Đây là kẹo gì vậy?"

"Kẹo sữa bò Tây Tạng."

Ương Lạp trả lời: "Sữa được vắt từ những con bò nhà em, mẹ em làm thành kẹo."

Nói xong, Ương Lạp dừng lại, rồi liếc nhìn Trịnh Tây Dã đang ở bên cạnh Hứa Phương Phỉ. Cô ấy nhìn đi nhìn lại hai lần giữa cô gái xinh đẹp và người đàn ông đẹp trai, đã đoán được mối quan hệ giữa hai người.

Đôi mắt của Ương Lạp nheo lại, cô ấy bước hai bước về phía Hứa Phương Phỉ, thấp giọng nói: "Kẹo sữa bò Tây Tạng, chị và người đàn ông của chị chia nhau ăn đi."

Hứa Phương Phỉ đột nhiên đỏ bừng mặt, xấu hổ đến không nói nên lời.

Thấy cô đỏ mặt, Ương Lạp cho rằng mình đoán sai, che miệng nhỏ giọng nói: "Không phải anh ấy sao ạ?"

Hai má Hứa Phương Phỉ càng nóng hơn, cô lẩm bẩm hồi lâu mới có thể nói ra: "Phải."

"Em nói mà!"

Ương Lạp còn nhỏ nhưng thừa hưởng sự mạnh dạn, cởi mở của dân du mục, cô ấy không hề ngại ngùng hay kiêng dè khi nói về tình yêu. Dù là lần đầu tiên gặp Hứa Phương Phỉ nhưng Ương Lạp đã thích cô gái dân tộc Hán nhẹ nhàng như mây này, rất vui khi được trò chuyện với cô.

Ương Lạp hất cằm lên, nụ cười lộ ra vài phần đắc ý: "Cách chị nhìn anh ấy cũng giống như em nhìn Cố Học Siêu vậy. Nhất định là chị thích anh ấy, thích chết đi được."

Giọng nói sữa dê của cô gái Tây Tạng trong trẻo lanh lảnh, lọt vào tai Trịnh Tây Dã một cách rõ ràng.

Trịnh Tây Dã biết Hứa Phương Phỉ da mặt mỏng, sợ cô khó xử nên lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng độ cong khóe miệng lại không ngừng dâng lên.

Hứa Phương Phỉ chết lặng. Cô là một cô gái phương Nam điển hình, duyên dáng từ trong xương, đã thấy cô gái nào thẳng thắng không lựa lời như vậy đâu.

Cố Học Siêu đang quét tuyết cách đó không xa, cũng nghe thấy lời này.

Khuôn mặt điển trai của chàng quân nhân trẻ bỗng đỏ bừng. Anh ta cố ý cúi mặt nhìn về phía này, thấp giọng trách mắng: "Ương Lạp! Đội trưởng Trịnh và đồng chí Tiểu Hứa sáng mai phải lên đường, đừng lôi kéo người ta nói chuyện lung tung nữa, mau về nhà đi!"

Nụ cười trên mặt Ương Lạp vẫn không giảm, tinh nghịch nháy mắt với anh ta, nói: "Cố Học Siêu, anh đang giả bộ tức giận, thật ra là thẹn thùng."

Cố Học Siêu: "..."

Ương Lạp nhìn thấy người chiến sĩ nhỏ thổi râu trừng mắt không nói nên lời, giống như bị chọc ghẹo, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, cười ha ha nhìn Hứa Phương Phỉ, nói: "Các đồng chí dân tộc Hán quân giải phóng nhân dân, ai cũng da mặt mỏng, thật là khiến cho người ta yêu thích."

Nói xong, cô gái nhỏ Tây Tạng nắm bím tóc, quay người khoanh chân, lên xe ba gác, mặt mày hớn hở lái đi.

Không lâu sau, cô gái cùng chiếc xe điện ba bánh biến mất khỏi cổng trại.

Cố Học Siêu, người đang quét tuyết, nhìn thấy Ương Lạp đã đi xa mới ngừng tay, cầm chổi bước tới, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất lực. Anh ta do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng ậm ừ mở miệng xin lỗi: "Ngại quá đội trưởng Trịnh, đồng chí Tiểu Hứa, cô gái nhỏ này đầu óc tinh ranh, mọi người đừng chấp nhặt với cô ấy."

"Nào có." Hai mắt Hứa Phương Phỉ lấp lánh, ngữ khí chân thành, "Tôi cảm thấy Ương Lạp rất tốt, rất đáng yêu."

Khi Cố Học Siêu nghe Ương Lạp được khen ngợi, anh ta đã không giấu được niềm vui và nụ cười trong mắt. Anh ta khẽ nhếch khóe miệng, gãi đầu cười nói: "Mọi người không giận cô ấy là được."

Cố Học Siêu tiếp tục quét tuyết.

Hứa Phương Phỉ đứng trong hành lang một lúc, quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã, tò mò hỏi: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, anh ở đây lâu như vậy, đã từng gặp cô gái địa phương nào tỏ tình với anh chưa?"

Trịnh Tây Dã mặt vô cảm nhìn về phía xa, im lặng hai giây rồi đáp: "Có."

Anh dừng một chút, rất bình tĩnh nói thêm: "Nhưng không nhiều, không quá mười người."

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt: "Nhiều như vậy á?"

Trịnh Tây Dã nhìn sang, nhướng mày: "Với diện mạo và dáng người người đàn ông của em, mười đã tính là nhiều sao?"

"..."

Hứa Phương Phỉ nghẹn lời, nghĩ đây là loại người tự luyến kỳ lạ gì vậy.

Cô không nói nên lời trong vài giây, rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng đó là sự thật. Lúc ở trong khách sạn nhỏ ở Mộc Thạch Mương, đều luôn có thể gặp nữ du khách xinh đẹp hỏi anh xin WeChat. Anh đó, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải ngày một hai ngày."

Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô với đôi mắt đen láy, trong mắt anh có tia hứng thú: "Ghen à? Không vui?"

"Không có gì không vui." Hứa Phương Phỉ hờ hững nhún vai, ngữ khí tự nhiên, "Nhiều con gái thích anh như vậy, kỳ thực cũng phản ánh mắt nhìn của em rất tốt."

Trịnh Tây Dã buồn cười, cười nhạt trả lời: "Thái độ em cũng khá nhỉ."

"Em không cảm thấy mình nên học hỏi thái độ tốt của anh một chút sao?"

Hứa Phương Phỉ tự động bỏ qua giọng điệu ẩn ý của anh, cười nói: "Anh đừng thích ghen tuông như vậy. Anh xem, nhiệm vụ nào anh cũng có thể thu hút mười đóa hoa đào, nếu như em cũng như anh, cả ngày tức giận cũng tức thành no luôn."

Trịnh Tây Dã không khỏi cười, nhìn xung quanh không có ai khác, vươn tay nhẹ nhàng nhéo vành tai nhỏ của cô, thấp giọng nói: "Anh nói mười người em cũng tin thật sao? Anh làm nhiệm vụ, cả ngày ở khu không người, đúng là có thể gặp phụ nữ, nhưng ngoại trừ linh dương cái Tây Tạng, sói cái, thỏ cái và bò cái Tây Tạng. Anh có thể tìm đâu ra mười bông hoa đào chọc giận em chứ."

Hứa Phương Phỉ hất tay anh ra, cô mở to hai mắt, nhỏ giọng xấu hổ trách cứ: "Vừa mới hôm qua đã đồng ý không được động tay động chân, sao anh lại như vậy!"

Trịnh Tây Dã xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi. Vào trong nghỉ ngơi đi."

Hứa Phương Phỉ mỉm cười nói: "Ngủ ngon, đội trưởng Trịnh."

Trịnh Tây Dã hơi cong môi: "Ngủ ngon, đồng chí Tiểu Hứa."

Hứa Phương Phỉ quay lại và chuẩn bị vào phòng. Đột nhiên, Trịnh Tây Dã gọi cô lại từ phía sau: "Bé con."

Hứa Phương Phỉ dừng một chút, quay đầu nhìn anh: "Còn chuyện gì sao ạ?"

Trịnh Tây Dã dặn dò: "Trong bảy ngày đầu tiên trên cao nguyên, cố gắng không được tắm gội, khắc phục một chút. Nhất định không được bị cảm, biết không?"

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Vâng, em nhớ rồi."

*

Bệnh viện Kinh Hoa, Vân Thành.

Bệnh viện Kinh Hoa là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Vân Thành, khoa nhi là khóa át chủ bài nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí là toàn bộ khu vực Đông Nam Á, có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, y thuật ưu tú, thuốc sử dụng phần lớn là nhập khẩu các loại thuốc chưa được đưa vào bảo hiểm y tế, điều này khiến cho hầu hết các gia đình bình thường e ngại.

Bệnh viện được thành lập đặc biệt để giải quyết các bệnh nan y của trẻ em cho các gia đình giàu có ở Đông Nam Á.

Sau chín giờ tối, đèn trong phòng điều trị phụ trợ sức khỏe tâm thần cuối cùng cũng tắt. Cánh cửa mở ra, bác sĩ trẻ trong bộ quần áo giản dị hoạt hình bước ra khỏi phòng, thở ra.

Sau khi đơn giản nói chuyện với hai phụ huynh đang đợi bên ngoài về tình trạng của con mình, anh ta trở lại văn phòng một mình.

Tiếng nước chảy róc rách.

Một bên khẩu trang lỏng lẻo, một bên lười biếng treo ở bên tai, bác sĩ lặng lẽ rửa tay, hai mắt cụp xuống, trong gương trước mặt phản chiếu một khuôn mặt đẹp trai thanh tú, đôi mắt sâu thẳm, màu môi ửng đỏ.

Rửa tay xong.

Anh ta vặn vòi lấy khăn ra để lau nước trên tay. Đột nhiên, anh ta nhận ra điều gì đó, khẽ cau mày rồi bất chợt nhìn lên tấm gương trước mặt.

Tấm gương phản chiếu nội thất trong phòng.

Văn phòng độc lập khổng lồ của nhà tâm lý học trẻ em bên trong sạch sẽ và ngăn nắp, trên tường được trang trí bằng những họa tiết hoạt hình đầy màu sắc, rất dễ thương và ấm áp. Tuy nhiên, điều không phù hợp với môi trường trong lành và trẻ thơ là người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc.

Mái tóc đen dài, chiếc váy mỏng màu đen, chiếc kính râm màu đen, khí chất cả người giỏi giang và lạnh lùng, giống như một bông thược dược màu đen nở ra từ địa ngục.

Đối mặt với ánh mắt cảnh giác thăm dò của nam bác sĩ, đôi môi đỏ mọng dưới cặp kính râm của người phụ nữ hơi cong lên, cười dịu dàng với anh ta.

Giọng nói của người phụ nữ rất đẹp, trầm và quyến rũ, cô ta nhẹ nhàng nói: "Chào buổi tối, anh Triệu."

Sau vài giây hoảng loạn, Triệu Thư Dật nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta cũng cười, lịch sự hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là phụ huynh của em bé nào, muốn biết chuyện gì?"

Đường Ngọc đan mười ngón tay vào nhau, tùy ý gõ nhẹ vào môi, nhìn chằm chằm vào Triệu Thư Dật sau cặp kính râm.

Hai giây sau, cô ta đột nhiên nói: "Anh Triệu vẫn thích Hứa Phương Phỉ đúng không?"

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Thư Dật hơi ngưng lại, khóe môi cong lên. Anh ta lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô là ai, muốn làm gì?"

Đường Ngọc cười khúc khích vài lần, tùy tiện ném USB lên bàn.

Triệu Thư Dật bối rối: "Đây là gì?"

Đường Ngọc nói: "Đoạn video anh cùng Kim Tiểu Dao mây mưa."

Triệu Thư Dật: "..."

Giống như nhớ tới cái gì đó cực kỳ ghê tởm, hai mắt Triệu Thư Dật kịch liệt run lên, hai tay mảnh khảnh thu ở bên hông, siết chặt thành nắm đấm.

Đường Ngọc chậm rãi nói: "Khi anh còn học cấp ba, cô gái tên Kim Tiểu Dao này điên cuồng theo đuổi anh, sau nhiều lần bị anh từ chối, cô ta rất tức giận không cam lòng nên khi tốt nghiệp cấp ba đã cho anh uống thuốc, khiến anh tinh thần thác loạn. Khi trạng thái tinh thần của anh cực kỳ không rõ ràng, anh đã coi cô ta là Hứa Phương Phỉ và qua đêm với cô ta. Kể từ đó, cô ta phát hiện ra một mặt khác của anh và quay video cho thấy mặt tối của anh, đe dọa anh. Trong những năm qua Kim Tiểu Dao không chỉ đòi tiền và lợi ích của anh, mà còn yêu cầu anh ngủ với cô ta."

Triệu Thư Dật: "Câm miệng!"

Sự hoảng sợ hiện lên trong mắt Triệu Thư Dật, anh ta cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, giữ vững đôi tay đang run rẩy, cầm điện thoại nội bộ lên, nhanh chóng bấm một phím.

Sau khi kết nối, giọng nói lạnh như băng, anh ta nói: "Bảo vệ nhanh chóng đến văn phòng của tôi."

Tuy nhiên, Triệu Thư Dật chưa kịp nói xong, phòng bảo vệ bên kia đã cúp điện thoại. Chỉ có một âm thanh mù của tiếng bíp.

Triệu Thư Dật: "..."

Đường Ngọc ngồi sau bàn làm việc cong môi đầy hứng thú, cười nói: "Anh Triệu, tôi đã xem video của anh, rất thú vị. Không ngờ, thoạt nhìn một nhà tâm lý học trẻ em nhẹ nhàng cởi mở dịu dàng như vậy, thế mà lại có loại tôn sùng kỳ lạ đó, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."

"Im miệng cho tôi! Tôi, tôi không có... tôi bị thuốc khống chế, tôi không phải, tôi không phải loại người như vậy!"

Triệu Thư Dật hoảng loạn và tức giận, đôi mắt anh ta sắp bắn ra, cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ: "Cô là ai! Rốt cuộc muốn làm gì?"

Đường Ngọc nhàn nhạt nói: "Kim Tiểu Dao, tôi đã giải quyết xong cho anh, từ nay về sau, cô ta sẽ không quấy rầy anh nữa, tôi cũng lấy được đoạn phim đó, trong USB này."

Triệu Thư Dật đột nhiên sững sờ, lông mày nhíu lại thật chặt: "Vô duyên vô cớ tại sao cô lại giúp tôi?"

Đường Ngọc nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là muốn kết giao bạn bè với anh Triệu, đây là thành ý của tôi."

Trong mắt Triệu Thư Dật tràn đầy cảnh giác: "Tôi không hiểu ý cô."

"Giữa bạn bè với nhau, nên tự nhiên có qua có lại." Đường Ngọc cười ôn hòa nhướng mày, "Giúp tôi tìm bạn học cũ Hứa Phương Phỉ của anh, hỏi cô ta một thứ. Tôi không chỉ có thể giúp anh tiêu hủy video, mà còn có thể cho anh một món quà cảm ơn lớn khác. Anh Triệu thấy thế nào?"

Triệu Thư Dật nghĩ một lúc, vẻ mặt trở nên hờ hững vài phần. Ngữ khí nửa phần châm chọc, nói: "Bạn học Hứa Phương Phỉ của tôi là quân nhân, cô đột nhiên xuất hiện, muốn tôi giúp cô hỏi một thứ, chỉ sợ thứ cô muốn chính là đánh cắp bí mật quốc gia gì."

Hai mắt Đường Ngọc sáng lên, giơ tay búng tay, nụ cười càng thêm vui vẻ: "Anh Triệu quả nhiên là cao thủ trong tâm lý học và y học, tôi thích kết bạn với người thông minh."

Triệu Thư Dật lạnh lùng nói: "Đáng tiếc là cô đã tìm nhầm người. Tôi là người Trung Quốc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thất tín bội nghĩa như vậy."

"Đừng nói chuyện khó nghe như vậy."

Đường Ngọc từ trên ghế văn phòng đứng lên, giẫm lên giày cao gót chậm rãi đi tới bên cạnh Triệu Thư Dật, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bả vai anh ta, kề sát đôi môi đỏ mọng bên tai anh ta, nhẹ giọng nói: "Không bằng anh nghe tôi nói trước, xem thử quà cảm ơn của tôi là gì?"

Khuôn mặt và ánh mắt Triệu Thư Dật lạnh lùng, không hề dao động.

Đường Ngọc nhẹ giọng nói: "Tôi giúp anh có được Hứa Phương Phỉ, thế nào?"

Con ngươi Triệu Thư Dật đột nhiên run lên.

Đường Ngọc nói: "Anh thích Hứa Phương Phỉ nhiều năm như vậy, thật sự cam tâm đem cô gái kia giao cho người khác sao? Chậc chậc, xét về ngoại hình và tương lai, anh cũng không thua kém gì Trịnh Tây Dã, dựa vào cái gì phải nhường người phụ nữ mình thích cho anh ta?"

Triệu Thư Dật nhắm mắt lại: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi thích cô ấy, thích cô ấy nhiều năm, nhưng tôi không nhất định muốn có được cô ấy, chỉ cần cô ấy vui vẻ, tôi đã mãn nguyện."

Đường Ngọc bật cười: "Anh Triệu, trước đây cô ấy có từng ở bên anh chưa? Không có đúng không?"

Triệu Thư Dật không nói gì.

Đường Ngọc nói tiếp: "Cô ấy chưa từng ở bên anh, sao anh biết cô ấy ở bên anh sẽ không hạnh phúc?"

Triệu Thư Dật đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt phức tạp, nhưng anh ta vẫn không nói.

"Kết bạn với tôi đi anh Triệu, tôi sẽ giúp anh có được Hứa Phương Phỉ." Bên tai, giọng nữ khàn khàn gợi cảm, giống như Medusa trong thần thoại dụ dỗ người ta vào địa ngục, "Phụ nữ chúng tôi, trái tim theo sau thân thể. Tôi có thể khiến cô ấy ngoan ngoãn phục tùng anh, để anh muốn gì được nấy, muốn làm gì thì làm."

Triệu Thư Dật chậm rãi nheo mắt lại: "Có ý gì?"

Đường Ngọc cười híp mắt, từ trong túi xách lấy ra một ống thủy tinh đựng đầy chất lỏng trong suốt, giơ lên, xoay cổ tay lắc lắc hai lần, nói: "Đây là loại thuốc mới nhất do phòng thí nghiệm Đông Nam Á của chúng tôi nghiên cứu. Chỉ cần anh để Hứa Phương Phỉ uống, cô ta sẽ rất nghe lời."

Triệu Thư Dật khịt mũi coi thường đối với chuyên này, nói với vẻ khinh thường: "Mặc dù tôi không biết cô là ai và cụ thể cô muốn làm gì, nhưng hành vi của cô thực sự rất đáng khinh."

Đường Ngọc dường như là nghe thấy một trò đùa lớn nào đó, nhướng mày, nói một cách đầy ẩn ý: "Anh Triệu, anh thực sự là một quý ông."

Triệu Thư Dật nhìn chằm chằm: "Cô đã giúp tôi, lần này tôi sẽ không gọi cảnh sát hay nói bất cứ điều gì. Nhưng muốn tôi trở thành quân bán nước, nằm mơ đi."

Đường Ngọc cười nói: "Anh Triệu, cái gọi là chính nghĩa quốc gia đều là trừu tượng hư ảo, hư vô mờ mịt. Chúng ta sống trên đời, chân chính nhất chính là sống tốt."

Triệu Thư Dật quay đầu đi: "Cô đi đi."

"Dù sao, tôi sẽ để đồ ở đây." Đường Ngọc cúi người, đặt ống thuốc lên bàn, chậm rãi nói: "Còn nữa, số điện thoại di động của tôi ở ngăn kéo thứ hai bên trái anh, nếu sau này anh Triệu có ý kiến ​​gì, hoan nghênh liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Nói xong, Đường Ngọc cầm túi của mình, thoải mái hào phóng bước đi.

Cửa văn phòng mở ra đóng lại.

Triệu Thư Dật sải bước đi đến bàn làm việc, cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc, cầm lấy ống thuốc trong suốt trên bàn và nhìn nó. Vài giây sau, anh ta nhớ lại tất cả những lời nói tối nay của người phụ nữ thần bí, chỉ cảm thấy ngớ ngẩn và buồn cười, định ném ống thuốc vào thùng rác.

Tuy nhiên, bàn tay đang lơ lửng trên thùng rác, anh ta lại dừng lại.

Anh ta ngập ngừng hồi lâu.

Triệu Thư Dật định thần lại, cất ống thuốc, đặt nó vào ngăn kéo.

*

Từ lối ra của phòng bác sĩ trong tòa nhà dành cho bệnh nhân nội trú, Đường Ngọc đi thẳng đến cổng bệnh viện Kinh Hoa.

Trời lất phất mưa.

Đường Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ tía Burgundy, rất ngầu và cao cấp, đậu ở ngã tư đối diện rất hào phóng.

Đường Ngọc nhìn thấy biển số của chiếc Bugatti Veyron, đôi môi đỏ mọng mím chặt thành một đường. Ánh mắt cô ta hơi lạnh lùng, vươn tay lấy điện thoại từ chiếc túi bạch kim đang mang trên người ra, bấm một dãy số.

Kết nối trong một giây.

Giọng nói trong ống nghe lưu manh cà lơ phất phơ, vừa nghe đã thấy giống như một tên khốn, còn cợt nhả nói: "Chị Ngọc, ra ngoài à?"

Thanh âm Đường Ngọc lạnh lùng: "Chẳng phải tôi đã nói với cậu, đừng tới bệnh viện Kinh Hoa tìm tôi sao?"

Đối diện cười rất vô nghĩa, chậm rãi đáp: "Đừng căng thẳng như vậy. Em biết, chị rất cẩn thận, không muốn bất luận kẻ nào biết ông chủ lớn phía sau bệnh viện Kinh Hoa của mình. Yên tâm đi, em đã kiểm tra trước, camera ở con đường này hôm nay vừa đổi mới, đang trong thời gian sửa lỗi, không thể quay được cái gì đâu."

Đường Ngọc trực tiếp cúp điện thoại.

Hai phút sau, cô ta băng qua đường và đi tới chiếc xe thể thao, vươn tay mở cửa ngồi vào.

Kẹp điếu thuốc trên tay, Tưởng Chi Ngang nằm trên ghế sau như người không xương, khuôn mặt khuất sau làn khói, đẹp trai mà tà tứ.

Đường Ngọc bị mùi khói làm cho khó chịu, giơ tay quạt gió, chán ghét nói: "Hôi chết."

Tưởng Chi Ngang cười khẩy, dập mẩu thuốc lá và ném vào thùng rác, thản nhiên nói: "Chị Ngọc, chị nên học hỏi Tiêu Kỳ về điểm này đi. Lúc đầu cô ấy cũng không quen với mùi thuốc lá của bọn em, nhưng sau đó phát hiện cũng không có cách, dứt khoát tự học hút thuốc. Cái này gọi là gì? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không thay đổi được, vậy chỉ có thể gia nhập thích ứng, có đúng không?"

Đường Ngọc cười lạnh một tiếng, khóe mắt liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Hiếm thấy thật, từ trong miệng Tưởng thiếu gia cậu còn có thể phun ra chút đạo lý?"

Tưởng Chi Ngang hừ một tiếng, ánh mắt tối sầm lại: "Tôi biết các người coi tôi là đồ ngốc, cứ chờ xem, sớm muộn gì tôi sẽ cho chị và BOSS biết tôi có thể làm nên chuyện lớn."

Ngữ khí Đường Ngọc lạnh lùng: "Tôi đây mong chờ."

Đường Ngọc tò mò: "Cậu chạy tới đây đón tôi, chính là muốn khua môi múa mép với tôi?"

"Đương nhiên không phải." Tưởng Chi Ngang đưa tay nhéo nhéo mi tâm, dừng một chút, sau đó nói: "Em nhờ chị tìm bệnh viện cho mẹ em, chị đã tìm được chưa?"

Trên mặt Đường Ngọc lộ ra một tia buồn rầu, thở dài nói: "Còn đang liên lạc, tình huống của dì Ôn lúc tốt lúc xấu, khi tỉnh táo thì biết rất nhiều, lúc không minh mẫn sợ bà ấy sẽ nói lung tung, khó xử lý."

Tưởng Chi Ngang: "Lần trước tên họ Trịnh đến nhà em, lấy mẹ em uy hiếp em, chuyện này tuyệt đối không được xảy ra nữa."

Đường Ngọc quay đầu nhìn hắn: "Vậy ý của cậu là?"

Tưởng Chi Ngang: "Em phải đưa bà ấy đến một nơi an toàn."

Đường Ngọc hỏi: "Cậu cho rằng nơi nào 'an toàn'?"

Tưởng Chi Ngang trầm mặc hai giây, ánh mắt rơi vào trên mặt Đường Ngọc, nói: "Là chỗ của chị."

Tưởng Chi Ngang nói: "Chị và mẹ em là họ hàng xa, hơn nữa BOSS rất cưng chiều chị. Trước khi bố em xảy ra chuyện, ông ấy hầu như không để chị ló mặt ra ngoài. Nói cách khác, ở Lang Nha, Cục An ninh Quốc gia, bao gồm cả cảnh sát, chị vẫn rất trong sạch, sẽ không ai nghi ngờ chị, Trịnh Tây Dã không thể xông đến nhà chị đụng tới mẹ em."

Đường Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Có thể."

Tưởng Chi Ngang: "Vậy cứ như vậy đi, ngày mai em sẽ cử người đưa mẹ em đến chỗ của chị."

Đường Ngọc nói được.

Tưởng Chi Ngang trong lòng cảm kích, cười cười, ngữ khí cũng ôn hòa một chút, nói: "Cảm ơn trước nhé."

Đường Ngọc nghe vậy dừng một chút, đột nhiên nói: "Tôi thật không nhìn ra, cậu hiếu thuận với mẹ như vậy."

Tưởng Chi Ngang phát ra một tiếng "hừ" trầm thấp, khịt mũi thật mạnh, thản nhiên nói: "Từ nhỏ, bố em cho rằng em không biết cố gắng, cũng chỉ biết đánh mắng em. Mặc dù người ở dưới gọi em là thiếu gia, nhưng mỗi người đều cho rằng em không có bản lĩnh, không phục em. Chỉ có mẹ già đối xử tốt với em, đối xử chân thành với em. Bây giờ bà ấy già lại bị bệnh, em không thể cứ mặc kệ bà ấy được. Haizz, càng nghĩ càng thấy rắc rối."

Đường Ngọc cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Có người thân ắt có lo lắng, có lo lắng ắt có nhược điểm, thật sự không tốt."

Tưởng Chi Ngang liếc nhìn cô ta: "Chị và Tiêu Kỳ đều là trẻ mồ côi. Năm đó, bố em nhận nuôi Tiêu Kỳ, còn BOSS nhận nuôi chị. Bây giờ sống chết của Tiêu Kỳ còn không chắc chắn, trong lòng chị hẳn cũng cảm thấy khó chịu đúng không?"

Đường Ngọc lạnh lùng nói: "Bản thân cô ta quá ngu ngốc, tin nhầm người, không đáng được đồng cảm. Tôi nên cảm thấy khó chịu làm gì?"

Tưởng Chi Ngang ngẩn ra: "... Hai người khi còn bé không phải là bạn rất tốt sao?"

Đường Ngọc: "Bạn bè là gì? Trong công việc của chúng ta, có rất nhiều người bị bạn bè đâm sau lưng. Ngang thiếu, cậu hẳn là nên rất rõ ràng mới đúng."

"Chị thật xứng là tay sai do chính BOSS nuôi lớn, còn máu lạnh hơn em, tuyệt lắm." Tưởng Chi Ngang giễu cợt cười vài tiếng, cũng lười nói nhiều với cô ta, sau đó nói: "Đi thôi chị Ngọc, dù sao cũng đã muộn như vậy, em trực tiếp đưa chị về."

"Không cần." Đường Ngọc mặt không biểu cảm từ chối, sau đó mở cửa xuống xe.

Màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, mưa phùn như lụa, đường phố tấp nập xe cộ, đèn nê-ông đủ màu.

Đường Ngọc ở trong mưa, nhìn ánh đèn của ngàn vạn ngôi nhà trong thành phố, ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô ta ngây người nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho quản gia nhà họ Đường.

Đường Ngọc nói: "Ôn Thế Thục kể từ ngày mai sẽ đến chỗ của chúng ta sống. Bà già đó mắc bệnh Alzheimer, sau này tìm một y tá thông minh chăm sóc bà ấy. Đừng để bà ấy phát điên xuống tầng hầm. Thấy được những gì không nên thấy, nếu có chuyện gì xảy ra, không ai có thể cứu."

Quản gia bình tĩnh trả lời được.

Đường Ngọc đang định cúp điện thoại, đầu dây bên kia có vẻ do dự, dè dặt gọi một tiếng: "Đường tiểu thư."

Đường Ngọc dừng một chút, hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Quản gia im lặng một lúc rồi nói: "Tiên sinh nói một tiếng nữa sẽ đến ạ."

Nghe vậy, sắc mặt Đường Ngọc hơi thay đổi. Cô ta khẽ nhíu mày, đáp "Đã biết", rồi cất điện thoại vào túi xách.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Đường Ngọc bất giác bước nhanh hơn, xông lên chiếc Maybach màu đen đã đợi sẵn bên đường từ lâu.

Khoảng bốn mươi lăm phút sau, mưa ngày càng nặng hạt, chiếc Maybach lao vào một biệt thự đơn lập kiểu trang viên ở vùng ngoại ô phía đông.

Đường Ngọc xuống xe, vội vàng đi thẳng vào phòng ngủ trên lầu ba.

Quả nhiên, trên giường có một chiếc váy ngủ màu đen tuyền đặc biệt, một chiếc bịt mắt bằng ren màu đen, bên cạnh còn có một chiếc vòng tay đồng bộ, vài món đồ được sắp xếp rất đẹp mắt, bên trên còn điểm xuyết vài cánh hoa hồng, giống như là món quà chuẩn bị kỹ càng cho người yêu vậy.

Sắc mặt Đường Ngọc tái nhợt.

Nhưng cô ta đã quen. Đờ đẫn cởi quần áo, thay áo ngủ, đeo dây đeo cổ tay và nhặt chiếc bịt mắt, sau đó đi thang máy thẳng từ phòng ngủ xuống tầng hầm.

Trong không gian rộng lớn dưới lòng đất, trưng bày tất cả các loại dụng cụ tra tấn rùng rợn.

Ánh mắt đầu tiên khi Đường Ngọc bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bóng người cao lớn ngồi trên sô pha. Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, bộ vest đen nhẵn nhụi, không nhiễm hạt bụi, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa còn lại được ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu rọi, anh tuấn và tao nhã, giống như một công tước thời trung cổ bước ra khỏi bức tranh tường châu Âu.

Đường Ngọc nhướng mày nheo mắt lại, cung kính mà có chút khó hiểu hỏi: "BOSS, hôm nay không phải ngày 13, sao ngài đột nhiên lại tới đây ạ?"

"Những ngày mưa dễ dàng làm cho tâm trạng con người không tốt nhất." Thánh lễ đen thản nhiên trả lời.

Đường Ngọc không đáp.

Thánh lễ đen thở ra vòng khói, dập tắt tàn thuốc, nói: "Lại đây."