Edit+beta: LQNN203
Triệu Ích Dân không phải kẻ ngốc, nhìn thấy giọng điệu lười biếng và cách nói nhẹ nhàng của người đàn ông này, nhưng lại có sự tàn nhẫn và hoang tàn trong mắt anh khiến người ta phải run sợ.
Hắn lập tức nhận ra câu nói "không đánh nhau, chỉ nhặt xác" chắc chắn không phải là một trò đùa thuận miệng dọa chơi.
Ở Lăng Thành, ngày quá ngắn, đêm quá dài, có quá nhiều kẻ liều lĩnh và tội lỗi vô biên ẩn dưới sự hỗn loạn, các vị thần phật đều phải tránh xa.
Tiểu quỷ gặp Diêm La vương, bị đánh vài cái cũng coi như nhẹ, nếu không cẩn thận mất mạng, ngay cả cha mẹ có khóc lóc cũng không tìm được linh đường.
Mưa rơi tí tách, tí tách.
Hứa Phương Phỉ không cảm nhận được sự tao nhã của các nhà thơ cổ đại, mà cảm thấy rằng những âm thanh đó không giống như những viên ngọc rơi trên đ ĩa ngọc, mà giống như những nốt nhạc thúc giục cái chết.
Đêm mưa này, không khí oi bức nóng nực, mùi mồ hôi và máu tanh khiến người ta gần như không thể thở nổi.
Ở góc đối diện, sự kiêu ngạo của Triệu Ích Dân cũng bị dập tắt, không còn lại gì.
Hắn run lẩy bẩy, da thịt sần sùi trở nên mềm nhũn, không nhịn được cầu xin tha thứ với người trước mặt: "Thực xin lỗi, em biết sai rồi, anh, em thật sự biết sai rồi.
Em mẹ nó hạ lưu, em mẹ nó súc sinh, em mẹ nó không bằng cầm thú.
Anh cứ coi em như rắm mà đem em thả ra ngoài đi!"
Người thanh niên hờ hững nhìn xuống Triệu Ích Dân đang cầu xin tha thứ, khi nói chuyện, ngữ khí rất nhẹ: "Bọn chúng có cướp đồ của em không?"
Hứa Phương Phỉ không có phản ứng.
Người đàn ông đợi mấy giây, thấy phía sau không có phản ứng, hơi nhướng mày, quay đầu lại.
Ánh sáng từ ngọn đèn đường mờ ảo, hạt mưa làm ướt sợi tóc đen trên trán người đàn ông, theo đường viền trượt xuống, để lại vài vệt nước trên khuôn mặt tuấn tú mà cao ngạo.
Đôi mắt đen như mực ném ra hai ánh mắt, lạnh lùng và cố chấp, lần đầu tiên trong đêm nay, chúng rơi trên người cô gái mặc đồng phục học sinh.
Cách đó vài bước, Hứa Phương Phỉ cũng đang nhìn anh.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt đó, lồ ng ngực cô đột nhiên run lên, cảm thấy bối rối khó hiểu.
Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Hứa Phương Phỉ vội vàng cụp mắt xuống nửa giây, sau đó mới định thần lại - lời anh vừa nói hóa ra là nhằm vào cô.
Hứa Phương Phỉ vô cùng sợ hãi, cắn môi lắc đầu tỏ vẻ không có.
Chàng trai thu hồi ánh mắt, nói với Triệu Ích Dân đang hấp hối năm chữ: "Xin lỗi cô ấy đi."
Vào thời khắc sinh tử, Triệu Ích Dân không quan tâm đ ến việc mất mặt.
Cũng không để ý đến đám đàn em đang nhìn, hắn đứng dậy, chắp tay, hướng Hứa Phương Phỉ hành lễ vài cái như vái lạy Bồ Tát trong chùa, nói: "Xin lỗi bạn học, mình sai rồi, mình không dám động đến cậu nữa.
Xin lỗi cậu nhiều, xin lỗi...!Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho mình, bỏ qua nhé!"
Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không muốn nhìn vào khuôn mặt kinh tởm đó, chán ghét quay đầu đi.
Một lúc sau, người thanh niên bình tĩnh hỏi: "Có muốn gọi cảnh sát hộ em không?"
Hứa Phương Phỉ nghĩ gì đó, lắc đầu.
Triệu Ích Dân này đánh nhau bắt nạt bạn cùng lớp, chưa bao giờ làm chuyện ngu ngốc, đến đồn cảnh sát cũng như về nhà.
Hắn còn chưa đủ tuổi, dưới sự bảo vệ của Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, mỗi khi đi vào sẽ chỉ bị giáo dục bằng lời nói và giam giữ nhiều nhất là vài ngày, điều này không có ý nghĩa thực tế.
Báo án kinh động đến cảnh sát, nhất định cô sẽ bị gọi đến phối hợp ghi lời khai, đến lúc đó mẹ và ông ngoại sẽ phát hiện ra, lại khiến bọn họ lo lắng.
Nghe vậy, Triệu Ích Dân bất đắc dĩ li3m mặt, lộ ra nụ cười nịnh nọt, "Anh, cậu ấy nói sẽ không gọi cảnh sát đến bắt em, có phải em có thể..."
"Cút."
"Vâng! Em cút ngay đây!"
Triệu Ích Dân như thể được đại xá, ôm lấy cái trán đang chảy máu quay đầu bỏ chạy.
Thấy vậy, mấy nam sinh phía sau cũng vội vàng chạy theo sau.
Tiếng bước chân xa dần cho đến khi biến mất.
Không lâu sau, con hẻm trở lại yên tĩnh chết chóc, cơn mưa đêm gột rửa vết máu từ cái đầu bị đập vỡ của Triệu Ích Dân trên tường.
Hứa Phương Phỉ chống tay vào bức tường phía sau, cố gắng đứng lên khỏi mặt đất.
Tuy nhiên, ngay khi chân dùng sức, mắt cá chân bị đau nhói.
Hình như bị bong gân.
Hứa Phương Phỉ mất cảnh giác, thân hình mảnh mai đau đớn lắc lư, suýt chút nữa ngã xuống.
Trong nháy mắt, một lực đã ra tay giúp đỡ cô.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, ánh mắt hơi động nhìn qua.
Bàn tay đang nắm cổ tay cô có nước da trắng ngần, xương đốt ngón tay mảnh khảnh, móng tay trên mỗi ngón tay đều được cắt tỉa gọn gàng.
Một vết sẹo do đạn bắn hiện rõ trên mu bàn tay.
Cái chạm vô cùng mạnh mẽ, hơi thô bạo, trái ngược hoàn toàn với làn da mềm mại và mịn màng của cô.
Giống như một cái kén mỏng trong lòng bàn tay của một người đàn ông.
Tình cờ, vết máu trên tay nắm cửa của 3206 xuất hiện trong tâm trí Hứa Phương Phỉ.
Trái tim cô chợt thắt lại, làn da bị người đàn ông chạm vào nóng như lửa đốt, cô ngoảnh mặt đi, vươn vai né tránh tay anh.
Cúi đầu, hai chữ "Cảm ơn" nghẹn ở trong cổ họng, thật lâu không cách nào vắt ra.
Cô không nói được lời nào, nhưng trên đỉnh đầu nhẹ nhàng bâng quơ ném ra mấy chữ, ẩn chứa sự quan tâm: "Em là Hứa Phương Phỉ?"
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt không che giấu được sự kinh ngạc cùng cảnh giác.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô nhận ra anh thực sự rất cao.
Cô cao khoảng 1m6, so với các cô gái miền Nam đã không tính là thấp, nhưng đỉnh đầu chỉ chạm đến ngực anh.
Do dự một hồi, Hứa Phương Phỉ lấy hết dũng khí hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết tên của em?"
Sau khi xác nhận là đúng, người đàn ông giơ tay, tùy tiện ném một thứ gì đó về phía cô.
Hứa Phương Phỉ vô thức nhận lấy trong tay, cầm nó trên tay để nhìn kỹ hơn, càng sốc hơn: Là thẻ khuôn viên trường bị mất của cô.
Thực sự được 3206 nhặt được.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đầu đuôi chuyện này, lại nghe thấy 3206 đối diện lên tiếng, bình tĩnh nói: "Em là người Lăng Thành à?"
Hứa Phương Phỉ không biết anh hỏi điều này để làm gì, lại không dám nói dối anh, chỉ có thể do dự gật đầu.
"Là người Lăng Thành, vậy hẳn là biết quy tắc."
Nói xong lời này, Hứa Phương Phỉ nhíu mày, liền thấy 3206 trong mưa cúi người, cách cô một chút, sau đó cong khóe miệng, lộ ra nụ cười lười biếng lại nghiền ngẫm sâu xa.
Giọng của anh hòa lẫn với tiếng mưa rơi, bị chôn vùi trong màn đêm xám xịt này, lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng.
"Nghe thấy thì xem như không nghe, có thấy thì xem như không thấy.
Không nên nói những điều không nên nói, những điều không nên quan tâm thì đừng để ý.
Bé con, phải ngoan, nhớ kỹ quy tắc này."
*
Hứa Phương Phỉ sớm hiểu sự xuất hiện của 3206 trong con hẻm này tối nay không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là có ý tốt để trả lại thẻ trường của cô.
Mục đích của anh là cảnh cáo cô phải ngậm miệng lại, không được kể chuyện nhìn thấy vết máu ngày hôm đó.
Nhìn thấy khuôn mặt phóng to của 3206 gần trong gang tấc, Hứa Phương Phỉ trầm mặc hai giây, không nói chuyện, mà là yên lặng lui về phía sau hai bước để tránh anh, cách xa anh.
Tự hỏi bản thân, 3206 thực sự rất đẹp trai, chính là kiểu ngoại hình vốn thuộc về mê điệt hương và màn đêm dày đặc, có bóng dáng anh hùng và xã hội đen, thật trùng hợp khi được kết hợp với một đôi mắt xuất thần lãng mạn, số mệnh sỡ hữu tất cả sự dịu dàng và hoang dã, cũng được định sẵn khó thuần phục.
Ánh mắt khinh thường tùy ý, nhưng không tục tĩu, không khiến người khác chán ghét.
Nhưng không hiểu sao anh lại làm cô sợ.
Loại cảm xúc này hoàn toàn khác với sự ghê tởm và sợ hãi khi đối mặt với đám Triệu Ích Dân.
Bất kể là ánh mắt, hành động bình thường như thế nào, thậm chí không nói, không làm gì, chỉ cần đứng ở đó, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rung động.
Hứa Phương Phỉ không muốn liên quan gì đến 3206, vì vậy cô quay lại, một tay siết chặt dây đeo cặp sách trên vai, một tay bám vào bức tường loang lổ của con hẻm, khập khiễng bước đi.
Trong suốt quá trình, cô không nhìn lại phía sau mình nữa.
Cô không biết 3206 lúc sau đi đâu, cũng không quan tâm anh ở đâu, chỉ bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng về nhà.
Lúc này, có mấy người đàn ông cao lớn bước ra khỏi sân số 9 trên đường Hỉ Vượng.
Hứa Phương Phỉ cúi đầu, suy nghĩ lung tung, không chú ý, suýt nữa đụng đầu vào một người.
"Ai ya!" Người đàn ông tóc vàng vàng nhảy dựng lên, khoa trương hét lên một tiếng, trêu chọc nói: "Em gái, đi đường kiểu gì thế, thiếu chút nữa giẫm phải anh đây này.
Sao vậy? Để ý anh trai nên muốn đến gần hả?"
Hứa Phương Phỉ vô cùng xấu hổ, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Một người đàn ông béo bên cạnh nhìn thấy Hứa Phương Phỉ trắng trẻo và xinh đẹp, đôi mắt anh ta ngay lập tức mở lớn.
Cẩn thận nhìn cô tới lui, nước miếng suýt chút nữa chảy ra.
Hứa Phương Phỉ đi vòng qua Hoàng Mao, nhưng bị một người đàn ông khác đeo khuyên mũi chặn lại.
Cô có chút hoảng hốt, còn muốn nói gì đó, lại thấy ánh mắt của những người này rơi xuống sau lưng mình.
Ngay sau đó, ánh mắt bọn họ khẽ thay đổi, vẻ mặt cung kính, đều lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
Gãi đầu, nhìn trời rồi lịch sự tránh đường cho cô.
Chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, Hứa Phương Phỉ sải bước đi.
Chỉ sau khi bước vào cánh cửa mở của tòa nhà đơn vị, cô mới dám lặng lẽ dựa trên bức tường cửa, yên lặng nhìn về hướng mà mấy người kia đang nhìn.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh sáng trong mắt Hứa Phương Phỉ có chút thay đổi.
Hóa ra là người đàn ông đó.
Anh không có biểu cảm gì trên mặt, ánh mắt thờ ơ, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo cô.
Anh đang...!bảo vệ cô sao?
Sắc mặt Hứa Phương Phỉ hơi ngưng trọng, cô do dự một hồi, cuối cùng mím môi, nuốt lại câu "Cảm ơn", thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
*
"Anh Dã."
Mọi người kính cẩn chào hỏi.
Một người đàn ông mặc áo khoác lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh.
Trịnh Tây Dã cầm điếu thuốc cho vào miệng.
Người đàn ông đeo khuyên mũi ngay lập tức châm thuốc cho anh bằng chiếc bật lửa trên tay.
"Lão đại, anh đi đâu vậy?" Người đàn ông mập mạp cười giảo hoạt, "Các anh em chờ anh cả buổi."
Có người trả lời: "Có phải anh đi tìm niềm vui khai trai không! Ai mà không biết Ngang thiếu một ngày không có phụ nữ là không sống được, anh Dã sống cùng anh ấy, mỗi ngày đều phải nghe tiếng củi khô bốc lửa, là đàn ông đều chịu không nổi."
Có một tràng cười phá lên.
Trịnh Tây Dã phớt lờ họ, cắn điếu thuốc đi thẳng về phía khu thứ hai tòa nhà thứ ba.
Mấy người đàn ông phía sau vẫn đang thảo luận.
Một người trong đó cười đáng khinh: "Không ngờ nơi tồi tàn này lại có thế giới hoàn toàn khác.
Chậc chậc, cô bé vừa rồi xinh thật, mặc đồng phục học sinh, còn rất non nớt, nếu có cơ hội..."
Lời còn chưa dứt, Trịnh Tây Dã đột nhiên dừng lại.
Mấy người đi theo không biết vì sao, đành phải dừng lại, cùng nhau im lặng.
Trịnh Tây Dã mặt không biểu cảm, trong đầu nhớ lại cô gái cuộn mình trong góc vừa rồi.
Mảnh khảnh yếu ớt, khuôn mặt trắng như tuyết, giống như đóa hoa dành dành nhỏ giữa mùa hè, nở rộ trong sương mù hỗn loạn và tăm tối.
Một lúc sau, anh quay đầu lại, gõ nhịp vào không khí bằng những ngón tay đang kẹp điếu thuốc.
Nói với mấy người họ, ngữ khí lười biếng nhưng lại khiến cho tất cả mọi người rùng mình một cái: "Kiềm chế chút, đừng có mẹ nó kiếm chuyện cho tôi.".