Tạ thị đương nhiên biết mấy người Hứa Hi không ở nơi này, cho nên không chút do dự dẫn người tới. Nhìn thấy cửa viện lúc này quả nhiên bị khóa, bà lập tức buông lỏng tâm tư.
Bà giả bộ giật mình, bước tới chạm vào ổ khóa cửa, tỏ vẻ lo lắng: “Bọn họ không phải nói đến huyện sao? Sao không ở nhà?”
Bà lại trấn an Nguyễn ma ma một câu: “Ma ma đừng vội, ta đi hỏi hàng xóm láng giềng một chút.”
Vừa nói bà vừa đập vào cửa sân bên cạnh.
Cửa sân mở ra, một lão thái thái hơn 60 tuổi thò đầu ra: "Ai vậy?
“Lâm gia a bà, ta là thẩm tử Hứa nhị cách vách. Ta muốn hỏi một chút, buổi sáng hôm nay đương gia chúng ta và Hi nhi có trở về đây không? Bọn họ đi nơi nào a bà có biết hay không?”
Lâm bà tử ở nơi này hơn phân nửa đời người, cùng vợ chồng Hứa Vĩnh Tăng tự nhiên nhận thức. Lúc trước hai vợ chồng lần lượt qua đời, Hứa Hi thành bé gái mồ côi, bà còn cảm thấy xúc động trong thời gian dài. Bà cũng biết Tạ thị, đối với chất nữ rất tốt, không tham tài. Cho nên bà rất hảo cảm với nữ nhân này.
“Ồ, hóa ra là thẩm tử Hứa nhị. Xem ta già hồ đồ hoa mắt.” Bà cười nói.
Cười xong, bà lại nghi hoặc: “Ngươi nói cái gì? Hứa nhị thúc và Hi nhi trở về? Ta không gặp nha. Chẳng lẽ bọn họ tay chân nhẹ, ta không nghe thấy?” Bà còn ra khỏi cửa nhà, hướng về phía trên cửa cách vách nhìn thoáng qua.
Thấy cửa sân bị khóa, bà lắc đầu với Tạ thị, hét vào nhà mình: “Tam oa tử, ra đây một chút.”
Một lúc sau, một nam hài tám, chín tuổi chạy ra khỏi sân. Nhìn thấy Tạ thị và Nguyễn ma ma, nam hài sửng sốt, lúc này mới nhìn phía nãi nãi nhà mình.
"Sáng sớm con có nghe thấy tiếng động bên cạnh không? Hứa nhị thúc cùng Hi tỷ tỷ có trở về hay không?” Lâm bà tử hỏi.
Tiểu nam hài tử gãi gãi đầu: “Con không nghe thấy.” Nói xong lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Tạ thị và Nguyễn ma ma cùng với chiếc xe ngựa đậu ở cửa.
Lâm bà tử cười nói: “Tôn tử này của ta lỗ tai rất thính, trong nhà ngoài ngõ có động tĩnh gì cũng đều có thể nghe thấy. Nếu tôn tử nói không nghe được, phỏng chừng Hứa nhị thúc không đến bên này, có lẽ là đi nơi khác.”
Nguyễn ma ma nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tạ thị, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà, hình như bà thật sự không biết Hứa Vĩnh Ích và Hứa Hi không có tới đây, bà đã bác bỏ suy đoán của mình.
Đúng vậy, hôm nay bọn họ tới, Tạ thị cũng không đoán trước được, mới sáng sớm đã kêu hai thúc cháu ra cửa làm gì?
“Bọn họ có thể đi địa phương khác hay không? Hứa thái thái ngươi ngẫm lại.” Nguyễn ma ma nói.
Bà lo lắng Tạ thị thật đem Hứa Hi giấu không cho nàng trở về, uy hiếp nói: “Mặc kệ như thế nào, Hi cô nương chúng ta nhất định phải hồi phủ. Hôm nay không có thể tiếp nàng trở về, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ. Ngày mai, ngày sau tiếp tục tới. Nhưng mà nếu hôm nay có thể nhận được thì sẽ đỡ cho mọi người rất nhiều phiền phứ, Hứa thái thái ngươi nói có phải hay không?”
Nghe vậy, nghĩ đến Hứa Hi nói không muốn trở về Hầu phủ, trong lòng Tạ thị thập phần khó xử.
Hôm nay nhìn thấy Ngụy thị cùng Triệu Như Ngữ, bà đương nhiên hi vọng Hứa Hi có thể ở Hứa gia thật lâu.
Nhưng bà ấy cũng biết rằng điều này là không thực tế. Huống chi thái độ của Hầu phủ rất cứng rắn, bọn họ không giữ được Hứa Hi. Dù là lưu lại, Hứa Hi cũng phải gả chồng. Nếu như vậy, chi bằng trở về Hầu phủ đi Ít nhất Hầu phủ có thể an bài cho Hứa Hi một mối hôn sự tốt, còn tốt hơn là đi theo bọn họ.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa, Tạ thị đều không thể chủ động khuyên Hứa Hi về Hầu phủ. Hoặc là dùng sức mạnh giúp đỡ người Hầu phủ, buộc nàng trở về.
"Ở trong huyện này, chúng tôi thực sự không có người thân thích nào khác. Đương gia chúng ta là một tiểu thương hàng rong, ngày thường trừ bỏ nhập hàng cũng không đến huyện, chủ yếu là đi trong thôn buôn bán. Bọn họ đi nơi nào, ta thật không biết.” Tạ thị vẻ mặt khó xử nói.