Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 2 - Chương 44




Hàn Linh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của hắn, mỉm cười nói: “Vậy chàng thích ta sao?”

Long Chi Dực không chút do dự nói: “Thích.”

“Vậy chàng yêu ta sao?” Nàng tiếp tục hỏi.

“Yêu.” Hắn tiếp tục không chút do dự trả lời.

Hàn Linh giảo hoạt cười, nói: “Vậy chàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Long Chi Dực vừa định theo quán tính mà mở miệng, nửa đường lĩnh hội lại đây, hắn cố ý xụ mặt xuống nói: “Không muốn! Ta đổi ý.”

Hàn Linh duỗi tay nhéo lỗ tai hắn, uy hiếp nói: “Chàng dám?! Chàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta, mơ tưởng đổi ý!”

“Nữ nhân bá đạo!” Long Chi Dực mỉm cười áp nàng xuống dưới thân, lại triền miên lâm li một phen, mới buông nàng ra. Lúc này, cảm giác say ở trong thân thể hắn toàn đã tan đi, lại có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, hắn cảm giác tâm tình thoải mái, hậm hực cùng không vui lúc trước đều trở thành hư không.

Cảm giác tâm tình của hắn không tồi, Hàn Linh thử mà nói: “Dực, có chuyện, ta muốn thẳng thắn cùng chàng.”

Long Chi Dực cúi đầu, hỏi: “Chuyện gì?”

Nàng nhỏ giọng nói: “Là cùng Hoàng Thiếu Hoa người bạn tốt của chàng có quan hệ.”

Long Chi Dực nghi hoặc mà nheo lại mắt, hỏi: “Hắn làm sao vậy? Nàng tại sao lại cùng hắn gặp mặt?”

Hàn Linh khẽ cắn môi dưới, không muốn lừa gạt hắn, có một số việc vẫn là nói ra sớm một chút thì tốt hơn, miễn cho về sau hiểu lầm gia tăng, đối với ai đều không có chỗ tốt.

Nàng tiếp tục nhỏ giọng nói: “Ừm, ta không muốn giấu chàng, ta cùng hắn…… đã xảy ra chút quan hệ…… Tựa như như quan hệ bây giờ của chúng ta. Cái kia…… Nhưng là cái kia, lúc ấy chúng ta đều không cẩn thận trúng mị dược, là bất đắc dĩ.”

Thấy hắn ở chỉ trong khoảng nửa khắc trầm mặt xuống, hàn ý trên người không ngừng mà tràn ra bên ngoài, Hàn Linh trong lòng biết không ổn, ngón tay nhẹ chọc trước ngực hắn nói: “Chàng tức giận? Sớm biết rằng liền không nói, ta chỉ là không muốn dấu diếm chàng cái gì, các ngươi dù sao cũng là bạn tốt, ta không muốn bởi vì quan hệ với ta mà cho các ngươi xa cách.”

Hồi lâu, Long Chi Dực mới lên tiếng, giọng điệu mang theo rõ ràng không vui mà bất đắc dĩ: “Nàng có biết nàng thật sự rất tàn nhẫn hay không? Ta biết rõ lựa chọn nàng, nhất định phải đối mặt cục diện cùng nam nhân khác chia sẻ nàng, nhưng ta vẫn là không cách nào khống chế chính mình.”

“Ta chỉ có mình Thiếu Hoa là bạn tốt, ta nên trách cứ hắn, thế nhưng…… Nàng tương lai phải trở thành nữ hoàng, thân phận của hắn đặc thù, hắn có được tài lực cùng tài nguyên có thể cung cấp cho nàng rất lớn trợ giúp. Nàng nếu muốn thống nhất thiên hạ, nhất định phải thu nạp hắn đến bên trận doanh của ta, cái này ta đều có thể lý giải. Nếu là ván đã đóng thuyền, ta cũng không muốn nói cái gì nữa, nhưng là nàng nghe đây cho ta, về sau không được lại trêu chọc nam nhân khác cho ta, có nghe hay không?”

Hàn Linh trong lòng cảm động, hắn là người thứ nhất chịu khoan dung nàng, nam nhân vì chí hướng của nàng ủng hộ hết sức, thậm chí có thể tha thứ nàng cùnghắn người bạn tốt nhất của hắn dan díu, nàng cảm giác rất là hổ thẹn.

“Dực, chàng thật tốt.” Nàng chủ động mà khẽ hôn hắn, hắn đáng giá nàng khuynh tâm tương đãi.

“Đừng đánh với ta ha ha! Đừng cho là ta không biết ký lục bất lương của nàng, người cùng nàng mập mờ không rõ nhưng không chỉ một mình Thiếu Hoa, còn có Dạ Ma Thiên, Sở Mặc đó…… Nàng tiểu phôi đản này, vì cái gì liền thích khắp nơi trêu chọc nam nhân như vậy?” Người nào đó bắt đầu bão nổi.

Hàn Linh rụt cổ cười ngượng: “Ta cũng không muốn, là sự hấp dẫn của khác phái, sự hấp dẫn của khác phái.”

“Dực, bộ dáng chàng ghen thật đáng yêu, ta rất thích.” Nàng thử dời đi lực chú ý của hắn, không thể tưởng được nam nhân ăn dấm tới cũng đáng sợ như vậy, nàng về sau cũng không dám lại cùng hắn thẳng thắn.

“Đừng tưởng rằng nói như vậy, nàng liền có thể quang minh chính đại mà hồng hạnh xuất tường. Ta nói cho nàng biết, sau khi thành thân, ta sẽ coi chừng nàng, nàng mơ tưởng làm bậy.”

Hàn Linh khoa trương mà hô to: “Trời ạ, ta đây chẳng phải là tạo cho mình trêu chọc phiền toái lớn? Bây giờ ta có thể lui hàng hay không?”

Long Chi Dực đắc ý mà cười nói: “Không thể lui, nàng đã không còn lựa chọn.”

Ăn mặc chỉnh tề, đã là trăng đến giữa ngày. Thời gian Hàn Linh ở đợi chỗ này lâu lắm, để không làm cho người khác ngờ vực, nàng vẫn là quyết định nhanh lên rời đi.

“Ta đi về trước, hai ngày này chàng phải tiếp tục giả bộ thất tình, giả bộ càng giống càng tốt.”

“Đã biết, không thể lưu lại tiếp tục bồi ta sao?” Long Chi Dực ôm nàng, lưu luyến nói.

“Ta không thể đợi lâu hơn, lại đợi tiếp nữa liền lộ tẩy. Cứ như vậy, ta đi về trước.” Hàn Linh lý trí mà đẩy hắn ra, hướng tới ngoài cửa rống lớn tiếng, “Long Chi Dực, ngươi tên phản đồ này, ta cùng ngươi không để yên! Ta muốn cùng ngươi giải trừ hôn ước!”

“Bang!”

“Quang!”

Nàng tùy tay ném mấy cái ly đĩa, lại đập một bầu rượu, lúc này mới bình ổn.

“Đi đây, thân ái.” Hướng hắn vứt cái hôn gió, nàng sải bước mà đi ra doanh trướng.

Long Chi Dực nhìn bóng dáng của nàng, tính cách tiêu sái không kềm chế được của nàng, không phải hắn có khả năng khống chế. Hắn có thể dự đoán những ngày sau này sẽ nhiều dày vò, chính là ai bảo hắn đã rơi vào đâu? May mắn hắn còn có một ít ký thác lên tinh thần, hắn sẽ không giống như Hàn Như Phong, cả ngày xoay chuyển xung quanh nàng, không có tự mình. Hắn còn có lý tưởng của cùng chí nguyện của mình, hắn muốn trở thành đệ nhất hộ quốc Đại tướng quân của Hàn quốc, bảo hộ nàng, bảo hộ Hàn quốc, bảo hộ giang sơn của nàng.

Mặt trời mới mọc vừa mới lên cao, đúng là thời gian dùng bữa sáng của quân doanh.

Hôm nay là ngày tỷ thí.

Vốn là nên chuẩn bị đầy đủ hết đồ ăn lại chậm chạp chưa tới, các binh lính chờ đều có chút không kiên nhẫn, lấy chiếc đũa đánh chén đĩa, tỏ vẻ kháng nghị.

“Cơm như thế nào còn chưa có đưa tới? Đám người trong nhà bếp kia đang làm cái gì vậy?”

“Hai người các ngươi đi xem, thúc giục bọn họ mau lên, mọi người đều chờ đó.”

Hàn Linh ngồi ở một bên, mắt thấy có hai gã binh lính đi về phía phương hướng nhà bếp, nàng trong lòng sốt ruột. Đúng lúc khi, vừa lúc nhìn thấy hai huynh đệ Long Chi Dực cùng Long Chi Vũ tiến vào, nàng linh cơ vừa động, lướt qua hai gã binh lính kia, ngăn ở trước mặt bọn họ, mà nàng đối diện vừa lúc chính là huynh đệ Long gia.

“Long Chi Dực, ta đã nói cho ngươi, về sau không cần lại xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi cho là lời nói của ta là gió thoảng bên tai sao? Cút đi ra ngoài cho ta, không được lại xuất hiện ở trước mặt ta.”

Long Chi Dực thu liễm mi, kinh ngạc nhìn nàng, không rõ nàng là có ý tứ gì. Hàn Linh trong lòng nôn nóng, âm thầm mà hướng hắn sử cái ánh mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nghe không hiểu ta nói sao? Hay là ngươi cảm thấy lấy ta thân phận công chúa không thể sai sử ngươi?”

Long Chi Vũ ở bên cạnh lên tiếng khuyên bảo: “Công chúa, mọi người cùng sống ở trong một cái quân doanh, hà tất nháo đến như vậy?”

Hàn Linh kiên trì nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc, không chỉ hắn, ngươi cũng cút xa một chút cho ta. Ta không cùng tiểu nhân đê tiện nói chuyện, thấy ngươi, ta liền ăn không ngon.”

Long Chi Dực vẫn là không hiểu được ý của nàng, bất quá hắn lại biết nàng định là muốn cho hắn giúp đỡ ngăn lại đại ca của hắn, vì thế lôi kéo Long Chi Vũ nói: “Đại ca, chúng ta đi, đừng để ý đến nữ nhân điên này!”

“Ngươi dám nói ta là nữ nhân điên? Long Chi Dực, ngươi hôm nay đừng nghĩ mà sống sót đi ra ngoài.” Hàn Linh lôi kéo hắn, cùng hắn vặn đánh vào một chỗ.

Thừa dịp khoảng cách, Long Chi Dực nhỏ giọng hỏi: “Nàng đang làm cái quỷ gì vậy?”

Hàn Linh trả lời: “Sau đó chàng sẽ biết, trước mang ca ca của chàng rời khỏi chỗ này.”

Cũng chính là thời gian trong nháy mắt, hai người tách ra. Long Chi Dực ra vẻ tức giận, lôi kéo Long Chi Vũ nói: “Ca, chúng ta đi, đừng để ý đến nàng!”

Long Chi Vũ không hiểu ra sao, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Rốt cuộc thấy bọn họ rời đi, Hàn Linh xoay người trừng về phía hai gã binh lính đang muốn đi về phía nhà bếp kia, lại bị nàng ngăn lại, quát lớn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua công chúa bão nổi sao?”

Dư quang nhìn thấy Hàn Như Phong cùng nàng ra một cái dấu tay, người trong nhà bếp đã lục tục đưa đồ ăn lên, Hàn Linh trong lòng mừng thầm, sự tình tiến triển hết thảy thuận lợi. Nàng quay đầu lại liếc nhìn một vòng, đem một đám lính giật mình mà nhìn nàng toàn dùng ánh mắt bức lui đi xuống, mệnh lệnh nói: “Ăn cơm, hết thảy ăn cơm cho ta!”

Cái này tốt, nàng ở trong cảm nhận của binh lính hoàn toàn thành hình tượng người đàn bà đanh đá, bất quá cái này cũng không có gì, cuộc đời không bưu hãn, vậy còn có ý tứ gì nữa?

Nhìn Hàn Như Phong đưa qua đồ ăn, Hàn Linh hạ giọng hỏi: “Những món ăn này không thành vấn đề đi?”

Hàn Như Phong nhỏ giọng nói: “Yên tâm, những cái này là làm ký hiệu.” Quả nhiên có dấu sơn đỏ ở bên cạnh chén, Hàn Linh lúc này mới yên tâm mà ăn.

“Mọi người ăn cơm no, một lát liền là một hồi ác chiến. Nếu chúng ta hôm nay gặt hái lớn toàn thắng, ta mời mọi người vào tửu lầu tốt nhất ăn một bữa no nê, không say không về.” Ngồi cùng bàn đều là thủ hạ của nàng, nghe thấy nàng nói như thế, đều cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Bọn họ khởi điểm cũng đối nàng thắng lợi không ôm hy vọng gì, thế nhưng mấy ngày nay huấn luyện đặc biệt, bọn họ dần dần tin tưởng khôi phục đối với nàng. Bọn họ vẫn là lần đầu nhìn đến huấn luyện hoàn toàn mới như thế, đối với nàng bội phục không thôi, còn có binh khí mới cùng chiến thuật nàng thiết kế ra, bọn họ càng thêm mà tràn ngập tin tưởng.

“Thật là ý nghĩ kỳ lạ, chỉ bằng một trăm người liền muốn chiến thắng một vạn nhân mã của chúng ta, quả thật buồn cười.”

“Đến lúc đó chúng ta đánh lén một trận qua đi, trước đưa bọn họ san bằng lại nói.”

“Nhỏ giọng chút, đừng để cho công chúa nghe thấy.”

“……”

Nghe bọn lính khác nhỏ giọng nghị luận, Hàn Linh nặng nề mà đánh chén bên cạnh, mới làm cho bọn họ yên tĩnh. Dám coi khinh bọn họ, các ngươi liền chờ xem.

Nơi sân tỷ thí, ở trên đài chỉ huy lại lần nữa gặp được Phi Hiên, hắn hôm nay một thân bạch y không dính bụi trần, cảm giác có chút giống với Thủy Mộ Hoa, nhưng cẩn thận nhìn lại lại không giống. Trên đài chỉ huy rõ ràng đứng hơn mười người, trừ bỏ ngoài Long Khiếu Thiên, còn có vài tên phó tướng, chính là liếc mắt một cái nhìn lại, phảng phất toàn bộ trên đài cũng chỉ có một mình hắn giống nhau, loá mắt, xuất trần như vậy, giống như từ nhỏ chính là vạn chúng chú mục.