Nhìn người con gái đang ngủ say nồng trên giường, Phó Diên Hựu không hiểu nổi cảm giác bối rối trong lòng mình lúc này, đến nỗi mà thay vì phải bế cô vào phòng ngủ cho khách, anh trực tiếp đưa cô vào phòng ngủ của chính mình, đặt cô nằm lên giường. Hành động này quả thực là vượt quá khuôn phép.
Làn da của Phượng Sơ trắng nõn, đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài mềm mại bóng mượt như nhung lụa xoã tung trên gối, khiến người ta muốn đưa tay lên chạm vào.
Cánh môi hồng no đủ đầy đặn hơi mím lại, chắc hẳn Phượng Sơ đang khó chịu nhưng anh không biết rõ việc gì đang xảy ra, ban nãy Phó Diên Hựu đã gọi cho bác sĩ riêng của anh, việc chỉ có thể chờ đợi mà không thể làm gì giày vò anh vô cùng.
Khớp ngón tay anh khẽ giật theo bản năng, muốn đưa lên chạm vào cô, nhưng lập tức bị cả lòng bàn tay nắm chặt lại ngăn cản, không được, như thế quá vô lễ.
Đáng yêu quá…
Phượng Sơ khi nhắm lại đôi mắt lạnh nhạt và khí thế, xinh đẹp và ngọt ngào như nàng công chúa ngủ trong rừng, nhưng Phó Diên Hựu biết đó không phải là cô, hoặc là nói, đó chỉ là một phần nhỏ mà ít người có cơ hội nhìn thấy ở cô. Có lẽ, chỉ người chí thân mới có thể khiến cô lộ ra những biểu cảm như một thiếu nữ đôi mươi.
Phó Diên Hựu không nhớ anh đã gọi cho bác sĩ cách đây bao lâu, chỉ cảm thấy ông ấy quá chậm chạp, không nhịn nổi nữa mà muốn đưa tay sờ thử nhiệt độ trên trán cô, dù biết chẳng có tác dụng gì.
Phó Diên Hựu nghiêng người, đúng lúc này, Phượng Sơ mở mắt ra.
- Tôi làm sao vậy?
Phó Diên Hựu bị giọng nói trong như nước suối và đôi mắt hoa đào kia làm mê mẩn vài giây, ngơ ngác vô thức đáp lại một tiếng, vành tai không giấu được ửng hồng.
- Sao vậy?
Phó Diên Hựu bị Phượng Sơ lần thứ hai hỏi lại gõ cho tỉnh táo, vội quay người lấy cốc nước ấm trên tủ đầu giường đưa cho cô, ở góc khuất cô không nhìn tới mà đưa tay xoa xoa vành tay vừa nóng vừa ngứa.
Phượng Sơ nhận lấy cốc nước ấm, chậm rãi uống một ngụm, muốn vận linh lực lên điều tra cơ thể mình xem có sao không nhưng mà đan điền trống rỗng báo cho cô biết, cô lần nữa đã bị rút cạn sạch.
Lần này còn nghiêm trọng hơn so với khi chữa trị cho sói tuyết, cô thậm chí còn lâm vào hôn mê, giả sử lúc ấy bên người không phải Phó Diên Hựu, thì còn chưa biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Phượng Sơ lần nữa tự kiểm điểm bản thân, cô đã không còn là cường giả đỉnh tiêm của Càn Nguyên đại lục, linh lực có hạn, lần sau không thể tuỳ ý tiêu sài như hôm nay nữa.
Cô cũng không còn là là Phượng nữ đế bên người có Thánh Dực Quân một lòng trung thành thề sống chết bảo vệ, cô phải tự lo cho bản thân, đã không còn có thể yên tâm giao an nguy vào tay bất cứ người nào.
Phó Diên Hựu nhận lại cốc nước từ Phượng Sơ, nhẹ giọng hỏi thăm.
- Em không sao chứ? Thấy trong người như thế nào? Em đột nhiên ngất xỉu làm tôi thật lo lắng.
- Tôi không sao. Linh lực cạn kiệt mà thôi.
- Xin lỗi. Đáng lẽ không nên nhờ em giúp đỡ…
- Không. Là do tôi chủ quan, không phải lỗi của anh. Vật kia đâu rồi…
Thứ kia dọn hết toàn bộ linh lực của cô, nếu bí mật bên trong không đáng giá, cô kể cả ý nghĩ muốn giết người cũng có.
Nghe Phượng Sơ nhắc tới, Phó Diên Hựu mới nhớ ra bảo vật cất giấu bí mật trường sinh mà vốn anh nâng niu giữ gìn đã bị bỏ quên luôn ở trên tầng thượng, chỉ bởi vì anh quá lo lắng cho Phượng Sơ, sau khi bế cô mang xuống liền túc trực bên cạnh chưa từng dám rời mắt, chẳng còn tâm chí đâu mà nhớ tới nó nữa.
- Tôi đi mang tới.
Nếu để Phượng Sơ biết anh vì lo cho cô mà quên mất món đồ kia, thì diễn xuất ảnh đế cũng không thể cứu thoát anh khỏi xấu hổ, Phó Diên Hựu làm như không có việc gì bảo cô chờ anh mang tới, điềm tĩnh đi ra khỏi phòng, khép cửa lại, rồi mới ba chân bốn cẳng vọt tới cầu thang muốn lên tầng thượng, mang thứ đồ kia tới cho cô, nếu anh đi quá lâu, rất có thể khiến cô đoán được chân tướng.
Chỉ có điều anh đã quên mất Phượng Sơ là ai, dù không chủ định tản ra linh thức, nhưng trong tai Phượng Sơ vẫn nghe được tiếng bước chân gấp gáp vội vã của anh ngoài cánh cửa, khác biệt một trời một vực với bộ dáng thong dong khi ở trong phòng trước mắt cô. Khoé môi Phượng Sơ cong lên một độ cung, người đàn ông này, thật sự là trong ngoài bất nhất mà.