Nữ Hoàng Giải Trí Trọng Sinh Thành Thai Phụ

Chương 6: Đạo Diễn Vương Thạch , Đến Trễ Không Ngờ




Khi chiếc xe tắt máy lần thứ 15 mà không có dấu hiệu báo trước , Vương Thạch liền đấm mạnh vào tay lái , thấp giọng nguyền rủa “ Fuck !”

Chiếc vô lăng đã cũ kỹ không thể chịu nổi cú đánh nặng nề , cứng rắn là thế liền bị một lực lớn làm cho đứt đoạn , “ lạch cạch - -” một tiếng , hoa lệ rơi xuống dưới ghế lái .

Chỗ bị khuyết bất thình lình nổi bật trong mắt , trái tim Vương Thạch rỉ đầy máu , đây đã là tài sản cuối cùng anh rồi đấy !

Nhanh chóng khom lưng , đưa tay xuống dưới ghế lái tìm kiếm , tìm cả nửa ngày cũng không mò mẫn được gì , theo động tác của anh một tờ giấy nhìn rõ nét mặt đã bị anh vô tình ép vào vô lăng , mặt mũi vì thế mà bị vặn vẹo , thoạt nhìn như lệ quỷ .

Lúc này , điện thoại đến không đúng lúc lại vang lên , anh vội vàng thu tay về , tay vô thức quệt hai cái lên áo sơ mi trắng của mình , nhanh chóng bắt máy .

Bên kia , truyền đến giọng nói hài hước mang theo vài tia châm chọc , “ Vương đại đạo diễn , chuyện làm đến đâu rồi ? Không vấn đề gì chứ ? Tần đạo diễn của chúng ta đã nói rồi , đến muộn một giây , hợp tác khỏi bàn nữa !”

“ Mọi chuyện đều thuận lợi ! Đảm bảo không có vấn đề !” Vương Thạch liên tục đảm bảo , nhìn vào người đàn ông trong gương chiếu hậu khom lưng cúi đầu dạ thưa , mặt đầy nịnh bợ , trong lòng anh bỗng cười lạnh , cười thì cười vậy thôi , lại cảm thấy chính mình quả thật đạo đức giả !

Sớm đã biến thành con buôn bất trị rồi , còn đòi hỏi lòng tự tôn làm gì ?

Tốt nghiệp 5 năm , từ khi mới bắt đầu sự nghiệp còn thanh cao tự căng , giờ thì khuất phục trước thực tế tàn khốc , anh đã sớm từ bỏ sạch sẽ cốt cách thanh cao của người làm điện ảnh , chỉ còn lại một sợi chấp niệm , hoặc là nói là ước mơ .

Cực khổ vùng vẫy , chỉ vì một đóm sáng nho nhỏ , có đáng không ?

Nửa đêm ngủ mơ tỉnh dậy , anh nằm dưới tầng hầm nhỏ hẹp chật chội , tự hỏi chính mình câu hỏi này hết lần này đến lần khác .

Không phải anh chưa từng dao động qua , thế nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy , vẫn nhịn không được mà nghịch với số máy móc ấy , trau chuốt lại kịch bản , đi kéo nhà đầu tư , tìm đối tác .

Tất cả đều là hành động của tiềm thức , cũng giống như mỗi ngày bụng đói thì sẽ ăn cơm , buồn tiểu thì phải đi vệ sinh , đó là một loại bản năng của con người !

Anh cũng từng giống như cai nghiện đem chính mình trói chặt lại , để bản thân không làm những công việc đó , nhưng căn bản không có tác dụng gì !

Cai không được , cả đời này cũng không bỏ được rồi ……

Vì vậy , anh nghĩ nghĩ , cứ như vậy đi , hoặc là có một ngày nào đó anh bị gãy tay , sẽ không nhấc nổi máy quay , không viết được kịch bản nữa ; có lẽ một ngày nào đó anh sẽ chết đi , ngay cả ý thức cũng không còn , tất cả mọi thứ mới có thể thực sự kết thúc .

Thằng điên ! Ngu si ! Đây là lời đánh giá của Vương Thạch với chính bản thân mình .

Nụ cười tự giễu , Vương Thạch buông điện thoại xuống , nới lỏng cà vạt , đốt cháy điếu thuốc còn đang ngậm trong miệng , xuống xe mở nắp trước , tỉ mỉ kiểm tra một lượt .

Đều nói “ Bệnh lâu ngày thành y ” , đối mặt với chiếc xe thường xuyên chết máy này , Vương Thạch vẫn có chút kinh nghiệm đối phó . Chỉ thấy anh ba hoặc hai lần , chỗ này vặn vặn , chỗ kia đâm đâm chọc chọc , chiếc xe nửa sống nửa chết , cuối cùng lần nữa ành ạch vang lên , tuy rằng vẫn còn yếu , nhưng tốt xấu gì vẫn có thể chạy được .



Dừng xe trước cửa một tiệm thức ăn nhanh Mc Donald's , anh nhìn vào đồng hồ , mi tâm nhăn lại , sải bước tiến vào , chân bước dồn dập và vẻ mặt vội vã .

“ Làm phiền cho tôi , 152 cái hamburger , 54 ly coca , 67 ly fanda , 31 ly sprite.” Vương Thạch nói xong , phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh .

Tay Dạ Cô Tinh bỗng khững lại , nhưng vẫn dựa theo yêu cầu của khách hàng đánh hóa đơn , “ Tổng cộng 3040 tệ , cám ơn .”

Giọng nói trong trẻo linh hoạt khiến động tác móc ví của anh bỗng ngừng lại , vô thức ngước mắt nhìn vào người đang nói chuyện kia , nhất thời mắt sáng rực lên , người phụ nữ rất xinh đẹp , lại còn rất trẻ …… không , phải là một cô gái .

Thế nhưng khi đối diện với đôi mắt ấy , Vương Thạch hết sức kinh ngạc .

Phản ứng đầu tiên là cảm thấy quái dị , không sai , chính là quái dị !

Con ngươi của cô gái trắng đen rõ ràng nhìn vào rất đẹp mắt , về điểm này không cần phải nghi ngờ , thế nhưng trong đó lại chứa sự lạnh nhạt , thờ ơ , xen lẫn dấu vết từng trải gió táp mưa sa của bể dâu , có cái nhìn sâu sắc rõ ràng về thế sự , những cảm xúc đó đáng lẽ không nên xuất hiện ở độ tuổi này của cô gái .

Anh không thể không nhìn thêm hai lần nữa .

Mắt Dạ Cô Tinh thoáng tối đi , không tiếng động thu lại mí mắt .

Vương Thạch sững người , phút chốc hoàn hồn , trong lòng khẽ cười thầm , lăn lộn ở xã hội này đã mấy năm rồi , ấy vậy mà lại nhìn con gái nhà người ta đến ngu ngốc , xem ra định lực của bản thân không đủ vững a !

Thời nay , con cái của nhà có tiền có đứa nào mà không trưởng thành sớm chứ , cũng chẳng có gì kỳ quái cả . Nhìn cô gái này có tướng mạo xuất chúng , cử chỉ tao nhã , thiết nghĩ hoàn cảnh gia đình cũng rất sung túc , đang lúc muốn trải nghiệm cuộc sống làm thêm thì bị anh bắt gặp .

Vương Thạch nhìn nhìn thời gian , không thể không hoảng hốt , nhanh chóng thúc giục : “ Có thể nhanh thêm một chút nữa không ?”

“ Phiền ông đợi thêm một chút nữa , lập tức sẽ xong ngay đây .” Triệu Hân cười tươi như hoa mà trả lời .

Cô Tinh chính là không chút nào đồng tình , cô không thích người đàn ông này quan sát quá mức trần tục , cứ như đang lựa chọn một món đồ vậy .

152 hamburger , cộng thêm 152 nước giải khát , đóng đầy bốn thùng lớn .

Dạ Cô Tinh cùng Triệu Hân giúp đỡ mang đồ chuyển lên xe , Vương Thạch thuận tay chỉ chỉ một người đi cùng để phụ giúp , và được anh ta hoàn tiền xe quay về .

Lần chỉ này , không khéo chỉ trúng Cô Tinh .

Dạ Cô Tinh gật gật đầu với Triệu Hân , đi lên chiếc xe đó .

Mc Donald đối với “ khách hàng lớn ” , trước giờ đều yêu cầu phục vụ tận nơi , cũng như giao thức ăn bên ngoài khi nhận được đơn hàng lớn vậy , đây là trách nhiệm công việc của cô , Dạ Cô Tinh chưa từng nghĩ đến việc từ chối , tuy rằng cô không quá thích người này cho lắm .



Chín năm làm việc trong giới giải trí , đã quen thuộc với màn ảnh lớn , mỗi khi cô muốn làm việc gì đều đem chính mình đặt vào một nhân vật riêng biệt , diễn tròn phần vai của chính bản thân đã trở thành thói quen .

Ở vị trí đó , toan tính vì chức trách ấy , làm việc đó , cô đều hiểu rất rõ , bất kể là diễn viên cấp ba , hay Tổ trưởng Dạ Tổ , hoặc là thành viên của Cục tình báo thông thường , cô đều cố gắng diễn tròn mỗi một vai .

Vương Thạch lưu loát gạt bỏ nửa cái vô lăng bị phế hư kia , nhìn vào gương chiếu hậu , dặn dò Cô Tinh : “ Lát nữa phiền cô đem hamburger phân phát cho từng người , còn về phần tiền bo khẳng định sẽ không thiếu .”

“ Không cần . ” Cô Tinh lạnh lùng trả lời , ánh mắt không chút dao động không rõ vui hay buồn , đây là công việc của cô , nếu đã nhận lương rồi , thì không nên lại nhận thêm tiền típ nữa .

Vương Thạch sững lại , nghĩ nghĩ , trong lòng thầm cười nhạo bản thân , thiên kim nhà giàu thì làm sao để ý đến chút tiền lẻ này chứ , liền hậm hực coi như không có gì .

Dạ Cô Tinh trào phúng liếc nhìn anh ta , khẽ dời tầm mắt .

Xuống xe ôm lấy thùng đồ ăn và thức uống , cảnh tượng bốn phía đập vào mắt , bước chân Dạ Cô Tinh khững lại , hơi chút thất thần .

Một đám nhân viên công tác đang dựng lều cho đạo diễn , thợ ánh sáng đang điều chỉnh lại ánh đèn , thợ quay phim thì hướng dẫn nhân viên chuyên ngành lắp đặt vị trí đường ray , xe phát điện , xe trang phục , xe đạo cụ mọi thứ đều đã sẵn sàng , thợ hóa trang xách theo chiếc hộp trang điểm bằng hợp kim bước đi vội vàng , từ không xa truyền lại tiếng nói của người giảng giải kịch bản - -

Trước mắt rõ ràng là hiện trường quay phim , hơn nữa quy mô cũng không nhỏ , chỉ e rằng có nhân vật lớn xuất hiện .

Dư quang liếc nhìn một bóng đen chầm chậm bước về phía bên này , Dạ Cô Tinh phản ứng theo bản năng kéo thấp vành nón .

Bộ vest đen , tóc dài không một sợi tùy tiện uốn quăn , cộng thêm nét mặt như giải quyết việc công , Viên Thanh vẫn luôn trưng lên bộ dáng của “ Ngự tỷ ” cao cao tại thượng .

Chỉ thấy cô ta gật đầu với Vương Thạch , ngang hàng chào hỏi : “ Vương đạo . ”

Vương Thạch lau đi những giọt mồ hôi rơi trên cánh cổ , khom mình về trước , cười cười lấy lòng nói : “ Viên tiểu thư , không dám nhận , không dám nhận …… không biết Tần đạo diễn lúc nào có thể bớt chút thời gian gặp mặt tiểu nhân tôi đây ? Tôi đã mua xong bữa trưa cho tất cả mọi người trong đoàn phim rồi , ngài xem …… ”

Mặt Viên Thanh không chút biểu tình kéo miệng cười , “ Xin lỗi , chúng tôi đã gọi đồ ăn ngoài rồi , như ông thấy đấy , bây giờ đã bắt đầu công việc rồi .”

Ý cười trên khóe môi trở nên cứng ngắc , sắc mặt Vương Thạch chợt lạnh lẽo , “ Ý cô là gì ?”

Từ “ ngài ” cũng không dùng nữa , trực tiếp đổi xưng hô thành “ cô ”.

Viên Thanh nâng cánh tay lên nhìn vào thời gian , “ Bây giờ đã là buổi chiều 1 : 20 phút , ý là , Vương đạo , ông đã đến trễ gần một tiếng đồng hồ rồi .

“ Bây giờ rõ ràng là 12 : 20 phút , so với cuộc hẹn của chúng ta đã sớm hơn 15 phút , tại sao cô có thể trắng trợn nói bậy bạ như thế ?! ”. Vương Thạch tức giận chỉ chỉ vào đồng hồ của mình , phản bác lại .

Viên Thanh mặt không đổi sắc , nét mặt cứng đơ , “ Có thể do ông không biết quy tắc của Tần đạo diễn , một khi bước vào đoàn phim , giờ giấc của tất cả nhân viên công tác ở đây đều phải tự động chỉnh về sau một giờ . Không lấy làm lạ , với chúng tôi mà nói , quả thực ông tới muộn rồi .”