Nữ Hoàng Giải Trí Trọng Sinh Thành Thai Phụ

Chương 133: Lâm Dược đáng tin. Điều kiện của cô




Thật ra, đoàn fan có thể ngay ngắn có trật tự như vậy, bản thân Dạ Cô Tinh cũng không thể đoán trước được. Đến khi cô nhìn thấy có năm người đang ra sức quơ một cây cờ đỏ nhỏ trong đám đông, cố sức kêu gọi mọi người xếp thành hàng, mới hiểu ra.

"Chị Cô Tinh, chị còn nhớ tụi em không?"

Năm gương mặt xinh đẹp như hoa đang tươi cười sáng lạn đến gần cô. Đó là năm cô nhóc lúc trước cô vô tình gặp được khi quay phim ở đài truyền hình thủ đô: Phương Ý Như, Trần Linh Tê, Trần Nhất Thông, Sầm Hoan, Từ Quân!

Dạ Cô Tinh cười chào hỏi mấy cô, gọi chính xác tên từng người một.

Năm người bày ra vẻ mặt được yêu thích nhưng lại kinh sợ: "Chị Cô Tinh, thì ra chị còn nhớ rõ tụi em! Hi hi hi... Thật là vui quá đi!"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Thì ra chị Cô Tinh vẫn còn nhớ rõ! Vinh hạnh quá đi!"

Mấy cô nhóc ríu rít biểu đạt sự hưng phấn. Dạ Cô Tinh nhìn các cô như vậy thì cười càng thân thiết hơn.

Tuổi 17, giống như những người bình thường, tất cả cảm xúc đều viết ở trên mặt, yêu ghét rõ ràng, có giận có hờn. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã già thật rồi.

Nói chuyện với nhau xong, Dạ Cô Tinh mới biết được, thì ra năm người các cô là nhóm fan đầu tiên ra sức ủng hộ cô trên internet, cũng là những fan kỳ cựu. Bây giờ là năm người lãnh đạo quản lí fanclub Áo Tím. Buổi hoạt động fanmeeting hôm nay chính là do mấy cô ấy khởi xướng ở trên mạng, sau đó tổ chức dẫn đội.

Dạ Cô Tinh cho mấy cô nhóc số điện thoại của mình, cũng lưu lại số điện thoại của các cô. Ngỏ ý rằng sau này nếu có tin tức gì về hoạt động mới nhất, lập tức sẽ báo cho các cô ấy. Nhưng mà mấy cô vẫn còn là học sinh trung học. Dạ Cô Tinh cũng dặn dò các cô nhất định không thể vì cô mà làm chậm trễ việc học. Năm người vội vàng gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, trong lúc vô tình, khoảng cách giữa Dạ Cô Tinh và các fan đã gần gũi hơn một chút.

Sau khi hoạt động kết thúc, Dạ Cô Tinh đi thang máy xuống đến hầm lấy xe. Đột nhiên cảm thấy trong không khí có hơi thở nguy hiểm. Cô giả bộ muốn mở cửa xe, lại bị ba người đàn ông bao vây lại.

"Cô em này thật xinh đẹp nha, đi khách sạn vui vẻ cùng mấy anh đây nhé!" Tên cầm đầu mở miệng, dáng vẻ lưu manh. Nhưng Dạ Cô Tinh lại thấy được sự ngoan hiểm trong đáy mắt gã ta.

Người này không có ý tốt lành gì!

Không để cô kịp có phản ứng gì, gã đã liếc mắt nhìn hai tên bên cạnh. Đúng là không cần nói gì đã động tay động chân. Cũng không phải chỉ đơn giản là chơi trò lưu manh. Vừa thấy ba người trao đổi ánh mắt, Dạ Cô Tinh có thể chắc chắn như này là đã sớm có kế hoạch trước.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của ba tên này chắc là chờ cô đã lâu!

Khóe môi chậm rãi nhếch lên, trong lòng Dạ Cô Tinh đã có đáp án!

Bạch Sương Sương, xem ra cô ta muốn kết thúc ngày lành của bản thân rồi. Dám coi lời cảnh cáo của cô như gió thoảng bên tai. Trên đời này có thật nhiều người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Nếu đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí!

Tuy rằng cô đang có thai nhưng đối phó mấy tên này vẫn dư sức! Cô đang chuẩn bị ra tay thì một bóng dáng màu nâu vọt ra, không nói lời nào đã giơ máy ảnh đập vào đầu ba tên kia. Tên cầm đầu có chút bản lĩnh, lắc người một cái tránh được. Nhưng hai tên kia không tốt số như gã ta, bị đánh đến đầu rơi máu chảy!

"Mẹ nó!" Hai tên kia thầm chửi một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, đánh về phía bóng hình màu nâu kia.

Dạ Cô Tinh cẩn thận quan sát người vừa lao đến có bộ dạng cao cao gầy gầy. Trên mũi có đeo một cái mắt kính, áo sơmi màu nâu, quần âu trắng. Cổ đeo một cái máy ảnh, chính là vũ khí lúc nãy anh ta dùng để đánh người.

Nhìn kiểu nào cũng thấy là một thư sinh nho nhã yếu ớt, cũng không biết anh ta lấy đâu ra dũng khí hăng hái làm việc nghĩa như vậy.

Nhưng không chỉ đơn giản là hăng hái làm việc nghĩa. Đứng ở góc độ của Dạ Cô Tinh vừa vặn có thể thấy được trong mắt anh ta là lửa giận đang thiêu cháy hừng hực, mang theo một loại căm hận đến tận xương tủy. Giống như ba tên trước mặt là kẻ thù không đội trời chung với anh ta vậy.

"Cô, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau chạy đi!" Người đàn ông tránh phải tránh trái những đòn tấn công tới tấp. Cũng không quên quay đầu lại gào thét với Dạ Cô Tinh!

Đúng lúc này, người đàn ông bị quấn lấy đã không còn sức lực nữa. Tên cầm đầu thấy đúng thời cơ liền chạy đến phía sau Dạ Cô Tinh, giơ tay muốn chộp lấy cô, trong mắt gã ta hiện lên sự hung ác như loài sói. Để coi làm sao cô trốn thoát được đây!

Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, đột nhiên quay đầu lại, ra tay vừa nhanh vừa ngoan độc. Chỉ mới quay lại một cái, khớp cánh tay tên đó đã bị cô bẻ gãy. Tiếng kêu rên thống khổ vang lên trong hầm xe tĩnh lặng. Ba người đang quần ẩu vô thức nhìn về chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy gương mặt tên cầm đầu vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay phải giống như sợi mì rũ xuống bên cạnh.

Dạ Cô Tinh đá thẳng một phát vào ngực tên kia, sức lực không nhỏ, đá người bay ra một góc sáng: "Không biết tự lượng sức mình."

Hai tên kia thấy lão đại của mình bị đánh, vội vàng chạy qua đỡ gã ta. Ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh mang theo vẻ sợ hãi và khiếp đảm: "Cô, cô chờ đó! Bang Dã Lang sẽ không tha cho cô đâu!"

Mi tâm khẽ lay động, bang Dã Lang? Nghe thật quen.....



Trong mắt chợt xuất hiện vẻ sắc bén, Dạ Cô Tinh bỗng nhớ ra. Khi cô thử thăm dò Lăng Tuyết đã nghe qua cái tên bang này từ trong miệng cô nàng. Còn có một người được gọi là "anh Tiểu Ngũ". Lúc trước cô ả muốn bỏ thuốc cô là định đưa cô lên giường của người đàn ông đó. Chỉ là không ngờ rằng Dạ Cô Tinh thật sự đã chết, lại để lại cho Diệp Tử một thể xác để cư trú!

"Cô, cô chờ đó. Anh Tôn sẽ giúp mấy anh em chúng tao báo thù!" Để lại lời nói ác độc, hai tên đó đỡ gã kia rời khỏi.

Trong mắt Dạ Cô tinh lộ ra sự sâu xa, lấy điện thoại ra: "Điều tra bang Dã Lang...."

Cúp điện thoại, lúc này Dạ Cô Tinh mới nhớ tới, còn một người nữa. Cô thong thả bước đến trước mặt người đàn ông nọ, mở miệng hỏi: "Anh không sao chứ?" Dù sao thì lúc nãy người này cũng muốn cứu mình, tuy rằng có lòng mà không có lực.

Người đàn ông nọ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt dọa Dạ Cô Tinh nhảy dựng lên, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi nói hai chữ: "Không sao."

Sau đó che lại cánh tay, xoay người muốn rời khỏi.

Từ khe hở giữa những ngón tay của người đàn ông chảy ra dòng máu đỏ tươi, làm cho đôi mi xinh đẹp của Dạ Cô Tinh nhíu lại: "Anh bị thương rồi. Để tôi đưa anh đi bệnh viện."

"Không sao đâu." Người đàn ông cố chấp không muốn nhận sự cảm ơn của cô.

Dạ Cô Tinh trực tiếp xoay người, lên xe, khởi động máy.

Lâm Dược nghĩ rằng cô sẽ rời đi luôn. Không ngờ cuối cùng chiếc xe lại đậu lại bên người anh ta, giọng nói trong trẻo của cô gái từ trong xe truyền ra: "Lên xe."

Vô cùng mạnh mẽ, mang theo một loại khí phách không chạm được vào. Lâm Dược giống như bị ma xui quỷ khiến mà làm theo.

Mãi cho lúc đến bệnh viện, bác sĩ đã bắt đầu giúp anh ta xử lí vết thương, anh ta mới lúng ta lúng túng kịp phản ứng lại: "Cảm... cảm ơn."

"Tôi mới là người nên nói cảm ơn."

Trả tiền thuốc xong, Dạ Cô Tinh lại dẫn anh ta đến một tiệm ăn Quảng Đông bình dân. Lâm Dược hơi chút đứng ngồi không yên, bởi vì ánh mắt của cô gái ngồi đối diện rất có lực xuyên thấu, giống như có thể nhìn thấu mọi thứ.

"Nói đi, tại sao phải đi theo tôi?"

"Cô. . . ." Ánh mắt của Lâm Dược đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

Dạ Cô Tinh cười nhạt: "Anh muốn hỏi sao tôi lại biết à? Tôi không chỉ biết có người theo tôi xuống hầm để xe. Mà còn biết lúc tôi và Bạch Sương Sương cãi nhau, có người đang nghe lén ở chỗ ngã rẽ cuối hành lang."

Sắc mặt Lâm Dược đột nhiên trắng bệch, nhưng khi nghe đến ba chữ "Bạch Sương Sương" thì trong mắt lại lướt qua vẻ căm hận, nồng đậm như khắc vào xương tủy.

Ánh mắt cô liếc qua thứ trên cổ anh ta, vẫn không chịu tháo máy ảnh xuống, mắt Dạ Cô Tinh dò xét: "Anh... là phóng viên?"

Khóe miệng Lâm Dược trầm xuống, xem như là ngầm thừa nhận. Nhưng trong mắt lại hiện lên sự thống khổ.

"Anh và Bạch Sương Sương có thù oán gì?"

Người đàn ông đang im lặng lại giống như một con sư tử bị giẫm phải đuôi, đứng lên gầm gừ. Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vết thương vừa mới băng bó xong lại chảy ra máu đỏ tươi hằn lên băng vải trắng. Ý thù hận trong mắt ngập tràn: "Tôi và cô ta đâu chỉ là có thù oán! Đời này cho dù phải cược cả mạng sống, tôi cũng phải khiến cho cô ta nhận được trừng phạt thích đáng!"

"Anh là..."

Ánh mắt Lâm Dược nghiêm túc: "Tôi là anh trai của Lâm Khả Nhi! Tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Bạch Sương Sương hôm nay. Cô biết chuyện của Khả Nhi phải không?"

Đối mặt với chất vấn của người đàn ông này, sắc mặt Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, giọng nói bình thản: "Biết một chút."

"Làm sao mà cô biết được?" Trong mắt Lâm Dược hiện lên sự cảnh giác.

Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn về phía anh ta: "Nếu tôi nói, là chính miệng Khả Nhi nói với tôi, anh có tin không?"

Không sai, lúc trước Diệp Tử và Lâm Khả Nhi từng gặp mặt một lần. Lúc đó Lâm Khả Nhân bởi vì vướng phải tin đồn "quan hệ tình dục bất chính" mà cả người đều suy sụp. Tuy nhiên cô gái kiên cường kia vẫn không chịu từ bỏ, luôn đấu tranh đến cuối cùng. Nhưng thanh danh đã bẩn chính là bẩn rồi. Dù cô ấy có mở miệng giải thích như thế nào ở trước mặt khán giả, thì cũng đều không có người chịu tin tưởng. Bọn họ chỉ biết là, video bê bối kia có nữ diễn viên Lâm Khả Nhi, không quan tâm là cô tự nguyện hay bị ép buộc.

Giá trị con người của Lâm Khả Nhi suy giảm. Một vài phim cấp ba gửi lời mời đến cô ấy. Lúc đầu cô ấy cũng không muốn, nhưng gánh nặng cuộc sống đè ép khiến cô phải cúi đầu. Cho nên mới có thể cùng xuất hiện với ngôi sao khiêu dâm vang bóng một thời - Diệp Tử.

Có lẽ là đã kiềm chế lâu lắm rồi, muốn tìm một người để tâm sự, và Diệp Tử chính là người nghe đó.



Sau này, Diệp Tử lợi dụng sự tiện đường của nghề nghiệp mà điều tra được một chút chuyện, mới phát hiện người chủ mưu lại là Bạch Sương Sương, lại còn liên quan đến bên trong hắc đạo.

Trong mắt Lâm Dược lộ ra sự bi thương, nghi ngờ đánh giá Dạ Cô Tinh: "Sao tôi có thể tin tưởng cô được."

Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng cười: "Anh tin hay không đâu có liên quan gì tới tôi. Nói cách khác, tôi không cần sự tin tưởng của anh."

"Cô!"

Ánh mắt nghiêm túc: "Hôm nay đưa anh đến bệnh viện là hoàn toàn dựa trên việc anh đã cứu tôi. Tuy rằng cũng không có tác dụng thực tế gì. cho nên anh cũng không cần hoài nghi mục đích của tôi, thu lại sự cảnh giác của anh đi."

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Lâm Dược tức đến mức ho khù khụ. Người... người phụ nữ này thật là. . . . . . kiêu ngạo!

"Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Anh cứ ăn từ từ. Bữa cơm này coi như là lời cảm ơn hành động vĩ đại, hăng hái vì việc nghĩa của anh hôm nay." Nói xong, cô đứng lên muốn rời đi.

"Khoan đã!" Lâm Dược nhanh chóng cản cô lại, trên mặt lóe lên vẻ xấu hổ: "Lúc nãy. . . . . . thật xin lỗi."

Dạ Cô Tinh nhướng mày, cười như không cười.

Người đàn ông lúc này lại giơ tay ra: "Lâm Dược. Rất vui khi được làm quen."

Lâm Dược?Không lẽ là Lâm Dược đó?

“Anh là ‘Lâm đáng tin’?”

"Lâm đáng tin" là một nhà báo mới nổi tiếng mấy năm gần đây. Có một bàn tay viết báo cực hay, có thể nói là từng chữ như châu báu ngọc ngà. Ngòi bút đáng tin cậy, không chút nể nang gì đâm vào tim của kẻ thù. Đặc biệt thích châm kim vào tình hình giới giải trí. Như là cái gì mà "Cánh cửa phim cấp ba", "Cánh cửa ngoại tình", "Giao dịch quyền và sắc”. Tất cả ở dưới ngòi bút của anh ta được miêu tả một cách hài hước. Nhưng chưa một ai nhìn qua gương mặt thật của anh ta. Chỉ biết anh có tên là Lâm Dược, thích mai phục ở đủ mọi nơi, với danh nghĩa: thu thập tư liệu sống chân thật nhất, trả lại sự thật cho mọi việc!

Mà mọi người trong giới đều biết, người này rất thích bôi đen Bạch Sương Sương. Rất nhiều người xem đều do đọc bài viết của anh ta mà từ người qua đường trở thành antifan, bán mạng đi công kích cô ta.

Thì ra là vậy.....

Người đàn ông khẽ ho hai tiếng: "Để cô chê cười rồi." Thảo nào có bộ dạng vẻ thư sinh văn vẻ lịch sự.

Một ý tưởng thoáng cái mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Dạ Cô Tinh. Có lẽ người này có thể giúp Cố Mộng giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt….

Nắm hai tay lại, Dạ Cô Tinh ngồi trở lại chỗ cũ. Đôi mi xinh đẹp khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Không biết anh Lâm có hứng thú bàn một vụ làm ăn với tôi không?"

Đáy mắt Lâm Dược lóe lên sự kinh ngạc, nhưng lập tức biến mất sạch sẽ, khẽ đẩy mắt kính trên mũi lên và nói: "Mời cô nói."

"Tôi có thể làm cho Bạch Sương Sương nhận được trừng phạt thích đáng, thân bại danh liệt. Nhưng trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả. Tôi có một điều kiện." Dạ Cô Tinh nói thẳng vào vấn đề.

Cả người Lâm Dược chấn động, anh ta kìm nén sự kích động trong lòng, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại và nói: "Điều kiện gì?" Nhưng hai tay anh ta lại đang run lên nhè nhẹ. Mối thù của em gái rốt cuộc có thể trả được rồi sao?! Ẩn núp nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể khiến cho kẻ thù nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi?!

Anh ta có thể biết được, cô gái xinh đẹp trước mắt này không hề đơn giản. Chỉ cần nhìn cô ra tay khống chế được tên cầm đầu nọ, lúc đối mặt với kẻ bắt cóc lại không có chút biểu hiện hoang mang lo sợ nào. Anh ta có thể kết luận, cô gái này có đầu óc thông minh, cũng không phải là người bình thường!

Vốn dĩ Áo Tím tự nhiên nổi lên cũng đã không bình thường rồi. Ra sức làm việc trong giới giải trí nhiều năm cũng đã giúp anh ta luyện được một khứu giác cực kì nhạy bén. Giống như thật sâu bên trong đang có một bàn tay to lớn khống chế tất cả mọi thứ, thần bí, mạnh mẽ, đứng ở sau bức màn điều khiển trời đất.

Cho nên hôm nay anh ta mới đóng giả làm phóng viên trà trộn bên trong, hy vọng có thể thu thập được tư liệu trực tiếp, tìm ra manh mối.

Mà toàn bộ quá trình, ánh mắt anh ta đều nhìn theo Dạ Cô Tinh, nên mới nghe đi lén cuộc hội thoại kia được.

Cả đường theo cô đi vào hầm để xe, lại nhìn thấy ba gã đàn ông có ý định quấy rối cô. Trong khoảnh khắc đó, anh ta nhớ tới em gái Khả Nhi của mình bị một đám đàn ông xâm hại, bị bắt quay những video xấu xa đó, cuối cùng mất hết danh dự. Cho nên anh ta mới liều mạng xông lên!

"Điều kiện gì?" Anh ta nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy.

Lâm Dược có một loại trực giác mãnh liệt rằng cô gái này có thể giúp anh ta! Cũng có năng lực giúp được anh ta!

"Làm chủ biên cho tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng..."

Cô cần năng lực dùng ngòi bút làm vũ khí của người đàn ông này. Tin chắc rằng cho đến lúc đó, mọi chuyện đều sẽ rất thú vị.............