Trong căn phòng đêm qua.
Hoắc Thừa Cảnh ngồi trên chiếc ghế sofa dài, hai mắt nhắm hờ mệt mỏi. Hôm qua tâm tình hắn khó chịu nên mới tìm đến phụ nữ để phát tiết. Vậy mà lại xảy ra những chuyện liên tục càng khiến hắn như phát điên hơn. Từ một ả không còn trong sạch, cho đến Dương Tầm Mai, lại thêm việc nữ hầu này nhìn lén hắn.
Cửu quỳ trên nền sàn nhà, im lặng không dám phát ra tiếng. Chỉ sợ làm hắn không vui.
Chước Vũ lúc này sau khi tìm thông tin Cửu, mới lặng lẽ lại gần Hoắc Thừa Cảnh mà trình bày. Thú thật sau khi ông chủ mua cô về từ khu đấu giá, không đụng gì đến cô cũng khiến anh quên đi sự hiện diện. Có lẽ vì cô vô hình quá.
“Đây là người con gái mà ngài đã mua về từ buổi đấu giá hai tháng trước. Sau hôm ấy ngài không đụng gì tới nên tôi liền giao cô ta cho quản lý người hầu trong biệt thự.”
Người đàn ông chau mày nhìn cô đang run rẩy, đưa tay khẽ xoa lên ấn đường.
“Tên gì?”
“Cô ta không có tên.” Trợ lý đáp lời lại nói tiếp. “Nhưng mọi người đều gọi bằng Cửu, chính là do hôm ngài đem về cô ta là món hàng đấu giá thứ 9.”
Hoắc Thừa Cảnh hừ một tiếng coi thường ra mặt. Đồ đấu giá ngay cả tên còn không có, cũng đồng nghĩa với việc món hàng này hoàn toàn sạch.
Hắn suy nghĩ một lúc, bảo Chước Vũ rời đi.
Tiếng cửa phòng đóng lại càng khiến Cửu thêm sợ hãi.
Hoắc Thừa Cảnh đứng dậy, một tay sốc cổ váy của cô khiến cô đứng lên. Điều này làm cho chiếc váy kéo cao, lộ ra đôi chân thon dài và trắng khiến hắn chú ý.
Thế nhưng hành động này của hắn càng làm Cửu thêm sợ hãi, hai mắt nhắm chặt. Một cánh tay đưa về hướng hắn tạo thành nắm đấm như một quán tính nhằm ngăn chặn việc hắn làm tiếp theo.
Hoắc Thừa Cảnh hướng nhìn nắm tay của cô. Căn bản cô đứng chưa tới vai hắn, lại còn nhỏ hơn cả hắn. Điều này khiến cho hắn liên tưởng đến con cún muốn cắn chủ nhưng lại bất thành.
Hắn chẳng màng tới, hất nhẹ cánh tay ra. Siết lấy cằm cô gái nhỏ bắt cô nhìn vào hắn. Từ nãy đến giờ, người con gái này đều không dám ngước mặt nhìn hắn. Làm hắn vô cùng khó chịu.
“Gương mặt tôi đáng sợ lắm sao?”
Cửu bị bắt ép phải đối diện, mới mở to mắt mà nhìn hắn. Lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương khiến cô cúi gập người xuống, miễn cưỡng nói.
“Ngũ quan ông chủ anh tuấn…”
Miệng thì khen, ánh mắt thì lại né tránh. Lời nói lẫn hành động của Cửu đều trái ngược nhau, điều này hoàn toàn chọc giận hắn. Chưa kịp nói hết câu hắn liền bế ngang eo cô đặt lên chiếc bàn cách đó không xa. Lần này khiến cô muốn thoát cũng không thể nữa.
Đôi chân thon dài bị hắn bắt ép quấn lấy với hông hắn. Một lần nữa siết chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của cô khiến nó đối diện với gương mặt hắn.
Cửu lúc này hoàn toàn sợ thật rồi!
Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới được nhìn rõ cô, gương mặt tuy có chút gầy gò nhưng rất xinh đẹp, đường nét lại thanh tú. Đôi mắt sợ hãi bị bắt ép phải ngước nhìn hắn, mà đâu đó hắn lại thấy được chút ánh nước bên trong như thể bị bắt nạt sắp khóc đến nơi.
Đúng là món đồ đấu giá hắn mua với số tiền lớn, sao có thể tệ hại được.
Đương nhiên Hoắc Thừa Cảnh không có ý định sẽ tha cho cô, mua về thì phải sử dụng. Huống hồ chi món đồ này lại khiến hắn cả đêm qua không được phát tiết kia chứ.
Hắn ngước nhìn chiếc váy Cửu đang mặc, xấu thật, đã vậy trông còn bẩn nữa.
Cửu thấy hắn nhìn chiếc váy mình đang mặc, hiểu được ý hắn cô liền run rẩy nói tiếp với mong muốn thoát ra.
“Tôi vẫn chưa tắm, người rất là bẩn. Chiếc váy hôm qua cũng chưa thay...”
Hoắc Thừa Cảnh ngước nhìn cô đang muốn trốn tránh, bàn tay lần nữa nắm lấy cổ áo mà kéo ra bên ngoài. Ngay khi mở cửa thì Chước Vũ vẫn còn ở đó. Người đàn ông đẩy cô sang phía Chước Vũ.
“Tắm cho sạch sẽ rồi đem lại đây.”
Chước Vũ gật đầu nhận mệnh lệnh liền bảo cô đi theo mình.
Cửu sợ hãi, nước mắt trực chào. Trời lúc này đã tờ mờ sáng nhưng cái lạnh còn không giảm bớt. Chước Vũ kéo đến khu vực phòng tắm liền rời đi, trước khi đi liền buông một câu cảnh cáo.
“Tắm cho sạch sẽ, đừng nghĩ đến việc giở trò. Bằng không cái mạng có ra sao thì đừng trách.”
Quả thật Cửu định tắm qua loa làm trái ý hắn với mong muốn khiến hắn không hài lòng về cô. Nhưng nghe đến cái mạng nhỏ của cô bị ảnh hưởng, liền không dám làm sai.
Trời thì lạnh, nước mà cô tắm cũng lạnh. Cơ thể nhỏ bé run lên bần bật từng đợt trước dòng nước lạnh mà chiếc vòi sen xả xuống.
Đám nữ hầu phía dưới nhìn Cửu đang tiến vào khu bồn tắm, nửa tiếng sau liền bước ra trong chiếc váy trắng kem chỉ dài đến đầu gối. Bọn họ không ngừng bàn tán.
Dương Tầm Mai tâm trạng bực bội hơn hẳn, vừa nhìn liền ngầm đoán được Cửu sắp được phục vụ cho Hoắc Thừa Cảnh.
Cửu bước đi theo sau Chước Vũ, hai bàn tay miết mạnh vào nhau đến đỏ ửng.