Rất nhanh sau đó, Âu Hoàng Minh Viễn đã đến nơi, phía sau anh là rất đông đàn em đừng phía sau, ai cũng trang bị vũ khí.
Lý Thành đứng đối mặt với anh, không một chút kiêng dè, hắn cũng đã chuẩn bị chu toàn mọi việc
“Anh Cố, anh dẫn theo nhiều người đến đây như vậy là có ý gì?”
“Ý gì? Giả ngu à?!”
Hắn nghe vậy thì cười nhếch mép, nói chuyện cũng chẳng có chút khách khí gì
"Anh Cố, anh xem, Hàn gia sụp đổ rồi. Lý gia lại là gia tộc đứng phía sau giúp đỡ cho Hàn gia. Không có công lao cũng có khổ lao.
Vị trí này còn trống, về tình, về lý cũng nên thuộc về Lý gia chứ! Anh Cố muốn xưng bá một cõi… như vậy không được đâu!"
“Ồ. Cậu Lý đây nói cũng thật dễ nghe. Năm xưa Hàn Minh Liễm có ngông cuồng đến đâu cũng không dám phạm luật. Tôi biết rõ là có người đứng sau dựt dây. Là cậu.”
“Cho dù Hàn gia có sụp đổ thì Lý gia các người cũng không xứng mà ngồi lên vị trí đó”
“Nếu đã vậy…thì cướp thôi”
Lý Thành vừa nói xong, đàn em phía sau hắn liền lên đạn. Phía bên Minh Viễn cũng không kém cạnh, cũng rất nhanh nhẹn chóng trả.
Hai bên giao chiến không ngừng, đúng lúc này, Trần Quân đã đột kích thành công hang ổ của Lý Thành. Sau đó anh nhanh chóng tới chỗ Minh Liễm, tạo thế gọng kìm vay quanh Lý Thành.
Lý Thành bị dồn vào đường cùng, không một chút run sợ, hắn ta cười phá lên
“Chuẩn bị kỹ lưỡng bao lâu nay…vẫn không hạ được mày”
“Núi cao còn có núi cao hơn”
Mắt thấy Minh Viễn ở cách mình một vị trí thích hợp, hắn nháy mắt cho đám thuộc hạ bên cạnh, trực tiếp ném một lượng lớn lựu đạn vào nhóm người Minh Viễn.
Từ lúc nhìn thấy bọn họ ra hiệu với nhau, Minh Viễn đã dự cảm chẳng lành, anh liền cho thuộc hạ lùi lại. Nhưng sức công phá quá lớn khiến cho rất nhiều người thương vong. Tên Lý Thành đó không quan tâm là người bên phe ai, hắn đã định là sẽ không sống nổi nên muốn kéo theo cả bọn.
“Bùm…bùm…bùm…”
Những tiếng nổ lớn đồng loạt vang lên. Đất cát bay mù mịt khắp tứ phía.
Sau đó, những người may mắn sống sót nhanh chóng gọi điện đến bệnh viện. Trần Quân ở cách xa hơn nên không bị thương quá nặng. Anh đảo mắt tìm kiếm Minh Viễn nhưng không thấy anh đâu.
Một lát sau, thuộc hạ báo tin đã nhìn thấy anh. Trần Quân hốt hoảng chạy lại chỗ Minh Viễn rồi nhanh chóng đưa anh quay lại biệt phủ.
Lúc về tới, anh vẫn còn ý thức, tay anh đưa vào túi áo trong lấy ra một hộp quà nhỏ rồi căn dặn Thục Nghi
“Nghi. Anh sợ…anh không thể đưa tận tay…nó cho…Tiểu Liên. Em…thay anh…”
Thục Nghi khóc nức nở, cả người anh đầy những vết thương, hơi thở cũng rất yếu ớt vậy mà còn không ngừng căn dặn cô
“Em biết em biết, vài hôm nữa là sinh nhật Tiểu Liên”
“Không được…để cô ấy đến…đây… Nói với cô ấy…anh chúc cô ấy…sinh nhật…vui vẻ”
Âu Hoàng Minh Viễn nói rồi chìm vào hôn mê. Thục Nghi khóc nấc, tay chân liền run rẩy, khắp người anh đều là máu.
Trần Quân thấy vậy vội trấn an cô
“Thục Nghi, em bình tĩnh, mau đưa anh Viễn vào cấp cứu, kiểm tra”
Lời Trần Quân đã kéo Thục Nghi về hiện tại, cô nhanh chóng tiến hành cấp cứu cho Minh Viễn.
Do thân phận đặc biệt của mình nên Minh Viễn không thể đến bệnh viện bên ngoài để chữa trị. Đây là khu vực được xây dựng dùng riêng cho việc chữa trị cho anh với tất cả các máy móc và công nghệ hiện đại nhất.
5 tiếng sau
Thục Nghi bước ra ngoài, chân không đứng vững mà ngã xuống, may là Trần Quân đã đỡ cô kịp thời
“Tình hình sao rồi em?”
“Anh ấy…hiện tại rơi vào trạng thái hôn mê…em không biết khi nào anh ấy mới có thể tỉnh dậy được. Còn những vết thương bên ngoài cơ thể không quá nghiêm trọng”
Trần Quân nghe thấy thì liền nhìn vào người đàn ông đang nằm im bất động trên giường. Anh an ủi Thục Nghi
“Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi em”
“Dạ”
Suốt những ngày sau, đến ngày sinh nhật của Bạch Liên, Thục Nghi cũng quyết định sẽ gọi thông báo tình hình cho Bạch Liên biết.
…----------------…
Bạch Liên nghe xong câu chuyện chỉ biết khóc nấc trong lòng Thục Nghi. Một lát sau Bạch Liên không chịu nổi đả kích liền bất tỉnh khiến cho Thục Nghi cùng Trần Quân trở nên rối rắm. Hai người nhanh chóng đưa cô vào Biệt phủ nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm
Bạch Liên giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn xung quanh căn phòng sau đó ôm chặt hai chân, cằm đặt lên hai đầu gối, mồ hôi rơi nhễ nhại, cô vừa gặp ác mộng.
Cô nhẹ nhàng bước chân xuống giường, chỉnh trang lại quần áo rồi dựa vào trí nhớ của bản thân mà đi đến chỗ của anh.
Đi được một lúc cô cũng đã đi tới trước cửa phòng anh, cô đắn đo rất lâu có nên mở cửa hay không, là vào hay không vào…
Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định mở cửa. Cô đi đến, ngồi cạnh giường của anh. Cô nhìn vào gương mặt anh, rất lâu, rất lâu
“Bao lâu rồi em chưa được nhìn thấy anh nhỉ?”
Bạch Liên nhìn thấy anh cả người đều bị thương, hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại khiến tim cô rất đau.
Cô đã có tình cảm với anh bắt đầu từ lúc anh thay đổi, đối xử tốt với cô. Nhưng anh chưa từng mở lời nói về chuyện này với cô. Giữa anh và cô còn có chị gái của cô, Triệu Ái Nhã.
Cô sợ rằng anh thay đổi cách đối xử với cô chỉ vì trong giây phút nào đó nghĩ cô là chị gái cô. Vì vậy, cô mới muốn rời đi. Vừa cho bản thân một lối thoát cũng cho anh một cuộc sống mới.
Hơn nửa năm qua, anh đều ở bên âm thầm giúp đỡ cho cô, cô đều biết.
Nhìn thấy gói quà nhỏ anh tặng cô được để ngay ngắn trên đầu giường, Bạch Liên tay run run mở giấy gói quà ra.
Là một sợi dây chuyền được làm thủ công, với mặt dây chuyền là hình một bông hoa tử đằng.
Minh Viễn biết cô thích loài hoa này nên tự tay thiết kế cho cô, đưa bản vẽ cho thợ kim hoàng có tay nghề cao ở Pháp thực hiện.
Bạch Liên lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, đeo vào cổ. Từ thời khắc cô chấp nhận đeo sợi dây chuyền này vào cổ thì đã đồng nghĩa với việc cô chấp nhận tình cảm chưa nói thành lời của anh.
Cô sẽ tạm thời chấp nhận nó. Muốn cô chấp nhận…
“Muốn em chấp nhận…vậy thì anh mau tỉnh dậy nói trực tiếp với em.”