Nhìn thấy Triệu Bạch Liên nằm mê man không biết gì, Minh Viễn liền đi tới đặt tay lên trán cô kiểm tra
“Chết tiệc”
Bạch Liên sốt rất cao nên Minh Viễn cũng không chậm trễ mà đưa cô đến bệnh viện.
Anh lái xe lao vút trên đường khiến bao người được một phen kinh hãi.
Rất nhanh sau đó anh đã đưa cô đến bệnh viện. Thục Nghi biết tin đã sớm đứng ở ngoài cửa đợi hai người.
Anh bế cô trên tay, gương mặt không giấu nỗi sự lo lắng.
Thục Nghi nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Bạch Liên, Minh Viễn ở ngoài đợi nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi cánh cửa
30 phút trôi qua, Thục Nghi nói với anh rằng Bạch Liên không sao, chỉ cần tịnh dưỡng lại khoảng 1 tuần là được.
Minh Viễn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm
“Anh vào thăm cô ấy một chút”
“Dạ”
Minh Viễn bước vào phòng, anh ngồi cạnh giường nhìn cô. Hình như đã lâu lắm rồi anh mới được nhìn cô ở khoảng cách gần thế này
“Lần cuối cùng là tối hôm trước khi để em đi”
Nhìn thấy cô, trái tim anh đau nhói. Vì Triệu Bạch Liên…đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bế tắc khi không biết làm thế nào để giữ cô ở lại bên mình.
Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô. Một nụ hôn chứa đựng sự nhớ nhung, yêu thương cũng có đau lòng của anh. Anh khẽ nói
“Em mau khoẻ lại nhé!”
Thục Nghi lúc này ở bên ngoài cũng nhìn thấy và nghe thấy tất cả. Cô biết rõ là anh trai mình yêu Bạch Liên nhưng chưa từng một lần đứng trước mặt cô thổ lộ. Cả hai người đều không nhận ra rằng trong tim mỗi người đều có một rào cản.
Một người không nói rõ lòng mình. Còn một người…
Một lát sau, Minh Viễn nhìn đồng hồ rồi cũng rời đi. Dù cho anh có không nỡ nhưng anh sợ Bạch Liên khi tỉnh dậy lại nhìn thấy mình thì sẽ càng thêm chán ghét.
Trước khi đi anh còn dặn dò Thục Nghi
“Người đưa cô ấy đến bệnh viện hôm nay là em”
Thục Nghi gật đầu nhẹ xem như đã hiểu ý anh. Minh Viễn rời đi khỏi bệnh viện, cùng với Trần Quân đi xử lý công việc.
Lúc Triệu Bạch Liên tỉnh dậy, Thục Nghi cũng theo lời anh mà nói với cô. Bạch Liên rất cảm kích Âu Thục Nghi liền không ngừng cảm ơn
“Em cảm ơn chị”
“Không có gì. Em đừng cảm ơn chị mãi thế!”
Hai người nhìn nhau cười thì bỗng căn phòng có tiếng gõ cửa.
Bạch Liên nhìn thấy người trong phòng là A Minh nên nụ cười trên môi cô còn đậm hơn
“Chị A Minh!”
Hai người gặp lại nhau rất vui vẻ. Thục Nghi thấy vậy liền nói
“Chị ra ngoài trước, hai người nói chuyện với nhau đi”
“Dạ”
Mỗi ngày, A Minh đều sẽ nấu cháo mang đến và cùng Bạch Liên trò chuyện rất lâu. Đó đều là ý của Minh Viễn. Anh sợ cô ở bệnh viện buồn chán nên tìm người đến nói chuyện cùng cô. Cứ như vậy cho đến một tuần sau Bạch Liên xuất viện.
Nhưng cô không hề biết rằng, mỗi buổi tối khi màn đêm buông xuống, một thân ảnh quen thuộc đi từng bước đến phòng cô, mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng
Anh dịu dàng nhìn cô, cẩn thận đặt tay lên trán cô kiểm tra tình hình. Còn ngồi im lặng ở đó rất lâu nhìn cô. Đến khi trời bắt đầu hừng đông mới chịu rời đi.
Cứ ngỡ mọi thứ chỉ là sự âm thầm nhưng cuộc trò chuyện tối nay của anh và Thục Nghi đã bị Bạch Liên nghe thấy. Cô đã biết tất cả mọi việc anh làm cho cô…
Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn như cũ
Bạch Liên vẫn tiếp tục đi làm lại. Khuya nay ra về, cô đã cố tình đảo mắt một vòng nhìn xem anh đang ở đâu. Nhưng nhìn một lúc vẫn không thấy anh nên cô đi bộ về. Đi được một đoạn cô đã nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân.
Cô chậm rãi từng bước từng bước bước đi. Đến một góc đường quen thuộc trên con đường về, cô dừng lại theo thói quen, ngẩn đầu lên nhìn. Đó là một cây hoa tử đằng tím rất đẹp. Hoa tử đằng là một trong những loài hoa mang ý nghĩa về tình yêu vĩnh cửu…
Cánh hoa tung bay trong gió, nhẹ nhàng bay khắp không trung. Một ít rơi nhẹ nhàng lên mái tóc đen dài của cô.
Triệu Bạch Liên khẽ mỉm cười, cô đưa tay ra, một cánh hoa rơi vào bàn tay cô. Cô nắm chặt nó rồi tiếp tục đi. Minh Viễn vẫn đi từng bước phía sau cô.
Mọi chuyện cứ như thế đến 1 tháng sau
Ngày hôm nay, Bạch Liên cứ thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi bất an lạ thường. Cô thầm tự trấn an bản thân mình.
Sáng hôm ấy, cô lại đi đến mộ phần của cả nhà mình, đứng lặng yên rất lâu.
Cô nhẹ nhàng đặt ba bó hoa cúc trắng rồi cúi đầu, sau đó rời đi.
Trong những tháng ngày rời xa Minh Viễn, ngoài làm công việc rửa chén ở nhà hàng, cô còn tiếp tục đam mê vẽ truyện, viết lách của mình.
Trên đường về, cô ghé sang chỗ biên tập Annie để nộp. Bà ấy xem thử thì rất hài lòng, lặp tức ký hợp đồng với cô.
Nhưng vừa rời đi, Bạch Liên đã thu lại nụ cười khi nãy. Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt đượm buồn.
Khuya hôm ấy…Triệu Bạch Liên vẫn như thường lệ ra về. Nhưng hôm nay lại là cảm giác vô cùng khác lạ và trống rỗng
Anh không còn ở phía sau cô nữa.
Bạch Liên nắm chặt lấy quai túi trong tay. Thầm nghĩ
“Chắc hôm nay anh ấy bận”
Mặc dù trực giác mách bảo với cô rằng không phải như thế. Nhưng cô cũng không thể thông qua Thục Nghi mà hỏi về anh được. Vì sau khi cô rời đi, Thục Nghi chưa từng nhắc đến tên anh trước mặt cô, đó cũng là yêu cầu của Minh Viễn.
Mọi chuyện cứ tiếp tục như thế đến 3 ngày sau. Minh Viễn không xuất hiện cũng không ở phía sau cùng cô về nhà, ở phía sau âm thầm bảo vệ cô.
Triệu Bạch Liên đi đến góc đường cây hoa tử đằng, cô dừng lại. Ngắm nhìn những cánh hoa rơi rất lâu đến cuối cùng…cô quyết định quay lại đối diện với sự thật rằng