“Viễn, buông tay đi”
Minh Viễn nghe thấy chỉ im lặng. Cảnh Sâm cũng rất kiên nhẫn ngồi ở đó cùng anh, để anh suy nghĩ về mọi chuyện.
Nhưng hình như Cố Cảnh Sâm đã quá xem thường sự cố chấp đến đến sợ của Âu Hoàng Minh Viễn.
“Cậu về trước đi”
“Vậy …”
“Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra”
Cố Cảnh Sâm cũng không còn lời nào để nói về sự cố chấp của anh nên ra về không nói lời nào. Nhưng vừa ra tới cửa, anh cũng không quên tặng thêm cho Minh Viễn một câu nói
“Đừng để Triệu Bạch Liên hận cậu”
“Rầm”
Cánh cửa đóng lại. Minh Viễn đi về phía cửa sổ lớn, nhìn ra ngoài thành phố, khẽ cười
“Cậu nói thế cũng đã muộn rồi…Hình như cô ấy đã hận tôi rồi”////
Rất nhanh sau đó, Thục Nghi đã đến nơi. Cô khám cho Bạch Liên một lượt. Cảm giác lần này giống hệt như lúc đầu cô khám cho Bạch Liên.
Nhưng khác với lần trước là sự tức giận. Lần này chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến cho Thục Nghi đau lòng rơi nước mắt
“Anh bây giờ… đối với Bạch Liên như vậy, chẳng khác gì Hàn Minh Liễm lúc trước đã đối xử với em!”
Câu nói của Thục Nghi như một phát súng bắn vào đầu anh.
Minh Viễn không nói gì, bước ra ngoài.
Hai tuần sau đó, anh không đến phiền cô tịnh dưỡng. Thục Nghi cũng chăm sóc rất tốt cho cô. Khi cô dần bình phục thì Âu Hoàng Minh Viễn lại tìm cách không cho Thục Nghi vào nhà nữa.
Mấy ngày sau anh đến công ty giải quyết việc quan trọng nên giao việc chăm sóc cô cho A Minh.
Xế chiều
Minh Viễn về nhà sớm. Vẫn là câu nói cũ của Trần Quản gia làm anh rất chán ghét
“Bạch Liên…con bé sáng giờ không chịu ăn uống gì cả ạ”
“Mạng một ly sữa ấm mang lên phòng”
“Dạ”
Từ khi Thục Nghi rời đi, Bạch Liên cũng không chịu ăn uống gì nữa.
Minh Viễn về phòng, nhìn thấy người con gái trước mắt đã ốm đi trông thấy, sắc mặt tiều tụy không có một chút sức sống. Cô vẫn đang ngồi trên sàn nhà, nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt cô dán chặt lên cành cây nơi một chú chim nhỏ đang đậu.
Bất chợt, chú chim nhỏ ấy bay đi, Bạch Liên cũng rơi nước mắt. Cô không biết anh đã về, còn đang đứng ở trong phòng, cô khẽ nói với chính mình
“Tại sao chú chim nhỏ ấy được tự do bay lượn…còn mình thì lại không thể?”
Minh Viễn nghe thấy thì im lặng rờI đi. Anh khoá cửa thư phòng, mở tủ lấy một chai rượu whisky uống cạn.
A Minh cũng đã mang cho Bạch Liên một ly sữa. Cô năn nỉ mãi Bạch Liên mới uống được nửa ly. Cô cũng không dám ép buộc, sợ Minh Viễn quay lại không biết sẽ có chuyện gì nên cô đã rời đi.
Chỉ là ba ngày sau đó, Minh Viễn cứ tự nhốt mình trong thư phòng, không ra khỏi. Anh uống rượu đến say thì ngủ, tỉnh dậy thì lại uống. Nửa đêm lại nghe thấy tiếng đồ vật bị vỡ, rơi đầy trên sàn.
Đêm nay là đêm thứ ba anh ở trong thư phòng. Cả người anh nhếch nhác, râu cũng đã lởm chởm mọc lại, tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch… Anh ngồi xuống đất dựa lưng vào chân ghế
Anh nhớ lại dáng vẻ của Bạch Liên khi anh không gặp cô, cũng không tìm cô lần trước. Lúc đó…cô rất có sức sống, cũng xinh đẹp đến nhường nào… Thì ra không có anh, cô lại có dáng vẻ như thế…khác xa so với bây giờ.
“Tách”
Nước mắt anh rơi đầy trên mặt đất. Bây giờ anh mới hiểu, thật sự hiểu rằng tình cảm của anh dành cho Triệu Ái Nhã vốn không hề sâu đậm như anh đã từng nghĩ. Chỉ là anh đang chấp niệm giữ hình bóng của cô trong lòng. Anh đã sớm không còn vì cái chết của cô mà thương tâm, mà đau lòng nữa…chỉ như là một ký ức thoáng qua.
Nhưng đối với Triệu Bạch Liên thì lại khác. Anh sớm đã đặt cô vào trong tâm trí, vào trái tim nên mới đuổi cô ra nhà kho. Nên mới chọn cách giam cầm cô ở bên cạnh. Đến sau cùng, anh mới thừa nhận là
Anh yêu cô.
Nhưng Bạch Liên cô ấy trước giờ đối với anh đều là sự sợ hãi, sự căm thù và uất hận. Tâm ý cô ấy chưa bao giờ đặt lên người anh.
Bây giờ anh thật sự rất hối hận vì ngày đó đã đối xử tàn bạo với cô như vậy. Kẻ như anh…không xứng đáng để được tha thứ.
Tối hôm đó
Cánh cửa thư phòng được mở ra. Minh Viễn bước nhẹ về phòng vì sợ cô tỉnh giấc. Nhìn thấy cô lại nằm ngủ dưới sàn khiến anh rất đau lòng…anh mở xích tay, bế cô lên giường, kéo chăn phủ qua người cô. Anh đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn này không hề ngọt ngào mà lại rất mặn, rất chua xót.
Anh rời môi cô, ngồi trên sàn nhìn vào gương mặt nhỏ trước mắt. Tất cả những chuyện từ lúc cô bước vào căn nhà này anh đều nhớ. Anh đưa tay chạm nhẹ gương mặt cô, sau đó anh im lặng rời khỏi phòng.
Triệu Bạch Liên tưởng chừng đã ngủ nhưng cô đã thức dậy từ lúc anh bước vào đây. Nước mắt cô cũng khẽ rơi. Nụ hôn khi nãy có vị mặn từ nước mắt anh rơi.
Sáng hôm sau
Minh Viễn đã quay về là anh của trước đây. Người đứng đầu Âu gia, bây giờ là đứng đầu giới Mafia. Một thân tây trang đen đang ngồi bắt chéo chân ngồi trong phòng sách, tay mân mê một quyển sách mới. Râu cũng đã được anh cạo đi, tóc được vuốt vào từng nếp. Anh khẽ gọi
“Bác Trần”
“Dạ, có tôi”
“Gọi Bạch Liên xuống đây gặp tôi”
“Dạ”
Trần Quản gia có chút bất ngờ, cũng không biết lại có chuyện gì sắp xảy ra. Bạch Liên nghe thấy chỉ im lặng, cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Búi tóc lại gọn gàng, thay một bộ quần áo khác, sạch sẽ để gặp anh.
Một lát sau, Bạch Liên đã đứng ở dưới phòng khách. Minh Viễn cũng không vội, anh khẽ lật từng trang sách đầu cũng không ngẩn lên. Bạch Liên cũng rất nhẫn nại, cô cũng đang đợi.
Anh đọc xong quyển sách, gấp lại rồi đặt trên bàn. Ánh mắt của anh liền thay đổi. Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn này…anh lưu tâm ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt cô
“Tôi hỏi em lần cuối. Em muốn rời đi hay ở lại?”
Bạch Liên cứ ngỡ là mình nghe nhằm nên hỏi lại
“Anh…vừa mới nói…gì cơ?”
“Tôi hỏi em muốn rời đi hay ở lại?”
“Tôi…tôi muốn rời đi”
Minh Viễn nghe thấy thì cười nhạt. Thì ra ý định này trong lòng cô trước giờ đều chưa từng thay đổi
Anh nhìn cô, những ngón tay thon dài khẽ vỗ nhè nhẹ lên đầu gối, cười nhạt
“Tôi sẽ thuận theo ý em. Em đi đi”
Bạch Liên nghe thấy hai mắt liền mở lớn. Anh cho cô đi thật sao? Thật sự…đồng ý trả tự do cho cô sao? Nhưng mà…
“Có điều kiện gì không?”
Anh nghe thấy khẽ cười. Điều kiện à…anh vốn chưa nghĩ đến. Vậy thì điều kiện
“Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bạch Liên nghe thấy thì quay sang Trần Quản gia cúi đầu, còn không ngừng cảm ơn ông và A Minh sau đó liền rời đi.
Giây phút cô lướt qua, anh thật sự đã rất kìm lòng để không thay đổi ý định. Nhưng ánh mắt đó của cô khi nghe thấy anh đồng ý trả tự do cho cô, cô thật sự đã vui mừng đến nhường nào.
Thì ra rời xa anh, cô lại vui vẻ và hạnh phúc đến như vậy.
Trong giây phút hai người lướt qua nhau, Minh Viễn đã nói nhỏ vào tai cô. Câu nói đó khiến Triệu Bạch Liên sững người, nước mắt cô cũng rơi.
Cô chạy một mạch ra cửa, không một lần ngoảnh đầu lại.