Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 3: Chương 2.1




Nghe thấy sát vách truyền đến tiếng mở cửa, Kim Chính Dân nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ trên tường một cái. Đã qua nửa đêm, bây giờ là rạng sáng 0 giờ 45 phút, Tiêu Tình vẫn ổn chứ??? Sao lại dám ở bên ngoài đến nửa đêm mới về! Kim Chinh Dân nói thầm một tiếng rồi xoay người xuống giường, mở cửa rồi đi đến cửa phòng Tiêu Tình, không có gõ cửa cũng không ấn chuông điện, trực tiếp mở cửa đi vào phòng của Tiêu Tình.

Nghỉ hè năm nay, cả hai người họ bắt đầu triển khai loại cuộc sống bán ở chung, mặc dù mỗi người thuê một gian phòng nhưng hơn một nửa buổi tối, có một căn phòng bị bỏ trống.

Lúc ấy, quyết định dời đến ở sát vách cùng Tiêu Tình cho tiện, Kim Chính Dân vẫn ở trong kí túc xá của trường, tiền thuê phòng khác xa so với dự tính khiến Tiêu Tình không kịp kiếm tiền trả tiền phòng, vì thế anh gần như chỉ ở phòng máy vi tính của trường, vừa học vừa làm thêm nhiều giờ, thậm chí còn ra ngoài làm thầy giáo dạy kèm tại nhà. Anh cố gắng như vậy đi làm kiếm tiền tất cả đều là vì Tiêu Tình, không ngờ Tiêu Tình ngốc nghếch lại cả ngày lẫn đêm đều ăn dấm lung tung, suy nghĩ lung tung, coi anh là kẻ vô lương tâm chuyên bắt cá hai tay. Mặc dù mọi người gặp anh đều thích nhưng anh cũng không phải cái loại đó, không phải không bao giờ cự tuyệt người khác, đặc biệt đối với bạn gái, anh lại càng vô cùng kén chọn. Cho nên thích Tiêu Tình là kết quả anh quan sát ước chừng một năm sau mới quyết định. Một người đàn ông lạnh lùng như anh làm sao có thể tùy tùy tiện tiện thích người khác liền bắt cá hai tay.

Tiêu Tình ngốc nghếch, hôm nay cô không đáng yêu một chút nào cả, ăn dấm lung tung đã thế không nể mặt anh, xem ra không dạy dỗ cô tốt không được mà…….

Cửa vừa mở ra, Kim Chính Dân tức giận, đùng đùng xông vào, không ngờ người bị hù không phải Tiêu Tình mà là bản thân Kim Chính Dân.

“Anh………..” Không dám tin, cặp mắt trợn to, Kim Chính Dân đưa ngón trỏ ra chỉ vào trong phòng, cô hầu gái đáng yêu trước mắt như bước ra từ thế giới Anime. “Em đang mặc loại quần áo gì vậy?”

Váy liền thân màu hồng nhạt, cộng thêm chiếc tạp dề trắng viền tơ và khăn đội đầu của hầu gái, Tiêu Tình của anh cứ như biến thành người khác vậy. Bộ dáng đáng yêu này khiến cho tim anh đập nhanh hơn. Dĩ nhiên, nghĩ như vậy không phải ý chỉ bình thường Tiêu Tình xem ra không đủ đáng yêu mà là bây giờ cô ăn mặc như vậy khiến làn da thêm trắng nõn nà, vô cùng đáng yêu, đáng yêu không để đâu cho hết.

“Em……..” Ô Tiêu Tình không nhịn được, gương mặt tràn đầy sự ngượng ngùng, đến trước mặt bạn trai chậm rãi xoay một vòng. “Có đẹp không ạ?”

Khi cô chuẩn bị quyết định muốn phóng túng mình thật tốt, thử làm chuyện chuyện xấu một lần thì vô tình gặp được cô gái xinh đẹp kia ở trên đường rồi được cô gái ấy đưa cô vào trong quán café hầu gái, kiên nhẫn lắng nghe cô tâm sự. Sau khi nghe tất cả những chuyện buồn trong lòng cô, cô gái ấy nói đúng trọng tâm vấn đề, khuyên bảo cô phải nên có lòng tin với chính mình một chút, tiếp theo liền hỏi cô có hứng thú đi làm hầu gái trong tiệm hay không.

Cô gái xinh đẹp kia chính là quản lý hầu gái, luôn khen ngợi dung mạo của của cô thật đáng yêu, thật là xinh đẹp, ngay cả khi khóc, bộ dáng cũng vô cùng điềm đạm, đáng yêu, chọc cho người ta đau lòng. Nếu mặc vào người trang phục nữ hầu gái của bọn họ nhất định sẽ biến thân trở thành sát thủ trái tim đàn ông.

Thật ra Ô Tiêu Tình không quan tâm mình có thật là có thể biến thân thành sát thủ trái tim đàn ông hay không, cô chỉ nghĩ rằng cần phải thay đổi bản thân, hoàn toàn chỉ vì lấy lòng một người! Kim Chính Dân! Bạn trai cô giống như đang muốn thay lòng đổi dạ với cô.

Trong lúc đang thử mặc trang phục đáng yêu của nữ hầu gái trong quán café, cô nhận ra mọi người ở đây đều gọi vị quản lí xinh đẹp kia là “chị Thụy Thụy” nên cô cũng theo đó mà xưng hô như vậy với cô ấy. Chị Thụy Thụy đang giúp cô thắt dải dây phía sau lưng thành một cái nơ con bướm thật to rồi đùa giỡn hỏi cô có muốn trực tiếp mặc bộ đồ này về nhà hay không. Sau ít phút nghĩ tới nghĩ lui, ở giữa tình huống tình cảm đang có dấu hiệu từ từ phai nhạt dần, xác thực sẽ cần tới thay đổi khẩu vị một chút để kích thích.

Ô Tiêu Tình nhìn mình trong gương, buộc lại như vậy để lộ phần eo nhỏ nhắn, để lộ thân hình nhu mỹ, đằng sau chiếc tạp dề viền tơ kia có thể nhìn thấy váy ngắn màu hồng cùng cặp đùi ngọc trắng noãn, tạo hình chuyển biến 180 độ.

Nếu như Chính Dân thấy cô ăn mặc như vậy, chắc anh nhất định sẽ rất giật mình!

Hồi tưởng việc bạn trai ở bên cạnh tiểu học muội, cô ta mặc chiếc quần ngắn, để lộ ra cặp chân mảnh khảnh. Nói về dáng người, dáng của cô cũng không đến nỗi tệ, chỉ là trang phục bình thường của cô luôn tuân theo quy củ bảo thủ, không có cơ hội bày ra chính mình. Nếu cô thật sự mặc trang phục hầu gái đứng trước mặt Chính Dân, anh nhất định sẽ kinh ngạc tới mức không dời mắt nổi.

Bây giờ, mọi suy đoán đều trở thành sự thật, Ô Tiêu Tình xấu hổ ở trước mặt Kim Chính Dân mỉm cười, đang mong đợi anh hành động.

“Em biến mất cả buổi tối rốt cuộc là chạy đi đâu?”

Cô đương nhiên là đáng yêu không để đâu cho hết, mà bây giờ cũng không phải là lúc khen ngợi cô, anh biết Tiêu Tình đang ghen, âm thầm biến mất là vì giận dỗi anh, nhưng tại sao cô có thể ở trước mặt mọi người cho anh mượn một cách dễ dàng như vậy?

Làm gì có ai ngu ngốc tới mức tùy tiện cho người khác mượn bạn trai mình? Kim Chính Dân đi lên phía trước, nắm chặt lấy tay cô: “Em có biết anh rất lo lắng không? Đi tìm em khắp nơi mà không thấy, anh không biết phải làm gì hơn ngoài việc về nhà đứng đợi. Kết quả là em không chỉ đi chơi đến nửa đêm canh ba mới về mà ăn mặc thành bộ dạng này………..”

Không ngờ không được anh khen ngợi mà còn bị mắng, Ô Tiêu Tình khó chịu cúi đầu, coi như mình cố ý vì anh mà mặc đáng yêu như vậy, hay là Chính Dân không còn hứng thú với cô?

Giữa bọn họ….chẳng lẽ xong đời thật sao?

“Tại sao không nói chuyện?” Kim Chính Dân cực khổ đợi một đêm, chứng kiến việc cô cúi như đang trở lại bộ dạng lúc đầu, cơn tức giận dần dần tản ra. “Tiêu Tình, em bỏ lại anh mà chạy mất, rốt cuộc là đi đến nơi nào?”

Tiêu Tình của anh luôn luôn khéo léo, nhã nhặn, lịch sự, chưa bao giờ để cho anh phải lo lắng như thế. “Còn nữa, rốt cuộc là ai đã khiến cho em ăn mặc như vậy?”

“Anh----….không đi dự sinh nhật ngoài trời gì đó sao?” Ô Tiêu Tình sâu kín hỏi.

“Em còn dám hỏi!” Kim Chính Dân ngồi xuống mép giường, đồng thời kéo cô đến gần trước mặt mình. “Tùy tiện liền cho người ta mượn anh, rốt cuộc em coi anh là cái gì? Nếu anh nghe lời em, đi với Dụ Dụ thật thì em cũng không để ý sao?"

“Em----…. Không phải---…..” Ô Tiêu Tình vừa nghĩ tới cảnh Kim Chính Dân di tình biệt luyến, nước mắt liền bắt đầu tích tụ ở nơi hốc mắt. “Em không muốn anh đi cùng với cô ta……”

“Vậy sao em còn cố ý làm như vậy?”

Kim Chính Dân giận quá hóa cười, anh đương nhiên biết Tiêu Tình bởi vì ghen đâm ra giận dỗi nên mới cố ý làm như vậy, nhưng bây giờ tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là: cô bỏ mặc anh cả một đêm rốt cuộc là đi đâu, còn nữa, tại sao cô lại ăn mặc thành ra như vậy.

Bây giờ đã trế như thế này, cô mặc đồ đáng yêu như vậy đi ở trên đường không cảm thấy một chút sợ hãi nào hay sao? Trị an xã hội bây giờ hỏng bét như vậy, anh sẽ lo lắng, cô rốt cuộc có biết hay không?

“Thật xin lỗi………Thật ra em cũng không muốn làm như vậy…….”

“Đừng khóc, rõ ràng em làm sai vậy mà vẫn dám ở trước mặt anh khóc à?”

Giọng điện Kim Chính Dân nghe có phần hung dữ nhưng kỳ thật cũng không phải muốn trách móc cô, vả lại vừa nhìn thấy cô khóc, anh liền mềm lòng, nhẹ nhàng lấy nắm tay của cô đẩy ra, kéo cô ngồi xuống đùi mình, anh có chút thô lỗ thay cô lau những giọt nước mắt trên mặt.

“Tại sao không trả lời anh? Đêm qua em đã đi đến nơi nào rồi hả? Là ai bắt em mặc như vậy?”

“Ô ô…….”

“Còn khóc……Nói nhanh lên một chút.”

“Là chị Thụy Thụy nói…….cô ấy nói em mặc như vậy thoạt nhìn rất đáng yêu….muốn em - … muốn em mặc cho anh xem…..”

“Ai là chị Thụy Thụy?” Trong số những bạn bè của họ, có nhân vật số một nào tên Thụy Thụy sao?

“Tối hôm nay em mới gặp chị Thụy Thụy ở trên đường…”

“Trời ơi…! Mới quen biết người ta hôm nay vậy mà em để cho cô ta cho em mặc trang phục thành bộ dạng này sao?” Kim Chinh Dân không hiểu nên nổi giận, “Tiêu Tình, em có bị cô ta lừa gạt đến những nơi kì quái gì hay không?” Chỉ một buổi tối không nhìn thấy cô thôi mà đã khiến cho anh không kịp thích ứng, xem ra sau này anh phải nghiêm khắc trông coi cô mới được.

“Ô………chị Thụy Thụy không phải là người kỳ quái đâu…….”

Mặc dù là một đại mỹ nhân công khai ở trên đường đến gần một cô gái đáng yêu, xem ra có chút kì lạ, nhưng chị Thụy Thụy không phải là người xấu. Quán cà phê hầu gái là nơi kinh doanh đứng đắn, ở bên trong là những cô hầu gái đáng yêu cư xử rất tốt nên cô chơi vui đến quên cả trời đất, để cho anh ở đây đợi cả buổi tối.

“Vậy cô ta làm gì?” Nước mắt Tiêu Tình không ngừng rơi trên mặt, Kim Chính Dân không thể làm gì khác ngoài xoay người lại, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô. “Chỉ mới gặp lần đầu tiên mà thôi, em làm sao biết đối phương rốt cuộc là người tốt hay xấu. Đầu năm nay, bên ngoài người xấu rất nhiều, em nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”

“Là cô hầu gái của tiệm cà phê đó….. chị Thụy Thụy thật sự không phải người xấu đâu! Không tin, hôm nào em dẫn anh đến đó, khi đó anh sẽ biết chị ấy tuyệt đối không phải là người xấu.”