Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 17: Chương 6.2




"Được, em đi làm lúc nào? Nói thời gian cho tôi biết, tôi nhất định tới tiệm đúng lúc để tìm em."

Giang Bích Ba thấy cô không cự tuyệt, vui vẻ lấy laptop ra để chép lại lịch làm việc của cô, mong có thể nhìn thấy cô mọi lúc.

Mặc dù trong trường học cũng có thể nhìn thấy học muội, nhưng chỉ có khi cô mặc quần áo nữ hầu gái dễ thương, thì mới có đủ lực hút với anh ta, nên cần phải gặp cô tại đây thì mới có ý nghĩa.

Thời gian sau đó, Ô Tiêu Tình cố gắng diễn đúng nhân vật nữ hầu, vẫn làm bạn với học trưởng cho đến lúc tan việc.

Năm học mới trường học thay đổi toàn bộ thiết bị và máy vi tính trong phòng máy kể cả thiết bị phụ, sinh viên có thể tới phòng máy sử dụng máy vi tính trường để đánh bài tập, vì thế số sinh viên tăng cao, số lượng sinh viên làm công việc nghiệp vụ cũng tăng lên không ít.

Có thể dễ dàng hướng dẫn thực hiện các trình tự sử dụng máy tính, sử dụng máy in như thế nào,giấy trong máy in để ở đâu? ... Nhưng vấn đề là sinh viên phòng máy vừa làm vừa phải giải quyết vấn đề giúp các bạn học, máy lạnh bật nhiệt độ thấp, tiếng vang của bàn phím khi gõ chữ, tiếng máy in lúc hoạt động, cùng với giọng nói của mọi người khiến cho phòng máy luôn ầm ĩ không có một phút yên bình.

Từ năm thứ hai đại học Kim Chính Dân đã bắt đầu vẫn đảm nhiệm vai trò sinh viên phòng máy, mặc dù không phải khoa tin tức, nhưng anh rất có hứng thú với máy tính, cũng nhờ cơ duyên quen biết một học trưởng khoa tin tức giao vị trí này cho anh nên anh cứ như vậy cho đến nay, dựa vào phòng máy vừa làm việc vừa học giúp anh chống đỡ không ít phí sinh hoạt.

"Học trưởng, ngày mai anh có thể thay ban giúp em không ?" Kim Chính Dân vừa mới giúp bạn học thay mực máy in, lúc ngồi vào chỗ thì nghe thấy thỉnh cầu của học đệ.

"Ngày mai? Cậu nói buổi sáng, buổi chiều hay buổi tối?"

"Buổi tối." Hoàng Gia Toàn chắp tay trước ngực vội vàng khẩn cầu: "Học trưởng, ngày mai ngày sinh nhật 20 tuổi của bạn gái em, ba mẹ cô ấy thuê một gian phòng ăn chuẩn bị mở party, cô ấy nói nếu em dám trễ một giây, về sau cô ấy sẽ không để ý em nữa."

"Mua gian phòng ăn mở party?" Về bạn gái của học đệ này là thiên kim nhà giàu, Kim Chính Dân có nghe qua, bình thường cũng không để ý, không ngờ lại làm ra việc xa hoa như vậy."Thật sự là xa xỉ!"

"Bởi vì cô ấy làm sinh nhật hai mươi tuổi, cho nên có phô trương chút." Hoàng Gia Toàn biểu tình phức tạp, gia thế anh và bạn gái chênh lệch nhiều như vậy, đoạn tình yêu này có thể tiếp tục được hay không?

"Được, cậu đừng lo lắng, tôi giúp cậu thay ban, không thành vấn đề." Tối mai anh cũng không có dự định gì, có chăng cũng chỉ là nói một tiếng với Tiêu Tình, bảo cô không cần chờ anh.

Thấy nét mặt không vui của học đệ, Kim Chính Dân vỗ đầu vai cậu ta: "Hắc, làm sao mà khuân mặt khổ sở vậy? Quà sinh nhật mua chưa?"

"Mua rồi." Hoàng Gia Toàn thấp giọng than thở: "Nhưng tài lực của sinh viên nghèo như vậy thật sự rất lo cô ấy không thích."

"Cậu nghĩ quá nhiều quá rồi! Gia Toàn, chỉ cần cậu có tấm lòng mặc kệ là thứ gì bạn gái cậu đều sẽ vui vẻ nhận lấy ."

"Có thật không?" Nghe anh nói như vậy, Hoàng Gia Toàn thoáng an tâm.

"Đúng rồi, học trưởng, nghe nói gia thế của bạn gái anh và anh cũng khác nhau, anh cảm thấy thời điểm hai người đi chung với nhau có cảm giác chênh lệch nhiều không?”

"Hoàn toàn không." Kim Chính Dân nhớ tới lúc anh và Tiêu Tình quen nhau đến nay không có sinh ra cảm giác tương tự như thế.

"Tính tình của Tiêu Tình tương đối giản dị, tôi chưa từng thấy chúng tôi có

cảm giác chênh lệch nhau."

Về vấn đề này cẩn thận ngẫm lại thì cùng lắm chính là: anh vì dọn ở sát vách nhà cô nên kiêm thêm mấy công việc gia sư để đền bù tiền thuê nhà,

Học đệ hỏi như vậy, anh nhất thời rơi vào suy nghĩ riêng của mình.

Có thể vì bon họ vẫn là sinh viên, vẫn chưa nghĩ đến tương lai sau này, anh cũng không phải là người thích lo xa, cho nên đến bây giờ vẫn không có nghĩ qua chuyện tương lai của hai người. Qua lời Gia Toàn nói chắc là bạn gái cậu ta cũng đã giới thiệu cho người nhà biết! Anh và Tiêu Tình còn chưa có cơ hội nói về người nhà với nhau, nếu như có một ngày muốn giới thiệu gia đình hai bên cho nhau biết thì anh có lộ ra vẻ mặt lo lắng như học đệ này không?

Kim Chính Dân lắc đầu một cái, bật cười, ở đáy lòng phủ nhận nói: coi như anh là một tên tiểu tử nghèo thì thế nào, anh và Tiêu Tình thật lòng yêu nhau, chắc chắn trở ngại này không thể làm khó được bọn họ.

"Học trưởng, có người bên ngoài tìm anh." Nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt ngoài hành lang, Hoàng Gia Toàn nhìn học muội đứng bên ngoài vẫy tay với bọn họ, Kim Chính Dân ngẩn người một lát nên không nhìn thấy học muội gọi, anh khẽ đẩy đẩy cánh tay của học trưởng, muốn anh ấy chú ý bên ngoài một chút.

"Xin lỗi, tôi mới vừa đang suy nghĩ một chuyện nên không nghe thấy lời cậu nói nói."

"Anh nhìn bên ngoài đi học muội đó đứng ở bên kia cũng lúc lâu rồi." Về việc tiểu học muội xinh đẹp to gan muốn theo đuổi học trưởng Chính Dân, hành vi của cô đã truyền khắp nơi, Hoàng Gia Toàn có chút ngạc nhiên muốn hỏi chuyện bát quái giữa học trưởng và cô ta là như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn cố ép lòng hiếu kỳ xuống. Kim Chính Dân cám ơn, đứng dậy đi ra ngoài." Học trưởng Chính Dân anh ăn cơm chưa? Em có làm cơm hộp, em có thể cùng anh đi phòng ăn ăn cơm không?"

Nhìn thấy anh đi ra, Lý Dụ Dụ mỉm cười quơ quơ trong tay xách theo hộp cơm.

Cô dành cả một buổi chiều tốn bao nhiêu công sức làm ra được, người ta nói: muốn bắt được tâm của một người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày anh ta. Đối với tài nấu nướng của mình cô vô cùng tự tin, tin rằng chỉ cần học trưởng ăn thì lần sau chắc chắn sẽ yêu cầu làm hộp cơm tình yêu nữa.

"Học muội." Kim Chính Dân phiền não vò tóc, tự hỏi phải uyển chuyển cự tuyệt cô như thế nào mới không làm giảm hòa khí với nhau.

Dù sao bọn họ là học sinh cùng khoa, cơ hội chạm mặt trong trường rất nhiều , nếu như có thể để cho cô thấy không thể có khả năng mà lùi bước, thì bọn họ vẫn là có thể duy trì quan hệ học trưởng, học muội bình thường, như vậy cũng không làm tổn thương đến cô ấy.

Được cô thích, là phúc khí của anh, anh nên cảm ơn con mắt thưởng thức của cô, nhưng bên cạnh anh đã có Tiêu Tình, anh rất thích Tiêu Tình, không có cách nào tiếp nhận tình cảm của người khác, nên dù thế nào cũng phải cự tuyệt cô. Lý Dụ Dụ thấy vẻ mặt anh mang theo ý cự tuyệt, đi gần bên cạnh anh nhẹ nhàng cầm tay của anh, ý vị làm nũng nồng hậu lay động anh.

"Học trưởng, một người ăn cơm thì rất cô đơn, anh đại phát từ bi cùng ăn với em có được hay không? Những thứ này đều là tự em làm, ăn rất ngon đó! Anh ăn thử một chút, nếu thật sự không vừa miệng, anh nói những món anh thích ăn cho, em lần sau em sẽ làm.”

"Học muội." Kim Chính Dân kiêng dè hất tay của cô ra, mặc dù không phải là động tác rất thô bạo, nhưng hất ra tay của cô ra thì chỉ dùng thêm chút sức."Thật xin lỗi, Tiêu Tình ở xã làm chờ tôi, tôi muốn cùng cô ấy đi ăn cơm sau khi tan việc, vì vậy không thể đi với cô, cô đi tìm những bạn học khác cùng ăn đi, tôi tin nhất định sẽ có rất nhiều người sẵn lòng cùng cô ăn cơm chung."

"Em không muốn đi tìm những người khác, em chỉ muốn cùng học trưởng thôi!"

Bị một lần từ chối cũng không sao, cô Lý Dụ Dụ là người đã xác định mục tiêu sau này sẽ dũng cảm tiến tới, nghị lực của cô chắc chắn sẽ không dễ dàng đã bị đánh bại như vậy.

"Học muội, em đừng như vậy, tôi đã có người bên cạnh, dáng vẻ em như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền nhiễu cho tôi."

" Học trưởng Chính Dân, em thật sự kém học tỷ đó sao?"

Lý Dụ Dụ tự tin cô vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, trên bất cứ phương diện nào cũng hơn học tỷ kia gấp mấy lần, với lại "nữ truy nam cách tầng sa"( phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé tờ giấy), cô mang hết tất cả vốn liếng để lấy lòng theo đuổi học trưởng, tại sao học trưởng lại không chịu mắc câu cơ chứ?

"Học muội, điều kiện của em rất tốt, điều này không nói mọi người đều biết, nhưng tình yêu là theo duyên phận , không phải bắt buộc là có được hạnh phúc."

"Học trưởng anh thật sự cảm thấy quen với học tỷ Tiêu Tình hạnh phúc hơn đi cùng em sao?"

"Tôi cũng không dám phán đoán tùy tiện." Kim Chính Dân trêu ghẹo cười nói: "Có lẽ, cùng em ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc hơn mỹ mãn hơn không chừng." Anh nói như vậy chỉ là muốn duy trìlòng tự tin của học muội thôi, không có ý tứ khác, có lẽ, anh có thể hận không gặp nhau sớm nhưng đây chỉ là lí do để bắt cá hai tay thôi.

"Học muội, tôi rất yêu cô ấy, thời điểm đi cùng với cô ấy tôi cảm giác rất tự tại, rất thoải mái, tôi cảm thấy được nói yêu như vậy là đủ rồi, tôi không có tự tin đi bắt cá hai tay, cũng không có tính toán bỏ bạn gái cũ để thay mới." Bộ dáng này của anh đủ rõ ràng đủ hiểu chứ?

Hi vọng học muội có thể hiểu được cự tuyệt của anh, anh không muốn tổn thương tới cô gái đã dũng cảm thể hiện tình yêu, nếu bây giờ anh không nói được, sẽ tạo thành hi vọng với cô vậy thì anh đúng là đáng chết vạn lần rồi.

Học muội Dụ Dụ chỉ là chọn sai đối tượng, nhưng cô có thể dũng cảm nói ra tình yêu của mình cũng là rất cố gắng.

"Em hiểu ý anh." Lúng túng một lúc lâu, Lý Dụ Dụ thở dài thật sâu, muốn trách chỉ trách bọn họ quen biết quá muộn, quả nhiên đàn ông tốt đều đã sớm có người bên cạnh.

Nhưng cô lùi một bước lúc này chỉ là kế hoãn binh. Chỉ cần có thể từng bước một rút ngắn khoảng cách với học trưởng, kéo dài chiến tuyến, kéo dài cố gắng, cô tin chắn chắn vượt qua được chướng ngại.

Chướng ngại này đương nhiên là bạn gái học trưởng Chính Dân.

" Học trưởng Chính Dân, xem ra em đã thông minh lên rồi, anh có thể nể mặt cùng học muội thất ý này ăn một bữa tối chứ?" Cô không nói thất tình mà là nói thất ý, Lý Dụ Dụ làm bộ như lòng chua xót mà cười với anh: " Học trưởng Chính Dân em chỉ là không muốn lãng phí thức ăn mà thôi, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh đó."

"Được rồi!"

Không cưỡng được thỉnh cầu giống như cuối cùng của cô, Kim Chính

Dân đi trở về phòng máy nhờ học đệ khai báo, rồi đi cùng Lý Dụ Dụ tiến về phòng ăn sát vách cùng với cô ăn cơm.

Lúc này anh tuyệt đối không ngờ chính mình một lần đại phát ý tốt, lại truyền tới tai Tiêu Tình, làm anh sau này khổ sở một phen . . . . .