Dục vọng nóng lên, bành trướng, lấy tư thế bá đạo ở trước nơi ướt át mê người của cô rục rịch ngóc đầu dậy ,
Nhưng trước khi chính thức nghe cô mở miệng yêu cầu trước, anh tuyệt đối sẽ không xâm nhập cấm địa.
"Đừng xấu hổ, nói ra, anh nhất định sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của em."
Cúi đầu rên rỉ một tiếng, tay nhỏ bé của cô rời khỏi đầu gối rồi ôm lấy hông của anh, hai chân trắng nõn mạnh dạn khoác lên trên cặp mông anh,để cơ thể anh dán chặt với cô.
Cô thấy rất nóng, cơ thể giống như lửa đốt đang dần nóng lên, trong cơ thể truyền tới cảm giác mãnh liệt không ngừng thúc giục cô, cô muốn ôm lồng ngực vững chắc của Chính Dân thật chặt, muốn cảm giác nhiệt tình cùng kịch liệt của anh đụng chạm cô, cô muốn. . . nhưng làm sao anh có thể không hiểu đây?
"Chính Dân, em muốn anh, nhanh lên một chút!" cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không biết xấu hổ to gan nói ra yêu cầu, bắp đùi tuyết trắng kẹp chặt anh để nửa người dưới của anh từ từ không chống đỡ nổi."Chính Dân, Chính Dân. . . . . ." Kích tình khó nhịn, làm cho cô liên tiếp la lên tên anh.
"Hả? Nói đi, nói đi!" Kim Chính Dân quyết tâm muốn trêu chọc cô. "Nói muốn đi vào đâu!"
"Đi vào trong cơ thể của em. . . . . ."
Nếu không phải bị kích tình làm đầu óc choáng váng, Ô Tiêu Tinh cũng sẽ không nói ra lời nói làm người ta nóng lên như vậy, mặc dù có chút oán giận anh vì sao phải cố ý trêu chọc cô, nhưng nhu cầu nóng rực bên trong cô không ngừng thúc giục, làm cô không tự chủ được nói ra khẩn cầu sâu nhất đáy lòng mình.
"Đã ở cùng nhau lâu như vậy, em vẫn còn xấu hổ."
Kim Chính Dân thở dài một tiếng, ngay sau đó đặt hông mình chặn giữa hai chân cô, từ từ đưa hạ thân nóng bỏng chen vào mật huyệt ướt át.
Ô Tiêu Tinh hoảng sợ thở gấp một tiếng, rên rỉ chịu đựng sự xâm nhập của anh, Kim Chính Dân nghe thấy giọng cô dục vọng càng bành trướng, chậm rãi đưa vào trong cơ thể cô, làm cô thét chói tai.
"Ưm. . . . . . Tiêu Tinh, thật thoải mái !"
Của cô vừa nhỏ nhắn lại mềm mạị, từ từ nuốt hết dục vọng cường tráng của anh, rõ ràng là anh đang vận động, mê muội nhìn chằm chằm cô, nhưng lại có cảm giác mình bị cô cắn nuốt.
Anh tham lam nhìn vị trí hai người giao hợp, chậm rãi rút ra sau, lại đâm sâu vào, cứ tiếp tục di động mạnh mẽ như vậy.
Bên trong hoàn toàn bị lấp đầy, cô khẽ thở ra, nhưng nhịp độ rung động tiếp đến lại giống như mưa to gió lớn làm hô hấp của cô rối loạn, đúng như Kim Chính Dân vừa mới hình dung, cảm giác kia rất thoải mái làm người ta muốn mãi mãi đắm chìm trong đó.
Chuyên gia nói thời hạn có hiệu lực của tình yêu là hai năm, cô lại không cho là như vậy.
Kể từ khi cô và anh ở cùng với nhau, cô cảm thấy mình càng ngày càng yêu anh hơn.
Bất luận là tốt, hay xấu, chỉ cần là có liên quan đến anh, thì tất cả mọi thứ cô đều yêu, đều rất yêu, dù bị anh đùa giỡn như hiện tại, cô thấy mình có thể nằm ở phía dưới anh, nhận lấy nhiệt tình mạnh mẽ của anh, đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc. So với tiểu học muội đó, cô thật sự rất hạnh phúc vô cùng hạnh phúc!
"Đang suy nghĩ gì?"
Kim Chính Dân cúi thấp đầu hôn cô, lồng ngực vững chắc đè ép bộ ngực mềm mại của cô, cảm nhận của cơ thể làm cô càng kích động thêm, nhưng anh lại chậm lại tốc độ ra vào, chậm rãi thăm dò bụng cô, muốn kéo dài khoái cảm này.
"Không có. . . . . . Không muốn cái gì." Cô nhanh chóng lắc đầu.
Hiện tại trong mắt, trong lòng, thậm chí trong cơ thể cô đều chỉ tồn tại một mình anh, được anh yêu thương như thế này, cô thực sự hạnh phúc đến muốn khóc.
"Sao vậy? Em vừa muốn khóc hả ?"
Nhìn cô hình như vừa đỏ mắt, anh liền tranh thủ ôm cô lên, để cho cô ngồi trên đùi mình, tất nhiên bọn họ vẫn duy trì tư thế như cũ, thay đổi động tác như vậy, làm hai người đồng thời khẽ rên lên.
"Hai ngày nay em động một chút là khóc, thật sự nghi ngờ anh cùng học muội có quan hệ mập mờ sao?" Kim Chính Dân ôm chặt lấy nửa người trên của cô, vùi mặt vào bộ ngực mượt mà mềm mại đang nhạy cảm của cô, rồi kiên nhẫn giải thích cho cô: "Anh biết rõ cô ấy có ý với anh, hơn nữa cô ấy đúng là có theo đuổi anh, nhưng đối với anh cô ấy chỉ là một học muội mà thôi, là hành động của anh không đủ cẩn thận, không nên băn khoăn để ý đến tâm tình người mình muốn nói, chuyện kia, anh thực sự xin lỗi, em không cần vì chuyện này mà đau lòng, về sau, anh tuyệt đối sẽ không làm em hiểu lầm nữa, có được không?"
. Cô không tin anh chuyện này làm anh thấy hơi thất vọng, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, tối hôm qua hành động của anh thật sự rất không thích hợp, hơn nữa sáng nay quỷ thần xúi dục thế nào, làm cho cô hiểu lầm anh, cứ khóc mất nhiều nước mắt như vậy, thật sự là anh tội này khó chối
Thật lòng nói xin lỗi cô, Kim Chính Dân chỉ hy vọng cô đừng nữa suy nghĩ lung tung chuyện kia nữa, anh đối với tình cảm này vô cùng thỏa mãn, một chút cũng không có suy nghĩ thay lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vùi vào cổ anh, nhẹ nhàng rên rỉ khi anh duy trì cử động:
"Được, em không khóc, không khóc." Chỉ cần anh còn yêu cô, tiểu học muội gì đó dù có thích anh thế nào thì đều vô dụng, cô mới không muốn lãng phí tâm tư lo lắng đến người thứ ba không có liên quan đó. Chỉ cần Chính Dân vẫn thích cô, lời anh nói ra khỏi miệng, cô liền tin tưởng vô điều kiện.
"Tin anh rồi hả ?" Kim Chính Dân nâng mặt cô lên, nhiệt t́ình hôn cô.
Ô Tiêu Tình nhắm hai mắt lại đón lấy nụ hôn của anh, trái tim cảm thấy ngọt ngào ."Ừ."
Cô thích anh cứ nâng mặt cô như vậy, thời điểm kiss, cảm giác giống như anh đang nâng niu cô ở lòng bàn tay mà thương yêu.
"Em đó, yêu mà luôn nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, nếu như anh thật sự bắt cá hai tay, em định làm như thế nào? Giống như Bắc Bắc tiểu nữ sinh trong cái tiệm đó muốn mang anh ra tra khảo sao?"
Nhớ tới lúc trong quán cà phê kia đụng phải nữ phục vụ cư xử không tốt, Kim Chính Dân lại nhíu mày."Đúng rồi, cái cô Bắc Bắc đó tên gọi là gì?" Mặc dù mặt dài rất đáng yêu, nhưng vừa mở miệng là mắng người đến thao thao bất tuyệt, loại hành vi bất lương này sẽ dạy hư cho Tình nhà anh .
“ Anh là nói Như Nguyệt sao?" Ô Tiêu Tình trong lòng cả kinh, tại sao anh lại phải hỏi chuyện của Như Nguyệt ðây?"Cô ấy là Triệu Như Nguyệt, mới mười chín tuổi ! Có phải dung mạo rất xinh đẹp hay không?"
"Ngu ngốc! Em lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Kim Chính Dân chợt hung ác nhìn cô một cái: " Hôm nay anh bị cái cô Bắc Bắc ðó chỉ vào lỗ mũi mắng cho thảm nhý vậy, nếu không phải vì giữ mặt mũi của anh trước em, anh đã sớm cùng cô ta cãi vã, cô ta giống như loại người không có lễ phép vậy, nhất định là không có ai muốn lấy!"
"Như Nguyệt ,cô ấy. . . . . ." Nhìn tròng mắt đang tức giận của anh, cô sợ hãi nói: "Cô ấy đã có bạn trai rồi."
"Thật sao?" Kim Chính Dân kêu lên tiếng: "Anh đoán người bạn trai kia phải ngã tám đời, mới có thể yêu nổi cái cô Bắc Bắc đó."
"Anh đừng nói như vậy! Là vì Như Nguyệt nhìn em khóc đến thảm như vậy, cảm thấy nhất định là anh đã làm chuyện rất có lỗi với em. . . . . ."
Éc, kỳ quái, tại sao hai người bọn họ lúc đang ân ái, lại chuyển đề tài tới trên người Như Nguyệt? Cô thầm kêu không ổn, không được không được ! Cô không hy vọng tại thời điểm này trong lòng anh lại nghĩ đến cô gái khác, dù là Như Nguyệt cũng không thể được!
"Chúng ta đừng nói điều này nữa, Chính Dân, anh không được nghĩ tới cô gái khác lúc này, em không muốn bộ dạng này của anh. . . . . ."
Kim Chính Dân kinh ngạc nhìn cô chuyển đề tài, ngay sau đó phá lên cười tà ác:
"Đúng vậy ha, lúc này, đúng là không nên nhắc tới những người không liên quan."
Anh ôm hông của cô, từ từ đưa cô đặt lại trên giường, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thời gian ngọt ngào không nên lãng phí ở những người không liên quan.
Anh từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào, đưa không khí vừa hạ xuống lại đột ngột dâng cao trong kích tình kịch liệt, vốn là đang tiến vào ngay tức khắc máu nóng trong cơ thể bốc lên cao, anh ra sức ra vào trong cơ thể cô, tạo ra từng đợt sóng vui vẻ.
Ô Tiêu Tình ôm chặt lấy cơ thể anh, cảm giác vui sướng như một luồng sóng cuốn tới, chỉ chốc lát sau sau cô đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi, vốn là nhẹ nhàng rên rỉ từ từ biến chuyển thành dồn dập thở dốc, từ trói buộc chặt chẽ giữa hai người đến khoái cảm tràn lan, khiến cho cô thoải mái đến cả đầu ngón chân.
"Chính dân. . . . . . Ưm. . . . . ."
"Thoải mái sao?"
Kim Chính Dân cẩn thận quan sát phản ứng của cô, khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn là mục đích cao nhất để anh cố gắng dâng hiến toàn bộ tinh lực của mình.
Tiêu Tình đỏ mặt ngượng ngùng, hai mắt anh tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm mặt cô, làm cho cô tâm hoảng ý loạn lên.
"Đừng thẹn thùng! Nói cho anh biết cảm giác của em, cảm thấy biểu hiện của anh như thế nào?" Thấy dáng vẻ thẹn thùng không dứt của cô, tâm tình muốn trêu chọc cô lại bị quyến rũ. Hỏi vấn đề đồng thời cố ý tăng nhanh tốc độ chạy nước rút mấy lần, đột nhiên thay đổi sức lực khiến cho cô gái khả ái phía dưới thở gấp không ngừng.
"Tiêu Tình, em nói một chút xem sao!"
"Người ta. . . . . . Không biết mà. . . . . ."
"Tại sao có thể không biết?" Mặt Kim Chính Dân tràn đầy nụ cười."Mới vừa, rốt cuộc là ai ở dưới thân thể của anh lớn tiếng như vậy?"
"Ghét, anh...anh không được nói!"
Cô thẹn thùng đẩy nụ hôn của anh ra, quay đầu đi khiến bàn tay nhỏ bé chặn ở môi không khống chế được rên rỉ, tránh cho mình lại rên rỉ quá kịch liệt.
"Em thật đáng yêu." Kim Chính Dân cứng rắn đưa đầu cô trở lại."Tiêu Tình, anh chính là yêu bộ dáng xấu hổ này của em, rất yêu rất yêu."
"Có thật không?" Cô vui vẻ nhìn thẳng vào mắt anh."Chính Dân, anh có thể vẫn luôn giống như bây giờ •••• vẫn như vậy yêu em?"
"Tiêu Tình." Đã nhẫn lại đến giới hạn, Kim Chính Dân dùng mãnh lực cuối cùng chạy nước rút, ôm cơ thể mềm mại của cô , anh trầm trầm thở hổn hển: "Em còn không biết ư? Anh cố chấp ngoài dự liệu của em!"
Không dễ dàng thích một người, cũng sẽ không dễ dàng buông tha người đó.
Tính khí anh cố chấp, chẳng lẽ cô thật sự không phát hiện ra sao?