Cơm nước no nê, cả người nhàn rỗi, trên miệng Ban Vệ "chậc chậc chậc" mấy tiếng. Tiểu Yorkshire không thể đứng yên, lại đặt hai chân trước lên mép bàn, thè lưỡi, ngoe nguẩy cái đuôi từ trái sang phải, chuông bạc trên đuôi kêu thành tiếng.
Long Thất nhìn chú chó này.
Cứ cảm thấy quen mắt.
"Người ở goá là có ý gì….." Ban Vệ đem khuỷu tay chống lên bàn, truy vấn, "Không có khả năng ở bên nhau?"
"Đối phương đang qua lại với người khác. Tôi có bệnh sạch sẽ về mặt tình cảm."
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, cuộc gọi đến là: Đổng Tây.
Tim như hẫng mất một nhịp, Long Thất không tiếp cái đề tài kia, chống tay đứng dậy, không nói lời nào mà vòng qua Ban Vệ. Ban Vệ ngẩng đầu lên nhìn: "Đi đâu đấy?"
Cửa "cạch" một tiếng mở ra. Ô Gia Quỳ chống cằm, búng búng giọt rượu dính trên đầu ngón tay, nhìn cô.
"Nhận cuộc điện thoại."
Cửa lại "cạch" một tiếng đóng vào.
Bên cạnh bồn rửa tay trong nhà vệ sinh của quán ăn Nhật, một tấm rèm ngăn cách dòng người hối hả ở bên ngoài, hai bên đều không có người. Long Thất dựa lưng vào mép bồn rửa mặt, trái tim như thắt lại, sau đó ấn nhận cuộc gọi, đặt bên tai.
"……Alo?"
Đầu dây bên kia lại rất im ắng.
Yên tĩnh, rất yên tĩnh. Trái tim lên xuống năm hồi, thanh âm của Đổng Tây mới từ từ truyền đến: "Ngày hôm đó, sau khi treo máy, cậu không có gọi lại."
Nhớ tới cuộc gọi ngày đó ở trước cửa hàng tiện lợi.
"Lần đó……"
"Nhận nhầm rồi đúng không?"
Đổng Tây hỏi.
Ngữ khí càng bình tĩnh thì nỗi hổ thẹn lại càng nồng đậm. Một chữ "Đúng" như bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, không có cách nào bật ra, giống như đã biết rõ lời này cất giấu một con dao có thể vượt qua một lớp sóng âm đả thương người kia. Long Thất đứng trước bệ rửa tay ngập ngừng, mày cũng cau lại.
"Đổng Tây….."
"Cậu không có nhận nhầm. Cuộc điện thoại đó là của Cận Dịch Khẳng.”
Đang cố sắp xếp từ ngữ chuẩn bị nhận "tội" thì lại bị đối phương đánh gãy. Trái tim co thắt nặng nề, bước chân đang đi qua đi lại cũng trì độn, Long Thất hỏi ngược lại: "Cái….gì?"
"Mình nói chắc là cậu nhận nhầm rồi, nếu không nhất định sẽ gọi lại. Nhưng mà cậu ấy không tin."
"Anh ấy không tin, sau đó thì sao?"
Có lẽ là do câu hỏi quá dồn dập, phản ứng của Đổng Tây trở nên chậm hơn. Sau một hồi trầm mặc, nói: "Cậu ấy bẻ gãy sim điện thoại rồi."
Rồi bổ sung: "Lúc mình đi, cậu ấy đang dùng laptop."
"Dùng laptop làm gì?"
"Hình như," Đổng Tây, "Đang đặt vé máy bay."
Não bộ dần dần trướng đau.
Đổng Tây nói: "Còn có, mình và Chương Mục Nhất thực chất không có phát sinh quan hệ. Cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý."
……
"Chuyện mình có thể làm tiếp theo, chính là chủ động không liên lạc với cậu nữa. Mình hy vọng sau này sẽ không đụng trúng một cô gái như cậu, mà cậu cũng đừng gặp phải người thứ hai như mình."
"Cạch" một tiếng, câu nói này kết thúc, Đổng Tây cũng dứt khoát cúp máy, hoàn toàn tước đoạt "quyền giải thích" và "quyền đặt câu hỏi" của Long Thất. Cô đứng sững sờ tại chỗ, nghe tiếng "tít" ở đầu dây bên kia, phải mất năm giây sau mới có phản ứng lại, lập tức vén rèm cửa lên.
Cùng lúc đó, ấn số gọi cho Tư Bách Lâm.
Đi ngang qua phòng bao, phục vụ đang mở cửa bưng đồ ăn vào, Ban Vệ nhìn thấy cái bóng vun vút chạy qua của cô, thò đầu ra hỏi: "Cô đi đâu đấy?"
Lão Bình đang ở phía trước đón tiếp khách khứa, trông thấy cô thì vẫy tay: "Thất Thất, tới đây. Khương lão sinh là nhà sản xuất của bộ phim này. Cô và Khương lão sư……"
"Tư Bách Lâm!" Vừa kết nối cuộc gọi, cô liền hỏi: "Cận Dịch Khẳng căn bản là không nhận được tin nhắn thoại của tôi! Anh ấy đang ở đâu?!"
Người "xẹt" qua khoảng trống giữa lão Bình và những người bên cạnh hắn, lao ra ngoài, nhanh như gió. Vừa ra cửa thì một đợt khí lạnh ập đến, xe cộ trên đường lao vun vút, tóc cô cũng bị gió thổi hất sang một bên, Long Thất vươn tay ra vẫy taxi.
Sau người, có tiếng va chạm của chân ghế, Ban Vệ là người đầu tiên theo ra ngoài, đang gọi cô, hét cái gì thì không nghe rõ. Chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia, sau vài giây, Tư Bách Lâm thong thả trả lời cô: "Tôi làm sao biết được."
"Cậu làm sao có thể không biết!"
Một chiếc xe taxi lao vút qua, không dừng. Ô Gia Quỳ theo sau Ban Vệ ra ngoài, trên người khoác áo của Ban Vệ, mái tóc ngắn ngang vai rũ bên má.
“Hai người mặc cùng cái tã mà lớn lên. Kể cả Cận Dịch Khẳng có cắt đứt liên lạc với bố mẹ thì cũng sẽ không cắt đứt liên lạc với cậu! Tôi bây giờ biết anh ấy muốn rời đi rồi. Nhưng mà đi đâu, đi bao lâu, cậu biết thì nói cho tôi, khó đến vậy sao?!”
Tư Bách Lâm không trả lời cô. Long Thất nghênh gió mà ngăn chiếc xe thứ hai: “Tôi đã làm xong công tác chuẩn bị để anh ấy nguôi giận rồi. Anh ấy nhất định là muốn gặp tôi. Cận Dịch Khẳng không thể nào mà cứng rắn như cách anh ấy biểu hiện ra đâu. Bây giờ cậu là người duy nhất có thể thay đổi cái cục diện này, chỉ cần cậu nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, tôi sẽ đi tìm. Chuyện này lập tức kết thúc!”
Nói xong câu này, bụng vì dùng sức quá mức mà đau nhói. Một chiếc xe taxi vừa lúc dừng lại ở lề đường, cô chống lên đầu xe, thở dốc một tiếng.
Có lẽ là nghe thấy tiếng thở dốc này.
Bên phía Tư Bách Lâm truyền đến tiếng bát đũa va chạm, sau đó nói: “Cậu ta chỉ là về Anh đi học mà thôi.”
“Đã đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi.”
“Bao giờ?”
“Tối nay.”
Tài xế “bíp" còi một tiếng thúc giục. Tư Bách Lâm nói tiếp: “Vừa khéo, chính là giờ này.”
“Từ đây đến sân bay mất bao lâu?” Long Thất lập tức cúi người hỏi tài xế.
“Sân bay nào? Sân bay Giang Tây cách chỗ này xa, còn sân bay quốc tế Công Kiều thì tầm mười lăm phút.”
“Quốc tế Công Kiều.” Tư Bách Lâm từ trong điện thoại trả lời.
Cô ngồi vào trong xe taxi. Vừa mới đóng cửa, cửa lại “ka" một tiếng mở ra, Ô Gia Quỳ không rên một tiếng ngồi vào trong. Một đợt khí lạnh ở trong không khí quay cuồng, Ban Vệ vừa nhìn thấy cô lên xe, phản ứng cực nhanh mà lao lên hàng ghế trước: “Đi đâu đấy, đi đâu đấy!”
“Long Thất!” Giọng nói của lão Bình mang theo lửa giận, xông ra từ cửa tiệm xông đến bên xe taxi.
“Đi sân bay quốc tế Công Kiều.”
Ngay khi tay của lão Bình bám được vào cửa xe, Ô Gia Quỳ mắt không chớp lấy một cái mà kéo cửa kính lên. Lão Bình ở bên ngoài vỗ lên cửa, sau đó chỉ tay vào bên trong, buông lời doạ nạt. Long Thất vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Cô hiện giờ không còn hơi sức đâu mà để ý đến Ban Vệ và Ô Gia Quỳ nữa rồi.
Đoạn đường mất mười lăm phút dưới sự thúc giục của cô cuối cùng cũng đến nơi trong vòng mười phút. Cô tiến vào ga sân bay, Tư Bách Lâm gọi lại cho cô một cuộc, Long Thất đứng ở trong đại sảnh đông đúc người qua lại, vừa muốn hỏi số hiệu chuyến bay thì Tư Bách Lâm đã lên tiếng trước: “Cậu đừng đuổi theo nữa.”
“Cái gì gọi là đừng đuổi theo nữa? Chuyến bay có thể đúng giờ đến thế cơ à, không phải bình thường đều sẽ trễ nửa tiếng một tiếng hay sao!”
“Tôi liên lạc được với cậu ta rồi.”
Bước chân chậm lại, cô vuốt mái tóc ở trước trán, bình tĩnh lại cảm xúc, nói, “Cậu gửi cho tôi số điện thoại của anh ấy. Tôi bây giờ lập tức gọi.”
“Không cần.”
Bước chân hoàn toàn dừng lại, tay cô khẽ run, hỏi: “Tại sao?”
“Cậu ta để lại một câu, cậu có muốn nghe hay không? Tôi đề nghị cậu đừng nghe.”
“Câu gì?”
Tư Bách Lâm là kiểu người có lời gì không hay đều sẽ cảnh báo trước, cho nên sau khi cô hỏi, hắn cũng chẳng kiêng kị gì nữa: “Cậu ta nói, lý do không muốn gặp cậu, không phải là đang trừng phạt cậu.”
……
“Mà là cậu ta không muốn ở bên loại người như cậu nữa, không có ý nghĩa.”
Lồng ngực phập phồng, dòng người qua lại, Ban Vệ và Ô Gia Quỳ cuối cùng cũng đuổi kịp cô. Hành khách xung quanh một người, hai người, ba người lục tục hướng về phía này đánh giá.
Long Thất cười, nghẹn ngào một tiếng: “Cậu để anh ấy đích thân nói cho tôi nghe câu này.”
“Không liên lạc được nữa, cất cánh, tắt máy rồi.”
“Anh ấy không thể nào đối với tôi như vậy. Cậu để anh ấy chính miệng nói với tôi câu này.”
Hành khách xung quanh cuối cùng cũng nhận ra Ban Vệ và Ô Gia Quỳ ở phía sau lưng cô, tiếng chụp ảnh và nghị luận nhanh chóng truyền đến. Cô thẫn thờ tại chỗ, lại tiếp tục hung hăng đáp trả lại Tư Bách Lâm: “Chia tay mà để người khác làm thay thì tính là cái gì. Một tuần còn chưa hết anh ấy dựa vào đâu mà lâm trận chạy trốn!”
Ban Vệ đứng cách chỗ Long Thất ba mét nói chuyện điện thoại, dựa theo ý tứ của đầu dây bên kia mà đi về phía cô, gặp đúng lúc cô lên cơn, ở hai bước bên ngoài đứng sững lại: “Lão, lão Bình tìm cô……”
Cô chuyển tay nhận điện thoại: “Tôi cần một tấm vé đi London, ngay tối nay.”
“Cô dám!” Lão Bình bốp lại hai chữ, nộ khí ngập trời, “Về đây!”
“Còn sáu ngày nữa mới khai máy. Tôi vừa đi vừa về mất có mấy ngày!”
“Sáu ngày này việc cần phải làm còn ngập ra đấy! Ai biết được cô ở bên đó rồi còn tâm trí đâu mà quay trở về hay không. Bình thường cô có thể gây sự, nhưng bây giờ là một ải then chốt, cô một ngày cũng không được phép rời khỏi đoàn phim! Có biết bộ phim này quan trọng đến thế nào không, có biết bao nhiêu đại ca(*) giành giật không. Trước ngày khởi quay thay đổi diễn viên chính đâu có thiếu, cô là người mới cô tài giỏi cái gì! Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô dám đi thì cô xong rồi! Cả cuộc đời cô cũng chỉ có vậy mà thôi! Tiêu đời!”
(*)đại ca (大咖) chỉ những người thành công ở trong một lĩnh vực.
Cúp điện thoại của lão Bình, cô ném điện thoại lên người Ban Vệ, Ban Vệ ăn đau rên một tiếng. Ống kính của đám người xung quanh nhắm về phía hai người chụp lia lịa, thông tin chuyến bay không ngừng truyền tới. Ô Gia Quỳ đứng cách đó ba mét, khoác áo an tĩnh mà quan sát. Mắt Long Thất chua xót, đưa mắt nhìn tấm bảng thông tin chuyến bay, tràn đầy uất hận, sau đó lại đặt điện thoại của mình lên tai. Tư Bách Lâm rất có kiên nhẫn, không có ngắt máy, cô nói: “Được! Vậy cậu cũng chuyển một câu cho anh ấy. Chuyện này, con mẹ nó chưa xong đâu.”
Cắn chặt lấy chữ, đôi mắt đỏ bừng, thốt ra câu này.
……
Nhưng mà ngủ không được.
Cũng nghĩ không thông.
Một đêm này, hút rất nhiều thuốc, rượu hết bốn bình. Trời lạnh, rất lạnh. Cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ trong phòng khách sạn, hệ thống sưởi đang bật, cửa sổ mở ra, nóng lạnh luân phiên ập đến, cũng tỉnh cả người. Trợ lý giúp cô thu dọn bình rượu và đầu thuốc, nhẹ giọng nói: “Chỗ chú Bình….. vẫn còn đang giận lắm.”
Ngón tay Long Thất kẹp nửa điếu thuốc, thở ra một làn khói trắng, không tiếng động mà ngước mắt. Trợ lý cúi đầu rửa sạch gạt tàn, đổ tàn thuốc, cũng không nói gì nữa.
Gió ngoài cửa sổ từng cơn từng cơn tiến vào phòng, thổi đến chóp mũi cô ửng hồng, khoé mắt ẩm ướt.
Tài khoản trường đã lâu không dùng đột nhiên bị rất người tag vào, thông báo nhắc nhở ở trong không khí lạnh từng đợt vang lên. Bạch Ngải Đình có lẽ sớm biết được cái gì, ở trên trang cá nhân đã bỏ trống vài tháng của mình, đăng bốn từ: Chim mỏi về tổ(*)
(*)chim bay mỏi cánh sẽ trở về tổ.
Nhưng phàm là những kẻ hiểu chuyện, bình luận ở dưới dòng trạng thái này đều sẽ không cầm lòng được mà tag tài khoản của Long Thất.
Cô vô hiệu hoá tài khoản của mình.
Lúc năm giờ sáng, Ban Vệ gọi một cuộc tới an ủi, sau đó, ấp úng hỏi: “Vậy cái xe đó…. thực ra hôm qua đã giúp cô giải quyết xong rồi. Cô bên này có cần dùng đến nó không?”
Long Thất không đáp.
Ban Vệ nói: “Tôi giữ hộ cô mấy ngày trước nhé. Nếu như cô quyết định rồi thì nói với tôi một tiếng. Thất tình ấy mà…. không sao đâu, cũng chỉ khó chịu một tuần đầu…….”
Cô cúp điện thoại.
Sau đó, khịt mũi một cái, ngón cái lạnh như băng ấn mở danh bạ, tìm số điện thoại của Cận Dịch Khẳng, gọi đi.
Vẫn là cái hòm thư thoại như dĩ vãng, cô theo lời nhắc mà ấn phím, đợi đến lúc có thể để lại lời nhắn, nghe thấy đầu dây bên kia chỉ còn lại sự yên tĩnh.
“Em đến lúc này…..” Cô nói, “Mới biết anh thực sự giận rồi.”
Ôm lấy đầu gối, nhìn ra đèn đường bên ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn vàng mờ ảo có hạt mưa nhỏ bay lất phất, cô lại khịt mũi: “Chiêu này của anh, em thực sự không ngờ tới, động tác khá nhanh, hiệu quả cũng rất mạnh.”
Dừng lại một lát, nhìn hạt mưa bụi rất lâu, sau đó thở hắt ra một hơi, một giọt nước mắt lăn xuống: “Tóm lại, được thôi. Em hiểu ý anh rồi. Quần áo của anh để ở chỗ em, chìa khoá của căn nhà đó, em đều sẽ gửi lại cho Tư Bách Lâm. Đồ của em ở bên đó em không cần nữa, nếu anh cảm thấy chật đất thì cứ vất…..”
Lại nấc nghẹn, cuối cùng vẫn là không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi, hỏi: “Cho em một chút thời gian khó đến vậy cơ à. Thực sự phải làm đến bước này sao? Loại người như em dù gì cũng là người anh yêu suốt ba năm. Anh làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt dễ dàng như vậy được? Tim anh không đau à?”
Hít vào một hơi, nhẫn nhịn rất nhiều lời muốn nói ra, chỉ còn sót lại một câu: “..... Em từ ngày hôm trước đã bắt đầu rất nhớ anh.”
Tin nhắn thoại kết thúc.
Điện thoại trượt trên mặt bàn, một giọt, hai giọt nước mắt chảy xuống đầu gối. Cô hút nốt nửa điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa, hạt mưa bay lất phất làm ướt gò má. Ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt, vài phút sau, lặng lẽ vụt tắt theo sắc trời mờ tỏ.
- -----oOo------