Nữ Giáo

Chương 68




Đúng năm giờ, Chiêu Hoa Quán bắt đầu mở cửa đón khách.

Ở cửa ra vào người xe chật như nêm, camera được bố trí sẵn tại một số góc quay để thuận tiện cho việc ghi hình những sự kiện nổi bật, khán đài hơn 30.000 chỗ ngồi cũng kín mít, hiện trường sáng đèn, biểu ngữ bay bay, các trạm tiếp ứng cho nghệ sĩ ra sức chờ phát động, giọng nữ ngọt ngào cùng với giọng nam thô dày hoà chung vào bầu không khí, những ai đang tìm vị trí ngồi thì đều đang hưng phấn nói cười với người bên cạnh. Gió thu thổi qua đem theo cả hơi nóng hầm hập, bầu trời đêm cũng bị ánh đèn trong hội trường làm cho phát sáng.

Mà ở trong hậu trường mọi người vẫn đang bận rộn luôn chân luôn tay.

Long Thất là người mẫu diễn mở màn. Cô mới chuẩn bị tươm tất từ hai phút trước, bây giờ đang cùng với đoàn đội đứng sẵn ở hậu đài chờ lệnh. Nhân viên công tác mau chóng tới giải thích về sự thay đổi ngay trước giờ G, hàng loạt thợ trang điểm và thợ làm tóc vây quanh cô kiểm tra tạo hình lần cuối cùng. Long Thất vừa nghe vừa gửi tin nhắn cho Cận Dịch Khẳng. Lão Bình muốn tịch thu điện thoại, Long Thất đã vội vàng lên tiếng: "Xong ngay đây."

Cùng lúc đó, ở đâu đó bên trong hậu trường náo loạn, nhóm nhạc của Ban Vệ cũng đã chuẩn bị xong, một đám người mẫu mới vào nghề xếp sau Long Thất không giấu được sự phấn khích, điên cuồng phơi bày cảm giác tồn tại trước mặt Ban Vệ. Ban Vệ là khách mời diễn mở màn, sân khấu của hắn sẽ phụ trợ cho Long Thất đi catwalk.

Thân là một lão bánh quẩy(*) đã từng tổ chức vô số buổi biểu diễn tại sân vận động có sức chứa 80.000 người, trạng thái của tên này hiện giờ vô cùng thoải mái, Ban Vệ vừa gặm táo vừa tiến lên phía trước trêu chọc Long Thất. Cô không quan tâm, vẫn đang giữ khư khư cái điện thoại gửi tin nhắn, nhiều lắm cũng chỉ cùng Ban Vệ nói một câu: "Nghe cho rõ đây, lát nữa anh hát nhạc của anh, tôi diễn show của tôi, đừng có mà động chạm linh tinh. Người đàn ông của tôi còn đang ngồi phía dưới nhìn đấy."

(*)lão bánh quẩy [老油条]: kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm.

"Không phải chứ, Thất Thất. Khẳng Khẳng chắc chắn sẽ không hiểu lầm chúng ta đâu."

Long Thất còn tính oẹ ra cho hắn xem, lão Bình đã đến chặn miệng cô lại: "Nghiêm chỉnh một chút. Máy quay ở kia kìa."

"Làm sao chú lại động vào Thất Thất của tôi." Ban Vệ còn diễn phụ hoạ theo.

"Khốn nạn." Long Thất nói.

Mười phút trước giờ mở màn, cô bước lên bàn nâng thuỷ lực ở dưới sân khấu, bên trong hội trường đèn đóm đã tắt, hiệu ứng ánh sáng cùng với bảng LED lục tục sáng lên, tiếng hô hoán như sấm từng đợt từng đợt truyền đến. Long Thất tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi lão Bình một câu: "Khu VIP đã đầy chưa?"

"Chắc là đầy rồi."

Ban Vệ đeo tai nghe in ear, thành viên cùng nhóm cũng theo thứ tự bước vào vị trí, Long Thất vuốt tóc, staff bàn giao công việc với bộ đàm, bắt đầu đếm ngược.

Cô lúc đó không hề biết rằng, cũng vào thời điểm này, tại một khách sạn cách Chiêu Hoa Quán 500 mét, Chương Mục Nhất đang dùng tên của mình thuê phòng, số thẻ căn cước được nhập vào trong hệ thống. Chiếc thẻ phòng nhỏ nhoi được kẹp giữa những trang giấy, từ trong tay của lễ tân chuyển đến tay của hắn, Chương Mục Nhất đứng trong đám thực khách đến đến đi đi, tay siết chặt thẻ phòng, đứng sững tại chỗ như mọc rễ.

5 giờ 30 phút, buổi lễ chính thức khai mạc.

Khúc nhạc dạo đầu mà Ban Vệ biểu diễn nổi lên như nghênh đón đấu sĩ ra trận, ầm ầm vang vọng khắp cả Chiêu Hoa Quán, khí thế hừng hực. Long Thất đứng dưới sân khấu chỉnh trang lại đống xiềng xích tầng tầng lớp lớp ở trên cổ tay, nghe bên ngoài truyền đến một trận cổ vũ như sấm rền, thanh âm như điều động thiên quân vạn mã dày đặc rơi vào trong hậu trường, tê dại đến tận gan bàn chân. Lão Bình so với cô còn khẩn trương hơn, tay chống nạnh, nhìn không chớp mắt vào bàn nâng, ngực phập phồng lên xuống, mở miệng nhắc nhở cô: "Nghiêm túc một chút."

Người khác đều đang khuyên nghệ sĩ nhà mình thả lỏng, chỉ có một mình hắn kêu cô nghiêm túc.

"Điện thoại của tôi có tin nhắn mới không?"

"Nghiêm túc đi, tổ tông, tôi cầu xin cô đấy."

Long Thất nghiêng đầu nhìn lão Bình: "Thỉnh giáo chú chuyện này."

"Xong việc rồi hẵng nói có được không?"

"Một model nhỏ nhoi ở tuyến ba như tôi, nếu như thình lình công khai kết giao đối tượng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp như thế nào?" Cô không muốn xong việc hẵng nói, cứ phải nhắm vào lúc này mà nói.

Lão Bình tựa hồ như bắt sóng được cái máu hoang dã trong người cô lại có chủ ý gì, trái tim "ping ping ping" sắp bắn lên tận cổ họng, hắn lo sợ ngăn cản: "Cô đừng có thế."

"Bàn nâng chuẩn bị!" Nhân viên công tác hô to.

Long Thất không cho lão Bình một câu trả lời chắc chắn, cô chỉ bẹp miệng, tựa như đang đùa vui lại giống như đang nghiêm túc. Lão Bình vẫn còn nhìn cô chằm chằm, bàn nâng từ từ nâng lên, ở trong khoảnh khắc cao trào nhất đưa cô xuất hiện trước tầm mắt của 30.000 khán giả nơi đây. Long Thất quay đầu nhìn về phía trước, một luồng ánh sáng đỏ bao phủ khắp cả người cô, góc quay cận mặt trên màn hình LED từ chỗ Ban Vệ chuyển sang cô, những tiếng hoan hô cổ vũ như sấm rền cũng cùng lúc rơi xuống trên người Long Thất.

Toàn trường sôi sục.

Toàn bộ Chiêu Hoa Quán giống như một cái lồng nướng khổng lồ, chứa đựng cơn cuồng loạn của ba mươi nghìn khán giả, cơ thể nóng bỏng của người trẻ tuổi cùng với ngọn lửa thanh xuân bùng cháy hừng hực. Ánh mắt của họ đổ dồn về phía Long Thất, ánh đèn cô đơn dừng lại trên bờ vai cô. Những năm tháng từng bị cô lập, những tháng ngày bởi vì khác biệt mà bị xa lánh, chèn ép, quấy rối, ở trong giây phút này tất cả đều được sự sùng bái và ngưỡng vọng thiêu rụi, "phanh phanh bang bang" rạn nứt, vỡ vụn, hoà tan, biến thành tro bụi, bốc thẳng lên trời, bay tá lả xuống đầu những kẻ từng buông lời chế nhạo cô.

Đáng.

Cái khí thế ngút trời này đến cả căn phòng khách sạn cách đó 500 mét cũng có thể lờ mờ nghe thấy.

Áo khoác và khăn quàng cổ được treo trên giá để đồ. Giữa Đổng Tây và Chương Mục Nhất chỉ cách nhau 5 cm, nếu như đồng thời hô hấp thì sẽ rút ngắn chỉ còn 1 cm.

Tay của Chương Mục Nhất dừng trên gương mặt cô. Đổng Tây nghe thấy tiếng vang được gió cuốn theo bên ngoài khung cửa sổ điên cuồng va chạm giữa những bức tường, nhiều lần hất tung mái tóc và cổ áo cô, gió lạnh thổi vào khiến cho chóp mũi đỏ bừng, làn da cũng trở nên tím tái.

"Anh đi đóng cửa sổ."

"Cứ mở đó."

Chương Mục Nhất nhìn Đổng Tây, vai cô run run nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh. Tầm mắt vốn đang dừng trên sàn nhà lúc này chuyển hướng, nhìn vào mắt hắn, hai người đối diện, một người thở ra một người hít vào. Chỉ cần Chương Mục Nhất tiến gần thêm một chút, cô sẽ khẽ mím môi lại, rõ ràng hai người nên nhích về phía đối phương thế nhưng lúc này lại cứ mãi ngập ngừng không thôi, thân ảnh giao thoa, mồ hôi theo lòng bàn tay truyền đến biểu bì lạnh lẽo. Mũi của Chương Mục Nhất chạm vào chóp mũi cô, ở khoảng cách 1 cm ấy chậm chạp không nhúc nhích. Âm nhạc của Chiêu Hoa Quán cùng với tiếng hò reo ầm trời như thuỷ triều tràn vào trong căn phòng, ngón tay của Đổng Tây bấu chặt lấy vạt áo, ngực phập phồng lên xuống.

"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Không phải anh thì cũng sẽ là người khác."

……

"Chương Mục Nhất," Đổng Tây lại nói, "Em tình nguyện đó là anh."

Ban Vệ và Long Thất hoàn toàn làm chủ sân khấu này.

Cô bước lên sàn diễn cũng là lúc Ban Vệ bắt đầu cất giọng hát, nhịp điệu dồn dập cực kỳ chuẩn xác. Pháo hoa bắn lên trời, ánh đèn chiếu sáng cả người cô, mái tóc dài tung bay trong gió. Đám fangirl bị trêu chọc lại càng thêm điên cuồng, người hâm mộ ngồi hàng ghế đầu bám rịt lấy rào chắn không buông, bất chấp la hét khản cả cổ suốt đêm. Long Thất dừng lại ở điểm cuối của sân khấu hình chữ T, đưa mắt nhìn hàng ghế VIP.

Không thấy Cận Dịch Khẳng đâu.

Ban Vệ khoác tay lên vai cô, lực chú ý của Long Thất cũng vì đó mà rút trở về không chút tung tích. Máy quay cận mặt bắt lấy từng biểu cảm trên khuôn mặt hai người, Long Thất tiếp tục mỉm cười.

Lúc ấy, chỉ cảm thấy Cận Dịch Khẳng có lẽ là đến muộn, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng đến lần thứ hai bước lên sàn diễn, chỗ ngồi của cậu vẫn trống không. Cách giờ khai mạc đã qua nửa tiếng, cô vừa xuống đài đã kêu lão Bình cầm điện thoại đến. Lịch sử trò chuyện với Cận Dịch Khẳng vẫn còn dừng lại ở cái tin nhắn "Anh đến chưa?" từ 45 phút trước, không có phản hồi.

Cô ấn gọi đi nhưng phát hiện điện thoại của đối phương đã tắt nguồn.

Lại gọi đến số máy ở chung cư nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Lúc đó, nội tâm bắt đầu có chút hoảng loạn, lão Bình ở bên cạnh thúc giục cô mau đi thay quần áo chuẩn bị cho màn trình diễn kế tiếp. Long Thất vừa đi vừa tìm số của Chương Mục Nhất, bấm số gọi qua, có kết nối nhưng lại không có ai nhận máy.

Cô không chút ngập ngừng nào tiếp tục gọi cuộc thứ hai, chuông báo vang đến hồi thứ ba, Chương Mục Nhất cuối cùng cũng nhấc máy, còn chưa kịp mở miệng đã bị cô phủ đầu trước: "Cận Dịch Khẳng đâu?"

"…….Ai đó?"

"Long Thất."

Chỗ của Chương Mục Nhất vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng người nói chuyện ra không còn xen lẫn bất kỳ tạp âm nào. Hắn khựng lại hai giây, hỏi lại: "Cậu vừa nói tìm ai?"

Lúc này cô mới nhớ ra Chương Mục Nhất chỉ là một người ngoài cuộc.

Hắn quen Cận Dịch Khẳng, quen cô, cũng quen Đổng Tây, nhưng cũng đồng thời không biết mối quan hệ của ba người bọn họ. Long Thất lười vòng vo, trực tiếp lặp lại: "Cận, Dịch, Khẳng."

Hắn không hỏi nhiều.

Có thể là do chỉ số EQ đang online, cũng có thể là đang vội vàng chuyện gì khác, ngược lại lược bỏ mối quan hệ sâu xa này. Đầu dây bên kia vẫn rất yên ắng, không hề pha trộn chút tạp âm, Chương Mục Nhất chỉ hỏi: "Cậu đang tìm gấp à?"

"Điện thoại của Cận Dịch Khẳng tắt nguồn rồi. Tôi đang tìm gấp."

"……" Sau một khoảng lặng yên tĩnh, hắn trả lời, "Lần cuối cùng nhìn thấy cậu ấy là ở trong thư viện trường, khoảng tầm 5 giờ. Tôi có thể hỏi người khác giúp cậu, có tin tức thì sẽ nhắn lại."

"Được, cảm ơn."

Mười phút sau, Chương Mục Nhất gửi tin nhắn đến, thế nhưng Long Thất phải đến tận khi buổi lễ kết thúc mới có thể đọc được, lão Bình sợ cô phân tâm, đem điện thoại giấu đi mất. Mà cái tin nhắn mà Chương Mục Nhất gửi đến lại trực tiếp đem trái tim đang thấp thỏm không yên của cô quăng bịch xuống đất, hung hăng chà đạp.

——Cậu ấy đang ở ký túc xá, nghe bạn cùng phòng nói là đang bận giải đề.

Cái khỉ gì vậy.

Buổi lễ kết thúc lúc chín giờ, Long Thất không tham dự bữa tiệc liên hoan sau đó. Chín giờ rưỡi, xe bảo mẫu đi tới cổng Bắc của trường đại học Trung Dục, vượt qua cổng trường, trực tiếp đỗ dưới toà nhà ký túc xá nam, cô đẩy cửa bước xuống.

Khi ấy, khuôn viên trường giống như vẫn còn chưa thoát ra khỏi bầu không khí điên cuồng cách đây nửa tiếng trước, toà nhà ký túc xá hẵng còn chưa lên đèn, người ra người vào trong đó có hơn phân nửa là đám người mới vừa ở Chiêu Hoa Quán. Lúc Long Thất đi lên bậc thềm, có người vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ theo phản xạ xô đẩy người bên cạnh, sau khi nhìn rõ mặt cô thì lại ngớ hết cả ra với nhau, bọn họ hoặc là há hốc mồm thành chữ O, hoặc là buột miệng chửi thề. Đại thẩm trông coi ký túc xá thò đầu ra, hỏi cô tìm ai, nhưng bị Long Thất phớt lờ.

Đại thẩm lúc này nổi cáu rồi, nhìn Long Thất ngang nhiên vượt qua người mình như chốn không người thì hét lớn: "Cô gái này cô đi đâu đấy! Chỗ này sao có thể tuỳ tiện xông vào? Hả? Đây là ký túc xá nam đấy!"

Cô vẫn nhắm mắt làm ngơ đi thẳng về phía trước. Trên hành lang, lũ lượt vang lên tiếng "á đù" của đám nam sinh, còn có người bởi vì bên ngoài ồn ào mà mở cửa trông ra, sau đó lại là một trận "đù má" ác liệt khác truyền tới, bọn con trai ở trần thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt. Tiếng huyên náo từ lầu một truyền lên lầu hai, rồi lan từ lầu hai đến lầu ba, chỉ cần là nơi Long Thất đi qua thì đều không thoát được một đợt xôn xao bàn tán, thẳng đến lầu bốn, cô dừng lại ở trước một căn phòng.

Cánh cửa khép hờ, vừa hay có người ở bên trong phòng bởi vì động tĩnh bên ngoài mà đi ra mở cửa. Long Thất ném túi lên cửa phòng, cánh cửa "phanh" một tiếng đập mạnh vào bức tường phía sau, mà nam sinh phía trước mặt cũng cả kinh, lảo đảo lùi lại.

Phía sau cậu nam sinh, Cận Dịch Khẳng đang ngồi trước bàn học ở bên cạnh cửa sổ viết cái gì đó, một bộ dạng bình chân như vại, cậu đưa lưng về phía cửa ra vào, hai chân bắt chéo. Ở góc bàn, có vài mẩu thuốc lá đang nằm trong gạt tàn toả ra một làn khói trắng.

Dây đeo túi xách của Long Thất đung đưa dưới cánh tay, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt. Bên ngoài là một trận kêu gào ầm ĩ xen lẫn những tiếng nghị luận đứt quãng, còn bên trong phòng lại là một mảnh im lặng chết chóc. Hai người bạn cùng phòng ngơ ngác đứng ở bên mép giường nhìn Long Thất.

"Em đây đúng là muốn nhìn xem rốt cuộc anh đang bận giải cái đề ghê gớm gì."

Từ lúc cô mở miệng nói ra câu này, tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lớn hơn, trên cửa miệng của cả một đám người đều treo tên cô và Cận Dịch Khẳng, sau đó lại truyền đến vài tiếng chửi thề, tựa như là ngoài dự đoán lại giống như là tình ngay lý gian. Mỗi một cặp mắt đều đang dán chặt về phía bên này, mà hai người bạn cùng phòng cũng nhìn về phía Cận Dịch Khẳng.

Nhưng Cận Dịch Khẳng không để tâm.

Cậu giống như đã tu thành chính quả, bên tai thanh tịnh, mặc kệ là cô tới phá cửa hay là tới đánh cậu, cây bút trên tay vẫn không ngừng chuyển động, chuyên chú viết thứ gì đó trên trang sách.

"Hay là…… bọn tôi ra ngoài trước?" Bạn cùng phòng đề nghị, nhìn Cận Dịch Khẳng rồi lại cẩn thận đưa mắt nhìn Long Thất.

Cậu vẫn còn đang viết.

Tay phải không chịu quấy rầy, tay trái gác trên tay vịn, màn hình điện thoại tối đen ở trong lòng bàn tay xoay một vòng, lại một vòng.

"Cận Dịch Khẳng."

Long Thất nói ra ba chữ này không nặng cũng không nhẹ, ngữ điệu trầm thấp, bày ra tư thế chuẩn bị nghênh đón đại địch.

"Tình huống gì thế….. rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Còn chưa nhìn ra à? Hai người này có mờ ám!"

"Thật hay giả vậy? Đm còn giết thẳng đến tận ký túc xá luôn. Cận Dịch Khẳng đỉnh vãi."

"Đẳng cấp của người ta vốn dĩ đã cao, đm."

Bên ngoài đang cãi cọ um sùm, mà lúc Long Thất cũng sắp nổi điên đến nơi thì cây bút trong tay Cận Dịch Khẳng cuối cùng cũng dừng lại.

Bút rơi lạch cạch trên trang sách, bả vai của hai người bạn cùng phòng khẽ giật bắn. Đám đông tụ tập ngoài hành lang cũng dần dần đè thấp giọng, phảng phất đều đang vì cuộc rình mò tập thể có quy mô lớn này mà sẵn sàng vào vị trí. Nhưng ngữ khí của Cận Dịch Khẳng rất nhạt cũng rất bình thường, không lộ ra chút gợn sóng nào, cậu chỉ đáp: "Cũng được."

Hai người bạn cùng phòng nhanh chân trốn ra khỏi phòng. Cậu cũng nghiêng người đứng dậy.

Chiếc ghế bị đẩy ra xa cách người cậu nửa mét. Long Thất nhìn Cận Dịch Khẳng lấy xuống một quyển album ảnh từ trên chồng sách. Cậu đi về phía cửa, lúc đi ngang qua thì ném quyển album đó vào trong lòng cô. Long Thất nhận lấy, mà Cận Dịch Khẳng tiếp tục bước đến cạnh cửa ra vào. Mấy chục cặp mắt hiếu kỳ giây phút này đều đang dán chặt lấy bọn họ. Những người này ôm tâm tư hóng hớt cũng đã sớm quên đi giá trị đạo đức và cách làm người rồi, họ không chút ngại ngùng nào nhìn chằm chằm Cận Dịch Khẳng, cũng nhìn chằm chằm vào Long Thất đang đứng trong phòng, thậm chí còn hy vọng tình tiết sẽ trở nên gay cấn hơn, bùng nổ hơn nữa. Cậu không nói một lời đóng sầm cửa lại, phát ra một tiếng chói tai. Những cặp mắt và đôi tai đó nhất thời bị chặn đứng bởi một bức tường, mà khung cửa vẫn còn đang chấn động. 

Long Thất cảm nhận được lần này xảy ra chuyện lớn rồi.

Cửa vừa đóng, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, tiếng hít thở lại càng thêm rõ ràng. Cô siết chặt quyển album, chậm chạp không nhúc nhích. Cận Dịch Khẳng quay trở lại trước bàn học, dựa người vào mép bàn, nhàn nhạt nói: "Từng thấy chưa?"

Ở trên album có một dòng chữ "Khen thưởng các tác phẩm nghệ thuật của trường đại học Trung Dục", Long Thất nhìn cậu.

Cậu nói: "Coi đi."

"Muốn em coi cái gì? Cứ nói thẳng."

"Vậy chúng ta cứ như thế này cũng tốt, không cần phải nói cái gì nữa, đợi đến lúc quản lý tới mời em đi."

"Tạo phản à?"

Long Thất nói.

Cận Dịch Khẳng lần này không có cười.

Biểu tình trên mặt cậu vẫn lạnh nhạt như một giây trước đó, nghiêm túc hất cằm về phía cô, muốn cô xem.

Cơn thịnh nộ trong lòng Long Thất dâng trào.

Cho nên lúc lật mở album cố tình tạo thành tiếng vang rất lớn, từng trang đều bị vo đến nhàu nát, phải tận đến khi lật đến trang tác phẩm được khen thưởng của khoa Mỹ thuật năm nhất, nhìn thấy ảnh chụp của bức tường Bách Vũ, nhìn thấy bản thân cô bởi vì nó mà chụp ảnh tuyên truyền, âm thanh lật giở lúc này mới đột nhiên đình trệ. Ngón tay cô vẫn còn đang dừng trên mặt bức ảnh, ngực khẽ phập phồng nhìn vào nó. Theo sau đó nhìn thấy ở góc phải phía dưới đề tên của Chương Mục Nhất là nhiếp ảnh, mà ở tên tác giả Đổng Tây lại được in ngay tại hàng đầu tiên.

Lập tức, cô cầm quyển album lên giơ ngang tầm mắt của Cận Dịch Khẳng: "Cái này đúng không!"

Cận Dịch Khẳng vốn là đang rũ mi, bây giờ lại ngước mắt nhìn cô. Long Thất hướng về phía cậu nói: "Chỉ là một bức ảnh mà thôi, Cận Dịch Khẳng."

……

"Chỉ vì một bức ảnh mà anh huỷ hẹn, tắt máy, chơi trò biến mất, còn làm như thể em thiếu tiền anh không bằng. Dựa vào cái ý tứ này thì chỉ cần em và Đổng Tây có một chút tiếp xúc đều không được có đúng không?!"

Cậu không nói lời nào.

Mà Long Thất nói: "Nói đi!"

Cảm xúc kích động ảnh hưởng đến lực đạo nơi cổ tay, album khẽ chao đảo, có cái gì đó từ bên trong bay ra. Cô cúi đầu, mà Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu kéo chiếc gạt tàn tới mép bàn.

Cậu đốt một điếu thuốc, không hút, chỉ đặt ở trên gạt tàn.

Cuộc giằng co tại thời khắc này mới chính thức bắt đầu. Long Thất nhặt tờ giấy ở trên mặt đất lên. Ngón tay của Cận Dịch Khẳng gõ nhẹ trên mép bàn. Cô đem tờ giấy kia mở ra, sau đó trông thấy một bức hoạ.

Cổ tay khẽ run.

Trong lòng bàn tay cũng mướt mồ hồi. Cận Dịch Khẳng không dập tắt điếu thuốc, nó vẫn không tiếng động bốc cháy, ở trong không gian oi bức lại chật chội này cướp đoạt đi dưỡng khí của cô.

"Có định giải thích hay không?" Cậu nói.

Ở trên bức tranh xa lạ này, lại xuất hiện một bóng lưng giống y hệt cô, từ đỉnh đầu cho đến cằm đều giống cô, mà ở vị trí sau lưng gần ngang eo có một nửa hình xăm hình con rắn.

Độ giống so với hình xăm trên eo cô lên đến 90%.

Lạc khoản ở góc dưới bên phải, là hai chữ "Đổng Tây" được viết bằng đầu bút chì. Lớp giấy mỏng manh kẹp giữa những ngón tay như bị dính ẩm, Long Thất ngước mắt nhìn cậu.

Khi đó, trên hàng lông mi như chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nặng trĩu, đầu óc cũng rối rắm thành một mảnh ong ong, cô hỏi: "Ở đâu ra vậy?"

"Có định giải thích hay không?"

Cận Dịch Khẳng lấy một tư thái tước đoạt quyền ngôn luận của cô, lặp lại câu hỏi.

"Giải thích cái gì?"

Vừa hỏi ra miệng, chưa quá năm giây, chính mình cũng tự hiểu: "Anh gặp Đổng Tây rồi?"

Ngày hôm nay Cận Dịch Khẳng không tính trả lời bất kỳ vấn đề nào của cô. Long Thất nhìn ra được, dựa vào cái giọng điệu hiện tại của cậu, dựa vào cái dáng vẻ như thẩm phán của cậu, đợi nghe cô biện luận, phân tích tốt xấu rồi chuẩn bị đưa ra phán quyết cho cô.

"Vị trí hình xăm của em, Đổng Tây làm sao biết được?"

"Em cũng không giải thích được. Em chẳng biết cái gì cả."

Cận Dịch Khẳng cười cười.

Nhưng không giống với trước đây, cười không ra tiếng, ánh mắt đăm đăm nhìn cô, điếu thuốc vẫn còn đang cháy.

"Buổi chiều cái ngày tôi về nước, em nói là em đang ở tiểu khu nhà tôi."

Cổ họng của Long Thất có chút khô.

Mà cậu lại thêm mắm thêm muối: "Rút lại rồi thì tưởng rằng tôi không thấy?"

Năm ngón tay siết chặt lấy bức tranh trong vô thức, nghĩ không ra được lời nào để đối đáp, cô chỉ có thể giương mắt nhìn Cận Dịch Khẳng, nhìn một Cận Dịch Khẳng dường như đã đánh mất lý trí. Cô chưa từng gặp phải tình huống này, kể cả có là lúc cùng cậu cãi vã gay gắt nhất, cô cũng sẽ không bởi vì một câu nói của cậu mà sợ hãi, nhưng hiện tại thì không đúng rồi.

Cận Dịch Khẳng thực sự đã bước vào một trạng thái cảm xúc mà cô chưa từng trông thấy.

Cô không thể giống như trước đây mà bất chấp tất cả, cô không có cách nào khống chế cục diện, cũng không có cách nào điều khiển được cậu, chỉ có thể nghe cậu nói: "Tôi vẫn luôn muốn làm một bài khảo nghiệm."



"Giả dụ giữa tôi và Đổng Tây, em chỉ có thể lựa chọn một người, người còn lại sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại. Đến lúc đó, em chọn ai?"

"Anh đừng có mang nhân tính ra đùa."

"Nhân tính," Cậu lặp lại hai chữ này, "Cũng có nghĩa là lựa chọn của em sẽ làm trái lại với bản tính của mình."

Lời này, câu nào cũng đầy châm biếm.

Cả người bao trùm một tầng khí tức ảm đạm, ánh mắt cũng khác hẳn trước kia. Ngực của Long Thất bởi vì hít thở khó khăn mà phập phồng, nhìn cậu chằm chằm, xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

"Mặc dù đạo đức chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất sẽ không làm ra chuyện một chân đạp hai thuyền. Nếu như trong lòng hay là sinh lý đã có người khác thì sẽ một dao cắt đứt, tuyệt đối sẽ không duy trì ái muội cũng sẽ không vương vấn tơ lòng……" Cậu chậm rãi nói, "Là em lúc đầu kêu tôi học theo, đúng không."

Ngữ khí giống như một cây châm hung hăng đâm vào trong lòng bàn tay. Lúc đó, trong đầu mới chợt loé lên vài hình ảnh ngày hôm ấy ở nhà Đổng Tây, nhưng vẫn là nghĩ không ra, rốt cuộc sau khi vào trong phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng đèn rất ấm, giường rất mềm, tóc của Đổng Tây rất thơm, những ấn tượng này ở trong đầu tuần hoàn lặp lại, hừng hực tới tấp.

Long Thất càng nghĩ, hô hấp lại càng không thuận, xương ngón tay lại càng trắng bệch.

"Em nếu như đã quyết định ngày hôm nay làm ra cái chuyện này thì ngay từ đầu đừng có ở bên tôi. Tôi dù cho có quẫn bách đến cỡ nào thì cũng không đến lượt em bố thí."

"Ngày hôm đó em uống nhiều rồi," Cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện, cô cố tìm từ ngữ để giải thích, "Lão Bình không tới… Ban Vệ không biết địa chỉ. Cô ấy chỉ có thể đưa em về nhà, giúp em rửa ráy, cho nên mới nhìn thấy hình xăm đó."

"Trọng tâm không phải là cô ta làm cách nào thấy được hình xăm của em."

"Vậy rốt cuộc là cái gì?" Cô đoạt lấy lời nói, "Rốt cuộc anh muốn nghe cái gì!"

Trên mặt Cận Dịch Khẳng vẫn không xuất hiện biểu tình biến hoá gì: "Là vì sao cô ta lại vẽ em."

Đúng vậy.

Đổng Tây vì cái gì mà vẽ cô.

Vấn đề này của Cận Dịch Khẳng, ngữ điệu không nặng cũng không nhẹ nhưng lập tức bắt chặt lấy xương sống. Long Thất theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến một số nguyên do khác, lông mày nhăn lại, khoé mắt có chút xót. Cô lại một lần nữa cúi đầu nhìn bức hoạ, mà cái hành động vô thức này lại bị Cận Dịch Khẳng đặt vào trong mắt.

Long Thất lại ngước mắt, nhìn cậu.

Được rồi, đủ rồi.

Trong mắt Cận Dịch Khẳng, có bốn từ này.

"Rốt cuộc là em thích Đổng Tây, hay là cần tôi?"

Cậu thậm chí còn không thêm cái tiền đề "thích" ở trước sự lựa chọn của mình. Mắt Long Thất càng chua xót, buột miệng nói: "Anh đừng hỏi."

Điếu thuốc đó cháy rụi rồi.

Một đạo tro tàn cuối cùng rơi xuống gạt tàn vùi lấp đi đầu mẩu thuốc trước đó. Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu, cười chua chát một tiếng.

"Vậy thì chia tay đi."

Cậu nghiêng đầu cầm lấy gạt tàn.

Long Thất còn đang muốn mở miệng nói chuyện thì gạt tàn "bộp" một tiếng nện xuống nền đất cách chỗ cô đứng một mét! Thanh âm rất lớn, pha lê vỡ vụn bắn ra tứ tung, bả vai cô cũng run rẩy.

Gân xanh ở trên tay cậu bởi vì dùng sức mà nổi lên, trầm giọng nói: "Coi như ba năm này của tôi là cho chó ăn."

"Kêu anh đừng hỏi không phải là do em không trả lời được, mà là do tiền đề của anh không bình đẳng."

"Đây chính là hiện trạng."

"Đây không phải!"

"Được, đây không phải," Sự chuyển hướng của cậu đến nhanh như vậy chứng tỏ là đã không còn muốn để bụng chuyện đúng sai nữa rồi, "Đề tài này chúng ta nói xong rồi."

Hàm ý chính là "Chúng ta đã kết thúc rồi."

Cậu nghiêng đầu: "Muốn tôi giúp em mở cửa?"

Hai mắt của Cận Dịch Khẳng rõ ràng là rất đỏ, nhưng vẫn là cái bộ dạng dù cho có lụn bại cũng phải chiếm bằng được thế thượng phong. Cậu đạp cái ghế bên cạnh đứng dậy, thật sự chuẩn bị mở cửa thay cô. Lúc Cận Dịch Khẳng đi ngang qua, Long Thất vươn tay kéo cậu lại, lòng bàn tay dán lên cổ tay cậu, bóp mạnh, siết chặt: "Chúng ta còn chưa nói xong."

Cận Dịch Khẳng rút tay ra.

Lòng bàn tay lập tức trở nên trống trải, ở một khắc đó hoàn toàn nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, một cảm giác mất mát chưa từng có từ da đầu lan ra toàn thân. Long Thất nhìn cậu, Cận Dịch Khẳng cũng cúi đầu nhìn vào mắt cô.

Khoảng cách giữa hai người chỉ là ba bước, cậu duỗi tay, lòng bàn tay chậm rãi phủ lên má cô.

"Em muốn quậy thế nào cũng được, chơi cùng với ai cũng có thể, nhưng Đổng Tây không được."

Lúc cậu nói những lời này, đều có thể nghe ra được sự quyết tuyệt từ trong tâm can. Hai mắt của Long Thất rất đỏ rất đỏ, cô cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay cũng phát run.

"Cô ấy là một đạo tuyến. Long Thất. Một đạo tuyến quyết định sự trả giá của anh có đáng hay không," Cận Dịch Khẳng vừa nói, vừa tiến gần cô, lòng bàn tay cũng từ trên mặt chuyển xuống cần cổ, "Dùng cả cuộc đời để dạy một người cách chuyên tâm, cái loại rắm chó này anh không làm được. Anh không yêu cầu em phải hồi đáp anh, nhưng ít nhất vẫn cần em giữ đúng lời hứa lúc ban đầu."

Lời hứa lúc ban đầu.

Cô sẽ cùng cậu ở bên nhau, để cậu lấy cô làm lý do, tự do làm những việc mình muốn làm, yêu người mình muốn yêu.

Mà cậu phải giúp cô quên đi Đổng Tây.

"Bởi vì lời hứa đó là chính miệng em nói ra, anh cũng rất nỗ lực mà dạy em, nhưng không ngờ rằng," Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ là 5 cm, lòng bàn tay của Cận Dịch Khẳng đặt ở trên cổ cô, hai đôi mắt đỏ hoe đối diện với nhau, "Không ngờ rằng em đến cả một lời nói dối đều con mẹ nó khó khăn đến vậy."

Lời vừa dứt, môi đã bị môi của Cận Dịch Khẳng dán chặt lấy, tay cậu đồng thời dùng sức, Long Thất không được thông khí, mày nhíu chặt, mà ở trên môi truyền đến một cơn đau thấu đến tận tim, môi bị Cận Dịch Khẳng cắn sứt mất một miếng. Sự chặt chẽ của hai người chưa đến năm giây đã bị Long Thất gắng sức đẩy ra, cô chống tay lên trên thành giường đỡ lấy người, ho khan thở dốc, ở trên môi còn vương mùi máu tanh, dùng mu bàn tay đè xuống. Mà Cận Dịch Khẳng thì đứng yên tại chỗ.

Cậu coi như đã bóp chết cô một lần.

"Trả hết rồi."

Tại một giây Cận Dịch Khẳng nói ra ba từ này, trái tim hoàn toàn bị cậu bóp nát, nước mắt của Long Thất rơi xuống mu bàn tay. Nhưng Cận Dịch Khẳng đã không còn đếm xỉa đến cô nữa rồi, cậu mở cửa, ván cửa "phanh" một tiếng va vào tường. Những lời đàm tiếu và những ánh mắt thiêu đốt lại một lần nữa chen chúc vào trong phòng, nhìn một màn kịch này.

Cậu muốn cô đi.

Sau đó Long Thất rời đi.

Hành lang nhốn nháo ồn ào, cô giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chậm chạp bước đi, trên mặt không còn chút huyết sắc, trong mắt không còn chút ánh sáng. Quản lý ở bên cạnh ầm ĩ, Long Thất một câu cũng không nghe lọt tai, đầu giống như là trống rỗng.

Gió ở trên lối đi lành lạnh, từ ngoài cổng lớn dội thẳng vào, thổi bay cổ tay áo, thổi đến bức hoạ trong tay cô. Ở trước cổng lớn tụ tập một đám nam sinh chặn cô lại, người quản lý vượt qua người cô hướng chỗ đó gào lên, mà Long Thất chậm rãi ngước mắt.

Bức hoạ trong tay kêu phần phật.

Ngoài cổng, dưới bậc thềm, Đổng Tây đứng trong gió đêm, mặc áo khoác quấn khăn quàng, cả người bị bóng tối bao trùm, chậm rãi thở dốc.

Không biết cô ấy đến từ bao giờ, đã đứng đây được bao lâu. Lúc cô nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng nhìn thấy cô, hai người đối diện với nhau, ngực của Đổng Tây khẽ khàng phập phồng, tầm mắt từ trên mặt Long Thất chuyển xuống bức vẽ nằm trong tay cô.

Vai của đám nam sinh cọ qua bả vai của Long Thất, mà Đổng Tây đứng một mình trong gió. Ở một khắc đó có lẽ đã hiểu ra cái gì, lại ngước mắt nhìn cô, nhìn một Long Thất đã tàn tạ đến cực điểm, mắt cũng đỏ lên.

Mối tình tay ba dây dưa đã bao lâu nay, cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng mà ngả bài. Hai người đứng đối diện nhau nhưng lại không ai nói lời nào, khoé mắt rõ ràng là khô ráo thế nhưng lại như có hơi ẩm.

Đám nam sinh ở phía sau có đuổi thế nào cũng không chịu đi, quản lý tức giận mắng mỏ. Long Thất chậm rãi đi xuống bậc thềm, dừng lại ở trước mặt Đổng Tây năm bước.

"Ngày hôm đó mình, cuối cùng vẫn là gây chuyện rồi, đúng không?"

Cô nhìn vào mắt Đổng Tây.

Đổng Tây cũng nhìn cô. Một cơn gió thổi qua lạnh thấu xương, thổi bay từng sợi tóc, thổi tận vào trong lỗ chân lông. Nhưng Đổng Tây vẫn không cho cô một đáp án, khăn quàng che khuất nửa khuôn mặt cô ấy, một chữ "A" thốt ra toả ra một làn khói.

Tờ giấy trong tay Long Thất vẫn bay phần phật, chóp mũi cũng đỏ bừng vì khí lạnh. Nhưng Đổng Tây vẫn như cũ không nói lời nào, cô cũng hiểu rồi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Xin lỗi."

Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má trở nên lạnh lẽo, cô tiếp tục nói: "Mình sẽ nhận cái quả báo mà mình đáng phải nhận. Cái sai này, mình sẽ nhận cả đời."

"Cậu sai ở đâu."

Không phải là nghi vấn, là một dấu chấm câu của câu trần thuật. Mặc dù Đổng Tây đang thở dốc nhưng ngữ khí rất nhạt: "Nếu như mình bài xích thì cậu làm sao bắt ép mình được?"

“……”

"Mình vừa rồi mới ở cùng với Chương Mục Nhất." Cô nói tiếp, "Bởi vì mình cần làm rõ một việc, cho nên mới cùng anh ấy đi thuê phòng."

Câu này vừa ra khỏi miệng, đám nam sinh phía sau đồng loạt ồ lên. Long Thất nhìn cô, Đổng Tây lại không ngừng: "Lúc anh ấy hôn mình, mình cho rằng, bản thân sẽ hy vọng Cận Dịch Khẳng đến tìm mình, nhưng cuối cùng lại không phải cậu ấy."

"Là cậu."

……

"Mình hy vọng là cậu đến tìm mình."

Lời vừa dứt, cổ họng của Long Thất khô khốc, cau mày, cô đứng cách Đổng Tây năm bước chân, rõ ràng là thiên ngôn vạn ngữ lại như thể không tìm được bất cứ từ ngữ thích hợp nào. Đổng Tây gọi cô: "Long Thất."

"Mình bây giờ đi về phía cậu, có còn kịp không?"

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------