Nữ Giáo

Chương 56




nay, nói rằng ngày mai cô sẽ đi làm trở lại, kêu hắn gửi lịch trình tới cho cô.

Phản ứng của lão Bình giống như cảm tạ trời đất, hỏi cô vì sao đột nhiên lại đồng ý, cô đáp: Tiết kiệm tiền mua nhà.

Chỉ có điều có một số việc không phải chỉ dựa vào sự tỉnh ngộ bất thình lình hay là cần sự chịu thương chịu khó mà có thể thuận buồm xuôi gió. Trở lại làm việc đến ngày thứ ba, Phạm Mễ lại đến thăm ban một lần nữa. Lần này cô ta vào thẳng khu vực nghỉ ngơi của Long Thất, vừa đến đã đặt chiếc bật lửa lên trên mặt bàn trang điểm, ôm cánh tay dựa lưng vào mép bàn, ở giữa hai ngón tay đang kẹp một điếu thuốc chưa đốt, nhìn Long Thất chằm chằm như muốn cô đứng dậy châm lửa cho mình.

"Phạm tỷ…"

"Đi rót cho tôi một cốc nước."

Phạm Mễ cũng không ngẩng lên mà chỉ ra lệnh cho vị nữ trợ lý, sau đó vứt cho nhà tạo mẫu một câu: "Đạo diễn tìm em."

Được rồi. Người đều đã đi hết cả.

Long Thất đang nhai kẹo.

Trên tay cô đang cầm một món đồ chơi giống như cửu liên hoàn(*) dùng để giết thời gian mà Hách Soái mới đưa. Phạm Mễ tự nhiên xuất hiện, Long Thất cũng chỉ dửng dưng giương mắt lên nhìn, viên kẹo trong miệng chuyển động từ trái qua phải, vị ngọt ngập tràn trong khoang miệng.

Lúc đó, lão Bình đang ở buổi họp báo công bố ngày khai máy của một nghệ sĩ khác, hắn để Long Thất tự mình ở lại đây quay MV. Cô không chút hoảng hốt nào nhìn Phạm Mễ, cả người chỉ có hai nơi là đang phát ra tiếng động, một là ngón tay đang giải cửu liên hoàn, hai là viên kẹo đang chậm rãi nhai trong miệng.

Phạm Mễ nói: "Hút một điếu không?"

Sau đó, điếu thuốc đang kẹp giữa hai đầu ngón tay của cô ta đảo một cái chuyển hướng đầu lọc về phía Long Thất, đầu thuốc lại hướng về phía mình.

Long Thất hơi rũ mắt xuống rồi lại chuyển lực chú ý lên cửu liên hoàn trên tay: "Không hút."

"Tôi dạy cô."

Long Thất không trả lời cô ta.

"Lão Bình nói cô rất ngoan, đạo diễn cũng nói cô biết điều," Phạm Mễ nói như vậy, đầu lọc lại một lần nữa đảo ngược về phía mình, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn, "cạch" một tiếng hít vào, lại nhả khói ra, làn khói bên miệng bay ra tứ tung, sau đó lại cúi sát người Long Thất, "Nhưng tôi không tin."

Nói xong lại thẳng người dậy, đầu ngón tay khẽ vẩy, tàn lửa rơi xuống.

Cửu liên hoàn ở trong tay Long Thất đã tháo được một nút, cô đặt lên bàn, không nhanh không chậm nghĩ cách tháo xuống chiếc tiếp theo.

Tự dưng Phạm Mễ dùng tay ấn nhẹ lên hai tay cô, ánh đèn trên bàn trang điểm chiếu rọi lớp khói mờ nhạt ở giữa hai người, chờ Phạm Mễ bỏ tay ra, một xấp ảnh vô thanh vô thức rơi trên đầu gối của Long Thất.

Trong ảnh, Long Thất đứng trước cửa khách sạn ngày hôm qua, tay đang kẹp một điếu thuốc châm lửa, chiếc mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt nhưng nửa khuôn mặt phía dưới lại hiện ra rõ ràng, bàn tay đánh lửa vô cùng thành thạo, từng bức từng bức chụp theo quy luật.

Trong bức ảnh áp chót, cô vừa nhìn điện thoại vừa ngậm điếu thuốc.

Bức ảnh cuối cùng, là cô và Cận Dịch Khẳng, lưng Cận Dịch Khẳng chắn ngang nửa người cô, không chụp được mặt hai người nhưng bảng hiệu của khách sạn lại chụp đến hết sức rõ ràng.

Độ phân giải mơ hồ nhưng những chỗ cần có thì đều không thiếu điểm nào, Long Thất yên lặng xem ảnh, còn Phạm Mễ yên lặng hút thuốc.

"Tôi trước giờ chưa từng tin cái vòng này có người tốt." Cô ta chậm rãi bật thốt ra một câu.

Lão Bình bình thường không cho cô hút thuốc thực ra rất có đạo lý.

"Để tôi nghĩ lại xem hình tượng mà người đại diện muốn đắp nặn cho cô là cái gì. Thần tượng? Kiểu thần tượng tuổi còn trẻ mà đã hút thuốc rồi cùng bạn trai thuê phòng? Còn làm giá cơ đấy, lên hình còn đòi hỏi chỗ này không được chỗ kia không được. Dùng cái danh học sinh làm cái cớ, tôi còn tưởng giáo dưỡng nhà cô rất tốt cơ đấy."

Phạm Mễ nói trắng ra, giọng điệu như người ở trên cao nhìn xuống, tư thế chẳng khác gì "nếu đã bị tôi nắm được nhược điểm thì cứ an phận nghe lời vũ nhục đi". Long Thất nâng mắt nhìn cô ta. Phạm Mễ cũng vậy, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô chằm chằm.

"Không phải là tôi muốn bắt nạt cô đâu, em gái. Bài hát này là của tôi, nó không dành cho cô. Tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trong bài hát mà tôi sáng tác. Tôi không quan tâm cô dùng cách nào mà vào được đây, cùng với lão tổng ngu xuẩn của chúng tôi cũng được, cùng với con trai của người đầu tư có một chân cũng được. Tôi muốn cô chủ động xin rút lui. Nếu cô không chủ động thì tôi sẽ biến cô thành bị động. Là tôi đang bàn giao dịch với cô, đã hiểu chưa?"

Khói thuốc lượn lờ, ánh đèn chói mắt.

Sau một chuỗi những lời này, cũng sau một khoảng thời gian đối mặt hồi lâu, tay Long Thất "cạch" một tiếng vang lên.

Phạm Mễ theo tiếng động đưa mắt nhìn theo rồi lại nhanh chóng chuyển tầm mắt lên trên người Long Thất.

Lần này, chiếc nút thứ hai đã được giải.

Khuyên sắt "ka" một tiếng vất trên bàn, cô nghiêng nghiêng đầu, đem tai nghe ở bên tai bị mái tóc che khuất lấy xuống, miệng vẫn ngậm kẹo, bình tĩnh nhìn Phạm Mễ.

"Cứ đi đi."

Cô nói.

"Thứ cô chụp được thực ra cũng chẳng phải là cái gì khiến tôi quá để tâm, cũng chẳng phải là cái bí mật động trời gì khiến tôi phải xấu hổ. Ai muốn xem thì cứ để cho họ xem."

……

"Cho nên cứ đi nói đi. Sao cũng được."

……

Điếu thuốc Phạm Mễ cầm trong tay vẫn còn đang cháy. Viên kẹo Long Thất ngậm trong miệng vẫn còn đang tan ra. Tầm mắt hai người đối diện, không ai nhường ai.

Mấy ngày trước, lão Bình vẫn còn một mực bắt cô không được phép đối đầu trực tiếp với Phạm Mễ, mọi lời mỉa mai cũng có thể miễn cưỡng coi như là bọt biển mà quên đi. Thế nhưng cô ta lại thực sự coi cô là một kẻ dễ bắt nạt. Đây rõ ràng là đã vượt qua giao kèo giữa cô và lão Bình rồi, cô ta nào biết Long Thất nổi tiếng là một người rất cứng rắn. Lão Bình còn có thể suy xét đến đại cục mà nhân nhượng, còn cô?

Cùng lắm là xé rách mặt.

Mấy giây đó Phạm Mễ còn chưa biết nên phản ứng như thế nào thì cửa phòng thay đồ đã truyền đến mấy tiếng gõ cửa. Nhân viên công tác tới thúc giục, Phạm Mễ lập tức tiến lại gần cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô không để ý nhưng mà khán giả để ý, cư dân mạng để ý. Ai khiến cô nổi tiếng thì người đó để ý."

"Thân bại danh liệt mà thôi."

Long Thất chẳng cần suy nghĩ đã đáp.

Lời vừa dứt, cửa phòng thay đồ mở ra, Phạm Mễ dùng đầu thuốc dí lên đống ảnh chụp, một mùi cháy xém khó ngửi bốc lên.

Cô ta hung hăng rời đi.

Người tiến vào là Hách Soái, vừa lúc đụng trúng Phạm Mễ đang đi ra ngoài, một tiếng đóng sầm cửa chói tai vang lên, vai Hách Soái khẽ run. Mà Long Thất lại ném một viên kẹo dẻo mới vào miệng, đeo tai nghe lên.

Hách Soái hỏi đã xảy ra chuyện gì, có cần phải gọi cho lão Bình hay không.

Long Thất nhắm mắt lại, nói: "Không có gì."

Một lúc sau cô lại móc điện thoại từ trong túi ra gửi tin nhắn cho Cận Dịch Khẳng.

Cả một buổi chiều, lão Bình đều không gọi điện tới, chứng tỏ Phạm Mễ không hề tìm hắn thương lượng. Điều này cũng nói lên được hai khả năng. Thứ nhất, cô ta không dám trực tiếp đối đầu với lão Bình, cũng không muốn làm ầm lên. Thứ hai, Phạm Mễ là một kẻ mất trí, quyết định bỏ qua chuyện làm giao dịch, trực tiếp tung đống ảnh này lên mạng, sau đó công ty sẽ đành phải đổi người dưới áp lực của dư luận. 

Nhưng cách này cũng chưa chắc đã có thể giúp Giản Nghi Trăn thế chỗ cô.

Không đời nào có chuyện người thay thế lại là một người có thanh danh càng xấu hơn người trước đó. Cái kiểu logic này, dựa theo cách nói của lão Bình thì chắc chắn là không đến lượt Giản Nghi Trăn đảm nhận. Công ty sản xuất nhạc vốn là muốn dệt hoa trên gấm nên mới tìm đến Long Thất, mà mục đích của Giản Nghi Trăn lại là muốn dựa vào cái MV này để trở mình, chẳng khác nào đưa than ngày tuyết nhưng mà than đen thế này thì làm gì có ai muốn dính vào.

Phạm Mễ muốn giúp đỡ bạn thân của mình, trời đất chứng giám, nhưng chẳng ai lại muốn bị kéo xuống vũng nước đục.

"Chị Mễ là thiên tài làm nhạc," Trước khi bắt đầu quay, có một thành viên cùng nhóm nhắc đến, "Đáng tiếc là lại quá cố chấp."

Long Thất không chỉ một lần nghe người ta cảm thán như vậy.

Lão Bình cũng từng nói nếu Phạm Mễ không hành động quá cảm tính thì chỉ dựa vào tài năng đó của cô ta đã sớm có đường phát triển rồi, đáng tiếc.

"Nếu như có thể mời cô ta giúp cô viết một bài hát thì tốt quá." Trước khi nhận được lời đóng MV, lão Bình còn từng nghĩ như vậy.

Gần tới chạng vạng, lúc tiến độ quay chụp chuẩn bị kết thúc thì Giản Nghi Trăn xuất hiện.

Thời thế thay đổi, giờ đã khác xưa. Hồi trước mỗi lần nhìn thấy nữ nghệ sĩ này ở trên bản tin thì đều có hàng dài ký giả đứng xếp hàng chờ phỏng vấn, hàng chục vệ sĩ vây quanh mở đường. Mà tình hình hiện tại đã khiêm tốn hơn rất nhiều, bên cạnh chỉ có duy nhất một người trợ lý, túi xách và áo khoác đều là tự mình cầm lấy. Tóc búi cao, đeo kính đen, làn da được bảo dưỡng rất tốt, chỉ đánh một lớp son đỏ, mang theo một chút ánh hào quang phù hoa.

Nhưng cô ta đúng là rất đẹp.

Lúc Giản Nghi Trăn đến, Long Thất đang dựa vào cột đá của nhà kho phim trường xem kịch bản cảnh tiếp theo. Cô ta đứng nói chuyện với đạo diễn và Ban Vệ một lúc, sau đó đi đến bên người Long Thất.

Tạo hình trong MV của Long Thất vẫn còn đang dừng ở phân đoạn tuổi vị thành niên, áo ngoài trễ vai, cả người cà lơ phất phơ, nhìn vào không mấy thân thiện. Mặc dù vậy, Giản Nghi Trăn vẫn chủ động hướng cô chào hỏi câu đầu tiên.

"Em đẹp quá."

Một người đẹp nói với một người đẹp rằng, bạn rất đẹp.

Long Thất nâng mắt lên nhìn. Khóe miệng Giản Nghi Trăn khẽ câu lên lộ ra ý cười rồi hạ mắt nhìn xuống kịch bản trong tay cô: "Là kịch bản của ngày mai sao? Xem chăm chú như vậy."

Long Thất đáp: "Là của ngày hôm nay."

Cô ta nói: "Quay đến đâu rồi? Nghe nói phân đoạn tuổi vị thành niên sắp xong rồi."

"Sắp xong."

Giản Nghi Trăn lại nói: "Cố lên."

Câu này nói ra, ý cười bên khoé môi vẫn chưa nhạt đi.

Kính đen cũng không lấy xuống.

"Cảm ơn." Long Thất nói.

Cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt, nhưng Long Thất vừa mới thu lại lực chú ý thì đột nhiên Giản Nghi Trăn lại tháo kính râm xuống, tiến lên một bước, vươn tay giữ lấy cằm cô. Giày cao gót của cô ta chỉ cách đôi giày bệt của Long Thất nửa nước. Cô theo bản năng lùi lại phía sau, hơi thở của hai người đối chọi với nhau, hai trợ lý đứng bên cạnh cũng bị doạ cho sững sờ.

"Chị nhìn thấy ảnh chụp trộm của em rồi." Cô ta thấp giọng nói, "Giống hệt với chị trước đây."

"Trẻ tuổi, xinh đẹp, lại tự cao."

Hai người đứng ở góc khuất ít người chú ý đến, cô ta tiến rất gần Long Thất, cuối cùng dừng ở bên tai cô: "Mễ Nhi muốn công khai ảnh chụp của em để đổi lấy một vai diễn cho chị. Nhưng chị nói thôi bỏ đi. Chị cảm thấy không bằng mỗi người đều lùi một bước, dù sao ở trên đời này vẫn còn rất nhiều cách để đẹp cả đôi đường."

Sau đó, bàn tay đang giữ cằm của Long Thất từ từ di chuyển xuống vai của cô, vỗ vỗ: "Cố lên. Hợp tác vui vẻ, tiểu mỹ nữ."

Giản Nghi Trăn nói xong một đống lời như vậy liền đem túi xách và áo khoác trên tay ném về phía trợ lý. Trợ lý trở tay không kịp lùi về sau một bước, chờ Giản Nghi Trăn đeo kính lên, trợ lý mới vội vã đuổi theo bước chân của cô ta.

Đi rồi!

Long Thất quay đầu hỏi người đứng đằng sau cột là Hách Soái: "Cô ta bị thần kinh à?"

"Mặt cậu không sao chứ?" Hách Soái là đang sợ móng tay của Giản Nghi Trăn có độc, cố ý tới huỷ dung Long Thất.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Long Thất vừa định phát tác thì Hách Soái đã sợ là lão Bình gọi đến, chỉ có cách vâng vâng dạ dạ nhắc nhở cô kiểm tra xem. Cô chậm như rùa móc điện thoại ra, cúi đầu liếc một cái.

Mà một cái liếc mắt này, hô hấp vốn đang gấp gáp của cô cũng dần bình tĩnh trở lại, lời tính nói ra khỏi miệng cũng ngừng lại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhúc nhích.

Ba tiếng trước, cô gửi cho Cận Dịch Khẳng một tin nhắn.

Nửa câu chuyện lần trước về Giản Trăn Nghi anh nhắc tới là cái gì?

Ba tiếng sau, lúc này, Cận Dịch Khẳng gửi tới hai bức ảnh.

Ở góc dưới cùng bên phải của hai tấm ảnh có đánh dấu ngày chụp, cùng một ngày nhưng lại khác thời điểm. Một tấm được chụp vào buổi sáng, một tấm là vào buổi chiều. Long Thất vừa nhìn vừa vuốt mái tóc dài ra sau đầu. Hách Soái hỏi cô đó là gì, cô chỉ lắc đầu rồi nhét điện thoại vào trong túi, hít vào một hơi.

……

Cái người tên Giản Nghi Trăn này cái gì cũng dám làm.

- -----oOo------