Long Thất mua một phần bánh mì ít béo và một gói băng vệ sinh dự phòng ở siêu thị dưới lầu. Lúc chuẩn bị tính tiền cô chợt nghĩ đến một thứ liền quay người cầm lấy một hộp que thử thai. Anh trai thu ngân và một đại thẩm đang xếp hàng chờ tính tiền liếc mắt nhìn Long Thất. Cô ung dung khoanh tay chống cằm, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn chằm chằm vào tủ kẹo ở quầy tính tiền phía trước trong vô thức.
Lúc sắp tới lượt tính tiền của mình cô quyết định lấy thêm một thanh sô cô la đậu.
Một tay xách túi ni lông đi lên lầu, đến lầu sáu, dùng tay còn lại thò vào trong cặp sách tìm chìa khoá mở cửa. Cánh cửa mở ra liền nghe thấy âm thanh của trò chơi điện tử truyền ra từ phòng ngủ. Cô ném túi ni lông lên bàn, bên cạnh là một đống bát đũa hỗn loạn. Lại từ trong túi lấy ra thanh sô cô la vừa mới mua, vừa bóc vỏ vừa đứng lên chiếc cân đặt ở trong góc phòng khách.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim chỉ số 45, động tác bóc vỏ của cô lập tức chậm lại, sau đó chẳng chút do dự nào ném cả thanh sô cô la vào thùng rác. Cô quay lại bàn lấy ra một miếng bánh mì ít béo cầm lên nhai, chỗ còn lại thì gói lại bỏ vào trong tủ lạnh.
Sau đó Long Thất đi vào nhà vệ sinh vặn nước chuẩn bị tắm rửa, mở điện thoại lên kiểm tra kỳ kinh nguyệt của tháng trước là khi nào. Tiếng chơi game ở bên ngoài dần dần nhỏ lại, tiếng nước chảy rất lớn, cô kéo dây cột tóc xuống dùng ngón tay xoã nhẹ.
Đúng lúc này chiếc điện thoại đang cầm trong tay rớt xuống bồn rửa mặt, cô lẹ tay nhặt lên vẩy nước đi. Thấp giọng "xuỳ" một tiếng rồi rút khăn lông ở trên giá lau khô điện thoại. Lúc chuẩn bị treo khăn lên, cô lơ đãng nhìn lên nóc giá để khăn. Vốn chỉ là tuỳ ý liếc qua một cái mà thôi ai ngờ động tác của cô chậm hẳn lại. Long Thất phát hiện một thứ gì đó.
Đó là một vật màu đen có kích cỡ tầm một cái móng tay được giấu kín dưới đống khăn tắm. Cô đưa tay lấy nó xuống, nhìn thấy rõ tia hồng ngoại màu đỏ của camera.
Không quá ba giây, cửa phòng tắm "bang" một tiếng mở ra! Tiếng động rất lớn vang vọng giữa phòng khách chật hẹp. Long Thất nhấc chân bước nhanh đến trước phòng ngủ dùng lòng bàn tay đập bôm bốp lên cửa. Bên trong phòng truyền ra tiếng xoay ghế gấp gáp.
Hắn không mở cửa. Cô lập tức đi vào bếp tìm một chùm chìa khoá dự phòng trên chạn để bát đĩa. Một giây sau cô vặn khoá mở cửa, dùng sức đẩy mạnh vào. Long Tín Nghĩa đang ngồi trước bàn máy vi tính hoảng sợ xoay ghế lại, tay vẫn nắm chặt con chuột máy tính. Trên màn hình là giao diện trò chơi vừa mới được bật trở lại.
"Làm cái gì đấy!" Hắn rống to.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô một bước không ngừng đi tới, đoạt lấy con chuột trong tay hắn, ấn thoát khỏi giao diện trò chơi. Hắn đứng một bên chửi bới ầm ĩ. Mà cảnh quay lén vừa rồi trong nhà tắm lập tức nhảy ra ở bên dưới cửa sổ trò chơi. Cô kéo dây chuột ném bộp xuống đất, Long Tín Nghĩa nhảy dựng từ trên ghế xuống đất: "Đập đồ làm cái gì?"
Long Thất giả điếc đem cục CPU của hắn từ phía dưới bàn ôm lên. Tiếng chửi thô tục bắt đầu bằng chữ "C" từ trong miệng Long Tín Nghĩa sắp bật ra thì bị hành động mở cửa sổ của cô doạ cho choáng váng cả đầu. Máy chủ từ lầu sáu rơi thẳng xuống tầng trệt, tiếng kêu răng rắc chẳng khác nào hiện trường của một vụ tai nạn xe hơi. Hắn như thể bị sét đánh trúng đầu, khẩu hình miệng vẫn còn đình trệ ở tiếng chửi "C" chưa kịp thốt ra.
Phòng khách nhanh chóng truyền đến tiếng mở cửa, mợ của Long Thất vừa lúc tan làm trở về nhà. Nghe thấy bên trong phát ra tiếng động lớn liền lo lắng xông vào: "Làm cái gì vậy hả? Hai đứa đang làm cái gì! Định phá nhà hay sao?"
"Mẹ……" Long Tín Nghĩa một người cao lớn sừng sững lúc này mặt mày trắng bệch nói: "Nó vứt cục CPU của con đi rồi."
Mợ cô còn chưa mắng thành lời. Long Thất đã chạy thẳng vào phòng mình cầm lấy cặp xách nhét mấy bộ quần áo vào trong. Khi lướt qua cửa phòng Long Tín Nghĩa cô ném lại một câu "Đáng đời" rồi mặc áo khoác vào đạp cửa ra ngoài.
"Thất Thất! Long Thất!" Tiếng gọi của mợ cô từ cầu thang tầng trên bén nhọn truyền tới: "Đi lên đây! Mợ cho con một cơ hội nhận lỗi, có nghe thấy không hả!"
Mãi không nghe thấy hồi âm, tiếng nói tiếp tục vọng xuống: "Không lên có phải không? Không lên thì ở ngoài đường mà suy nghĩ cho kĩ đi! Không hối lỗi thì đừng có mà quay trở về!"
……
Sau khi đi ra khỏi tiểu khu, bụng cô bắt đầu quặn đau dữ dội. Long Thất ấn vào bụng đứng dựa vào trước cửa siêu thị, mở ví ra, lại dùng điện thoại lên mạng tra giá khách sạn ở gần đây, cùng lúc tìm xem liệu có ai đang cho mướn phòng hay không. Cuối cùng cô mở ra danh sách cuộc gọi, lúc lướt đến số của Cận Dịch Khẳng thì dừng lại trong chốc lát, sau đó trực tiếp bỏ qua tiếp tục kéo xuống. Cô gọi vào số điện thoại của một người khác.
"Alo Abel……" Cô đau đến nỗi quỳ sụp xuống đất: "Ngày mai có hoạt động gì có thể để tôi tham gia không? Triển lãm hay chụp ảnh gì đều được……"
"Ừ, trừ tiệc rượu và dùng cơm ra thì đều có thể, nếu có thì gọi cho tôi…. bây giờ tôi đang rất cần tiền."