Nữ Giáo

Chương 138: Quạ trắng 5




Sau khi chủ nhiệm Cát ra ngoài được một lát và tiếng bước chân trên hành lang hoàn toàn biến mất, một giáo viên nữ bước vào và kêu tôi trở về đội ngũ.

Mặc cho buổi huấn luyện nóng nực và cực khổ nhất lặng lẽ trôi qua, Long Thất vẫn mãi chưa trở về hàng. Dưới ánh mặt trời gay gắt, ai nấy đều đang chảy mồ hôi ròng ròng, còn tôi đứng trong đám đông như người mất hồn, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Tôi thừa nhận rằng lời khai lúc đó của mình là rất thừa thãi, nhưng sự phiến diện của bản thân đã nhanh chóng giúp tôi tìm ra một lý do thích đáng và một biện pháp khắc phục: Đó là do chủ nhiệm Cát bắt tôi phải khai ra thứ gì đó thì mới chịu buông tha, cho nên tôi mới kể một sự thật khách quan rằng “Long Thất vẫn còn một chiếc điện thoại nữa”. Manh mối này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện bọn tôi rốt cuộc đã ra ngoài làm cái gì, thầy Cát cùng lắm cũng chỉ dùng nó để bắt bẻ cô ta thêm vài câu. Lúc nào cô ta thú nhận cũng được, tốt nhất là nên khai ra chuyện đi ăn sáng, như vậy thì bọn tôi chỉ cần chịu phạt cùng nhau là xong.

Thậm chí, tôi còn nghĩ đến chiều hướng tích cực hơn một chút, nghĩ rằng lúc hai giáo viên chia nhau ra tra hỏi bọn tôi, cũng không nhất thiết phải kể rõ ngọn ngành. Bọn họ nên giúp đỡ hai học sinh duy trì một mối quan hệ tốt đẹp mới phải. Nếu được như vậy thì Long Thất sẽ không biết tôi đã nói những gì. Nếu được như vậy, tôi bảo đảm rằng từ nay về sau tôi nhất định sẽ luôn cảm thấy có lỗi với cô ta.

Tôi cứ đinh ninh như vậy chờ cô ta trở lại suốt buổi chiều, cũng chờ chủ nhiệm Cát gọi tôi ra lần nữa, không những thế tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe giáo huấn… Thế nhưng cái suy nghĩ đó cũng chỉ kéo dài đến hết buổi tập huấn, sau khi học sinh đổ dồn ra nơi có bóng râm để nghỉ ngơi, còn Thi Nhiễm kéo tôi ra một góc để nói chuyện mới thôi.

“Mình đã nói với thầy Cát rồi, nói mình đi tìm thuốc nhỏ mắt ở nhà tắm công cộng với cậu.”

“Gì cơ?”

“Giáo viên cũng đâu có tận mắt chứng kiến bọn cậu ra ngoài.”

Tôi nhìn Thi Nhiễm, hỏi: “Cậu biết à?”

“Có người đứng nghe lén ở trước cửa phòng Long Thất.”

“Bọn họ nói những gì?”

“Thì như bọn mình đoán đó.” Thi Nhiễm ngồi bên cạnh bức tường mát mẻ đầy bóng râm, chống tay ra sau một cách thoải mái: “Nói là ăn chán rau cháo thanh đạm ở trong căng tin rồi nên kéo cậu ra ngoài ăn sáng.”

Câu trả lời của Long Thất không tồi.

“Ai mà tin cho được.” Nhưng Thi Nhiễm lại bổ sung thêm mấy từ, nói: “Rõ ràng là cậu đi tìm thuốc nhỏ mắt mà, nên mình bảo với chủ nhiệm Cát rằng là mình đi với cậu. Thế là chủ nhiệm Cát liền phát hiện ra Long Thất đang nói dối.”

……

……

“Cậu có biết Long Thất đi đâu không?”

Thi Nhiễm đã thế còn hỏi ngược lại tôi. Tưởng chừng đó là một câu nghi vấn nhưng hoá ra lại không phải, cô ấy lập tức thì thầm vào tai tôi, nói chắc như đinh đóng cột: “Giống như khoá trước, cậu ta ra ngoài để gặp bạn trên mạng đó.” 

Tiếng ve kêu râm ran nghe nhức cả đầu, tôi gật đầu, cố tình lảng đi chỗ khác: “Chắc không phải đâu.”

“Thật mà. Chủ nhiệm Cát hỏi cậu ta như vậy đấy. Cậu nói thử xem nếu không phải thế thì tại sao cậu ta lại mang tận hai cái điện thoại cơ chứ. Lúc bọn mình buôn chuyện, cậu ta cũng chẳng hó hé nửa lời, cả ngày cứ đắm chìm trong điện thoại còn gì. Đám Từ Nghệ nói rằng cậu ta giống kẻ sinh sự lắm. Cậu không nhớ ngay hôm đầu tiên cậu ta đã chạy theo Cố Minh Đống rồi à.”

Từ Nghệ là cô gái thích buôn dưa lê ở trong ký túc xá.

Thi Nhiễm huých vào tay tôi: “Đừng bảo là cậu ta kêu cậu bao che cho cậu ta đấy nhé?”

“Đám Từ Nghệ có nói gì với những người khác không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Cậu yên tâm đi. Mình đã kể cho Từ Nghệ nghe chuyện cậu đi lấy thuốc nhỏ mắt rồi. Chẳng lẽ mình lại để cho bọn họ đặt điều về cậu hay sao?”

Thi Nhiễm tỏ ra đắc ý. Nhưng lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Ngẫm lại mới thấy những điều chủ nhiệm Cát hỏi thực chất không phải là đang hỏi dò tôi có ngầm liên lạc với ký túc xá nam hay không, cũng không phải đang hỏi dò tôi có lập nhóm nhỏ hay không. Tôi ngồi lùi về phía sau. Thi Nhiễm cũng nhích người theo tôi, vẫn bám chặt lấy tôi không rời.

“Vả lại, lúc mình nói chuyện với chủ nhiệm Cát xong, trông biểu cảm của thấy ấy thì có vẻ là tin cậu đấy. Cậu phải nghĩ cho kỹ vào, đừng cố che giấu cho Long Thất chỉ vì ngại ra mặt. Cậu ta kéo cậu xuống nước cũng đâu có ngại gì đâu.”

“Chuyện hẹn gặp bạn trên mạng có phải là do thầy ấy chỉ suy đoán một cách khách quan hay không, bởi vì cũng từng có chuyện như vậy xảy ra nên…”

“Nếu không thì mấy cậu đã đi đâu?”

Tôi đang nói dở thì bị Thi Nhiễm cắt lời. Tôi nghiêng đầu, liền bắt gặp ánh mắt chất vấn của Thi Nhiễm đang nhìn thẳng vào mình.

Chưa đến ba giây, tóc đuôi ngựa của Thi Nhiễm đã bị Cố Minh Đống hất tung lên, đồng thời phá vỡ bầu không khí lúc này. Thi Nhiễm vừa mắng Cố Minh Đống vừa giữ chặt lấy đuôi tóc. Cố Minh Đống ngồi xổm xuống, nhưng mắt không hề đặt trên người bọn tôi mà ngó nghiêng bốn phía: “Sao không thấy Long Thất nhà tôi đâu vậy?”

“Ơ, Cố Minh Đống, mới có mấy ngày mà đã thành người nhà cậu rồi à?”

“Sao? Cậu cũng muốn qua cửa nhà tôi à?”

“Cậu bớt u mê đi, Long Thất nhà cậu lúc này…”

“Cậu ấy bị cảm nắng, nên ở lại ký túc xá rồi.” Tôi nói chen vào.

Thi Nhiễm thoáng nhìn tôi một cái. Còn tôi lại nhìn về phía sau Cố Minh Đống, nhìn lướt qua sân thể dục, hỏi: “Cận Dịch Khẳng đâu?”

“Ở chỗ sĩ quan.”

Tôi lập tức hoảng loạn: “Sao vậy?”

“Lừa ai vậy? Sĩ quan ở đằng kia thây, có thấy Cận Dịch Khẳng đâu.” Thi Nhiễm chỉ về phía sân chạy.

“Không phải sĩ quan này, mà là sĩ quan phụ trách lớp 3 ở phía đối diện. Cận Dịch Khẳng nghe nói thầy ấy là thành viên của đội bóng rổ thành phố liền rủ thầy ấy đi chơi bóng rồi.”

“Cận Dịch Khẳng quan hệ rộng thật đấy, chán chơi với mấy cậu rồi liền trực tiếp đi tìm sĩ quan.”

Cố Minh Đống không tiếp lời mà hỏi: “Long Thất lúc sáng còn khoẻ như vâm mà, sao chưa gì đã ỉu xìu rồi?”

“Tin hay không thì tuỳ cậu.” Thi Nhiễm nói hùa theo tôi.

Còn Cố Minh Đống sau khi nghe thấy tiếng Tưởng Bẩm gọi ở gần đó thì không nói gì nữa, đứng dậy bỏ đi.

Đợi cậu ta đi rồi, Thi Nhiễm hỏi tôi vì sao không kể chuyện của Long Thất ra, rõ ràng đây là tin tức chấn động thế cơ mà.

……

Lúc đó, tôi còn đang nghĩ.

Ánh hoàng hôn mùa hè lúc 5 giờ 45 phút, cái nắng gay gắt trải dài khắp sân, tiếng ve kêu râm ran trong lùm cây bóng mát, tôi đang nghĩ về Long Thất lúc này có lẽ cũng đang ngồi ngắm hoàng hôn trong căn phòng không người. Một câu chứng thực của Thi Nhiễm làm cho tình huống phát triển theo chiều hướng ngược lại. Long Thất giờ chỉ còn nước nhờ một trong ba người ở ký túc xá nam đứng ra làm chứng cho mình, không thì tiếp tục chọn cách im lặng. Còn tôi ở đây, ngồi giữa một tập thể, được mọi người vây quanh, là giao điểm của các luồng thông tin giữa hai ký túc xá và các giáo viên. Thi Nhiễm tin tôi, Từ Nghệ tin tôi, ngay cả chủ nhiệm Cát cũng tin tôi. Nếu bây giờ tôi thú nhận thì tôi sẽ trở thành kẻ nói dối.

……

……

“Chủ nhiệm Cát nói sẽ xử lý việc này trong phạm vi nhỏ thôi.” Tôi đáp.

“Cũng đúng. Đám con trai mà biết thì kiểu gì cũng nhao nhao hết cả lên. Thôi thì bọn mình coi như làm ơn làm phước giúp cậu ta một lần vậy.” Thi Nhiễm đáp ứng rất nhanh.

……

Sau đó, cảm giác tội lỗi khiến lòng tôi nặng trĩu.

Kết thúc buổi tập huấn là đến giờ ăn tối. Sau khi sĩ quan thổi còi giải tán, tôi cố ý đến nhà ăn lấy một suất cơm mang về. Thi Nhiễm biết tôi muốn mang nó cho ai, liền thay tôi cảm thấy không đáng, trên đường cứ càm ràm mãi không thôi. Tôi không để ý đến cô ấy.

Về đến ký túc xá, tôi phát hiện ra đám Từ Nghệ đang tập trung ở trước bàn của Long Thất. Tôi đứng hình tại chỗ, phải đến khi Thi Nhiễm cất tiếng gọi tôi thì mới biết thì ra Long Thất không có ở đây. Bọn họ đang túm tụm lại một chỗ xem trộm bản kiểm điểm của Long Thất. Câu chữ lấp đầy ba trang giấy, không hề nhắc đến tên tôi, cũng không hề nhắc đến mấy người bên ký túc xá nam. Cô ta quyết định nhượng bộ, khẳng định rằng chỉ có một mình mình ra ngoài ăn sáng và tự kiểm điểm sâu sắc vì hành động đó.   

“Cậu ấy chán đến nỗi phải ra ngoài ăn sáng một mình cơ à?” Từ Nghệ nói.

“Thế mà cậu cũng tin cho được.” Thi Nhiễm trào phúng một câu.

Tôi úp bản kiểm điểm xuống, rồi bảo bọn họ về phòng, đừng có truyền bá lung tung, vừa mới nhập học sẽ để lại ấn tượng không tốt.

Sau đó, tôi tìm thấy Long Thất trong nhà tắm công cộng.

Cô ta đang rửa mặt.

Từng tốp nữ sinh đi ra đi vào, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng nước chảy xối xả, hơi nước mù mịt ở dưới ánh đèn nhiệt màu trắng bao trùm khắp nhà vệ sinh. Long Thất cúi người hất nước lên mặt. Sau khi rửa sạch bọt sữa rửa mặt, cô ta vươn cánh tay phải sang bên cạnh tìm giấy lau mặt. Tôi liền rút một tờ, đưa cho cô ta. Cô ta nắm tờ giấy trong tay, đồng thời quay sang nhìn tôi. Nước nhỏ từ tóc mái xuống đầu lông mày của cô ta, rồi trượt xuống sống mũi cao thẳng hàng ngàn người mơ ước.

Vòi vẫn đang mở, nước chảy ào ào.

Sau khi bọn tôi nhìn thẳng vào mắt đối phương chừng hai giây, cô ta liền vặn vòi nước, rồi chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhắm mắt lại, sau đó lắc đầu. Vài giọt nước bắn lên mặt tôi, tôi lùi lại một bước. Cô ta dùng mu bàn tay lau nước quanh mắt, rồi nhanh chóng lấy ra hai miếng khăn giấy trong túi đựng đồ dùng cá nhân để lau cằm và lau cổ. Làm xong, cô ta nhìn tôi cái thứ hai.

Lúc này, ở bồn rửa mặt phía đối diện còn có một nữ sinh đang đứng đánh răng, xung quanh thấp thoáng tiếng ồn ào, tôi hỏi cô ta: “Cậu đã ăn gì chưa?”

Cô ta không đáp, mà vo viên tờ giấy, ném vào thùng rác dưới gầm. Tôi lại nói: “Mình có đem đồ ăn về cho cậu, cả hai hộp sữa chua nữa, nhưng chúng hết lạnh rồi, tại trong nhà ăn nóng quá.”

Cô gái ở phía bên kia súc miệng xong liền kéo túi đựng đồ dùng cá nhân, sau đó bưng chậu rời đi.

“Bạch Ngải Đình, cậu cho tôi mượn điện thoại của cậu một lát.”

Cô ta cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, gọi cả họ và tên tôi, rồi đưa ra yêu cầu. Thấy tôi không đáp, cô ta liền dừng động tác trên tay lại: “Điện thoại của tôi bị thầy chủ nhiệm lấy đi rồi, tôi phải nộp bản kiểm điểm xong thì mới được trả lại. Mợ của tôi bắt tôi hôm nào cũng phải nhắn tin về nhà, bà ấy mà không thấy tôi đâu thì kiểu gì cũng sẽ đi hỏi anh họ tôi cho mà xem. Người anh đó của tôi giỏi nhất là mách lẻo, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại để gửi một tin nhắn được không?”

……

“Điện thoại để ở trong phòng, để lát nữa mình đưa cho cậu.” Tôi đáp xong, tiếp tục nhìn cô ta thu dọn đồ đạc, bổ sung: “Anh họ của cậu sẽ không mách lẻo đâu. Bởi vì mình nói là cậu bị say nắng nên đám con trai không có ai biết chuyện cậu bị chủ nhiệm Cát giữ lại cả.” 

……

Xung quanh trở nên vắng lặng, lúc này chỉ còn lại tôi và cô ta ở trong nhà vệ sinh. Tôi lại nói: “Thi Nhiễm nói với thầy Cát như vậy là do cậu ấy đã tin nhầm cái cớ mà mình bịa ra. Mình tưởng thầy Cát sẽ gọi mình ra để đối chứng, nếu như thầy ấy làm như vậy thì mình nhất định sẽ nói ra sự thật, nào ngờ thầy ấy lại không tìm mình.”

Cô ta nhét lọ sữa rửa mặt travel size cuối cùng vào trong túi, rồi kéo khoá lại: “Ồ.”

Thấy cô ta chuẩn bị rời đi, tôi tính đi chung với cô ta. Nhưng cô ta mới đi được hai bước đã dừng lại: “Vậy cậu đã nói với Thi Nhiễm chưa?”

“Nói gì?”

“Chuyện lúc sáng cậu đi đâu ấy.”

“Mình có nói thì cậu ấy cũng không tin đâu.”

“Vậy cậu có tính nói không?”

“Có nói cũng không tin đâu.”

Cô ta quay đầu nhìn tôi, nói thẳng toẹt: “Vậy bây giờ về phòng nói, cậu nhìn thẳng vào tôi nói, thử xem cậu ta có tin hay không?”

Cô ta thay đổi tư thế đứng, từ nghiêng mặt nhìn tôi sang đứng đối diện với tôi, cánh tay mảnh khảnh quắp vào mép chậu. Cô ta không nói gì thêm, giống như đang chờ đợi lời bao biện tiếp theo của tôi. Chính cái hành động đó đã khiến nhận thức của tôi về cô ta thay đổi. Có lẽ cô ta không phóng khoáng như tôi nghĩ, muốn nói gì thì không nói thẳng ra đi, lại còn không chịu nghe giải thích, cứ phải tỏ thái độ móc mỉa như vậy thì chẳng khác nào như lời Từ Nghệ nói. Cô ta đúng là kẻ thích sinh sự.

“Kể cả Thi Nhiễm có nói đỡ cho mình thì cậu cũng có thể gọi mấy người bên ký túc xá nam ra làm chứng mà. Tại sao không làm thế mà lại để mặc thầy Cát hiểu nhầm cậu như vậy chứ? Chuyện đi ăn sáng và chuyện ra ngoài gặp bạn trên mạng rõ ràng là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau.”

“Vậy tại sao cậu không đứng ra?”

“Tất nhiên là do mình cảm thấy làm như vậy không hay.”

Cô ta gật đầu như đang khẳng định lời tự hỏi tự đáp của tôi.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Vậy cậu có tính nói với bọn Trác Thanh và Cố Minh Đống không?”

“Tôi không mách lẻo. Nếu tôi đã không mách chuyện của ký túc xá nam với thầy thì cũng sẽ không nói chuyện của cậu với bọn họ. Tôi đã viết xong bản kiểm điểm rồi.”

“Được thôi.” Tôi gật đầu: “Vậy để mình đi nói rõ với Thi Nhiễm.”

Sau đó, tôi cất bước ra cửa, nhưng trong lòng lại cảm thấy hậm hực. Lúc tôi đi ngang qua người cô ta thì cô ta lại kéo tôi lại: “Kệ đi.”

……

“Cậu có một người bạn tốt, tôi không có. Tôi không thể trách cậu vì chuyện đó được.” Cô ta nói.

Tôi có cảm giác câu nói này còn có ẩn ý.

Sau giờ tắt đèn, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, vẫn còn cảm thấy ấm ức vì câu nói đó của cô ta. Phải đến hơn 11 giờ đêm, điện thoại bỗng rung lên, Thi Nhiễm đã thêm tôi vào một nhóm chat nhỏ có bảy người, trong đó có Từ Nghệ, có những nữ sinh cùng phòng với Từ Nghệ, có những nữ sinh khác chung phòng với tôi, chỉ là không có Long Thất. Từ Nghệ nhắn một câu: Ai nói chuyện Long Thất rời khỏi trường huấn luyện ra vậy? Có người ở phòng 305 đến hỏi tớ.

Tôi nhìn ra ngoài, thấy Long Thất đã ngủ say ở giường đối diện, rồi lại nhìn chiếc giường bên cạnh. Thi Nhiễm cũng đang nhìn tôi.

Tôi quay mặt vào tường, trả lời: Không phải đã dặn các cậu đừng nói rồi sao?

Thi Nhiễm: @Từ Nghệ, cậu trả lời thế nào?

Từ Nghệ: Thì bản kiểm điểm của Long Thất viết thế nào thì mình trả lời thế ấy.

Thi Nhiễm: Người ta có tin không?

Từ Nghệ: Cậu nói xem?

Thi Nhiễm: Ha ha ha ha ha ha…

Nữ sinh khác liền trả lời bằng một cái nhãn dán che miệng cười.

Nhưng đến lượt một nữ sinh ở phòng tôi thì lại nhắn: Thực ra mình có hơi tin.

Thi Nhiễm: Lý do?

Nữ sinh: Tớ nghĩ tiêu chuẩn của Long Thất không thấp đâu, gu thẩm mỹ cũng tốt nữa, sẽ không tuỳ tiện hẹn hò với ai chỉ qua vài tin nhắn. Cậu ấy trông cũng không có vẻ gì là thích yêu đương qua mạng. Mấy nay, trong trường cũng đâu có thiếu người theo đuổi cậu ấy, nên cần gì phải thế. Với lại… hôm đầu tiên tớ có thấy cậu ấy tìm quán dimsum gần đây trên điện thoại á, nói không chừng đúng là đi tìm đồ ăn đấy.

Thi Nhiễm: Có mà cậu thấy gái đẹp là mắt tớn lên ấy.

Nữ sinh: Cái gì gọi là thấy gái đẹp là mắt tớn lên?

Thi Nhiễm: Thì bởi vì cậu ta xinh đẹp nên cậu mới nghĩ cậu ta rất thanh cao, tiêu chuẩn cao thì gu thẩm mỹ cũng cao, những chuyện kém sang đều không liên quan gì đến cậu ta. Thực ra, tớ nói cho cậu nghe, càng xinh đẹp thì lại càng thích đú đởn. Bởi vì cậu ta tự ý thức được bản thân mình vượt trội hơn những người khác, với lại cậu ta thuộc tuýp trưởng thành sớm, cậu không thấy à? Dù có cả tá con trai cùng khoá theo đuổi đi chăng nữa, nhưng nhỡ đâu cậu ta lại thích mấy thanh niên ngoài xã hội lớn tuổi hơn thì sao? Trường nào mà chả có mấy nữ sinh như vậy.

Từ Nghệ: Hình như đúng đấy.

Nữ sinh: Hừm.. Tớ không nghĩ vậy. Đúng là tớ mê gái đẹp thật, nhưng cũng rất để ý đến tính cách đó nha. Tớ cảm thấy cậu ấy khá tốt đấy chứ.

Thi Nhiễm: Cậu ta lườm người khác cũng giỏi lắm.

Từ Nghệ: Ha ha ha!

Ngoài giường có động tĩnh, nữ sinh đó ló đầu ra nhìn mấy người bọn tôi trong căn phòng vương vãi ánh trăng. Thi Nhiễm cười với nữ sinh đó một cái. Nữ sinh đó liền cúi đầu, tiếp tục gõ chữ, cái trán trơn bóng bị ánh sáng màn hình hắt lên.

Nữ sinh: Chủ yếu là hôm đầu tiên tớ đến tháng, cậu ấy trông thấy liền nhắc nhở tớ, sau đó còn cho tớ mượn cái đó nữa. Tớ đâu phải là cứ thấy gái đẹp là mắt tớn lên đâu.

Thi Nhiễm: Ừ ừ.

Nữ sinh đó lại ló đầu ra, sau khi lừ mắt với Thi Nhiễm một cái, hai người đó liền nhìn nhau bật cười.

Nữ sinh: Trưởng thành sớm thì đúng thật.

Từ Nghệ: Đám con trai thích kiểu như cậu ta đấy.

Thi Nhiễm: Đúng đó. Rõ ràng là cậu ta không thích Trác Thanh và Cố Minh Đống, nhưng cứ hở tí là lại tiếp chuyện bọn họ. Nếu đã không thích thì đừng có nói chứ, tớ chỉ nói đùa có một câu thôi mà cũng tỏ thái độ.

Thi Nhiễm vẫn còn bực tức về chuyện ở nhà ăn.

Tiếng rung của âm báo vang lên liên hồi, cùng với tiếng gõ phím ở dưới lớp chăn mỏng manh, tôi nhắn: Chỉnh âm đi. Long Thất ngủ rồi.

Từ Nghệ: Thôi thì ai cũng biết rồi, để mình thêm cả phòng 305 vào nhé.

Thi Nhiễm: @Bạch Ngải Đình, thế nào? Có thêm không?

Nhóm chat liền yên ắng trở lại.

Tôi nhìn ánh sáng màn hình đã được chỉnh tối.

Ánh mắt Long Thất nhìn tôi trong nhà tắm công cộng lúc đó và những điều cô ta nói tự động lướt qua trong đầu tôi. Còn nhóm chat này, tôi biết nó chứa đựng thành kiến  và những tâm tư khó lường, giống như một chiếc hộp pandora một khi đã mở ra thì không thể cứu vãn được nữa, song tôi vẫn không thể cưỡng lại sự bất mãn đã tích tụ trong lòng. Vì vậy, tôi viết hai chữ “Thêm đi”.

Cửa sổ trò chuyện ngay lập tức hiện ra thông báo của hệ thống, số lượng thành viên trong nhóm từ bảy người biến thành mười một người.

Tiếng côn trùng kêu xì xào trong mỗi lùm cây bụi cỏ, cục nóng điều hoà thổi quạt gió vù vù, ánh trăng soi sáng thành lan can đầu giường, một lũ học sinh cấp Ba nhàm chán tụ lại một chỗ bắt bẻ vu vơ. Tin nhắn loé sáng cả đêm, theo màn đêm buông xuống càng nhiều những câu chuyện được bới móc… Lúc tôi ý thức được rằng tình hình đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát đã là 6 giờ sáng, tôi cũng sơ ý không biết danh sách thành viên đã lên đến ba mươi lăm từ lúc nào, có đến hơn bốn trăm tin nhắn chưa đọc, đã thế Tưởng Bẩm còn gửi tin nhắn riêng cho tôi.

“Long Thất qua đêm với người khác ở bên ngoài á? Chuyện gì vậy??”

Đúng là tai hoạ chết người.

Tôi đã sớm lường trước được sẽ có người đồn ra ngoài, chỉ là không ngờ sẽ biến tấu thành một câu chuyện như vậy.

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ được hai kết quả, cả hai đều liên quan đến Trác Thanh và Cố Minh Đống. Bọn họ là người muốn lấy lòng Long Thất nhất. Người trước thì bị gò bó bởi những quy tắc, sẽ tự trách mình làm liên luỵ đến cô ta, có lẽ cậu ta sẽ chủ động đi tìm chủ nhiệm Cát để nhận phạt. Kẻ sau thì thích giở trò sau lưng, nếu cậu ta biết chuyện này có liên quan đến tôi thì kiểu gì cũng sẽ đến kiếm chuyện.

Tôi hoảng hốt nhắn một câu: “Mình không biết.”

Vừa trả lời tin nhắn xong thì đụng ngay vào Long Thất. Cô ta mới sửa soạn xong, đang bặm bản kiểm điểm trên môi, giơ tay buộc tóc. Bọn tôi va vào nhau, cô ta loạng choạng một bước, nhưng không quay đầu lại nhìn tôi mà tiếp tục soi gương. Sau khi quấn chặt dây chun, cô ta mới cầm lấy bản kiểm điểm: “Mình ghé qua chỗ chủ nhiệm Cát nộp cái này, đi trước đây.”

“Có cần lấy đồ ăn sáng giúp cậu không?”

Nữ sinh nằm gần ban công trả lời theo phản xạ, liền bị tôi cho một ánh mắt, cũng bị Thi Nhiễm đẩy tay một cái. Long Thất không chú ý đến những hành động nhỏ này, nên trước khi đóng cửa lại vẫn đáp: “Có. Cảm ơn cậu.”

……

Đợi đến lúc cô ta quay trở lại thì đã là giữa giờ ăn sáng.

Cô ta gấp gáp đi vào nhà ăn, rồi ngồi vào vị trí trống mà bọn tôi chừa lại cho cô ta. Học sinh xung quanh đều nhìn về phía này, còn tôi xuyên qua đám đông, nhìn sang bàn của đám con trai ở cách đó năm, sáu mét.

Cận Dịch Khẳng đang ngồi ở đó, đám người Tưởng Bẩm và Cố Minh Đống cũng ngồi ở đó. Tưởng Bẩm liếc mắt nhìn về phía này, còn những người khác vẫn tiếp tục tán gẫu. Cận Dịch Khẳng trông rất nhàn nhã, có vẻ đã ăn gần xong, đang vùi đầu húp nốt bát cháo. Cố Minh Đống ở bên cạnh ngó đầu nhìn về phía tôi, tôi liền chột dạ cúi gằm mặt xuống, vài giây sau mới dám nhìn về phía đó lần nữa, trông thấy Cố Minh Đống đang ghé vào tai Cận Dịch Khẳng nói điều gì. Cậu ấy húp xong cháo, bắt đầu ngồi ngay ngắn lại, gò má khẽ chuyển động, nhưng không nói lời nào.

Tuy nhiên, đám nam sinh ở một bàn khác lại dõi theo ánh mắt của Tưởng Bẩm, lục tục quay đầu nhìn về hướng này. Bọn họ vừa nhai đồ ăn vừa vui vẻ cười đùa. Long Thất không nhận ra điểm khác thường, vẫn tiếp tục ở bên cạnh tôi bóc vỏ bánh. Thi Nhiễm ngồi sát lại gần tôi, nói nhỏ: “Bọn mình tránh xa một chút đi.”

Vừa dứt lời, tiếng ma sát của chân ghế với mặt đất liền vang lên. Thi Nhiễm làm việc không chút nể nang. Một nữ sinh khác ngồi bên phía còn lại của Long Thất cũng làm hành động tương tự. Đám người xung quanh nhất thời đều chú ý đến động tĩnh bên này. 

Động tác trên tay của Long Thất chợt ngừng lại.

Cô ta nhìn tôi, tôi thấp giọng nói: “Ban nãy làm đổ canh ra sàn, trên đất dính nhớp.”

Thế là cô ta đưa mắt nhìn xuống đất. Nhìn xong, cô ta cũng không nói gì, tiếp tục xé nhỏ miếng bánh cho vào miệng. Long Thất lặng lẽ nhai thức ăn, sau đó với tay lấy một quả trứng ở trong giỏ tre đặt giữa bàn.

Thế nhưng, Thi Nhiễm lại lấy quả trứng duy nhất còn sót lại đó trước cô ta. Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, đập quả trứng lên mép bàn rồi bóc vỏ, cho vào mồm.

Vậy là Long Thất bắt hụt.

Tôi cúi đầu ăn nốt bữa sáng, giờ vờ như không trông thấy gì. May là đúng lúc đó có một nữ sinh chạy tới gọi Long Thất. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. 

“Thầy Cát kêu cậu đến nhà ăn của giáo viên đấy.”

“Thầy ấy có nói nguyên do không? Mình mới từ đó về.” Cô ta rất trấn tĩnh.

Nữ sinh kia lắc đầu.

Đợi cô ta rời đi, Từ Nghệ mới “chậc” một tiếng, hỏi nữ sinh: “Có chuyện gì vậy?”

Nữ sinh kia thấy Long Thất đã đi xa, lúc này mới hơi cúi người xuống. Cả đám bọn tôi đều nghiêng người về phía cô ấy.

“Tình hình cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng nghe dì ở nhà ăn nói, hình như hôm nay là sinh nhật của sĩ quan nào đó, bên ký túc xá nam đặt tiểu long bao và xíu mại đến nhà ăn của giáo viên, còn nói đây là đề xuất của cả khối. Con gái chọn quán ăn, con trai phụ trách đặt món, muốn tạo bất ngờ cho sĩ quan.”

“Hả?” Từ Nghệ bỗng ngây người.