Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 57





Buổi tối Lưu Hừ trở về nhà Quý Vân Nương liền tranh thủ đem chuyện ban ngày nói cho hắn nghe, vừa kể xong hắn liền tức giận đến nỗi đánh đổ luôn bàn trà trước mặt.

Lúc này đây khuôn mặt Lưu lão gia cực kì tức giận, rất lâu sau đó lại lâm vào trầm tư.
Xưa nay hai nhà họ Đinh và họ Lưu bất hoà là chuyện mà bất kì ai sinh sống ở Nhạc Sơn huyện đều biết.

Ngũ Vị thực cư cùng Thiên Hương chi phủ cạnh tranh trước giờ đều như là nước với lửa.

Chỉ là dạo gần đây Ngũ Vị thực cư được nữ nhi thân sinh của mình cung cấp loại lương thực thượng hạng thành ra hương vị tổng thể của các món ăn được tăng lên thêm một bậc, sinh ý cũng theo đó mà trở nên vượt trội.
Bạch phu nhân của Bạch phủ trước đây là người cầm quyền của Đinh gia, bà ta và Đinh Thắng là anh em cùng cha khác mẹ.

Khoảng khắc Đinh Thắng vừa mở mắt chào đời thì hai nhà Đinh Lưu đã là đối thủ một mất một còn.

Trừ bỏ điều kiện vai vế trong nhà bọn họ không nói, Bạch phu nhân thân là nữ nhi Đinh gia làm sao sẽ cam tâm để nhi tử cưới nữ nhi của đối thủ cạnh tranh một mất một còn với nhà mình cơ chứ.
Nhất thời chuyện này làm Lưu Hừ nghĩ mãi không ra.!
Nhưng ông biết việc bề ngoài việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, việc chung thân đại sự của Lưu Niệm Niệm khẳng định phải được hủy bỏ.

Phu thê hai người cẩn thận suy nghĩ để tìm lý do từ hôn, đương nhiên với địa vị hiện giờ Lưu gia dù muốn ngang ngược đơn phương hủy bỏ giao ước thì Bạch gia cũng không dám nói cái gì.
Lưu Niệm Niệm từ khi được mẫu thân khai sáng thì không còn suy nghĩ đến nhà họ Bạch nữa, hơn hết dạo gần đây Mộc Đinh Hương ngày nào cũng đi theo Sở Ngu bán thịt, nàng nếu rãnh rỗi không có chuyện gì làm cũng đi theo bọn họ ra cửa hàng chơi.
Quý Vân Nương cũng không phản đối chuyện hai tiểu tỷ muội tới lui với nhau, nàng chỉ cẩn thận dặn dò nữ nhi không cần đi đến đó quá sớm, chờ gần tới buổi trưa hãy đi bởi vì khi đó thịt heo sắp bán hết, hai người kia cũng chẳng còn việc gì để bận rộn.
Những lời này Lưu Niệm Niệm tất nhiên nghe lọt lỗ tai, thời điểm hai người kia bận rộn nàng chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh không quấy không rầy, có đôi khi cũng dốc sức hỗ trợ các nàng làm chút việc vặt.

Chỉ cần cửa hàng còn sót lại chút thịt Sở Ngu nhất định sẽ thúc giục Mộc Đinh Hương cùng Lưu niệm niệm đi ra ngoài dạo phố, còn mình thì nán lại bán cho xong hết rồi sẵn tiện dọn dẹp, chờ các nàng đi dạo trở lại vừa vặn cũng là lúc đóng cửa tiệm.
Đối với Mộc Đinh Hương mà nói tuy rằng nhà họ Mộc từ trên xuống dưới ai cũng thích tra tấn nàng nhưng đại tỷ và nhị tỷ từ nhỏ đã đối đãi với nàng như tiểu muội muội, nhiều lần ngầm giúp nàng tránh khỏi sự trừng phạt của Mộc mẫu cho nên nàng cũng không phải một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người(*), hiện giờ đối với Lưu Niệm Niệm cũng là như thế.
Hơn nữa mấy năm nay mẹ ruột của mình đem Lưu Niệm Niệm nuôi dưỡng rất khá, nàng không phải loại người tâm cơ và chỉ thích tùy tiện làm tiểu thư nhà giàu.

Có rất nhiều tiểu thư nhà giàu không ưa thích chơi cùng đám nha đầu thôn dã như nàng nhưng Lưu Niệm Niệm hoàn toàn tương phản.


Hiện giờ chỉ cần có thời gian rảnh nàng ấy liền tới tìm nàng đi dạo phố, điều này có thể thấy được vợ chồng Lưu Hư giáo dưỡng nhi nữ xem như cực tốt.
Hôm nay Lưu Niệm Niệm cũng tới, nàng hào hứng nói cho Mộc Đinh Hương biết con hẻm bên kia đang khai trương một cửa hàng điểm tâm, dự định chờ thu quán sẽ đưa Mộc Đinh Hương đi ăn thử.

Sở đại gia nhìn trên bàn chỉ còn lại mấy khối thịt bèn thúc giục hai tiểu tỷ muội ra ngoài đi dạo, hai người kéo tay vô cùng cao hứng mà đi, trước khi khuất bóng còn nói lúc trở về sẽ mang đồ ăn ngon về cho Sở Ngu.
Hai người ăn đến tận hứng mới chịu quay về, lúc đi đến gần cửa hàng mới thấy quầy hàng đã đóng.

Hai người đều nghĩ nãy giờ chắc có lẽ Sở Ngu đã đem mặt tiền thu thập xong, thế là hai người liền vòng qua cách vách đi đến cửa sau, nào ngờ mới vừa tới gần liền nghe thanh âm trầm khàn của nam nhân.
- A Ngu, ta không tin tình cảm ngươi dành cho tiểu nha đầu thôn quê kia là thật lòng.

Hai nữ nhân ở bên nhau còn không phải là đang đùa giỡn sao...? Hiện nay trên đời này..

à không trong nhà này nàng không có một người nam nhân nào để cho nàng dựa vào, thử hỏi làm sao nàng có thể an tâm sinh sống hả..?.
Mộc Đinh Hương nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, Lưu Niệm Niệm giật mình vội vàng lôi kéo tay nàng trốn đến phía sau bức tường, cả hai ngưng thần nghiêng tai lắng nghe.
Tiếp theo chỉ nghe Sở Ngu nói một câu thật dài:
- Tiểu thiếu gia, ta cứ tưởng lúc trước ta đã cùng các ngươi nói qua rõ ràng, trừ bỏ tám mươi lượng bạc ta cho các người mượn thì ta cùng Bạch gia đã không còn liên quan tới nhau..

Lần sau không có việc gì thì đừng tới đây tìm ta..!
- Không...! ta không tin...!A Ngu, ngươi từ nhỏ đã đối xử rất tốt với ta, khi xưa ta muốn cái gì ngươi nhất định đều sẽ nghĩ cách giúp ta đoạt lấy.

Lần đó con diều mà ta yêu thích bị vướng trên tường thành, ngươi không màng nguy hiểm giúp ta lấy nó về cuối cùng trượt chân từ phía trên ngã xuống đất thiếu chút nữa phế luôn tứ chi, hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh.

Bây giờ ta không tin ngươi đối với ta một chút cảm tình cũng đều không có.
Bạch Phúc Hồng biểu tình trên mặt trở nên có chút kích động.
Sở Ngu nhịn không được đỡ trán nhăn nhó:
- Bạch tiểu thiếu gia ngươi hiểu lầm rồi, những chuyện ta làm hết thảy đều bởi vì ngươi là đệ đệ của A Ấm, là nhi tử độc nhất của lão gia.

Chẳng lẽ ngươi đã quên ta cùng A Ấm và A Nhiêu từ nhỏ quan hệ đã rất tốt hay sao..? ta bất quá là yêu ai yêu cả đường đi thôi, đến nỗi ngươi nói kia con diều, là lúc ấy võ quán sư phụ tân giáo ta chiêu thức, ta nhân cơ hội luyện luyện tập mà thôi, không ngờ lại ra ngoài ý muốn, mong rằng thiếu gia không cần để ở trong lòng.
Bạch Phúc Hồng sao có thể tin tưởng lý do thoái thác lúc này của Sở Ngu, hắn từ nhỏ đã ngưỡng mộ nàng, tâm trí mỗi ngày đều lén lút đem nàng trở thành thê tử tương lai của mình.


Hiện giờ bị đối phương một mực phủ nhận khiến cho lòng hắn thập phần khó chịu, nhớ tới lúc nàng rời khỏi Bạch phủ trước sau thái độ một trời một vực lại nhịn không được nghĩ nhiều.
- A ngu, có phải ngươi chê Bạch phủ chúng ta hiện tại nghèo khó cho nên mới không muốn ở cùng ta có đúng hay không?
Sở Ngu nghe vậy cũng chẳng tỏ rõ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- Chuyện này cùng việc nhà ngươi nghèo thì có quan hệ gì? Nếu ngươi nói ngươi nghèo vậy Hương Hương nhà ta chắc chắn còn nghèo hơn ngươi đấy..!!
Thấy nàng ở trước mặt mình thân mật xưng hô tên một nữ nhân khác làm lòng hắn ứa ra một dòng nước lạnh lẽo, Bạch Phúc Hồng không cam tâm nên mạnh mẽ kéo ra một cái lý do khác:
- Càng tưởng tượng càng cảm thấy Sở Ngu chính là vì chuyện này mới cùng hắn nháo một phen, vì thế hắn ngoài miệng vội vàng lên tiếng trấn an nàng:
- A Ngu ngươi đừng nóng giận nữa, ta đối với nữ nhân kia không có hứng thú càng không có cảm tình gì đáng để nói.

Thú thật đây đều là ý tứ của mẫu thân và tổ phụ, nếu cưới nàng ta vào cửa ta nhất định cũng sẽ vắng vẻ nàng.

Ngươi tin ta đi, ta chỉ thiệt tình đối đãi một mình ngươi mà thôi!!!
Đến tận lúc này Sở Ngu mới biết được người nhà học Bạch lúc trước cư nhiên dám đánh chủ ý đem nàng làm thiếp, đã vậy còn muốn nàng bán thịt heo nuôi dưỡng cả gia đình bọn họ.

Hiện giờ hắn lại không biết liêm sỉ mặt dày đề cập đến Lưu Niệm Niệm, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên khó coi, thanh âm cũng trở nên lạnh băng:
- Bạch Phúc Hồng.!! Ta niệm tình A Ấm mới có thể cùng ngươi giao thiệp lâu như vậy, nếu bây giờ ngươi không biết điều tốc tốc rời đi thì đừng trách ta không khách khí.
Bạch Phúc Hồng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng Sở Ngu sinh khí lớn như vậy, tức khắc có chút phát ngốc:
- A Ngu...!ta không biết ngươi nghĩ như thế nào nhưng không bao lâu nữa ta phải tham gia thi hương rồi.

Ta tin tưởng lần này nhất định có tin tức tốt, đến lúc đó trong nhà hết thảy đều sẽ tốt lên, ta đảm bảo sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, dẫu sao ta cũng không chê ngươi lớn tuổi, ngươi hà tất sinh khí như vậy.
Giờ phút này Sở Ngu không thể nhịn được nữa, nàng túm cây đòn gánh sát bên tay phải lên đánh hắn, Bạch Phúc Hồng là người đọc sách nên cảm thấy lần này hành động của nàng thật sự là làm nhục văn nhã.

Hắn nguyện ý muốn cưới nàng nhưng không biết vì sao nữ nhân này ba lần bảy lượt vẫn luôn cự tuyệt, hắn tức đến nỗi tối đen mặt mũi, mím môi căm giận rời đi.
Chờ tới khi Sở Ngu xoay người lại nàng mới phát hiện hai tiểu tỷ muội kia đã đứng phía sau bức tường đá tự lúc nào, hai người trên mặt đều mang theo tức giận chỉ là không biết cơn tức giận này là đang hướng về phía ai phát tác.

Sở Ngu trong lòng sợ hãi không thôi, nàng biết lần này ám đạo không ổn.
Lúc trước Sở Ngu kể cho Mộc Đinh Hương nghe rất nhiều câu chuyện liên quan đến Bạch Gia nhưng tuyệt đối chưa từng nhắc tới chuyện Bạch Phúc Hồng có tình cảm với nàng.


Hôm nay xui xẻo để nha đầu ngốc nghe hết không sót một lời, chẳng biết người này có suy nghĩ sai lệch hay không nữa.
Mà ban đầu Lưu Niệm Niệm cũng chỉ là nghe mẫu thân nói Bạch gia không tốt, lúc ấy nàng vẫn còn hơi hoài nghi nhưng hiện giờ chính tai nàng nghe được nam tử sắp cưới mình vậy mà trắng trợn nói nếu sau khi cưới về sẽ để mặc cho nàng tự sinh tự diệt, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể tiếp thu.
Mộc Đinh Hương giận Sở Ngu cố ý đem chuyện Bạch Phúc Hồng có tình cảm với nàng cất giấu, hơn nữa vừa rồi lại nghe được Bạch Phúc Hồng nói Sở Ngu khi còn nhỏ đối hắn tốt như thế này như thế nọ, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm của tiểu cô nương trở nên giống như bình giấm, chua lòm lại khổ sở cực kỳ.
Vì thế Mộc Đinh Hương lôi kéo cánh tay Lưu Niệm Niệm, buồn bực nói:
- Niệm Niệm, chúng ta đi tìm cô cô.
Lưu Niệm Niệm lúc này trong lòng một trận thương tâm khổ sở nơi nào rãnh rỗi suy nghĩ tại sao Mộc Đinh Hương vì cái gì muốn mang nàng trở về tìm Quý Vân Nương, nàng chỉ là tùy ý để đối phương kéo mình đi.
Sở Ngu cái trán đổ mồ hôi, vội vàng cất bước đuổi theo, trong miệng toàn là lựa vài lời ngọt ngào lấy lòng.
- Hương nhi....nàng đây là muốn đi đâu, chúng ta vẫn là về nhà đi, về nhà ta giải thích cho nàng nghe mà.
Mộc Đinh Hương một mực không để ý nàng, lôi kéo Lưu Niệm Niệm một đường thẳng hướng Lưu phủ mà đi, Sở Ngu hết cách cũng chỉ có thể lủi thủi đi theo.
Chỉ là theo tới trước đại môn Lưu phủ lại bị tiểu cô nương "bang" một tiếng nhốt ở bên ngoài.

Hạ nhân trong phủ ai nấy cũng đều sửng sốt, tiếp theo đó bọn họ nghe Mộc Đinh Hương nói đừng để người ở ngoài tiến vào.
Hạ nhân không biết tình huống lúc này là như thế nào, bọn họ đều biết lão gia phu nhân cùng Sở đồ tể giao tình rất tốt nhưng lúc này thê tử của Sở Ngu tới Lưu phủ lại đảo khách thành chủ, đã vậy còn phân phó không cho người bên ngoài tiến vào.

Bọn họ không hiểu đầu đuôi ra sao nên vội vàng chạy đi bẩm báo với Quý Vân Nương.
Quý Vân Nương biết đôi tiểu phu thê này lại bắt đầu giận dỗi nhau vì vậy vội vàng tự mình đi ra cửa rước Sở Ngu vào nhà, Sở đại gia lúc này mới đem sự tình vừa rồi kể lại hết cho nàng nghe.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng Sở Ngu đối với Bạch gia có thành kiến cho nên cái nhìn đối với mối hôn sự này sẽ xuất hiện chút bất công, nàng thậm chí còn nghĩ muốn đích thân đi tra xét một phen tình hình của nhà họ Bạch.

Trước mắt Lưu Niệm Niệm chính tai nghe được những lời này đã trực tiếp đánh mất nghi ngờ trong nàng, Quý Vân Nương trấn an nàng một phen mới gấp gáp đi về hướng phòng ngủ của Niệm Niệm.
Đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là thân ảnh hai tiểu cô nương đang ngồi ở mép giường lòng đầy căm phẫn mắng Sở Ngu cùng Bạch Phúc Hồng, nhìn thấy nàng tiến vào một người thì kêu mẫu thân, người còn lại kêu hai tiếng cô cô.
Lưu Niệm Niệm trong lòng ủy khuất liền chui vào trong lồng ngực của mẫu thân tố khổ, Quý Vân Nương nhìn Mộc Đinh Hương ngồi ở một bên đưa ánh mắt trong mong sang nhìn nàng liền nhịn không được cười, nàng dịu dàng hướng về phía nàng vẫy vẫy tay ra hiệu cho nha đầu ngốc tới gần, sau đó vòng tay ôm lấy cả hai vào lòng vỗ về.
Nghĩ đến tiểu nha đầu bị ủy khuất còn biết chạy tới tìm mẫu thân, Quý Vân Nương trong lòng đang nặng nề tâm sự cũng khó có được mà cảm thấy thỏa mãn.
An ủi mãi một lúc hai người mới bình tĩnh trở lại, Quý Vân Nương từ trên người Sở Ngu đã biết được đại khái tình huống lại là người từng trải, nàng đối với toàn bộ sự tình mạch lạc rõ ràng cho nên nhu thanh tế ngữ lựa lời trấn an hai tiểu cô nương, đem sự tình cùng các nàng cẩn thận phân tích qua một lần.
Lưu Niệm Niệm vốn dĩ không trách Sở Ngu, chỉ là khi nàng nghe xong Bạch Phúc Hồng tuông ra những câu từ quá đáng kia thì mới cảm thấy trong lòng vừa tức giận lại vừa khổ sở.

Giờ đây được mẫu thân khai thông tư tưởng nàng mới dần khôi phục tâm tình, trái lại còn hùa theo mẫu thân an ủi tâm trạng của Mộc Đinh Hương.
Mộc Đinh Hương không biết và cũng không thể nói chính xác cảm giác trong lòng mình lúc này là cái cảm giác gì, tóm lại vừa nghe Sở Ngu cùng năm nhân kia có gút mắt tình cảm nàng liền thấy hết sức không thoải mái.
Bạn đầu Sở Ngu vì cứu nàng mới nguyện ý đem nàng mang về nhà, hai người lúc ấy xác thật cũng không có tình cảm gì.

Ngày đó bởi vì ngưỡng mộ mà cam tâm tình nguyện củng cố tư tưởng muốn cùng người kia bên nhau cả đời, mặc dù Sở Ngu đối với nàng không có một chút tình cảm nào.
Nhưng sau này cảm tình dần dần gia tăng, hai người thậm chí chu công chi lễ gì đó đều đã làm hết rồi Mộc Đinh Hương liền cảm thấy chính mình càng ngày càng tham lam.


Sự chiếm hữu và dục vọng của nàng đối với Sở Ngu càng ngày càng đậm sâu, nàng chỉ hy vọng tâm tư người kia thời thời khắc khắc đều ở trên người mình.

Nào ngờ xuất hiện thêm một Bạch Phúc Hồng, hắn cư nhiên từ nhỏ đã sớm mơ ước người trong lòng của nàng, như thế bảo sao trong lòng nàng không khổ sở đây..?
Làm người từng trải nàng tự nhiên minh bạch cảm thụ trong lòng của nữ nhi, nàng khuyên nhủ Lưu Niệm Niệm vài câu rồi mang theo Mộc Đinh Hương trở về khuê phòng của mình.
Hai người ngồi ở trên giường nệm mềm mại, Quý Vân Nương duỗi tay xoa đầu nàng nói:
- Đứa nhỏ ngốc, thế gian chi tình chính là kỳ diệu như vậy.

Rõ ràng biết nàng không thích người đó nhưng lòng mình vẫn luôn muốn tính toán chi li, thậm chí còn oán nàng không nên cùng người nọ dính líu bất kì quan hệ gì..
Mộc Đinh Hương cảm thấy lời này một chút cũng không hề giả, nàng biết Sở Ngu đối với mình cực kì tốt nhưng vẫn nhịn không được nổi lòng ghen tuông.

Hiện giờ nghe Quý Vân Nương an ủi mình như vậy tức thì ủy khuất đến nỗi hốc mắt đỏ lên, nhào vào lòng ngực đối phương khóc to một trận.
Quý Vân Nương ôm nữ nhi trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vỗ vỗ lưng nàng ôn tồn trấn an:
- Đừng sợ, có mẫu thân ở đây, ta không cho phép nàng khi dễ con.
Mộc Đinh Hương nghe nàng ở bên tai dùng lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu an ủi cũng nhịn không được lệ nóng doanh tròng nức nở kêu lên một tiếng mẫu thân, chọc cho hai người cuối cùng đều nhịn không được nước mắt như mưa, khóc hơn nửa ngày mới chịu ngừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Trúc Nhi...!Hôm nay là ngày một tháng sáu con muốn lễ vật gì, dù cho có là bầu trời ngôi sao ta cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn con..
Trúc Nhi: Thật saooo? Vậy thì tối nay con muốn ngủ với mẫu thân.
Sở Ngu sắc mặt tối sầm: Đổi cái khác đi!!.
Trúc Nhi: Vậy con muốn ngủ cùng người..
Sở Ngu: Cái này cũng không được.
Trúc Nhi: Vậy con muốn ngủ với mẫu thân và Sở Ngu..
Sở Ngu đầy đầu hắc tuyến: Đổi cái khác không được hay sao?
Trúc Nhi không cao hứng nói: Nếu không người hỏi lại một lần nữa đi.
Sở Ngu: Trúc Nhi...!Hôm nay là ngày một tháng sáu con muốn lễ vật gì, dù cho có là bầu trời ngôi sao ta cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn con....
Trúc Nhi: Lễ vật của người cũng không hiếm lạ gì, khỏi đi con không thèm!
Nói xong Trúc Nhi lắc mông nhỏ như đang trút giận, sau đó xoay người sinh khí mà đi rồi.
Mộc Đinh Hương thấy thế trừng mắt nhìn Sở Ngu: Yêu cầu nhỏ nhoi như vậy ngươi cũng không thể thỏa mãn nó, vậy mà bày đặt ra vẻ nào là hái bầu trời hái ngôi sao....?
Sở Ngu ủy khuất nói: Buổi tối động tĩnh quá lớn ta sợ ảnh hưởng đến nó.
Mộc Đinh Hương mặt phấn thẹn thùng: Nó mỗi ngày chỉ cần vừa dính gối đầu liền ngủ mất, như thế nào ảnh hưởng...?
Sở Ngu: Chủ yếu vẫn là sợ bởi vì nàng ở bên người ta phóng hoả mà thooiii....