Người ngoài cũng có thể nhìn ra được tâm tình của Bùi Mạch Ninh đangkhông được tốt. Loại tâm tình không tốt này của nàng đã kéo dài suốt mấy ngày hôm nay.
Từ tối hôm đó, Bùi Mạch Ninh đã giúp tiểu nam hài kia đoàn tụ với mẫu thân của nó, rồi cho luân hồi chuyển thế ngay . Dù sao nếu hồn phách cứ quanh quẩn ở nhân gian thì sẽ rất khó luân hồi đầu thai được.
Chính là… Chuyện cho tới bây giờ, nàngcòn chưa biết được kẻ nào đã đoạt đi mảnh nhỏ của hoa tai Lưu Quang. Hoa tai Lưu Quang cũng không phải là lớn, tổng cộng chỉ bị phân tán thànhbốn mảnh. Trong đó, hai mảnh đã ‘an giấc’ trong cơ thể của nàng. Thậtvất vả mới tìm được một mảnh tiếp theo, thế nhưng lại phải trơ mắt nhìnkẻ lạ cướp đi ngay trước mặt mình. Loại cảm giác này đương nhiên làthập phần không tốt.
Tần Lộc buồn cười nhìn mấy người bọn họ không biết là bộ dạng thầnsắc gì. Bọn họ ở Tần gia bảo nhất trụ sắp được nửa tháng, Tần Lộc khôngnói gì, hắn còn buồn vì Tần gia bảo không đủ náo nhiệt, bọn họ có thể ởmấy ngày, hắn đương nhiên là cao hứng.
“Chủ tử, thành chủ đến đây.” Đúng lúc bọn họ đang đăm chiêu, gia đinh vội vội vàng vàng chạy vào thông báo.
Tiếp đó, chỉ thấy một nam tử uy nghiêm cước bộ thận trọng đi về phíabọn họ. Dáng người trung niên, toàn thân ẩn chứa một loại khí thế mạnhmẽ, Không phải gia đinh đã nói thành chủ tới hay sao? Huống chi phía sau người này còn có huynh muội Nam gia theo sát.
Tần Lộc nhanh chóng từ trên ghế đứng lên, mỉm cười ôn hòa. Đối với vị thành chủ này, hắn vẫn tương đối kính nể, tầm mắt ẩn ẩn liếc nhìn NamLâm và Nam Huy mà không tránh khỏi thở dài.
“Tần công tử, đã lâu không gặp .” Lang Thành thành chủ Nam Lãng cười tủm tỉm nói.
“Ha ha, thành chủ hôm nay đại giá quang lâm, kính xin an vị.” Tần Lộc tao nhã cúi chào, quả thật không hổ là Tần gia bảo người thừa kế, một bên vẫy tay sai hạ nhân dâng trà.
Nam Lãng nhất bước vào bên trong phòng khách, liền nhìn thấy đoànngười Bùi Mạch Ninh, ngồi xuống, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu lộnào. Ngược lại, Nam Huy cùng Nam Lâm lại không có chút kiên nhẫn lễ độnào.
“Hừ, cái gì vậy hả? Nhìn thấy phụ thân ta, thành chủ Lang thành này mà trơ mặt không biết cúi đầu mà chào hỏi hay sao?” Nam Lâm hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ghen tị nhìn Bùi Mạch Ninh.
Váy áo màu vàng hơi đỏ thướt tha, tô điểm thêm cho dung nhan xinh đẹp của Bùi Mạch Ninh khiến hai nam nhân nhìn không chớp mắt. Sau khi bịnhiều người trừng mắt nhìn nhiều lần, Tư Không Thu Trạm mới lặng lẽ đemnam trang của nàng giấu đi toàn bộ, chỉ để lại nữ trang, rơi vào đườngcùng, Bùi Mạch Ninh đành phải chấp nhận mặc tạm.
Nhưng mỹ nam mỹ như như vậy càng làm cho Nam Lâm thấy khó chịu tronglòng. Ghen tỵ trong mắt đều nhanh bốc thành lửa, ở Lang thành, nàngchính là đẹp nhất, dựa vào cái gì mà tuấn nam đẹp như vậy lại không ởcạnh này? Điểm này làm nàng sinh khí không thôi.
Mấy người bên Bùi Mạch Ninh còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Tần Lộc lạnh như băng đã bắn qua người nhà họ Nam.
“Nam tiểu thư, xin ngươi chú ý một chút, mấy vị này đều là kháchnhân của Tần gia bảo chúng ta, không phải cứ muốn nhục mạ là nhục mạđược.” Đến ngay cả nam tử ôn nhã như Tần Lộc cũng chịu không nổi Nam Lâm này, chẳng trách lúc trước Nam Lãng cho nàng ta đi tới kinh đô. Nói như vậy, có lẽ ở Lang thành không có ai dám cưới con cọp cái này rồi.
“Ta…” Nam Lâm tức đầy một bụng, mặt thoáng chốc bị bóp méo.Nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng Tần Lộc trước mắt này thì ngay cả đến phụ thân cũng phải kiêng kị hắn ba phần, tất nhiên là phải cắn răng nhẫn nhịn.
“Lâm nhi, hãy biết chừng mực! Mấy vị này vừa thấy liền biết không phàm nhân, sao con có thể vô lễ như vậy?” Nam Lãng trừng mắt nhìn, Nam Lâm đành phải ngượng ngùng đứng phía saulưng phụ thân. Phụ thân ở trước mắt, nàng không dám lỗ mãng.
Con ngươi màu hổ phách của Tư Không Thu Trạm không chút xao động,chưa hề liếc qua nhìn vị thành chủ kia một cái. Hắn bản tính đạm bạc,ngay cả gia nhân cũng không quan tâm đến bao giờ, với hắn hiện nay thêtử là quan trọng nhất.
Úy Kỳ Dương cầm chén trà trong tay, bộ dáng giống như kẻ say rượu, cười tủm tỉm nói :”Thành chủ nói như vậy thật đúng là vinh dự cho chúng ta! Cũng chẳng biết lũphàm phu tục tử nào ngay trong ngày đầu tiên chúng ta đến Lang thành đãđem cả một đội kỵ mã đến giáo huấn.”
Trong lời nói của Úy Kỳ Dương có phần rét lạnh, có thể thấy được hắn hết sức chán ghét Nam gia huynh muội.
Nhìn người này chẳng chút kiêng dè hay kính nể với một người đứng đầu cả thành như mình, Nam Lãng hơi đỏ mặt. Ông vốn là người tập võ, đốivới tu tiên nhân hết sức tôn kính, mơ hồ nhìn ra được trên thân hai namtử trước mặt có hơi thở của tu tiên nhân. Xem ra, hai đứa con của ông đã chọc vào người không nên chọc rồi.
Thở dài, Nam Lãng mấp máy môi. Lần này nhất định phải chỉnh đốn gia môn, tử nữ của ông đều bị nuông chiều đến hư hỏng cả rồi.