Thái độ coi thường của Úy KỳDương tự nhiên khiến bọn họ bất mãn, chỉ tiếc bọn họ còn chưa kịp biểuđạt sự bất mãn của mình thì đột nhiên trong miếu trở nên lạnh lẽo vôcùng, liền ngay cả lửa trại kia đều bị dập tắt.
Úy Kỳ Dương còn đang nhắmmắt dưỡng thần liền lập tức choàng tỉnh mở mắt ra ngay, đứng phắt dậy,chắn phía trước Bùi Mạch Ninh, tư thái bảo vệ người.
Sắc mặt Công Tôn Duẫn cùng Công Tôn Ngọc cũng có chút không tốt. Nhất là gương mặt sáng rỡ của Công Tôn Ngọc cũng sợ tới mức trắng bệch, Công Tôn Duẫn tung hoành trên giang hồ nhiều năm hiển nhiên là biết chuyệnnày biểu thị cái gì, không chỗ nào là không có thứ không sạch sẽ ở.
Trấn an và ôm chặt cánh tay của Tiểu Đào, chỉ sợ giữa những ngườinày, người dương dương tự đắc nhất hẳn là Bùi Mạch Ninh. Bởi vì cổ khíkia rất quen thuộc, tại Địa phủ mỗi ngày nàng đều có thể ngửi được.
Hơi hơi nhướng mày, nàng thật ra muốn nhìn một chút, quỷ hồn gì lại dám ở chỗ này quấy phá?
“Rất lạnh… Rất lạnh …..a…” Tiếng nói hoảng sợ vang vọng ởtrong miếu đổ, Công Tôn Ngọc trực tiếp thét một tiếng chói tai, đã bịdọa đến muốn khóc, được nuông chiều thành thói quen mà còn là lần đầutiên đụng phải chuyện như thế này.
Trong miếu đổ bắt đầu xuất hiện sương mù, có chút hơi lạnh khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Đại tẩu, ngươi yên tâm, nhất định phải theo sát ta.” Úy Kỳ Dương lúc này thần sắc không giống bình thường, mắt đào hoa nheolại, thiếu đi sự bất cần đời lại có thêm sự nghiêm túc cẩn thận. Dù saocũng là đệ tử cũa Lưu Điện, đối phó với cảnh tượng như vậy đã là thóiquen tự nhiên .
“Yêu nghiệt phương nào? Có can đảm thì liền hiện thân, để lão tử ta đây chiếu cố ngươi.” Nam tử cao lớn khôi ngôi tức giận, trong mắt không có chút sợ hãi nào,dù sao đây cũng là thế giới tu chân ngay cả người bình thường cũng sẽ có phù chú bảo vệ, mà thân là người của Đường môn càng phải có.
Mắt thấy sương mù càng ngày càng nhiều, nam tử khôi ngô nổi giận, từtrong lòng lấy ra một phù chú màu vàng sáng chói quăng ra hướng vàotrong miếu đổ.
Chỉ nhìn thấy hồng quang chợt lóe, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Đây chỉ là một oan hồn, hận nhân thế mới ra ngoài quấy phá, lúc đầuÚy Kỳ Dương không đem nó để vào mắt, giờ phút này nhìn thấy thế lại càng cảm thấy bản thân mình không cần ra mặt.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, có chút không cho là đúng nhìn nam tử khôingô, lập tức thở dài. Oan hồn, nàng cũng siêu độ không ít, trong Địa phủ đã gặp nhiều hồn phách muôn hình muôn vẻ, nàng vẫn hi vọng bọn họ đượcđầu thai.
Nhẹ nhàng chậm chạp nhắm hai mắt lại, Úy Kỳ Dương chỉ cảm thấy nàng sợ hãi mới nhắm mắt.
Khi bọn hắn đều không chú ý, ngay lúc đó một dòng khí nhàn nhạt đemoan hồn giữa không trung bao lại rồi nhanh chóng từ từ biến mất.
Toàn bộ sương mù trong miếu đổ bắt đầu dần tản đi, đến lúc khí lạnh cũng đã tản đi rồi mới cảm thấy thoải mái trở lại
Cũng thật trùng hợp là mưa đã tạnh, phía chân trời bắt đầu từ từ trong lại, thời tiết lập tức cũng thay đổi tốt hơn.
Úy Kỳ Dương nghiêng người nhìn thấy Bùi Mạch Ninh đã mở to mắt, không có nhận thấy nàng bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không muốn đếnlúc đó bị sư huynh đuổi giết.
Thấy sắc trời tốt hơn, bọn họ tự nhiên rời khỏi miếu đổ, muốn nhanh đi tiếp lộ trình.
Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, Công Tôn Ngọc lúc đầu còn rất sợ hãihiện tại đã hồi phục, lập tức bất mãn vọt tới trước mặt bọn họ, chỉ vàobọn họ hung tợn nói: “Mới vừa rồi chúng ta đã cứu các ngươi đấy nhé! Thật không có lễ phép ngay cả lời cảm ơn cũng không nói.”
Còn vụng trộm lườm Úy Kỳ Dương vài lần, tâm tư như thiếu nữ hoài xuân chỉ liếc mắt một cái là có thể hiểu được ngay.
Công Tôn Duẫn từ phía sau chạy đến, sắc mặt lại bắt đầu khó coi. Muội muội rốt cuộc khi nào thì mới có thể thông minh một chút?
Nam tử cao to kia không có nói gì nhưng mà từ giữa trán cũng nhìn ra, dường như cũng có lời oán thán trách cứ bọn họ không có nói lời cảm tạ, phải biết rằng giá trị phù chú đó không tầm thường.
Úy Kỳ Dương lười biếng nhìn Công Tôn Ngọc, trong mắt toàn là chánghét nhanh lui về phía sau hai bước. Xin kiếu cho, hắn thật sự là mộtnam nhân thanh niên trai tráng giữ mình trong sạch, đừng có nhìn hắngiống như loại Hoa Hoa Công Tử. Hắn rất ngoan mà.
“Vậy thì đa tạ.” Ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, một chút cũng không giống người có lòng biết ơn nói, cũng chẳng quản xem bọn hắn nghĩ như thế nào liền cùng Bùi Mạch Ninh trực tiếp rời khỏi ngôi miếu đổ. Bọn họ cũng không có nhàn hạthoải mái cùng bọn người đó ở đây tán gẫu