- Thật sự mà nói thì.......có lẽ....... em đã rung động trước cô khi lần đầu gặp mặt , nhưng em đã gạt bỏ đi cái suy nghĩ ấy ! Và tự dối lòng mình đó chỉ là ngộ nhận , nhưng mỗi khi nhìn thấy cô , thấy đc nụ cười đó ! Trái tim em lại lỡ đi vài nhịp , mỗi khi nằm ngủ trong giấc mơ của em luôn là hình bóng của cô , vậy nên em đã biết đó chính là tình yêu chứ ko phải ngộ nhận , và khi chứng thực đc điều đó thì em lại càng lo sợ , em sợ nếu cô biết đc thì cô sẽ kì thị em xa lánh em trốn tránh em , vì thế nên em đã cất giấu đi tình cảm đó sâu trong tận đáy lòng , nhưng có điều em ko ngờ là cô cũng yêu em , điều đó khiến những cảm xúc lâu nay em gìn giữ bộc phát ra , nên bây giờ và ngay đây em xin nói với cô rằng : Em rất yêu cô , cô cho em cơ hội làm người đặc biệt của cô nhé ! Làm người yêu em nha ! ( Hạo Thiên )
Khi nghe đc những lời chân thành của Hạo Thiên dành cho mình thì Diệp Vũ đã hoàn toàn ngục ngã , còn những giọt nước mắt thì cứ thi nhau rơi xuống 2 bên gò má , còn về phần Hạo Thiên thì cũng chẳng biết làm gì ngoài lấy tay lau đi những giọt lệ đó và ôm Diệp Vũ vào lòng khẽ thầm thì :
- Cô đừng khóc nữa ! Cô mà khóc thì trái tim em như có hàng ngàn mũi tên bắn xuyên qua vậy ! Nếu em có nói gì sai làm cô phải khóc thì cho em xin lỗi ! Em chỉ muốn nói ra hết lòng mình cho cô hiểu thôi chứ em ko có ý gì đâu ! Nên nếu cô ko chấp nhận thì cũng ko sao đâu ạ ! Em hiểu mà ! ( Hạo Thiên )
Nói rồi Hạo Thiên buông Diệp Vũ ra và bước từng bước nặng chĩu về phía cửa , nhưng chỉ mới đi đc 2 bước thì đã có đôi tay của ai đó ôm lấy Hạo Thiên từ phía sau , và người đó ko ai khác ngoài Diệp Vũ
- Đồ ngốc này ! Em tính nuốt lời sao ? Em làm cô khóc thành ra như vậy mà tính bỏ đi là xong chuyện hả ! ( Diệp Vũ )
- Ủa ! Em tưởng cô ko đồng ý chứ ( Hạo Thiên )
- Em...em đúng là tên ngốc mà !
( Diệp Vũ )
- Vậy chẳng lẽ........ ( Hạo Thiên )
- Ko biết đâu ! ( Diệp Vũ )
Nghe đc câu trả lời giận dỗi của Diệp Vũ thì Hạo Thiên cũng biết đc Diệp Vũ đã đồng ý làm người yêu mình , nên đã cười thật lớn và bế Diệp Vũ xoay vòng vòng
- Nào nào , thả cô xuống đi ! Chóng mặt quá à ! ( Diệp Vũ )
- À hihi em xin lỗi ! Tại em vui quá đó mà ( Hạo Thiên )
Hạo Thiên vừa dứt lời thì tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc vang lên
- Tới giờ rồi ! Cô phải đi dạy đây ! Em cũng lên lớp đi ! ( Diệp Vũ )
- Vâng ạ ! ( Hạo Thiên )
Nói xong Hạo Thiên chạy lên lớp nhưng vẫn ko quên hát liếu lo làm Diệp Vũ phải bật cười trước hành động đáng yêu của Hạo Thiên
" Vui quá đi thôi ! Cuối cùng cũng có người yêu rồi ! Hihi " ( Hạo Thiên )
Thời gian trôi qua , bây giờ Hạo Thiên đang chuẩn bị trở về nhà , nhưng khi đi qua sân sau thì Hạo Thiên lại nghe thấy tiếng khóc khúc khích của ai đó làm Hạo Thiên khá tò mò nên đã đi xem thử , và người đang ngồi khóc ko ai khác ngoài Huyền Nhung
- Là cô à ! Sao cô lại ngồi đây khóc thế ! Có chuyện gì sao ? Nếu đc thì chia sẻ với em nè ! Biết đâu em giúp đc thì sao ? ( Hạo Thiên )
- Em nói đúng ! Quả thật chuyện này em có thể giúp cô , nhưng có điều........... ( Huyền Nhung )
- Có điều sao cô ? ( Hạo Thiên )
- Em có chịu giúp ko mới là 1 chuyện ( Huyền Nhung )
- Trời ! Em ko giúp cô thì em ngồi đây chi ( Hạo Thiên )
- Vậy là em chấp nhận giúp đúng ko ? ( Huyền Nhung )
- Tất nhiên rồi ạ ! ( Hạo Thiên )
- Vậy thì......em làm người yêu cô nha ! ( Huyền Nhung )
- Ơ...hả...hả...gì...gì cơ , cô...cô đang đùa em đúng ko ? ( Hạo Thiên )
- Cô đâu rảnh mà đùa em ( Huyền Nhung )
- Vậy...vậy là...thật á hả ? ( Hạo Thiên )
- Làm gì phản ứng mạnh dữ vậy ! Biết ngay là em ko giúp mà ! Em chỉ lừa cô thôi ! ( Huyền Nhung )
Dứt lời Huyền Nhung lại khóc tiếp làm Hạo Thiên rối bời chả biết sử trí thế nào nên đành ôm Huyền Nhung vào lòng vỗ về